Bị Ti Ngải mang theo, hai người bọn họ nhanh chóng biết về thành phố của học thông qua qua một trạm xe buýt.
“Chà... Hà Bắc à?” Ti Ngải gật đầu lẩm bẩm.
“Biết rõ thành phố này thì có ích lợi gì sao?” Dựa theo nguyên tắc không hiểu thì hỏi, Phương Nhiên bèn mở miệng.
“Tất nhiên có ích rồi, chẳng hạn như địa lý, thời tiết các thông tin khác có thể lấy được từ thành phố.” Ti Ngải thuận miệng giải thích, rồi chậm rãi đi đến một chiếc ô tô đỗ bên đường.
Ngọn lửa bùng cháy trên tay, trực tiếp làm tan chạy kính, gã mở khóa và ngồi trên ghế lái.
Này!
Gã dựa tay trái vào bệ cửa sổ, với một ngọn lửa trên tay, gã ngoắc tay với Phương Nhiên rồi cười kêu lên.
“Đi! Lên xe!”
“Moá, đại ca chiêu này của anh rất ngầu à!”
Phương Nhiên lập tức bị chiêu này của Ti Ngải thuyết phục, ngồi trên ghế lái phụ.
“Chú em, cậu có biết nhiệm vụ và ban thưởng của tràng cảnh lần này không?” Ti Ngải khéo léo thuần thục bẻ khóa, rồi nhặt lên một điếu thuốc và châm nó bằng ngọn lửa bốc lên từ đầu ngón tay.
“Ách, không rõ lắm.”
Phương Nhiên che mặt trả lời, mẹ nó, hắn suýt chút nữa bị người ta bắt được trong phòng thay đồ nữ, lại bị một đám quái vật biến thái điên cuồng truy đuổi hai trăm mét, ai ngờ rằng đột nhiên tùy tiện đem hắn lôi vô tràng cảnh.
“Chà, không biết nên nói cậu vẫn là may mắn hay xúi quẩy.”
Ti Ngải cũng cười, lái chiếc xe tiện tay cướp được chạy lên đường cao tốc lao về trung tâm thành phố hoa lệ trong bóng đêm tĩnh mịch.
“Tràng cảnh lần này khá đặc biệt, nhiệm vụ cũng không phải tiêu diệt những mục tiêu, mà là để những người tham gia chúng ta chém giết lẫn nhau.”
Nghe hắn nói đến nơi này, Phương Nhiên đột nhiên toàn thân rùng mình một cái, sau đó run lẩy bẩy nhìn về phía Ti Ngải, hắn lắp bắp nói.
“Ngải đại ca, Anh... Anh... Anh anh anh!!”
Ti Ngải im lặng nhìn xem Phương Nhiên, cậu cũng thật là quá ngây thơ cứ như vậy leo lên xe tôi, chẳng lẽ cậu không lo lắng tôi gài bẫy cậu sao? Mà lại cậu là một cái cặn bã cấp E trộn lẫn vào tràng cảnh lần này, có thể đừng cảm thấy bản thân mình an toàn được chứ?
Thế là gã thở dài, đưa ra một bàn tay vỗ vỗ bả vai Phương Nhiên.
“Người trẻ tuổi tốt nhất ở nhà xóc lọ, không có việc gì chớ có đoán mò, dù sao cậu cũng yếu xìu như thế.”
Tôi yếu xìu như thế thật đúng là xin lỗi rồi!!!
Phương Nhiên che mặt ở trong lòng gào thét!
“Mới vừa nói tới đâu rồi? À, tràng cảnh lần này đặc thù, nhiệm vụ cũng đặc thù, ban thưởng nha, tự nhiên cũng không giống bình thường.” Ti Ngải kéo trở về chủ đề đã lệch đi
“Ban thưởng!? Ban thưởng gì?”
Phương Nhiên lập tức tò mò, ban thưởng đặc thù, lại giống như hôm qua loại ban thưởng đặc thù tăng lên thực lực sao?
“Là một món Dạ Khí.”
“Ngải đại ca, tôi ngửi được một mùi không thích hợp thiếu nhi” Phương Nhiên nghiêm trang nói.
“Cút!”
Ti Ngải nổi quạu với câu nói chen của hắn, sau đó trong lòng thở dài, không hổ là người có thể thản nhiên thừa nhận chính mình là trạch nam.
“Lại nói nó rốt cuộc là cái gì vậy?” Phương Nhiên không hiểu hỏi lại.
“Cậu có chơi Liên Minh Huyền Thoại chưa?” Ti Ngải đột nhiên hỏi một vấn đề chẳng có liên quan tí tẹo nào cả.
“Chơi rồi... Ách..., tạm thời là chơi rồi.” Phương Nhiên chột dạ gãi đầu, ấp úng đáp.
“Xét thấy loại ngữ khí này, tôi sẽ không hỏi đến cấp bậc xếp hạng của cậu.” Ti Ngải liếc mắt nhìn hắn, nói trúng tim đen.
Phương Nhiên lập tức che mặt nói: “Đại ca, chúng ta không phải là đang nói chuyện về Dạ Khí sao?”
“À, đúng rồi, Dạ Khí, đơn giản mà nói, nó là trang bị đó!”
“Hả!!!???”
Phương Nhiên há hốc mồm, vẻ mặt ngốc trệ.
“Cậu mới cấp E, hiện tại biết có phần hơi sớm nhưng cũng không sao, mở ra giao diện nhân vật của cậu đi, góc dưới bên phải có một cái nút ẩn đó.” Ti Ngải tiếp lời.
“Ách.”
Phương Nhiên lập tức do dự một chút, sau đó len lén mở ra giao diện màu hồng có in hình thủ lĩnh thẻ bài Sakura của mình, lần lượt chạm vào những nơi có thể ấn, không biết đến cùng ấn trúng chỗ nào có tác dụng, mở ra một cái giao diện hoàn toàn mới.
Phía trên có sáu ô vuông xám xịt xếp thành hàng ngang, ba trên ba dưới, chỉ ô thứ nhất có vật phẩm, đó chính là Ngân Đoạn Long Nha.
Chờ chút!
Vì sao mình cảm thấy sáu ô vuông này quen thuộc như vậy?
Phương Nhiên mím chặt môi, không nói một lời, cố gắng kìm chế chính mình không liên tưởng đến thứ gì đó mà hắn vô cùng quen thuộc.
“Thấy được chưa, đó chính là hộp Dạ Khí cá nhân của cậu, cũng chính là rương trang bị!”
Tuy nhiên, một bên Ti Ngải tiếp tục luyên thuyên giải thích, dễ dàng đánh nát kiên trì của hắn.
Móa!
Vì sao đồ vật giống như không gian Chủ Thần lại được thiết kế thành rương trang bị sáu ô!!!
Còn có Dạ Khí! Tên gọi trông có vẻ rất trâu bò như vậy, có tác dụng gì chứ!?
Không phải là trang bị sao!?
Phương Nhiên yên lặng che mặt, cảm giác tam quan của mình vỡ vụn.
Từ chỉ số nhân vật lúc đầu, rồi bị đưa lên máy bay, còn có thiết lập rương trang bị như vậy, Hệ thống, ngươi chỉ biết bắt chước theo những trò chơi đứng đầu thôi hả!
“Tuy nhiên, cậu cũng chớ nghĩ quá đơn giản, số lượng những trang bị này... Dạ Khí thật ra cực kỳ ít ỏi!”
Ti Ngải nhìn xem vẻ mặt Phương Nhiên không đành lòng nhìn thẳng giao diện của mình, cười nhạt một tiếng bèn tiếp tục giải thích.
“Chớ nói sáu trang bị, bình thường người tham gia Dạ Chiến đến một món Dạ Khí đều không có.”
“Ít ỏi như thế!?”
Phương Nhiên cũng chấn kinh, nuốt nước miếng khan, chỉ đổi tên thôi mà địa vị thật đúng là tăng lên rồi? Khỏi cần phải nói, ngươi xem số lượng của người ta thì rõ ràng!
“Mà quan trọng nhất chính là, Dạ Khí được thưởng từ hệ thống vĩnh viễn tốt hơn so với cậu đạt được từ săn giết những con ám... À, quái vật, chớ nói chi giết một trăm con cũng chưa chắc sẽ có một món Dạ Khí.”
“Lợi hại như vậy!?” lúc này Phương Nhiên triệt để hoảng sợ, giết một trăm con quái vật đều không nhất định rơi... Ách, khụ khụ, đạt được một món?
“Đúng!” Ti Ngải đáp với vẻ mặt nghiêm túc, mắt gã híp lại đăm đăm ngó cảnh đêm phồn hoa bên ngoài thậm chí lặp lại lời của Phương Nhiên: “Chính là lợi hại như vậy.”
Phương Nhiên lập tức cảm giác miệng đắng lưỡi khô, sau đó tò mò hỏi lại: “Vậy thì Ngải đại ca, bây giờ anh có...”
Ti Ngải cười một tiếng, dùng hành động trả lời hắn.
Xùy!
Giống như là đốm lửa bị ma sát tạo ra!
Đốm lửa bắt đầu xao động!
Nhiệt độ ấm dần lên!
Từng tia lửa nóng bỏng nhảy vọt vô không khí, một ngọn lửa mạnh mẽ sáng chói lọi trực tiếp bốc lên từ tay phải của Ti Ngải!
Kim loại màu đỏ tươi khiến không khí trước mặt như bị một sức mạnh vô hình nào đó vặn vẹo đến biến dạng, tay phải triệt để biến đổi mọc ra những móng vuốt khổng lồ nhọn hoắc trông như cánh tay của một con quỷ lửa, toàn bộ tay gã được bọc trong một lớp giáp kim loại đang bốc cháy hừng hực!
Trong chớp mắt ngọn lửa cháy lên mang đến cảm giác lộng lẫy lẫn nguy hiểm!
Ầm!
Phương Nhiên chỉ cảm thấy một cỗ sóng nhiệt ập tới! Nhoáng một cái nhiệt độ trong xe đã tăng ít nhất mấy chục độ! Toàn bộ chiếc xe được thắp sáng rực rỡ bởi ngọn lửa nóng bỏng!
“Đây là...”
Đột nhiên, tất cả các ngọn lửa đều biến mất, móng vuốt khổng lồ đang cháy hừng hực bảo vệ cánh tay cũng hóa thành một ngọn lửa rồi biến mất trên vai Ti Ngải, chỉ còn để lại một chiếc nhẫn trên bàn tay phải của gã.
“ Hephaestus”s Briar Rose Ring.”
Ti Ngải mở miệng nói ra: “Tôi đã lấy được chiếc nhẫn này ở một tràng cảnh tranh đoạt đặc thù, trước mắt tôi chỉ có thể biến nó thành một giáp tay công kích. Nhân tiện nói luôn, hệ thống Dạ Chiến sẽ căn cứ theo đặc tính của người tham gia mà ban thưởng cho Dạ Khí thích hợp nhất.”
“Ừm.”
Phương Nhiên cau mày hết sức nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù một cái, ngưng trọng nhìn xem chiếc nhẫn trên tay phải Ti Ngải, cũng không tham lam và hâm mộ chút nào, bởi vì.
..
Hắn căn bản nghe không hiểu câu nói thuần túy bằng tiếng Anh vừa rồi của Ti Ngải.
Móa! Trông có vẻ rất lợi hại, nhưng mà đại ca, chúng ta có thể nói tiếng Trung sao?
Ài, dù sao hắn vẫn là cặn bã anh văn cấp bốn đều chưa qua, không thể yêu cầu Phương Nhiên quá nhiều, hắn chỉ nghe rõ ràng tựa như là người nào đó rồi hoa hồng gì đó cuối cùng hình như là chiếc nhẫn thì phải, tổng cộng bốn chữ này, có một nửa con hàng này nghe không hiểu.
Nhưng trên thực tế, Dạ Khí của Ti Ngải bắt nguồn từ một nhân vật rất nổi tiếng trong truyền thuyết, Hephaestus, ông chính là vị thần thọt chân cai quản ngọn lửa trong thần thoại Hi Lạp,
Hephaestus”s Briar Rose Ring được phiên dịch nghĩa là —— Nhẫn hoa hồng có gai của Hephaestus.
Truyền thuyết kể rằng vợ ông cắm sừng ông... Khụ khụ... cùng thần Chiến Tranh hẹn hò bị phát hiện sau đó hai người tan vỡ, sau này Hephaestus muốn ‘gương vỡ lại lành’ thế nên đã chế tạo chiếc nhẫn này, hoa hồng là đồ vật mà thần Sắc Đẹp xuất sinh mang đến thế giới này, biểu tượng bụi gai tượng trưng cho lòng chung thủy của ông. [1]
Kết quả, vợ ông ta căn bản vẫn không để ý đến ông, hoàn toàn bị tịch thu mất.
“Đúng rồi, Ngải đại ca, tôi vẫn muốn hỏi làm sao tăng lên cấp vị à!” Phương Nhiên vắt hết óc cũng không hiểu rõ ý nghĩa câu nói tiếng Anh vừa rồi của Ti Ngải, lập tức nói sang chuyện khác, hỏi đến chuyện mà mình vẫn luôn muốn biết.
“Ồ, việc này ư.” Ti Ngải tỏ ra vẻ “mỗi một người mới đều sẽ hỏi như vậy”, thần bí cười cười:
“Hệ thống cảm thấy cậu có thể thăng cấp, cậu sẽ thăng cấp.”
“Ách, đây là ý gì!?” Vẻ mặt Phương Nhiên mờ mịt, hắn hỏi lại.
“Ý nói là người tham gia chúng ta chỉ phụ trách tăng thực lực lên, khi nào thực lực chúng tay đủ điều kiện được hệ thống thừa nhận, tự nhiên nó sẽ tăng cấp bậc cho chúng ta.” Ti Ngải nhún vai giải thích.
“Thì ra là như vậy, “ Phương Nhiên thở dài, ngó phía ngoài cửa sổ cảm khái nói: “Ài, còn một chặng đường dài để đi!”
Ti Ngải vừa định an ủi hắn vài câu, đột nhiên lại trông thấy đồ vật gì đó bên trong mũ trùm đầu của Phương Nhiên, sau đó gã tập trung ngó vào.
Một gói đồ lót nữ còn chưa mở bao ni-lông ra.
Ti Ngải: “...”
Sau đó hắn yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục lái xe của mình, trong lòng một trận sóng cuộn biển gầm.
Không phải đâu, nhìn không ra, chú em này còn là một tay già đời? Không giống như mình nói chuyện yêu đương đều muốn chết lên chết xuống? Nhưng đây cũng quá...
Lúc này Phương Nhiên xoay đầu lại, kỳ quái nhìn về phía sắc mặt giãy dụa phức tạp của Ti Ngải.
“Ngải đại ca, anh sao vậy?”
Ánh mắt Ti Ngải phức tạp chăm chú nhìn hắn, đặc biệt là gói đồ lót nữ còn nằm bên trong mũ trùm đầu, một lúc lâu gã mới thấm thía nói ra:
“Chú em, có nhiều thứ không thể cầm loạn được, nếu như cậu trộm lấy, đây chính là phạm tội đó!”
“Phốc! Khụ khụ!!!”
Phương Nhiên lập tức bị hù dọa, hắn rụt lùi về phía sau, sắc mặt xanh lét như tàu lá chuối run lẩy bẩy nói ra:
“Ngải đại ca, làm sao anh biết!!!”
Xong! Xong đời!! Thân phận của mình bại lộ!! Muốn bị chộp tới ở tù chung thân!!!
“Này! Chú em, cậu phải biết, cậu cầm thứ này cậu cũng không thể bán được đâu.”
Ti Ngải phức tạp bảo, cậu làm như vậy sẽ có thể gần gũi với cô gái cậu thích sao? Không, càng nhiều lúc chỉ có thể phản tác dụng thôi.
“Ngải đại ca! Tôi sai rồi!! Tôi thật biết sai rồi!!”
Phương Nhiên khóc lóc thảm thiết, mặt mũi tràn đầy hối hận, đúng! Sao có thể cầm bán được! Đây chính là bảo vật quốc gia bị thất lạc đó!
“Ài! Được rồi, lần này coi như tôi không nhìn thấy đi, chớ có dại dột làm điều này một lần nữa.” Ti Ngải thở dài, hi vọng chú em hắn có thể rõ ràng, sau đó dùng những cách bình thưởng đuổi theo cô ấy đi.
“Ân ân!! Chính là đánh chết tôi, tôi cũng không dám!!” Phương Nhiên nhẹ nhàng thở ra, Ngải đại ca thật là một người tốt, vậy mà bỏ qua cho mình.”
Hai người nghĩ đến đồ vật hoàn toàn không giống nhau cứ như vậy kỳ diệu trò chuyện với nhau cả buổi.
- -----------------------------------
[1] Câu truyện về chiếc nhẫn của Hephaestus ta search trên mạng không thấy nhắc đến, có thể do lão tác giả biên ra hoặc là ta search quá kém (T_T), nhưng ta tìm thấy ý nghĩa về tên Briar Rose là bắt nguồn từ câu truyện cổ tích Công Chúa Ngủ Trong Rừng. Chữ Briar trong tiếng Anh nghĩa là bụi gai, Briar Rose là tên của nàng công chúa bởi vì nàng là đóa hoa hồng (Rose) bị nhốt trong tòa lâu đài bao quanh bởi những bụi gai (Briar).