Giờ phút này Phương Nhiên đã ngây dại.
Sống hơn hai mươi năm, lần thứ nhất hắn nhìn thấy loại cảnh tượng này.
Một khối cầu nước khổng lồ vây khốn một bóng người bao trùm bởi lửa, những người xung quanh cầm vũ khí đủ loại kiểu dáng tỏa ra những ánh sáng lành lạnh, tấn công tới tấp hỏa nhân kia! Ánh đèn lỗng lẫy thắp sáng khung cảnh huyền diệu này khiến Phương Nhiên có chút không nhận ra, cuối cùng đây có phải là nơi ánh sáng mà hắn biết hay không.
Mỗi một chiêu đều không lưu chỗ trống, mỗi một thức đều nghĩ dồn người vào chỗ chết.
Hắn nhìn ra, tất cả mọi người thật tâm ôm sát ý, thật sự rõ ràng dùng chiêu thức giết đối phương!
Phương Nhiên duy trì tư thế bị Ti Ngải đẩy ra trên mặt đất, toàn thân run rẩy, cảm giác hai chân đều không có sức lực.
Đây cũng không phải là lần trước hắn hất lên áo choàng, bình yên nhìn xem quái thú bị người đánh lấy, đây là hàng thật giá thật một đám người liều mạng chiến đấu trước mắt mình!
Phương Nhiên đờ đẫn nhìn về phía vòng chiến, thủy ngục to lớn, một bóng người quanh thân quấn lấy luồng lửa đỏ rực như một con thú dữ bị vây lấy! Dữ tợn mạnh mẽ đâm trong lồng!
Nhưng Phương Nhiên có thể nhìn ra được.
Ti Ngải sắp chịu không nổi nữa rồi.
Lồng giam to lớn bằng nước tựa hồ áp chế mãnh liệt thậm chí khắc chế ngọn lửa của Ti Ngải, Phương Nhiên nhìn thấy ngay cả giáp tay gã đều không cách nào phóng xuất ra.
Lần lượt từng bóng người thay phiên nhau tấn công Ti Ngải, dù so với bất cứ người nào gã đều mạnh hơn, dù gã có cấp bậc cao nhất, nhưng ở trong thủy ngục không biết tên, tình trạng của gã càng ngày càng hỏng bét.
Vết thương không ngừng gia tăng, máu chảy càng lúc càng nhiều,
Tên pháp sư sử dụng phép thuật thì trốn ở cuối cùng, một bên thì cô gái không ngừng dùng huyễn thuật quấy nhiễu tinh thần gã, phía trước thanh niên đội mũ trùm đầu tấn công ngày càng lăng lệ, còn nam tử mặc com-lê vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Ti Ngải như đang quan sát con mồi giãy giụa trong vô vọng.
“Đáng chết!”
Ngọn lửa bốc lên, Ti Ngải đè lại cánh tay bị đường đao vạch phá, ngọn lửa trực tiếp đốt bỏng vết thương khiến nó ngừng chảy máu!
Những giọt mồ hôi nhanh chóng bốc hơi, góc áo jacket gào thét phần phật trong dòng khí lưu nóng hổi, Ti Ngải theo dõi sát sao tên pháp sư phóng xuất thủy ngục!
Kích hoạt Dạ Khí lần nữa thất bại, Ti Ngải nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay phải của mình. Đây là vũ khí dành riêng cho gã, mọi đặc điểm của Dạ Khí đều liên quan đến lửa, đây là con bài mạnh nhất của gã, cũng là nhược điểm lớn nhất của gã!
Ầm!
Thanh niên đội mũ trùm đầu che khuất gương mặt vọt lên lần nữa, Đường đao chém một vòng cung, giá trị thể năng tiêu hao nhanh chóng, con ngươi Ti Ngải hơi co lại, tránh thoát khỏi thế công tràn ngập nguy hiểm, thế nhưng đúng lúc này, Ti Ngải biến sắc!!!
Nam tử mặc com-lê từ nãy tới giờ vẫn đứng tại chỗ bất chợt chuyển động!
Gã loé lên một cái đã đi tới phía sau Ti Ngải!
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ sau lưng, Ti Ngải miễn cưỡng nghiêng bên cạnh một cái, sau đó một cảm giác đau đớn kịch liệt chiếm hữu lấy gã!
Một cánh tay xuyên qua ngực phải của gã!
“Phốc khục!!”
Một búng lớn máu tươi ọe ra từ trong miệng Ti Ngải!
Oanh!
Hỏa diễm mãnh liệt bộc phát, cưỡng ép bức lui vây công của hai người và khiến những người khác e ngại một chút!
Nhưng Ti Ngải cũng đã mất đi sức lực duy trì cơ thể, bị lực xung kích đánh bay, trực tiếp rơi đến mặt đất!
Đập vào bên cạnh Phương Nhiên.
Mùi cháy khét và máu tươi sộc thẳng vào óc hắn!
“Ngải.. Ngải đại ca...?”
Giọng nói của Phương Nhiên run rẩy, hắn nhìn xem bóng dáng người kia, ngọn lửa trên thân gã còn chưa dập tắt, gã vẫn cứng cỏi cưỡng ép thân thể đứng dậy hệt như người chiến sĩ bất khuất cuồi cùng trên chiến trường vẫn nhặt lên trường mâu tiếp tục chiến đấu.
“Aa... Không đúng! Ngải đại ca! Ngươi.. Ngươi... Ngươi không sao chứ!!!”
Phương Nhiên cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, gạt ra một chút khí lực, lảo đảo nghiêng ngã chạy tới bên người Ti Ngải, không để ý tới ngọn lửa còn đang bốc cháy, đỡ lấy gã.
“Móa! Thật nóng!”
Phương Nhiên bị phỏng tay run một cái, vội vàng vỗ vỗ nơi còn bốc cháy trên thân Ti Ngải, giờ phút này đầu óc hắn trống rỗng, cũng không biết vì sao lại đột nhiên chạy ra ngoài.
Ti Ngải chậm rãi thở phì phò, cũng không có ngăn cản hắn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Phương Nhiên, sau đó đột nhiên cười hỏi Phương Nhiên:
“Vì sao cậu còn chưa chạy đi?”
“A!?” Phương Nhiên một mặt mờ mịt.
Ti Ngải lại cười một tiếng, sau đó nhìn về phía trước, bỗng dưng đẩy hắn ra!
Thân thể thiêu đốt trở nên mãnh liệt, hai tay chặn lấy Đường đao bổ tới!
Ầm!
Hoa lửa tung bay trong không khí!
“Ngươi xong đời! Ti Ngải! Chớ có lại chống cự!” Lúc này, thanh niên vô lại chạy như bay tới gần, nhìn xem dáng vẻ nỏ mạnh hết đà của Ti Ngải, nhịn không được đắc ý cười lạnh!
Ti Ngải cũng không có lên tiếng, liếc mắt nhìn hắn với vẻ khinh bỉ như trước.
Thanh niên vô lại lập tức nổi nóng! Loại ánh mắt ưu việt miệt thị chết tiệt này! Đó là một trong những nguyên nhân gã rất chán ghét Ti Ngải!
Thình lình gã để ý tới Phương Nhiên đang ngẩn người một bên bị tất cả những người khác coi nhẹ.
“Ồ! Tại sao còn có một tên cặn bã cấp E?” Gã cười lạnh nói, rồi giơ lên tay phải của mình đang lấp lánh ma văn đấm về Phương Nhiên, giống như để trả thù ánh mắt miệt thị của Ti Ngải! Trong mắt mang theo trào phúng và khinh bỉ! Dường như muốn trút hết tất cả sự tức giận bị coi thường lên người Phương Nhiên!”
Nhìn xem quyền phong lao vụt thẳng vào mặt mình, toàn thân Phương Nhiên nhịn không được run rẩy, nồng nặc mùi vị tử vong khiến hô hấp hắn trở nên khó khăn.
Ầm!
Một bàn tay rực lửa chợt nắm chặt quả đấm của gã.
“Ngươi!!!” Thanh niên vô lại lập tức sợ mất vía! Điên cuồng tiêu hao giá trị thể năng nghĩ rút tay phải của mình ra, nhưng không hiệu quả chút nào! Tay phải gã bị Ti Ngải nắm chặt không nhúc nhích tí tẹo nào như thể bị một chiếc kìm sắc gắt gao giữ lấy!
Trên má phải còn đang bốc cháy, Ti Ngải đột nhiên xuất hiện ở giữa hai người! Thần sắc dữ tợn!
“Cho nên nói tôm tép chỉ là tôm tép, vĩnh viễn chỉ biết khi dễ người yếu hơn mình!”
Tiếng nói tựa như truyền ra từ bên trong hỏa diễm xen lẫn với tiếng gầm dữ tợn của Quỷ Lửa!
Nghe tiếng nói vang lên, cô gái của Ngịch Thủy, thanh niên đội mũ trùm đầu che mặt, nam tử mặc com-lê còn có những những khác, toàn thể đều ngừng bước của mình thậm chí lộ ra tư thái phòng vệ!
“Muốn giết chết ta ư? Vậy các ngươi cũng phải bỏ ra cái giá xứng đáng!!!!!!”
Sắc mặt của Ti Ngải tỏ vẻ quyết liệt, ánh mắt trở nên điên cuồng, gã nắm lấy cổ tay của tên kia hung hăn đập xuống mặt đất, giữ chặt lấy ót như thể muốn nện tên đó xuống đất! Ngẩng mặt lên và cười nhạo tất cả mọi người:
“Nhớ kỹ! Đây là chính các ngươi và cộng thêm thủy ngục!”
Thế rồi toàn thân gã bốc cháy dữ dội! Trong chớp mắt biến thành một hỏa nhân! Vết thương xuyên thấu bên ngực cũng không thể ngăn cản gã!
Giọng nói khàn khàn dữ tợn vang lên từ cổ họng Ti Ngải! Nó giống như tiếng gầm thét điên cuồng của một con quỷ dữ từ địa ngục!
“Nhiệt Địa Ngục!!!” [1]
Vẻ mặt nam tử bận com-lê và những người còn lại lập tức biến sắc! Các loại phòng vệ đủ màu sắc đủ hình dạng nhanh chóng được thi triển!
Sau đó, bên trong khối cầu bằng nước, mặt đất sụp đổ dung nham trào ra, từng cột lửa lớn nhỏ bùng nổ!
Ngọn lửa mãnh liệt bộc phát!
Trong khối cầu bằng nước dường như chìm trong biển lửa!
Khoảnh khắc hai thái cực tương xung chạm nhau, ánh sáng và sức nóng, trở thành vĩnh cửu!
Mà một giây trước đó, Phương Nhiên nhìn xem người kia ngoái lại nhe răng cười với hắn:
“Dù sao lần này tôi cũng không có biện pháp, hãy để tôi giúp cậu lần cuối, nhớ kỹ tìm một nơi trốn đi, cố gắng sống tốt... “
Lời nói tới đây thì ngừng, chỉ còn tiếng nổ trầm thấp và tiếng ầm ầm áp đảo mọi thứ.
...
...
Không biết qua bao lâu, Phương Nhiên run rẩy nhíu mày chậm rãi mở mắt, một sợi tàn lửa cuối cùng bảo vệ quanh người hắn cũng tiêu tan, hắn nhìn xem phố đi bộ ngập chìm trong biển lửa sau vụ nổ, ánh mắt lúng túng ngơ ngác.
Nhưng mà không tiếp tục bao lâu bởi vì Phương Nhiên nhanh chóng thấy được một vật thể nằm trước mặt mình, vật thể duy nhất ở quanh đây còn nguyên vẹn...
Một cỗ thi thể.
Ngực phải bị xỏ xuyên ngã xuống mặt đất.
Trong nháy mắt cảm giác nôn thốc nôn tháo mãnh liệt dâng lên!
Mùi cháy khét lẹt nồng nặc trong không khí, hơi người bị ngọn lửa quét sạch sành sanh, cảnh tượng mãnh liệt trước mắt, sự hoảng loạn và sợ hãi chưa từng có trước đây, trong khoảnh khắc tạo thành cảm giác nhộn nhạo trong cổ họng Phương Nhiên!
“Ọe!! Khụ khụ!!!”
Bao nhiêu người đã từng thấy qua thi thể?
Thấy qua một thi thể thảm liệt, không trọn vẹn đến nổi không nói lên lời.
Trước ngày hôm nay, Phương Nhiên chưa hề nghĩ tới sẽ có một cảnh tượng khốc liệt như vậy xảy ra trước mặt hắn!
Hắn thật ra rất muốn tỉnh lại, hắn rất muốn giống như những anh hùng không biết sợ hãi trong phim ảnh nhưng hắn cảm thấy mình làm không được
Hắn cũng rất muốn biến trở về chính mình trước đây, vô tư lự vừa căng thẳng sẽ nhịn không được nói lảm nhảm. Lúc này nhất định hắn mỉa mai một câu ‘Đại ca, anh là một người sở hữu năng lực Trái Ác Quỷ mà lại đi đạo văn tên chiêu thức của Diêm Vương, anh còn liêm sỉ sao’ nhưng giờ phút này một chữ hắn đều không thể nói ra miệng.
Một người vừa quen biết được vài tiếng chết trước mặt hắn.
Một người sống sờ sờ chết trước mặt hắn!
Nếu như không phải vì cứu mình, anh ấy có phải sẽ có cơ hội trốn thoát hay không!?
Những suy nghĩ này liên miên trong đầu Phương Nhiên khiến hắn nắm lấy tóc mình, đầu như muốn nứt toạc ra!
Cảm xúc mãnh liệt quấy nhiễu hắn, cảm giác buồn nôn khan khổ tràn lan khắp cơ thể, hắn giống như không thể nào tiếp nhận được sự thật, mở to hai mắt nhìn chòng chọc vào Ti Ngải nằm sõng soài trước mặt mình.
Còn níu giữ lại cảm xúc mấy giây trước, hai mắt Ti Ngải vẫn trừng lớn, ngực bị phá vỡ be bét máu thịt, bên trong mơ hồ có thể thấy được xương cốt và nội tạng. Mà hết thảy điều này giống như mũi tên to lớn xuyên thẳng vào tim Phương Nhiên.
Ký ức vài tiếng trước chợt loé lên hệt như đã xảy ra cách đây rất lâu.
Vì sao bọn họ không thể cạnh trang công bằng? Vì sao bọn họ muốn giết người? Chẳng lẽ bọn họ mặc kệ luật pháp sao?
Hai mươi năm sống trong xã hội bình thường, Phương Nhiên chỉ có thể nghĩ đến những điều này.
Hắn há hốc mồm nhưng không biết nên nói gì, nắm thật chặt hai tay vào mặt đất như thể tìm một vật gì đó để phát tiết cảm xúc khó chịu trong lòng mình.
Không biết qua bao lâu, Phương Nhiên chậm rãi bình tĩnh trở lại, hắn từ từ suy nghĩ tới rất nhiều lời giáo viên đã từng nói qua.
Trước thế kỷ hai mươi! Trước khi có cách mạng công nghiệp! Trước khi có chiến tranh thế giới! Trước khi có chủ nghĩa tư bản! Trước khi có chế độ phong kiến! Trước khi có đế quốc! Trước khi có Bộ luật Hammurabi [2] vào thập niên 1760 trước công nguyên!
Trên thế giới này vốn không có luật pháp, mọi người đều tuân theo quy tắc cổ xưa nhất —— mạnh được yếu thua!
“Nhưng mà!”
Giọng nói khản đặc nhưng bình tĩnh lạ thường vang lên từ trong miệng Phương Nhiên.
Ở Hoa Hạ của chúng ta!
Năm ngàn năm về trước, từ thời đại thần thoại đã tồn tại một quy tắc khác!
Phương Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng dằn xuống cảm xúc để mình trở nên bình tĩnh, ngó bầu trời đêm đen kịt, cắn răng thì thào với sự kiên định chưa từng có.
“Thiếu nợ trả tiền, giết người... Đền mạng!”
- ---------------
[1] Nhiệt Địa Ngục: bắt nguồn từ Bát Nhiệt Địa Ngục trong Phật giáo bao gồm: Đẳng hoạt địa ngục, Hắc thằng địa ngục, Chúng hợp địa ngục, Hào khiếu địa ngục, Đại khiếu địa ngục, Viêm nhiệt địa ngục, Đại nhiệt địa ngục, Vô gián địa ngục.
[2] Bộ luật Hammurabi: là văn bản luật cổ nhất còn được bảo tồn được vị vua thứ sáu của Babylon là Hammurabi ban hành. Mục đích của Bộ luật tuyên bố sẽ trừng phạt bất cứ ai vi phạm Bộ luật này: ‘Để cho kẻ mạnh không hà hiếp kẻ yếu...’