[Đô Thị Lưu Hành Hệ Liệt]- Ngu Nhân Bến Tàu

Chương 13: Chương 13




Từ tiệc rượu về nhà, Trang Tư Triển vui vẻ huýt sáo, thay quần áo, sau đó rót một ly rượu, đi đến phòng khách ngồi xuống cạnh cửa sổ, ngắm cảnh biển đêm ngoài xa.

“Anh đừng tưởng rằng lần này anh giúp tôi, tôi sẽ cảm kích anh liền…..đối với anh như vậy.”

Nghe được giọng nói của Lâm Tử Thông vang lên sau lưng, Trang Tư Triển nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua kính cửa sổ, mỉm cười, hỏi ngược lại: “Anh có từng nói muốn em cảm tạ sao?”

“Anh nghĩ rằng tôi còn không biết anh tồn cái loại tâm tư gì à ?”

“Ồ, đương nhiên em biết, anh là đang thay châu báu Trang thị tranh thủ khách hàng.”

“Anh!” Lâm Tử Thông nhìn bóng dáng Trang Tư Triển đứng ở phía trước cửa sổ, nghe anh thản nhiên nói như thế, càng nghĩ càng không cam lòng, một cục tức nghẹn ở ngực, phát tiết không được, nhưng mà người này hôm nay vừa ra mặt giúp mình, không thể không biết điều mà lớn tiếng với anh, đứng một hồi, cậu hầm hừ tức giận xoay đi.

Nghe được tiếng bước chân dần xa, Trang Tư Triển cười nhẹ giọng nói: “Bé hamster, giúp em chính là anh tự giúp anh thôi.”

Bởi vì sự kiện “xã giao” kia ảnh hưởng đến cảm xúc của Lâm Tử Thông cho nên công đoạn ghi âm tiếp theo gặp trở ngại rất lớn, trong một lần hát thử, có hai câu Lâm Tử Thông hát đến ba mươi mấy lần cũng không ổn, cậu bực bội quăng tai nghe rời khỏi phòng thu, đứng trước mặt Trang Tư Triển hét to, “Anh đang chỉnh tôi!”

Trang Tư Triển mỉm cười lắc đầu, “Đương nhiên không phải.”

“Tôi hát chỗ nào không ổn chứ!?”

“Em không đem được cảm giác trong ca khúc truyền tải được ra ngoài. Em chưa hòa nhập bản thân và bài hát.”

“Anh nói cái khỉ gì chứ.”

Trang Tư Triển xua tay, “Nghe này, em không bộc lộ ra được. Đới với bài hát này mà nói, em vẫn chưa đi vào đúng trạng thái.”

Lâm Tử Thông tức giận nói: “Vậy anh thử hát một lần cho tôi nghe thử coi.”

Trang Tư Triển cười lắc đầu, “Nhìn này, nếu anh có thể hát, anh sẽ không đi làm chế tác.”

Mấy người staff đứng một bên nghe thế liền phì cười, Lâm Tử Thông tức giận trừng mắt một cái, sau đó nhìn chằm chằm Trang Tư Triển, “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Trang Tư Triển nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, coi như hết ngày, mai lại tiếp tục, hiện tại cảm xúc cùng tâm tình của em đều không thích hợp để hát bài này.”

Lâm Tử Thông vừa nghe xong liền giật lấy áo khoác trong tay trợ lý khoác lên vai, quay đầu đi thẳng.

Buổi tối, Lâm Tử Thông tự mình ngồi vừa đàn vừa hát, nghe lại demo, nghĩ mãi cũng không hiểu cậu rốt cuộc là thiếu cái gì, rõ ràng rất nhập tâm vào mà hát, vì sao Trang Tư Triển lại nói là không chứ? Càng nghĩ càng không cam lòng, Lâm Tử Thông đứng lên đi tìm Trang Tư Triển.

“Tôi muốn tìm anh nói chuyện chút.”

Trang Tư Triển buông văn bản trong tay, đứng lên, “Đi vào phòng khách nói đi.”

Mặt đối mặt ngồi trên sofa phòng khách, Trang Tư Triển lại đứng lên, “Đúng rồi, em có muốn uống gì không ??”

Lâm Tử Thông hét lớn: “Tôi muốn nói về bài hát hôm nay với anh!”

Trang Tư Triển làm ra một đồng tác trấn an, “Thoải mái đi, em đừng khẩn trương, thả lỏng, trao đổi thì trao đổi, nước vẫn phải uống mới tốt.”

Lâm Tử Thông không phản bác được, môi giật giật một chút mới rầu rĩ nói: “Cà phê.”

Trang Tư Triển đưa cho Lâm Tử Thông là một ly sữa nóng. (vậy anh hỏi người ta làm cái chi chi a lật bàn)

Kiên nhẫn đợi cho Trang Tư Triển uống xong nủa ly nước, khủy tay Lâm Tử Thông chống lên đầu gối, gập người chán nản, hỏi Trang Tư Triển: “Tôi hôm nay rốt cuộc là hát chỗ nào không ổn?”

“Cảm tình. Không được nhập tâm, không biểu đạt được ý nghĩa của ca từ.”

Lâm Tử Thông ngẩng đầu, “Anh không phải là muốn nói tôi không hiểu tiếng Trung chứ ?”

“Ồ không, anh tin sự thấu hiểu ca từ của em nhưng đây không phải điểm mấu chốt.”

“Vậy anh có ý gì ?”

Trang Tư Triển dựa người vào sofa, hất chút tóc xõa xuống trán, nhìn chăm chú Lâm Tử Thông một hồi, chậm rãi nói: “Em chưa từng thất tình đúng không, cho nên em không thể hiểu được tâm tình của toàn bộ bài hát này.”

Lâm Tử Thông giật mình, ngồi yên một hồi mới phản ứng lại, cậu cơ hồ là nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: “Anh nói cái gì ? Tôi không có ! Đây là loại lý do gì chứ ? ”

Trang Tư Triển cười cười, “Tử Thông, anh còn hiểu em hơn những gì em nghĩ đó. Anh biết rất nhiều chuyện của em, bao gồm……em chưa từng yêu ai. Anh không phải là cổ vũ em thất tình, chỉ là loại tâm trạng sau khi thất tình này, dùng để suy diễn ra được ca khúc thì có thể dùng đến mười năm, nói cách khác, tự mình thể hồi qua loại tư vị mất đi cùng đau đớn này thì có thể hát tình ca đến mười năm. Em chưa từng trải qua, tự nhiên không thể thể hội được, tưởng tượng…… dù sao cũng là hữu hạn.”

Lâm Tử Thông lập tức muốn phản bác nhưng lại đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Trang Tư Triển, nhìn nửa ngày, lúc này mới nói: “Anh cái gì cũng không biết.”

Trang Tư Triển thay đổi tư thế ngồi tển sofa, nâng một chân gác lên chân còn lại, đầu tựa vào lưng ghế, bày ra tư thế rất thoải mái, “Nếu anh không biết, vậy em có thể nói cho anh nghe thử.”

“Tôi sao phải nói cho anh nghe chứ!” Lâm Tử Thông bất mãn hét lên, có loại cảm giác bị Trang Tư Triển trêu đùa, tại sao Trang Tư Triển có thể nắm cục diện đối thoại trong tay mà cậu thì không thể chứ?

“Anh hiểu thêm về em được bao nhiêu thì đĩa nhạc sẽ làm tốt được bấy nhiêu. Đừng sợ nói cho anh biết, anh sẽ thay em bảo thủ bí mật. Anh cũng đã kể chuyện của mình cho em rồi, coi như trao đổi, em cũng kể một chút chuyện của em đi.”

Lâm Tử Thông trầm mặc, bộ dáng giương nanh múa vuốt như mèo hoang khi nãy không thấy đâu nữa, cậu gục đầu, ngón tay vô thức bấu chặt vào tay vịn sofa.

Trang Tư Triển cực kì kiên nhẫn, không hề thúc giục, anh lại rót một ly rượu, rồi ngồi lại sofa.

Phòng khách im lặng, ánh đèn chiếu vào hai người, đem hai chiếc bóng con con phóng về phía bức tường phía sau.

“Anh hẳn là biết rất nhiều, chuyện trước khi tôi debut cũng biết chứ gì, mọi thứ đều được phanh phui để đưa ra ánh sáng.” Lâm Tử Thông đánh vỡ trầm mặc.

Trang Tư Triển nghĩ nghĩ, “Ừhm, là rất nhiều.”

“Chuyện nhà của tôi, anh nhất định đều biết rõ.”

Trang Tư Triển gật gật đầu, “Em sinh ở làng chài Đại Úc, cha là công nhân, mẹ mở sạp ở chợ cá. Lúc 5 tuổi thì cha em một đi không trở lại, chưa từng xuất hiện lần nào, cho dù bây giờ em đã thành danh cũng không có người đàn ông nào nhảy ra nhận là cha em.”

Lâm Tử Thông cười lạnh một tiếng, “Kỳ thật tôi còn rất hy vọng ông ta có thể đi ra, bất quá đều không có. Xem ra người đàn ông đó là thật lòng không cần mẹ con tôi.”

“Ông ấy đi rồi, thì cứ cho đi. Mẹ em rất thương em, đối với em rất tốt, như vậy là đủ rồi.”

Lâm Tử Thông ngẩng đầu, ánh mắt hung ác làm cho Trang Tư Triển rùng mình, “Đủ, hừ! Anh sao không đến thử xem ! Cuộc sống của một đứa trẻ không cha như thế nào anh không thể nào hiểu được ! ”

“Anh đương nhiên biết, anh hiện tại cũng không có……” Trang Tư Triển nói một nửa, đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt hiện lên một chút khác thường.

Lâm Tử Thông biết lời của cậu chạm đến nỗi đau trong lòng Trang Tư Triển, cậu dừng lại, khóe miệng lộ ra một chút cười nhạt khinh thường, “Nhưng cái anh biết không giống của tôi.”

Trang Tư Triển gật gật đầu, “Phải, cuộc sống của anh suy cho cùng cũng không tệ lắm.”

“Không tệ lắm! Hừ, đại thiếu gia, người như anh sao có thể hiểu được cuộc sống của chúng tôi, anh cao cao tại thượng, vàng ngọc đầy nhà, anh căn bản là không biết!”

“Điều này, có lẽ em có chút hiểu lầm, Tử Thông, lúc đi học anh vẫn phải đi làm thêm, từ trung học đã bắt đầu rồi. Có một đoạn thời gian anh không muốn để người nhà tìm được anh đã chạy đến quán bar mà đàn thuê, đệm nhạc, anh cũng từng có những chuỗi ngày chán chường, anh hiểu được. ”

Lâm Tử Thông hừ lạnh một tiếng, “Anh……những chuyện đó của anh bất quá chỉ là muốn thể nghiệm cuộc sống mà thôi, anh cũng không có khả năng cả đời đều như vậy, lưu lạc của anh cũng chỉ là phong hoa tuyết nguyệt thoáng qua, là những câu chuyện đầy các cuộc gặp gỡ lãng mạn, các truyền kỳ bất ngờ. Mà chúng tôi lại không phải thế, chúng tôi là sinh sống ở dưới đáy sâu của xã hội này!”

Trang Tư Triển hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. Ở trong lòng anh thừa nhận Lâm Tử Thông nói rất đúng, có Trang thị khổng lồ sau lưng anh thì không thể nào chân chính đi thể hội được cuộc sống cùng với cảm nhận của Lâm Tử Thông.

“Cho nên…… em tự ti?” Trang Tư Triển nghiền ngẫm nhìn Lâm Tử Thông, thử hỏi.

Lâm Tử Thông ngẩng đầu, không chút nào che giấu mà thừa nhận, “Đúng, tôi tự ti thì thế nào! Tôi cho dù học được lễ nghi ăn uống, lúc cầm dao nĩa vẫn cảm thấy không thoái mái mặc đồ tây, tham gia lễ hội âm nhạc long trọng nhiều thế nào thì cũng vẫn là tôi. Cho dù được công ty huấn luyện thì sao chứ, tôi vẫn không phải là một thân sĩ cao quý được. ”

Trang Tư Triển khẽ lắc đầu, “Tử Thông, đừng nói như vậy. Chúng ta đầu tiên là phải làm tốt bản thân mình đã. Cho dù gặp nữ hoàng Anh thì anh cũng chỉ có một kiểu lịch sự đó mà thôi.” (ý anh Triển là, nếu là chính mình thì lịch sự với ai cũng là lịch sự, thô bỉ với ai cũng là thô bỉ, quan trọng là mình chứ không phải người đối diện)

Lâm Tử Thông hiển nhiên đối với lời nói của Trang Tư Triển là không đồng ý, cậu liếc Trang Tư Triển một cái, “Tuy rằng tôi là một thằng nhóc xuất thân từ làng chài, ngay cả giày cũng không có mà mang, vậy thì thế nào, tôi có âm nhạc của riêng tôi! Tôi dùng âm nhạc của mình chinh phục mọi người, mọi người thích nhạc của tôi. Tôi biết âm nhạc không phải dùng để mưu sinh, âm nhạc chỉ dùng để yêu thương, nhưng, có thể kết hợp giữa công việc và đam mê, đây là may mắn của tôi, cũng là hạnh phúc của tôi.” Nói xong, thần sắc của Lâm Tử Thông lại thay đổi, từ tự tin biến thành mờ mịt, cậu đưa tay ôm lấy bản thân, trên mặt toát ra e ngại cũng sợ hãi, “Nếu…… Nếu tôi không có âm nhạc, thật không dám tượng tượng. Nếu âm nhạc ủa tôi không ai thưởng thức, không được nhận thức, tôi đây…..tôi đây……”

Trang Tư Triển hiểu được ý của Lâm Tử Thông, âm nhạc là thứ cậu yêu nhất, lại đồng thời là công cụ sinh tồn duy độc của cậu. Nếu âm nhạc cậu tạo ra không được thưởng thức cũng không được công nhận, Lâm Tử Thông liền không thể sinh tồn. Cậu sẽ không còn là thần tượng cao cao tại thượng, được vạn chúng chờ mong, đồng thời, cậu sẽ mất hết tất cả, chân chân chính chính mà hồi phục “nguyên hình”.

“Anh biết em yêu nhạc, không đem nó trở thành hàng hóa, bất quá em cũng muốn sống, cho nên mới phải thỏa hiệp.” Trang Tư Triển thay Lâm Tử Thông giải thích.

Lâm Tử Thông ôm lấy đầu, không nói gì.

“Mẹ em, bà có khỏe không ?” Trang Tư Triển hỏi.

“Từ ngày nọ đột nhiên ngất xỉu liền không hề tỉnh lại, tuy rằng đã phẩu thuật, nhưng tình huống vẫn không thay đổi. Bác sĩ nói bởi vì bà đã quá khổ cực, lại tâm trạng tích tụ. Tôi cảm thấy rất có lỗi với bà, bà không thể nhìn thấy bộ dáng của tôi khi đứng trên sân khấu. Vẫn luôn muốn cho bà xem, để cho bà đến xem concert của tôi, nghe mọi người hoan hô tôi, nhưng mà……” giọng nói Lâm Tử Thông ngày càng thấp, cậu gục đầu xuống, không muốn cho Trang Tư Triển nhìn thấy ánh mắt ửng đỏ của mình.

Trầm mặc một hồi, Lâm Tử Thông ngẩng đầu, trên mặt đã hồi phục kiệt ngạo cùng kiêu ngạo của dĩ vãng, “Tôi không cần anh thương hại.”

“Anh không có. Em hiện tại thành công như vậy, anh sao lại phải thương hại em.”

Lâm Tử Thông trừng mắt nhìn Trang Tư Triển một chút, hừ một tiếng, không nói gì.

Không khí sầu não chậm rãi tán đi, hai người đều khôi phục bình tĩnh. Im lặng không nói gì ngồi một chút, Lâm Tử Thông đột nhiên hỏi: “Anh vì sao chưa bao giờ hỏi chuyện cái ngày gặp mặt đầu tiên kia, tôi lái xe anh bỏ đi. Anh không tức giận sao?”

Trang Tư Triển lạnh nhạt cười, “Nếu em muốn thì sẽ tự mình nói.”

“Anh không hiếu kỳ sao?”

“Anh rất hiếu kỳ. Anh vốn tưởng rằng là em đi thăm mẹ, nhưng anh lại phát hiện xe anh đi về phía Bắc, đó không phải là vị trí của bệnh viện Mary.”

Lâm Tử Thông nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra, “Tôi đi đến nghĩa trang công cộng.”

Trang Tư Triển biến sắc, nhìn Lâm Tử Thông.

“Tôi có một người bạn được mai táng ở đó, hắn là ……người tôi từng thích.”

“Thì ra…..còn có chuyện mà giới truyền thông đào không ra.” Trang Tư Triển thâm trầm khẽ thở dài một tiếng.

Lâm Tử Thông vẻ mặt trở nên ảm đạm, “Không có người sẽ tin hắn là bạn của tôi. Hắn là một tên cồn đồ trong xã hội đen. Năm đó, tôi có một phòng làm viện trong khu phố kia, vô cùng bí mật, chỉ có một ít nhân viên công tác biết. Hắn bị người ta chém bị thương, chạy loạn thế nào lại chạy vào nơi ấy, lúc đó chúng tôi liền quen nhau.”

“Kỳ thật, chúng tôi thậm chí không có gặp nhiều lần lắm,” Lâm Tử Thông chìm vào hồi ức, trên mặt toát ra vẻ dịu dàng mà Trang Tư Triển chưa từng thấy qua, “Hắn chỉ ghé qua vài lần, mỗi lần đến đều mang thức ăn cho trợ lý với lái xe của tôi. Vì cứu bạn bè mà hắn vay tiền tôi. Hắn rất nghèo, một chút tiền như vậy nhưng lại phải trả góp từng chút. Hắn đến nhiều lần để trả tiền, tôi liền có thể nhìn hắn nhiều thêm một chút. Sau này, trả hết tiền, hắn nói về sau sẽ không đến nữa. Chỉ là lần cuối cùng hắn trả tiền cho tôi, tôi nói hắn lái xe máy của tôi chở tôi lên đỉnh núi, cũng chỉ có một lần đó, tôi đã cách hắn rất gần, rất gần…… Sau qua mấy tháng, tôi lại nghe thấy trên TV mới biết trong lúc băng nhóm của hắn giành địa bàn thì hắn bị chém chết, tôi thay hắn làm hậu sự. Sau đó mỗi nửa năm, tôi lại cố định một ngày mà đến nhìn hắn một lần.”

Trang Tư Triển lẳng lặng nghe Lâm Tử Thông kể xong, sau đó anh nhẹ giọng hỏi: “Người kia là người như thế nào?”

Lâm Tử Thông nghĩ nghĩ, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười, “Tôi thật sự không biết, tôi nói rồi chúng tôi không gặp mặt nhiều, hắn có một đôi mắt đen thuần sáng chói như mắt cún con, luôn thích ngồi xổm ở góc tường, thoạt nhìn rất tục tằng, nhưng lại toát ra nét ôn hòa dễ chịu. Tôi thích nhất nét ôn hòa kia của hắn, giống như có thể chạm vào được vậy. Tôi nghĩ, hắn rất định đối với người yêu rất dịu dàng. Tôi hiểu rõ chúng tôi là không thể, cùng xuất hiện cạnh nhau bất quá chỉ là ngoài ý muốn, nhưng tôi lại thích hắn, thật sự. Sau khi hắn chết, tôi đã thương tâm một thời gian dài. Nếu hắn còn sống, chẳng cần ở bên cạnh tôi, nhưng chỉ cần tôi biết hắn vẫn còn sống là được, giống như mẹ tôi vậy, tuy rằng sinh bệnh, tuy rằng không có tỉnh lại, nhưng bà vẫn sống. Hiện tại, hắn đã mất……” Nói xong, Lâm Tử Thông nhìn về phía Trang Tư Triển, “Cho nên, tôi đã từng thất tình.”

“Cái này không tính.”

Lâm Tử Thông không có ý tranh cãi, “Tùy anh nói sao cũng được..”

“Em thật sự thương hắn sao?”

“Tôi thích hắn, đây là thật sự.” Lâm Tử Thông nhìn thẳng Trang Tư Triển, ánh mắt không có gì dao động.

“Hòa Minh cũng biết chuyện này phải không ?.” Trang Tư Triển hỏi.

Lâm Tử Thông kinh ngạc hỏi lại, “Anh làm sao mà biết?”

“Đoán. Anh nghĩ ngày đó anh ta biết lý do em bỏ đi.”

Nghĩ nghĩ, Lâm Tử Thông còn nói thêm: “Trí nhớ của tôi cũng không nhiều lắm, chỉ có hai người mà thôi.”

“Vậy kí ức trước đây đâu?” Trang Tư Triển rất muốn biết mọi chuyện trước đây của Lâm Tử Thông.

Lâm Tử Thông “Uhm” một tiếng, nâng cằm suy nghĩ một hồi, lắc đầu, “Không ấn tượng.”

“Vẫn phải có một chút chứ.” Biết Lâm Tử Thông là không muốn hồi tưởng, Trang Tư Triển hy vọng cậu có thể nói ra một chút.

“A, có một lần,” hai mắt Lâm Tử Thông sáng lên, “Tôi nhớ rõ, có một lần mẹ tôi mang tôi ra ngoài, là ngồi xe buýt!”

Nghe được ký ức có thể làm cho Lâm Tử Thông hưng phấn như thế lại là ngồi xe buýt, trong lòng Trang Tư Triển cảm thấy rất khó chịu.

Lâm Tử Thông tiếp tục nhớ lại: “Ba tôi rất thích đánh bạc, có tiền cũng đánh, không tiền cũng đánh, kiếm được bao nhiêu tiền đều đốt cho sòng bạc. Lúc đó trong nhà tôi mặc kệ là cái gì, tỷ như xà phòng, nước tương, đều phải dùng đến một chút cũng không sót lại mới có thể mua, lúc tan chợ rau thì tôi đi kiếm chút đồ thực phẩm thừa về nhà, như vậy không cần tốn tiền. Có một lần tôi theo mẹ ra ngoài, bình thường luôn phải đi bộ, nhưng lần đó bà dẫn tôi ngồi xe buýt, tôi rất vui, ngồi ở tầng trên, từ chỗ cao mà ngắm nhìn cảnh thành phố, oaaa, thành thị thật xinh đẹp. Xe đi ngang qua một cái công viên, tôi nhìn thấy có một con trâu rất lớn đứng ở cửa cầm bong bóng phát cho con nít, đủ loại màu sắc, đột nhiên tôi cảm thấy rất hối hận, nếu có thể đi bộ thì tôi đã đi ngang qua chỗ đó rồi…… Bất quá, có lẽ nhìn bộ dạng của tôi, con trâu kia cũng sẽ không phát bong bóng cho tôi…….” Nói xong, Lâm Tử Thông nâng cằm nở nụ cười, nụ cười mang theo cay đắng còn có chút thê lương.

Nụ cười của Lâm Tử Thông hiện lên trong mắt Trang Tư Triển, anh không thể nói trong lòng mình hiện là tư vị gì, chua, chát, đắng, cay, rất nhiều, rất phức tạp.

Một lát sau Lâm Tử Thông còn nói thêm: “Tôi hiện tại cũng đã rất lâu không được ngồi xe buýt rồi.”

Lâm Tử Thông lại chìm vào quá khứ của mình, Trang Tư Triển suy tư về lời nói của Lâm Tử Thông, lại không biết qua bao lâu, nhìn nhìn đồng hồ, Trang Tư Triển đứng lên, “Muộn rồi, em đi ngủ đi.”

Trên mặt toát ra một tia mỏi mệt, Lâm Tử Thông ngoan ngoãn đứng lên, lúc đi tới cửa, cậu không quay đầu lại nhưng nói: “Tôi sẽ không thích anh đâu, anh đừng uổng phí tâm tư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.