Tương truyền rằng lịch của người Maya tại thế giới này kết thúc vào ngày 17 tháng 11 năm 2194. Nền văn minh Maya của thế giới này giống hệt với thế giới của Thu Phong tại vũ trũ 1. Điểm khác nhau duy nhất của người Maya thế giới này và thế với của Thu Phong là cuốn lịch.
Ở thế giới bên kia lịch của người Maya kết thúc vào 21 tháng 12 năm 2012. Bộ lịch có độ chính xác nhất thế giới, cũng như độ sai số nằm ở mức một ngày sau 5000 năm. Thế giới trước kia của Thu Phong từng có một khoảng thời gian rất sôi nổi vào cuối năm 2012. Tuy nhiên chẳng có điều xảy ra sau khi cái ngày đó trôi qua cả.
Giống như nó chỉ là một quyển lịch đến thời gian hết hạn mà thôi.
Nói sâu hơn về nền văn minh Maya.
Nền văn minh Maya là nền văn minh cổ đặc sắc bên cạnh nền văn minh Andes, được xây dựng bởi người Maya, một bộ tộc thổ dân châu Mỹ mà từ 2000 năm trước đây đã từng sinh sống ở bán đảo Yucatán của Trung Mỹ, thuộc đông nam México, Bắc Guatemala và Honduras ngày nay.
Nền văn minh Maya đạt một trình độ cao không những về lĩnh vực xây dựng nhà nước mà còn phát triển rực rỡ cả lĩnh vực kiến trúc, toán học, thiên văn học và tính toán thời gian.
Căn cứ vào các di vật khám phá ngày càng phong phú, người ta xác định được rằng vào khoảng thế kỷ thứ 1 các quốc gia cổ đại của người Maya đã được thành lập. Phần lớn các quốc gia người Maya bị diệt vong do nhiều lý do ở vào khoảng thế kỷ thứ 9 đến thế kỷ thứ 10. Duy chỉ có quốc gia thành thị trên bán đảo Yucatán, thuộc Mexico tiếp tục tồn tại cho đến khi thực dân Tây Ban Nha đến xâm chiếm vùng này vào thế kỷ 16. Hậu quả của cuộc xâm lăng đã tàn phá rất nhiều các di sản của người Maya.
Nền kinh tế của người Maya chủ yếu dựa vào nông nghiệp và phụ thuộc rất nhiều vào điều kiện tự nhiên như khí hậu. Các sản phẩm trồng trọt của người Maya chủ yếu là ngô, đậu, cà chua, bí đỏ, ca cao... Người Maya cũng lấy chăn nuôi làm sản phẩm chính sau trồng trọt. Họ chăn nuôi các loại động vật như, chó, gà, hươu, nai, chim, ong mật... Các sản phẩm thủ công mỹ nghệ của người Maya cũng đạt đến một trình độ rất cao. Ngoài ra, người Maya còn biết làm muối với những khu vực rộng lớn và độc đáo.
Và đó là một số thông tin cơ bản của người Maya tại thế giới của Thu Phong. Còn với thế giới song song này cũng tương tự như vậy, chỉ khác quyển lịch được kết thúc sau gần 200 năm so với thế giới của Thu Phong.
17 tháng 11 năm 2194 vũ trụ thứ 2 sẽ tận diệt. Diệt là diệt chủng, mà diệt chủng cái gì, con người hay cả trái đất. Điều đó vẫn không ai biết được.
Trên thế giới này hầu như đã không còn nhà tiên tri nào nữa. Ngoại trừ ngôi làng Nhẫn Giả. Ở đó còn một bà cụ bị mù, có thể thấy được tương lai thế giới. Ngôi làng Nhẫn Giả mà sắp tới Linh Đan sẽ trở về.
Chẳng hiểu tại sao khi nghe chuyện này Thu Phong lại tin vào đó. Niềm tin tuyệt đối không có cơ sở, dù hắn chưa bao giờ gặp bà mụ tiên tri đó cũng như được chứng kiến ngôi làng Nhẫn Giả trông như thế nào.
Lúc này tại Nguyệt Quốc. Quốc đảo mặt trời mọc, lại được đặt tên là Nguyệt Quốc nghe trông có vẻ buồn cười. Chẳng qua là do thời xa xưa, ở Nguyệt Quốc mặt trăng nơi đây to nhất, lớn nhất, đẹp nhất và sáng nhất hơn bất cứ nơi nào trên thế giới. Do đó cái tên Nguyệt Quốc được sinh ra thay vì mặt trời.
Nơi hẻo lánh nào đó phía Bắc Nguyệt Quốc. Nơi này vốn là một rừng quốc gia tại Nguyệt Quốc. Vốn được bảo tồn một cách cẩn thận, nhưng nó rộng lớn tận cùng, chưa một ai khám phá được hết khu rừng đó, dù cho bằng với thiết bị hiện đại tối tân bây giờ.
Trong khu rừng ấy thường xuyên có sương mù. Sương mù nhiều đến mức chỉ cần không cẩn thận ta sẽ chẳng bao giờ thấy được đường ra. Rất nhiều người đã mất tích trong khu rừng này. Nó giống như một khu rừng chết vậy. Chết chẳng thấy xác, sống cũng chẳng thấy người khi đi vào vùng có sương mù của cánh rừng ấy.
Trong cánh rừng tràn ngập sương mù ấy, đến bàn tay năm ngón nhìn chỉ thấy mờ mờ. Sương nhiều đến độ quần áo ướt nhẹp.
Các Nhẫn Giả ngày hôm qua chiến đấu với Thu Phong nay họ đã dắt Linh Đan cùng với Lý Đại về Nguyệt Quốc, tới bên trong cánh rừng này.
Vừa nãy gã đội trưởng bị Thu Phong đập cho một trận nhừ tử cuối cùng cũng bình phục. Tốc độ hồi phục sức khỏe của những người này phải nói khiến Thu Phong cực kì kinh ngạc. Tuy rằng thiết bị y tế hiện đại, nhưng cái gì cũng cần có thời gian.
Vậy mà bằng cách nào đó, nội trong một ngày hắn đã có thể nghe thấy và đi lại bình thường. Không biết có đang cố gắng ngượng hay không, nhưng không thể nào đánh lừa được ánh mắt của Thu Phong. Hắn ta hoàn toàn bình phục.
Lúc này gã ta hô lên một tiếng:
“Tiểu thư xin hãy đợi một chút!”
Lập tức đoàn Nhẫn Giả theo đó mà dừng lại, cả Linh Đan và Lý Đại cũng thế.
Tức thì gã đội trưởng Nhẫn Giả đứng thủ vài ấn gì đó bằng tay.
“Giải Giới!!”
Lời vừa dứt, lập tức lấy gã đội trưởng làm trung tâm tất cả sương mù xung quanh tạt ra hết. Vài giây sau sương mù tan sạch, không khí trở nên quanh tạnh. Chỉ còn lại một chút hơi ẩm, trên những tán lá cây đọng lại vài giọt nước từ trận sương mù vừa rồi.
“Ngầu thật …”
Đứng bên cạnh Linh Đan, Lý Đại thầm hô lên một câu.
Quả thật rất ngầu, bản thân hắn dù có sức mạnh thế nào đi nữa cũng không thể làm được những việc như thế này.
“Đi thôi tiểu thư!”
Lúc này gã đội trưởng Nhẫn Giả chấp hai tay lại thủ một thế mời để Linh Đan đi trước.
Đi? Trước mặt cùng lắm chỉ là một cánh rừng thôi mà? Có gì khác biệt hay sao mà bắt cô dẫn đầu, trong khi suốt từ nãy đến giờ gã đội trưởng ấy luôn là người dẫn đường.
Dù thấy lạ Linh Đan vẫn nhấc chân bước đi.
Lúc này có vẻ như cô không để ý, nơi cô hướng đến trước mặt có hai cây đại thụ lớn hơn một chút so với những cái cây khác.
“Xào xạc …”
Vừa bước ngang qua hai cây đại thụ ấy, một ngọn gió mát mẻ, một luồng không khí trong lành phà thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Linh Đan.
Đôi mắt lạnh lùng dường như chẳng bao giờ kinh ngạc kia của Linh Đan giờ phút này đang trương to hết cỡ vì bất ngờ.
“Linh Đan!!”
Phía sau vang lên tiếng gọi hốt hoảng của Lý Đại. Bỗng nhiên hắn thấy Linh Đan biến mất một cách kì quái, không nghĩ nhiều hắn liền chạy theo và hô lên.
Linh Đan nghe hắn gọi nhưng không thèm quay lại. Bởi vì lúc này cô không những choáng ngợp với điều vừa rồi mà thậm chí với cả quang cảnh đang đập vào mắt cô.
Một khung cảnh hoang sơ, đẹp đẽ. Bản thân Linh Đan và mấy người kia đang đứng trên một ngọn núi. Phía dưới là làng mạc, đúng nghĩa làng mạc với những ngôi nhà lợp ngói cổ kính, một vài cái chòi bằng lá.
Tất cả đều tạo nên một khung cảnh cổ kính xinh đẹp. Bên cạnh ngôi làng ấy còn có một dòng sông, hay nói đúng hơn là một con suối khá lớn. Nước không biết từ đâu chảy từ trên núi xuống tạo thành một cái thác trông thật lộng lẫy làm bao.
Người … con người ở nơi đây, họ mặc những bộ đồ vải cổ trang khá dày. Nhìn vào quần áo của họ Linh Đan mới thực sự để ý rằng nơi này khá là lạnh. Tiếp tục cô ngắm nhìn quan cảnh, cô thấy những con heo, con gà đang chạy lon ton ngoài cánh đồng gần ngôi làng ấy.
Nhìn kỹ hơn có vài người nông dân đang cuốc đất. Tất cả mọi thứ này dường như được làm bằng thủ công chứ không phải là máy móc như cô đã thường thấy.
Ngẩn đầu nhìn lên bầu trời. Nơi này trời xanh bao la, không hề có một chút sương mù như bên ngoài.
Nhìn toàn cảnh, ngôi làng này chắc rộng bằng một quận tại thành phố Quảng Phúc. Như vậy cũng quá rộng lớn rồi.
“Tiểu thư! Mừng tiểu thư trở về cố hương …”
Đúng lúc này hàng chục Nhẫn Giả quỳ một chân xuống trước người Linh Đan.
“Tôi muốn tham quan nơi này …”
Là phụ nữ, ai cũng thích cái đẹp, nhất là quang cảnh đẹp như thế này.
Linh Đan nói thế, gã đội trưởng Nhẫn Giả lập tức gật đầu tiến lên phía trước dẫn đường cho Linh Đan và Lý Đại xuống núi.
Trên quãng đường đi, Lý Đại chưa kịp ngắm nhìn hết nơi này. Nơi này quá đẹp, đẹp như những bức tranh vẽ tiên cảnh vậy.
Đôi mắt Lý Đại nhìn chằm chằm đến một tòa nhà cổ cao hàng chục mét, rộng lớn, xinh đẹp và xa hoa nhất cái ngôi làng này. Vị trí của nó lại nằm chính giữa ngôi làng. Thắc mắc nơi đó là gì hắn liền hỏi:
“Cái nhà bự bự kia là gì vậy?”
Người hắn hỏi là gã Nhẫn Giả đi bên cạnh mình.
“Đó không phải nhà, là trường Nhẫn Giả. Trẻ em trong ngôi làng này tới tuổi đi học đều bắt buộc phải tới ngôi trường này học.”
Gã Nhẫn Giả đó nhẹ nhàng lắc đầu mà trả lời cho Lý Đại nghe.
Trường Nhẫn Giả? Nghĩ thế đôi mắt của Lý Đại sáng lên. Hắn không biết Ninja là gì, nhưng hắn biết Ninja trông rất ngầu. Nhất là những thứ họ làm suốt quá trình dẫn Linh Đan và hắn đến đây.
Từ thuật đi trên nước, khinh công, đến niệm ấn gì trên tay mà có thể tạo ra lửa. Quá ư là kì diệu.
Hắn cũng muốn trở thành Ninja.
Lý Đại còn là một thanh niên mê gái với đầu óc bay bổng. Hắn chẳng nghĩ được gì nhiều. Linh Đan nhìn vào ánh mắt mơ mộng của hắn mà cô nhức đầu không chịu được.
Chẳng hiểu sao thiếu gia lại cho thằng đần này đi với mình đến đây thay vì anh Dũng.
Nghĩ cũng chả ích gì.
…..
“Ai vậy?”
“Cô nương này …”
“Hình như là người thừa kế?”
“Chẳng lẽ là tiểu thư người thừa kế trong lời sấm truyền sao?”
“Đúng rồi là tiểu thư, tiểu thư của chúng ta trở về …”
“Trưởng làng, mau đi thông báo trưởng làng!!”
“Không cần đâu, không thấy các Nhẫn Giả đang đi với tiểu thư hả?”
“Đúng rồi. Còn chàng thanh niên lạ mặt kia là ai?”
“Tôi không biết … nghe nói trở về cùng tiểu thư ở thế giới bên ngoài!”
Vừa bước vào trong khu dân cư của ngôi làng. Đập vào mắt Linh Đan và Lý Đại rất nhiều người đang tụ tập làm gì đó, già trẻ lớn bé đều có. Họ thấy Lý Đại và Linh Đan liện tụm ba tụm bảy bàn tán.
Ngoài ra còn có các Nhẫn Giả khác vốn đang kiểm tra dạo quanh khu vực này bỗng thấy đội trưởng và đồng đội của mình trở về cùng với một người phụ nữ, một người đàn ông.
Người phụ nữ họ biết là ai, bởi họ đã được cho thấy bức tranh của tiểu thư qua nét vẽ của bà tiên tri mù.
“Mọi người hãy thông báo đến những người khác tụ họp lại trước quảng trường của trường học. Trưởng làng muốn đưa ra thông báo đến mọi người!”
Lúc này gã đội trưởng đội Nhẫn Giả liền lên tiếng với những người xung quanh. Bởi vì họ tụ tập quá đông, dẫn điến việc khó thể đi về ngôi trường như ý muốn. Thành thử hắn liền ra một lời nói.
Kèm theo đấy hắn quay sang nói với Nhẫn Giả bên cạnh mình.
“Đi đánh chuông đi!”
“Rõ thưa đội trưởng!”
Nhẫn Giả đó nhận lệnh lập tức biến mất giữa hư không.
Nếu tinh mắt ta có thể thấy được hắn đang bay nhảy trên những nóc nhà với tốc độ cực kì nhanh.
“Chẳng lẽ Nhẫn Giả nào cũng nhanh vậy sao?”
Lý Đại nhìn vào đó, bản thân hắn dù là Dị Năng Giả nhưng tốc độ nếu so ra cũng không nhanh hơn mấy người này là bao nhiêu. Làm quái nào họ là người thường mà có thể nhanh như vậy nhỉ?
Bỗng dưng trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của lão sếp Thu Phong. Nghĩ tới đó hắn lại thấy mấy người này bình thường đến thể không bình thường hơn.