Đô Thị Quỷ Vương

Chương 270: Chương 270: Đừng tự mãn




Trời dần chuyển sang đêm.

Lúc này tại quận Tuyên Phong. Đấu trường ngầm.

Hôm nay lại là một ngày sôi nổi hơn tất cả ngày còn lại trong tuần.

Bởi đêm nay sẽ có 6 cuộc chiến của 6 bảng được tổ chức chung một đêm trên cùng một võ đài – lồng bát giác.

Như đã nói tổng cộng 6 bảng A B C D E F lần lượt bảng A sẽ đấu đầu tiên.

Tại bảng này trận đầu tiên Bạch Vân vs Hứa Tử Lệ.

Đúng ra cái cặp này nên được xếp cuối cùng mới phải. Lần trước họ đánh nhau muốn sập cả cái lồng, chẳng ai thắng ai, không biết bao nhiêu người ở nơi này muốn chứng kiến họ đấu thêm một lần nữa.

Nhưng món ngon nhất lại mở màn bữa tiệc đầu tiên thì các trận sau chắc không ai xem quá.

“Này! Hôm nay không tập hay sao hai thằng mày lôi tao đến đây làm cái gì?”

Trên dàn ghế ngồi. Đặc biệt hôm nay lại có một dàn ghế dành cho khách mời đặc biệt, chính là Thu Phong, từ trước đến nay đấu trường ngầm luôn công bằng. Không có bất cứ một ghế VIP đặc biệt nào cả, ấy vậy bằng một cách nào đó Thu Phong nhận được thư mời của đấu trường đến đây làm khán giả của trận đấu ở ghế đặc biệt độc nhất chỉ dành riêng cho mỗi một mình hắn.

Tuy vậy Thu Phong lại không đồng ý, hắn nói hắn sẽ đến, nhưng đến cùng vài người quan trọng, nhất định Thu Phong phải ngồi chung với họ. Thế là đấu trường đặc cách sắp xếp thêm hai vị trí nữa cho Thu Phong. Kết quả là ba người bọn họ. Thu Phong – Quốc Thiên – Tô Lâm có một chỗ ngồi riêng, tầm nhìn đẹp trên ghế khán giả.

Có vẻ kẻ đứng sau đấu trường này biết hắn thực sự là ai nên mới làm cách này. Với thân phận của hắn điên đầu cũng không tìm ra được người đứng sau tổ chức đấu trường này là ai, thậm chí đến cả lão già Tô Lâm cũng biết đến đấu trường này, nhưng người đứng sau là ai lão cũng chịu.

Quay về với cuộc chiến sắp bắt đầu.

Giờ khắc này cuộc trận đấu Bạch Vân và Hứa Tử Lệ. Hai kẻ mang hai niềm khát khao hạ gục được nhau một cách chính thống, trận trước đối với cả Hứa Tử Lệ và Bạch Vân đều xem như một trận hòa, dù Hứa Tử Lệ có nhận thua nhưng Bạch Vân không cam tâm.

Lồng bát giác đang từ từ đóng xuống.

Bạch Vân – Hứa Tử Lệ đứng đó đối mắt nhìn nhau như lần trước.

Hứa Tử Lệ mở miệng: “Lần này tôi không thua đâu!”

“Biết đâu được!” Bạch Vân nhếch mép cười khẩy một cái.

Sau đó ả ta quay ra sau lưng nhìn Thu Phong đang ngồi đó quan sát. Lần này ả ta có thể thấy được biểu cảm của ông chủ mình, gần như thế, ả không thể thua trận này được. Phải đem về chiến thắng cho ông chủ. Không nhất thiết phải dành ngôi vương đấu trường, nhưng nhất thiết phải đánh bại Hứa Tử Lệ cho bằng được.

Vì hắn mà suốt thời gian hơn một tuần qua Bạch Vân không tài nào ngủ yên giấc. Hôm nay gặp lại hắn sớm như vậy ắt cũng là số phận.

“Bắt đầu!!!!!”

Tiếng hét của tay MC vang lên.

Nhanh như cắt, từ hai góc đài với nhau Hứa Tử Lệ và Bạch Vân trực tiếp lao vào tấn công.

“Hô … hú hú hú!!!”

Đây là chính là đặc sản của đấu trường ngầm. Không lẫn đi đâu được, họ liền lao vào đấm nhau không chút ngần ngại. Không nhây nhớt chờ đợi thời cơ như đấu trường chuyên nghiệp, bắt đầu là đánh, cuộc chiến đầu sự hoang dã diễn ra.

Dường như chúng ta đã quên mất một điều rằng Hứa Tử Lệ chính là một đặc công xuất ngũ.

Vừa lao đến cả Bạch Vân lẫn Hứa Tử Lệ đồng thời tấn công đấm vào mặt nhau.

“Vù vù!”

Hai tiếng gió vang lên trong cái âm thanh ồn ào. Cả hai người đều né tránh đòn đánh của đối phương.

Không cần biết kỹ thuật của Hứa Tử Lệ như thế nào, Bạch Vân một thân luyện Triệt Quyền Đạo của Thu Phong truyền dạy. Ả ta thừa biết cách xử lý tình huống như thế này.

Ngay cái lúc ra đòn thất bại Bạch Vân liền rút tay về, nhưng không rút về luôn. Như một cái trục lên xuống, tay vừa rút đòn trỏ vừa lên dọng thẳng vào cằm của Hứa Tử Lệ.

Trỏ đến Hứa Tử Lệ phản xạ chóng vánh, hắn liền đưa tay lên đỡ.

“Binh!”

Dù đã đỡ thành công đòn đó, nhưng lực đạo Bạch Vân gây nên khiến toàn thân Hứa Tử Lệ lùi ra vài bước mới có thể đứng vững được cơ thể.

Hắn vừa trụ lại thì thấy Bạch Vân như một con rắn lướt tới bên hông hắn. Không! Là phía sau hắn.

Bỗng bụng hắn bị Bạch Vân ôm từ phía sau.

Bạch Vân thành công trong việc khóa lấy bụng Hứa Tử Lệ, cô ta khụy hai đầu gối xuống. Một đòn vật ngược ra đằng sau được thực hiện.

“Rầm!”

Cả sàn đấu run rẩy, vùng gáy của Hứa Tử Lệ đập thẳng vào sàn bên dưới. Tưởng chừng như hắn sẽ choáng sau đòn vừa nãy. Nhưng không.

Ngay khi Bạch Vân thực hiện đòn đó, cô ta còn chưa kịp ngồi dậy thì lúc này ả đã thấy Hứa Tử Lệ đứng lên tự khi nào. Hắn ta đang đưa chân lên đạp thẳng một cước vào giữa mặt cô.

“Rầm!”

May mắn thoát chết trong chốc lát. Bạch Vân lăn vội vàng sang một bên đụng vào lồng vang lên vài tiếng xoành xoạch.

Lực đạo từ cú đạp của Trọng Khoa mạnh đến mức khiến sàn đấu lõm vào một dấu chân chừng nửa phân.

Nếu ăn nguyên cả đòn ấy không biết bộ dạng sẽ ra sao đây.

“Ủa! Thằng này hồi trước trong sư đoàn của tao mà?”

Bất ngờ Tô Lâm bên cạnh Thu Phong lên tiếng.

“Hắn từng là một đặc công xuất ngũ, không ngờ từ trong sư đoàn cũ của bác à?”

Thu Phong cũng không bất ngờ mất khi Tô Lâm ở bên cạnh lên tiếng nói Hứa Tử Lệ từng là người của lão.

“Ừ, nhưng đó là khóa cuối cùng mà tao còn tại vị. Thằng này cũng khá lắm nhưng sao trông nó chật vật thế nhỉ?”

“Cô ta là do một tay cháu đào tạo … Sao có thể thua được!”

“Vậy sao? Cá không?”

Hai ông bác cháu này lại bắt đầu cà khịa nhau. Quốc Thiên ngồi bên cạnh thấy thế cũng lắc đầu chẳng biết nói gì hơn. Thôi tốt nhất nên tránh xa, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết oan.

15 phút sau.

Lúc này cuộc chiến như đã ấn định rằng ai là người chiến thắng mất rồi.

Kết quả chẳng phải hòa, cũng chẳng phải khó nhằn gì. Bạch Vân sắp thua.

Vì sao ư? Vì giờ đây Bạch Vân đang thở gấp, cô ta muốn thở ra máu. Cơ thể bầm dập khá hơn lần trước nhưng lần này lại cực kì mệt.

Bởi vì tính háo thắng của mình mà hết lần này đến lần khác liên tục tấn công Hứa Tử Lệ nhưng thất bại. Hắn suốt khoảng thời gian vừa rồi Bạch Vân tấn công hai lần hắn mới trả đòn một lần, nhưng trả đòn cũng không hết sức. Cũng chỉ là nửa vời như mèo vờn chuột.

Hứa Tử Lệ biết một điều rằng kỹ năng chiến đấu và trả đòn của Bạch Vân khá cao. Nếu chủ động tiến công với Bạch Vân chắc chắn sẽ thất thế, thứ hai là về thể lực. Tuần trước quả thật là thể lực của Bạch Vân nhỉnh hơn hắn đôi chút. Nhưng tuần này đừng hòng.

Tuần trước khi lên đấu với Bạch Vân, dù trong trạng thái khá tốt. Nhưng khoảng thời gian cuối cùng khi mà Hứa Tử Lệ tập luyện như một quân nhân là cách đây vài năm. Dù bẩm sinh thể lực có cao đi nữa, nhưng hắn vừa hút thuốc, vừa uống rượu, vừa ăn chơi lêu lổng. Lấy đâu ra thể lực để đọ lại với Bạch Vân bây giờ.

Bàn về kỹ năng có thể Hứa Tử Lệ không bằng cái kỹ năng quái đản của Bạch Vân, nhưng bàn về kinh nghiệm Bạch Vân còn thua xa Hứa Tử Lệ.

Điều đó đã được chứng minh, giờ đây Hứa Tử Lệ còn đứng vững. Còn Bạch Vân hai đầu gối của ả ta đang run lên bần bật, như muốn đổ xuống bất cứ lúc nào.

Hứa Tử Lệ đứng đó mỉm cười. Bạch Vân tức giận ả ta hét lên:

“Thằng chó! Đến đây và đánh như một thằng đàn ông xem nào?”

“Đấu với cô vốn không phải là đàn ông rồi!”

Hứa Tử Lệ nhếch mép khiêu khích.

Và hắn đã thành công khi trông thấy Bạch Vân lao đến.

Suy cho cùng Bạch Vân cũng còn rất trẻ tuổi, háo thắng, nóng tính, không giữ được cái đầu lạnh. Không thể nào bình tĩnh khi bị khiêu khích, và trên hết không đủ kinh nghiệm để chiến đấu với Hứa Tử Lệ đây.

Phải nói tuần trước Bạch Vân khá may mắn khi mà Hứa Tử Lệ xem thường ả ta, và cái giá mà Hứa Tử Lệ phải trả là một trận đấu hắn đã nhận thua. Nhưng giờ hắn quay lại, lợi hại hơn trước không biết bao nhiêu lần, thể hiện ra cái kinh nghiệm chiến đấu của mình, thể hiện ra rằng hắn không phải chỉ có biết đánh đấm, hắn còn biết dùng cái đầu của mình.

Một lần nữa Bạch Vân lao tới vung đấm. Nhưng ả ta chưa kịp chạm trúng Hứa Tử Lệ thì cằm đã lãnh trọn một cú lên gối của Hứa Tử Lệ.

“Cốp!”

Âm thanh đau tận xương tủy vang lên.

Bạch Vân như một người không xương ngã nhoài xuống dưới đất. Bất động nằm im đó.

Lúc này Hứa Tử Lệ đi đến, Bạch Vân vẫn chưa bất tỉnh. Nhưng cả thân thể của ả ta như nặng cả ngàn tấn. Chẳng thể nào nhúc nhích nổi, cố gắng Bạch Vân ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tự mãn của Hứa Tử Lệ.

Hắn ta mở miệng nói:

“Biết sao cô thua không? …”

Bạch Vân chẳng còn sức để mà lắc đầu, ánh mắt của ả ta nhìn hắn như thể muốn nói rằng hắn hãy nói ra đi.

“Tôi đã cai thuốc từ suốt cái ngày hôm đó đến giờ!”

Câu nói ấy khiến Bạch Vân bất lực. Quả thật rất bất lực, hắn nói cai thuốc ý là gì? Là lần trước bản thân mình đấu với hắn là hắn đang chấp hay sao. Còn bây giờ mới là thực lực chính xác của hắn.

Cô thua rồi, thua thật sự rồi. Một lần nữa cô lại làm cho ông chủ thất vọng. Bạch Vân không dám nhìn về phía của Thu Phong, cô chẳng dám nữa.

Tại sao giữa người với người lại có sự khác biệt đến thế chứ. Cô đã cố gắng biết bao nhiêu, suốt quãng thời gian qua, đã luyện tập hơn bất cứ ai trong Hắc Long Bang. Cố gắng hơn bất cứ ai trong Hắc Long Bang, kết quả lại chẳng bằng một thằng vừa cai thuốc chưa được nửa tháng.

Quá đau, đau lẫn tinh thần cho đến thể xác.

“Hứa Tử Lệ chiến thắng. Tân vương của bảng A xuất hiện!!!!!!!”

Tiếng hét của tay MC như cứa vào tâm can của Bạch Vân. Cô ta nằm đó, chẳng thể khóc, chẳng thể gào thét. Bất giác giống như lần trước Bạch Vân thiếp đi.

Abid đứng phía dưới, hắn lẳng lặng chẳng nói gì. Chẳng thể hiện ra là mình đang quan tâm Bạch Vân, hắn ta đang đợi, đợi cái lồng mở ra để kéo Bạch Vân xuống.

À quên nữa, vì sao Hứa Tử Lệ lại là tân vương của bảng A vậy ngôi vương của bảng A khi trước đâu? Hắn ta đã bị Hứa Tử Lệ đánh bại từ cái vòng trước rồi.

Không chỉ riêng bảng A những bảng khác cũng vậy, tất cả ngôi vương các bảng đều đã bị hạ gục bởi ba băng đảng Liên Minh Osuma – Cerberus và Hắc Long Bang.

Lồng bát giác mở ra, lúc này Abid đi đến bên cạnh Thu Phong cúi đầu nói:

“Anh cả! Cho phép em đỡ Bạch Vân xuống!”

“Ừ!”

Thu Phong phất tay cho phép.

Tâm trạng hắn cũng này nửa vui nửa buồn. Vui là Hứa Tử Lệ không ngờ hắn lại mạnh đến vậy, không ngờ bản năng chiến đấu của hắn còn cao hơn cả Bạch Vân một bậc. Càng như thế càng làm Thu Phong kích thích.

Hắn buồn một phần là vì Bạch Vân thua, thua do quá kích động, nếu như Bạch Vân chú ý đến thể lực hơn thay vì kỹ năng thì bây giờ chưa chắc gì Hứa Tử Lệ đã ăn được. Mà thôi đây cũng là một kinh nghiệm quý giá cho Bạch Vân vậy.

Gặp đối thủ cù nhây như thế mà cứ lao vào tấn công mù quáng chẳng khác nào đâm đầu vào lửa. Có lẽ ngoài kỹ năng chiến đấu, Thu Phong nên dạy thêm một ít kinh nghiệm cho họ, và cũng để họ tham gia những trận đấu như thế này nhiều hơn nữa trong tương lai. Chỉ có đối đầu với người khác mới làm chúng ta khá hơn được, lúc xưa Thu Phong cũng đã từng như vậy. Đã từng thua rất rất nhiều người, cũng từng háo thắng tự mãn như Bạch Vân để rồi nhận kết cục không khác gì Bạch Vân bây giờ.

Trong cuộc sống này kiêu ngạo thì đúng, không hẳn là đúng, nhưng đúng khi bạn giỏi. Nhưng đừng tự mãn không xem ai ra gì. Bởi vì bạn chẳng thể nào biết con kiến mà bạn xem thường hôm nào đó, bỗng nhiên nó quay lại trở thành một con voi dẫm bẹp bạn.

Sự khác biệt giữa Bạch Vân và Hứa Tử Lệ không phải nằm ở sức mạnh, mà là ở cách suy nghĩ. Lần trước đấu với Bạch Vân, Hứa Tử Lệ hắn ta sẵn sàng nhận thua không chút do dự, dù cho đó gần như là một trận hòa.

Nhưng Bạch Vân không như thế, cô ta không hề chấp nhận đó là chiến thắng, cũng không thể chấp nhận đó là một sự thất bại. Cô ta muốn thắng, muốn một chiến thắng rõ ràng và thuyết phục, đem nó về cho Thu Phong, nhưng rồi sao … Cô ta đang nằm đây bất tỉnh, và đã thua.

Abid lặng lẽ vác Bạch Vân xuống sàn, cũng chẳng biết là đang nghĩ cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.