Đô Thị Quỷ Vương

Chương 309: Chương 309: Sức mạnh dị biến đó là gì?




“Đánh hết sức đi Thiên!”

Bên dưới thành phố đổ nát. Thu Phong nhẹ nhàng yêu cầu Quốc Thiên đứa em trai của hắn.

Đơn giản Quốc Thiên gật đầu một cái. Từ từ hắn nhắm hai con mắt mình lại, đi sâu vào trong tiềm thức, tìm tòi đến Đan Điền và 108 huyệt vị và …”Trừng ~~~!”

Bất chợt Quốc Thiên mở sáng hai con mắt ra, xung quanh Quốc Thiên giờ khắc này bốc lên các dãy khí nóng. Dù bằng mắt thường Thu Phong cũng có thể nhìn rõ được nội lực dồi dào của Quốc Thiên đang lưu chuyển tỏa ra ngoài một cách bất thường.

Cái số lượng nội lực kinh khủng gì thế này? Nó quá nhiều để Thu Phong có thể hình dung được, hay có thể đây vốn là mức nội lực cơ bản mà bất cứ Võ Năng Giả nào cũng có thể tỏa ra. Ngoài Tô Lâm ra Thu Phong chưa bao giờ thử so tài với một Võ Năng Giả thực thụ nên hắn cũng không rõ lắm về ngưỡng mức nội lực trung bình của một Võ Năng Giả là bao nhiêu.

Nhưng … Thu Phong nở một nụ cười. Cả người hắn lúc này phập phồng lên một ngọn lửa xanh nhẹ nhàng và ấp áp bao quanh cái cơ thể vừa vặn kia của hắn.

Đôi mắt ấy tự khi nào đã chuyển về màu xanh lam ngọc bích tuyệt đẹp. Khắp ngọn lửa xung quanh Thu Phong dần dần lại nổi lên một chút ánh cam đan xen vô như tuyên tuyến trôi nổi.

Không có một lượng nội lực hùng hậu như Quốc Thiên, nhưng Thu Phong lại có một năng lượng không rõ tên có cái chất hơn hẳn biết bao nhiêu lần Quốc Thiên. Giờ khắc này khi Thu Phong đang trong trạng thái ấy bỗng nhiên Quốc Thiên cảm thấy nhùn nhùn. Hẳn ra là hơi sợ.

Chẳng biết tại sao lại sợ, nhưng hắn phải gạt bỏ cái suy nghĩ này qua một bên. Chiến đấu với anh trai mình và vượt qua anh trai mình, ít nhiều gì Thu Phong cũng là một nửa thầy của Quốc Thiên khi dạy thằng bé cách chiến đấu của Triệt Quyền. Nghĩ thế Quốc Thiên thở phào ra một hơi, có thua thầy thì cũng chẳng sao.

“Em đến đây!”

“Khỏi nhắc!”

Đúng cái lúc Quốc Thiên vừa hô lên một tiếng định lao tới tấn công thì bất chợt Thu Phong biến mất. Bỏ lại hai chữ ‘Khỏi nhắc’

“Uỳnh ~~”

Một đấm dọng thẳng vào ba sườn Quốc Thiên khiến thằng bé bay đi như một viên đạn lao thẳng vào tòa nhà bên cạnh.

“Rầm rầm …”

Cả tòa nhà đổ sập xuống.

“Hít …”

Đám người trên đài quan sát kia khẽ hít một hơi lạnh … cái này còn là người sao. Thu Phong đấm một quyền đó liệu Quốc Thiên có sống nổi không?

Để đánh tan sự nghi ngờ của đám người kia. Từ trong đống đổ nát, Quốc Thiên hét lên một tiếng, hắn vận nội công khiến tường đá xung quanh bay đi hết.

Có vài viên gạch bắn về phía Thu Phong, đơn giản hắn chỉ việc nghiêng nhẹ đầu để mà né.

Chốc sau bụi mù tan đi đôi chút, Quốc Thiên hừng hực đứng đó với hai con mắt đầy chiến ý. Hắn phải tấn công.

“Rầm!”

Đạp thẳng vào mặt đất, Quốc Thiên bắn đi như một viên đạn lao thẳng về phía Thu Phong co nắm tay lại.

“Vù!”

Đấm tới Thu Phong chuyển hình nhẹ nhàng mà né được. Đúng cái lúc này Quốc Thiên tự khi nào đã co ngang cái đầu gối nhắm thẳng đầu Thu Phong.

“Vụt!”

Lại hụt?

Quốc Thiên cảm nhận được Thu Phong đã hụp đầu xuống né tránh được cả hai đòn đó của nó. Nhưng chưa hết, trong một cái nháy mắt vì kinh ngạc, Quốc Thiên thấy nguyên một bàn chân đang hướng về phía hắn.

Nhanh đến mức Quốc Thiên không kịp phản xạ khi đang ở trên không trung thế này.

“Bốp!!”

Ăn thẳng nguyên một đạp của Thu Phong, cả người Quốc Thiên bắn thẳng lên trời hơn chục mét rồi dần rơi xuống.

Đứng vững dưới mặt đất, Thu Phong ngẩng đầu lên nhìn thằng em mình mỉm cười. Nếu mạnh Quốc Thiên mạnh thật, nhưng kinh nghiệm chiến đâu còn non lắm.

Ở trên không, đồng tử mắt Quốc Thiên co lại. Não bộ hắn vận động trong khoảng thời gian vài khắc ấy để tìm ra cách thoát khỏi cái tình thế oái ăm này. Nếu như hắn rơi xuống, chắc chắn sẽ ăn thêm một đạp nữa của Thu Phong.

‘Đúng rồi!’ – như nghĩ ra được cái gì đó, đôi mắt Quốc Thiên sáng lên một cái.

“Tập trung vào!”

Bất chợt một lần nữa giọng nói người anh của hắn lại vang lên bên tai.

Khi nhận ra được, Quốc Thiên không hề thấy Thu Phong đứng ở dưới nữa, mà là bên cạnh hắn. Anh ta nhảy lên?

Chẳng kịp suy nghĩ Thu Phong sút một phát Quốc Thiên lại như con diều đứt dây lao thẳng xuống dưới mặt đất. Đùng lúc đó Quốc Thiên chỉ kịp đan hai cánh tay lại với nhau để mà đỡ.

“Rầm!!”

Một lần nữa Quốc Thiên lại bị sút bay đi.

Nhóm mười người phía trên chỉ biết suýt xoa thay cho thằng em trai xấu số của Thu Phong. Dẫu vậy họ vẫn rất kinh ngạc khi thấy Quốc Thiên đứng lên mà không hề hấn gì cả.

“Bạo không phải tốt.. cái tốt là phải mềm dẻo, và nhanh!”

Một lần nữa Thu Phong thoắt ẩn thoắt hiện sau những tòa nhà, lần nữa hắn lại đứng sát rạt kế bên Quốc Thiên với trạng thái tay đang co lại thành đấm.

Đầu óc Quốc Thiên xoay chuyển, lần này nó đã đoán được hướng đi của Thu Phong, ngay tức thì thằng bé hụp đầu xuống.

“Vụt!”

Biết mình đấm hụt không thể rút lại, Thu Phong liền giảm lực ở cánh tay, đúng lúc ấy hắn liền co gối lên thẳng vào mặt Quốc Thiên.

“Bốp!”

Hoàn hảo Quốc Thiên sử dụng một trong những thế triệt của Triệt Quyền Đạo, đưa một cù chỏ lên đỡ lấy cú lên gối ấy của Thu Phong. Cứ ngỡ anh trai mình sẽ bị chặn lại, nhưng không! Lực đạo của Thu Phong mạnh đến mức, lần nữa lại hất văng cả Quốc Thiên đi.

“Binh!!”

Đập thẳng người vào miếng chắn bảo vệ của đài quan sát, Quốc Thiên bật ra. Hắn cố gắng định thần để nhìn xem anh trai mình ở đâu. Nhưng vài giây trôi qua chẳng thấy bất cứ động tĩnh nào cả. Thu Phong như hòa tan vào không khí vậy.

Nếu đã không nghe không thấy thì cảm nhận. Nghĩ là làm, Quốc Thiên lập tức định thần cảm nhận sự hiện diện của Thu Phong, hình như … Quốc Thiên vừa bắt được sự hiện diện của anh trai mình, anh ta lại đang ở sau lưng hắn? Vô lý? Lưng hắn đang dựa vào tấm chắn cơ mà.

Tuy vô lý nhưng Quốc Thiên bắt buộc quay đầu sang kiểm chứng. Hoàn hảo như hắn nghĩ, không thể nào anh trai hắn ở phía sau được. Đúng lúc này Quốc Thiên cảm thấy sai sai, hắn vừa quay mặt lại thì “Bốp!! Bốp bốp bốp bốp!”

Liên tục Thu Phong đấm vào mặt nó không trượt phát nào.

Tuy bất ngờ, đồng thời lúc đó Quốc Thiên cũng rất bình tĩnh khi dồn đa phần nội công lên trên mặt mình để hao mòn sát thương gây ra từ Thu Phong. Đến cái đấm không biết bao nhiêu, Quốc Thiên vùng người thoát ra khỏi mư nắm đấm của anh trai hắn.

“Hộc hộc …”

“Đừng di chuyển kiểu đó nữa. Chỉ hao tổn nội lực thôi! Di chuyển hiệu quả lên, nhẹ nhàng, ít mất sức, không gây tiếng động, đủ nhanh để tạo bất ngờ … nhìn cho kỹ.”

Một lần nữa Thu Phong lại lao lên tấn công Quốc Thiên, vừa đánh hắn vừa nói chỉ dạy cho thằng em mình những sai lầm và thiếu sót của nó. Ví như Quốc Thiên có nội lực dồi dào hơn hẳn Thu Phong nhưng nó ỷ vào cái đó, dùng nội công công phá làm sức bật, sức chạy. Tuy nhanh như không mềm dẻo. Rất dễ bị bắt bài, và khó để vặn mình khi đối phương tấn công.

Vốn là một thiên tài chẳng mấy chốc Quốc Thiên vừa nghe vừa hiểu vừa học được cách di chuyển chân mèo như của ông anh mình. Và bây giờ cuộc chiến không tiếng động xảy ra.

Không tiếng động có nghĩa là không rầm rầm như trước nữa mà là “Bốp bốp bốp! Pặc pặc pặc … bốp chát!”

Quốc Thiên ăn nguyên một vả của Thu Phong vào mặt, thằng bé bị vả cắm đầu xuống đất. Cứ tưởng chừng sẽ cắm được cho đến khi nó chống tay lại và tung một đá kiểu chồng cây chuối vào Thu Phong.

Liên tục hàng trăm cú đá được tung ra từ đôi chân Quốc Thiên trong tư thế chống hai tay dưới đất, và hai chân dùng để đá, đạp, sút, giật ngược, móc, thậm chí là kẹp người.

Bằng cách nào đó con mắt Thu Phong rực sáng lên, hắn thấy toàn bộ cước pháp tào lao của Quốc Thiên từ đó mà hóa giải không trật nhịp nào.

Nửa phút sau Quốc Thiên bật ra, hắn lộn ngược người lại đứng đó mà thở hồng hộc:

“Làm sao anh đỡ được hay vậy?”

Thu Phong chịu, hắn sao mà dám nói được con mắt thấu thị tương lai của mình cho Quốc Thiên nghe. Như vậy khác quái nào ăn gian.

Nhận lại cái nhún vai của Thu Phong, Quốc Thiên tức mình lao lên tiếp. Trong đầu hắn liên tục vận chuyển cách đối phó với người anh mình. Từ tốc độ, kỹ năng, lực đạo, đến kinh nghiệm Thu Phong đều vượt qua nó một bậc.. nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc hắn sẽ nản lòng. Mới được bao lâu chứ? Từ cái lúc mà hắn hoàn toàn không động được đến cộng tóc của anh trai mình, thậm chí còn không chịu nổi vài đòn tấn công của ổng, mà giờ đây nó thực sự ăn không biết bao nhiêu đòn mà vẫn có thể đứng vững.

“Lưu chuyển nội lực nhẹ nhàng. Đúng điểm công phá thì dồn nội lực vào một điểm. Đừng dồn mù quáng khiến tốc độ của em bị đình trệ … Đúng rồi … Dồn vào!”

“Uỳnh!!!”

“Rầm!!!”

Vừa đánh Thu Phong vừa chỉ điểm cho Quốc Thiên, hắn dạy cách thằng bé điều chỉnh nội lực sao cho hợp lý trong trận chiến. Dần dần Quốc Thiên theo đúng như những gì Thu Phong chỉ dạy, và rồi khi thằng bé vừa điểm gần trúng hắn một quyền vào ngực. Thu Phong không né tránh mà hô lên.

Lúc đó Quốc Thiên ngay lập tức dồn hết nội lực vào cánh tay, đỉnh điểm là đầu nắm đấm. Oanh tạc một quyền hết công suất thẳng vào ngực Thu Phong.

Một đấm khiến Thu Phong bay theo một đường thẳng hơn chục mét, cho đến khi va vào một tòa nhà nào đó trên đường bay. Khiến cả tòa nhà sập xuống, Quốc Thiên vui mừng nhìn vào thành quả của mình nhưng đồng thời cũng lo lắng.

Đó là một quyền hết công lực của hắn, có khi nào khiến anh hai bị thương?

Mang gương mặt hốt hoảng, Quốc Thiên vội vàng chạy đến đống đổ nát hô lên:

“Anh hai …”

“Trong trận chiến thật sự … em sẽ chết nếu như lo lắng cho đối thủ đấy!!”

Giọng nói hùng hồn của Thu Phong vang lên.

Sâu trong thâm tâm Quốc Thiên lúc này bỗng hắn cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi không phải vì câu nói, mà chính vì cái ánh sáng xanh kia đang phát ra từ đống đổ nát.

“Vụt!!”

Không phá nổ, không mạnh bạo. Bằng cách nào đó Thu Phong xuất hiện trước mặt Quốc Thiên với cặp mắt xanh lam ngọc bích và ngọn lửa bốc quanh người.

Hắn đứng đó, cúi đầu hơi nhẹ nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen kia của em trai mình.

Như đứng hình vài giây. Quốc Thiên chết lặng ở đó, hắn không thể nào nhúc nhích nổi, cả thân thể hắn run lên cầm cập.

“Ngày mai em tham gia đấu trường ngầm tại thủ đô đi!”

Dứt lời Thu Phong trở về trạng thái bình thường. Đôi mắt trở lại màu đen, ngọn lửa được dập tắt thu hết vào trong người hắn.

Theo đó cảm giác hoảng sợ không biết từ đâu cũng biến mất, Quốc Thiên như thở phào một hơi.

Cái thứ sức mạnh đó của anh trai mình cuối cùng là gì? Không phải Dị Năng Giả cũng chẳng phải Võ Năng Giả. Rất là kì quái, không biết có gây hại gì đến cho anh trai mình không. Quốc Thiên lo lắng nhìn vào bóng lưng trống vắng của người anh mình.

Về tâm trạng của Thu Phong lúc này. Càng sử dụng sức mạnh của hắn, hắn càng cảm thấy bản thân như sắp mất kiểm soát vậy, dù chỉ là linh cảm nhưng hắn không dám đánh cược trong trận chiến thử với em mình. Nếu như lỡ tay làm bị thương nó cũng mệt.

Lúc này trên khán đài, Thu Phong đã ra lệnh cho Bone hạ bọn họ xuống.

Gương mặt ngơ ngác của mười con người đập vào mắt Thu Phong khiến hắn cảm thấy mắc cười. Và rồi hắn nói:

“Ngày mai tôi đổi lịch tập lại cho anh chị. Khổ lắm, tập có mức độ thôi! Tập khoa học thì mới mạnh lên được!”

“Thứ sức mạnh của anh là gì vậy Thu Phong?” – bất chợt Trọng Khoa lên tiếng.

Hắn dù đã chứng kiến được lần hai, nhưng lần này quá choáng ngợp đối với hắn. Thu Phong nằm ngoài phạm trù hiểu biết của người thường như hắn mất rồi.

“Tôi không rõ, đại loại là một dạng dị biến của nội công và khí công mà thôi!”

“Là sao?” – Hứa Tử Lệ đứng bên cạnh lại thắc mắc hỏi.

“Các anh luyện công đi rồi sẽ hiểu. Chí ít như Quốc Thiên không phải là dạng dị biết nội lực!”

Vừa nói Thu Phong vừa quay ra sau chỉ vào thằng cu em nhà mình nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.