Đô Thị Siêu Cấp Tiên Sư

Chương 40: Chương 40: Thánh kỵ sĩ thứ bảy!




Dịch giả: Simple

Sáng ngày thứ hai, Diệp Nhan vốn là muốn tu luyện nhiều một chút, nhưng buổi sáng hắn có tiết học, lại không thể không đi, vì lẽ đó chỉ có thể rời giường.

Nhưng là, hắn mới vừa đi ra phòng ngủ, lại nhìn thấy Hạ Đát toàn thân mặc quần áo leo núi, đội mũ beret, lưng đeo một ba lô màu đen rất lớn, nhón chân đi rất nhẹ nhàng, lén lén lút lút, một bộ dáng dự định chạy trốn.

“Ngươi đây là muốn đi đâu?”

Diệp Nhan nói một câu, trực tiếp làm Hạ Đát sợ hết hồn, “Nha” một tiếng quay đầu lại, sau đó ánh mắt vụt sáng, giống như đang suy nghĩ ý định quỷ quái gì đó.

“Sớm... Sớm a... Ngươi xem ngày hôm nay bầu trời trong xanh, gió thổi ấm áp dễ chịu, hoa đang hát, chim nhỏ đang bơi lội, chó con đều ghép thành đôi cùng vui chơi... Vì lẽ đó ta... Ta dự định đi dạo mát...”

“Dạo mát?”

Diệp Nhan thấy Hạ Đát có tật giật mình, ở trong lòng lắc đầu, cái cô nương ngốc này, làm sao lại liên tục nói dối thế!

“Đúng, dạo mát!”

Hạ Đát dường như là thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm vẫn là chính mình thông minh, trong nháy mắt nghĩ đến một lý do đường hoàng như thế.

“Thật sao, tin ngươi mới là lạ! Ngươi lại muốn đi cái đảo quỷ gì đó chứ gì?”

Diệp Nhan nắm lấy ba lô, kéo khóa kéo, trong nháy mắt đồ vật bên trong rơi xuống. Nhìn thấy những thứ đồ này, trong nháy mắt Diệp Nhan há hốc mồm!

Hóa ra là, ở trong ba lô Hạ Đát, tất cả đều là đồ vật ngày hôm qua mua, xẻng công binh, la bàn, ống mực, gạo, đèn pin cầm tay...

“Ngươi... Ngươi đây là muốn đi đào mộ tổ nhà ai?”

Diệp Nhan vỗ vỗ trán, một bộ dáng nhức đầu.

“Làm gì, ngươi mới đi đào mộ đó...” Nhìn thấy mình bị vạch trần, ngón tay Hạ Đát chỉ có thể chỉ trỏ, nói lời thật, “Ta muốn đi Lưu Li Đảo tầm bảo mà, đã cùng Tư Đồ Đạt Hề sắp xếp rồi...”

Nghe được câu này, mặt Diệp Nhan đen lại, từ lúc hắn từ bên trong con mắt to dưới đáy biển lấy tấm giấy thếp vàng kia, Hạ Đát giống như ma nhập, luôn nói hình vẽ trên giấy thếp vàng là kho báu, hai ngày nay đều khóc lóc nó muốn tìm kho báu, hơn nữa còn dụ dỗ cái cô gái gọi là Tư Đồ Đạt Hề kia!

“Đi tìm kho báu làm gì! Đi, theo ta cùng đi học...”

Tuy rằng Hạ Đát cao 1 mét sáu, là đại mỹ nữ có vóc người cao gầy, nhưng Diệp Nhan bế theo nàng, lại ung dung như đang vác bao vải. Diệp Nhan không nói lời nào, đang muốn cất bước đi ra ngoài thì Hạ Đát lại nói.

“Đi học cái gì? Ta không đi, ta muốn đi tìm kho báu...”

Hạ đát giãy dụa mấy lần, trên người lại rơi ra một đống đồ vật, la bàn, móng lừa đen............

Hạ Đát huýt sáo, ngẩng đầu nhìn trời, bộ dáng giống như mọi chuyện đều không liên quan đến ta, sau đó, nàng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mắt mở to xoay một cái.

“Nếu không như vậy, ta cùng ngươi đi học, sau đó ngươi theo ta đi tìm kho báu, thế nào?”

“Được được được, ta đi tầm bảo với ngươi cũng được!”

Diệp Nhan vì tạm thời ổn định nàng, trước hết qua loa hai câu. Bởi vì nếu như không như vậy, trời mới biết Hạ Đát ngày nào đó lại lén lút trốn!

“Ha ha, Tốt ai!”

Hạ Đát hoan hô nhảy nhót, không có nhìn ra Diệp Nhan qua loa, nháy một cái mắt phải, “Ngươi trước tiên chờ ta đi thay quần áo ha, sau đó chúng ta lại đi dạo trong phòng học!”

Hạ Đát sau khi nói xong, liền chạy vào nhà, lúc đi ra, đổi thành một thân màu trắng lụa trắng, trên mái tóc thật dài còn có một kẹp tóc hình con bướm, duyên dáng, đôi giầy màu trắng, làm Diệp Nhan sáng mắt lên.

Ngay ở lúc hai người dự định ra cửa, bên ngoài vang lên vài tiếng kèn đồng, có mấy chiếc xe chạy tới.

Thì ra là, ngày hôm qua sau khi Phạm Thiên Hổ nghe nói Hạ Đát đào được một trấn yêu bình, sáng sớm hôm nay liền đến.

Hắn sở dĩ tới sớm như thế, thực ra còn có một nguyên nhân khác, sợ tới trễ vạn nhất Hạ Đát kêu hắn ở lại ăn cơm trưa, vậy thì thảm!

Đối với tài nghệ nấu ăn của Hạ Đát, Phạm Thiên Hổ mỗi lần nghĩ đến, đều cảm thấy ngực đau!

Diệp Nhan đón đoàn người Phạm Thiên Hổ, sau đó chỉ vị trí cụ thể, rồi cùng Hạ Đát đi trước.

Bọn họ vốn là dự định ra ngoài ngồi taxi, nhưng Phạm Thiên Hổ muốn Diệp Nhan lấy xe mình mà đi, dù sao nơi này là khu biệt thự, cách lối ra còn có hai km đường phải đi.

Hơn nữa quan trọng chính là, chiếc xe Land Rover này, Phạm Thiên Hổ trực tiếp đưa cho Hạ Đát. Điều này cũng làm cho Diệp Nhan rất hiếu kỳ, Hạ Đát kế thừa thẻ đen rốt cuộc là lai lịch gì, làm sao quân đội người nào cũng đều hào phóng như vậy.

Ngay ở lúc xe Land Rover mới vừa ra khỏi khu biệt thự, Diệp Nhan nhạy cảm phát hiện, ở chỗ đỗ xe khu nhà mô hình bên cạnh, một chiếc xe lớn màu đen lặng lẽ đi theo.

Chiếc xe lớn kia theo ở phía sau rất xa, dường như rất cẩn thận từng li từng tí một, nếu như là người bình thường, khẳng định phát hiện không được. Nhưng Diệp Nhan là Tu Luyện Giả, hắn liếc mắt là đã nhìn ra, chiếc kia lớn kia chính là hướng về phía chính mình đến!

Diệp Nhan cố ý rẽ vào mấy cái giao lộ, nhưng chiếc xe lớn kia vẫn là vững vàng theo ở phía sau, bỏ cũng không xong.

Sau đó Diệp Nhan lái Land Rover lên núi, càng chạy càng hẻo lánh, con đường gồ ghề nhấp nhô, một bên chính là vách núi cheo leo chót vót, ngoại trừ Land Rover cùng chiếc xe lớn kia, toàn bộ trên đường một bóng ma cũng không có.

“Diệp đại sư, ngươi lái xe tới nơi này làm gì?”

Nhìn thấy xung quanh hoang tàn vắng vẻ, Hạ Đát trong lòng bỗng nhiên bay nhảy bay nhảy nhảy loạn, đã sớm nghe nói “Dừng xe vì yêu cảnh rừng phong buổi chiều”, hắn chẳng lẽ là muốn ở chỗ này...

Nghĩ tới đây, khuôn mặt Hạ Đát ửng đỏ, trong nháy mắt trong đầu xuất hiện những hình ảnh kia, xong rồi, sự trong sạch của chính mình chẳng lẽ muốn bàn giao ở đây?

“Ngươi đang suy nghĩ linh tinh gì đó...”

Diệp Nhan vừa nhìn mặt Hạ Đát, lúc thì đỏ lúc thì trắng, liền biết nha đầu này khẳng định lại suy nghĩ cái kia, thật không biết trong đầu nha đầu này, rốt cuộc chứa cái gì nữa.

“Chiếc xe phía sau có vấn đề, chúng ta cần tìm một chỗ không người, giải quyết bọn họ một chút...”

“Ồ nha, thì ra là như vậy!”

Hạ Đát nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng còn tốt cũng còn tốt, chỉ là có người xấu đi theo, cũng không phải hình ảnh kia như ta nghĩ!

Phía trước núi càng ngày càng chót vót, ở cái đường lên núi này, xe Land Rover có động cơ mạnh mẽ, một đường hướng về phía trước mà chạy.

Nhưng chiếc xe lớn phía sau lại không xong, sàn xe vốn là thấp, căn bản không thích hợp đi loại đường núi gập ghềnh này.

Sau đó đột nhiên thay đổi, người trong xe rốt cục không chịu được. Ở trong quá trình chạy nhanh, cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế vừa mở, một bóng người chui ra, sau đó dùng sức nhảy một cái, lại trực tiếp nhảy lên trên mui xe Land Rover!

“Oành!”

Hạ Đát sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nóc xe đã biến dạng, đồng thời phát ra âm thanh két két két két, giống như có người ở trên cắt kim loại vậy.

Nghe được âm thanh này, con ngươi Diệp Nhan hơi co rụt lại, bởi vì vừa nãy, hắn từ kính chiếu hậu nhìn rất rõ ràng, người vừa lên mui xe này, chính là kỵ sĩ thứ bảy của Hồng Liên giáo chủ —— tùy tùng thánh y kỵ sĩ, là tên hề buổi tối ngày hôm ấy vây đuổi chặn đường hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.