Gương mặt tuấn lãng giờ phút này đã thu lại nụ cười, trên trán đầy mô hôi, hắn đang nhận sự tra tấn rất mãnh liệt, hắn có vô số cơ hội để cướp đi tấm thân xử nữ của mình, hắn đã từng nói, nếu có thể “ăn” được lần đầu của mình, tu vi của hắn sẽ tăng tiến rất nhanh, rút ngắn những 10 năm, thậm chí 100 năm, có thể hơn xa “kẻ kia”, nhưng hắn lại bỏ qua, hắn đã nói, nhất định sẽ ình sống khỏe.- Ai...Tiêu Dực mở mắt ra, thở dài một tiếng, duỗi tay ôm lấy Lâm Nhã Chỉ, bàn tay vuốt ve toàn thân trắng tuyết của nàng.- Nhã Chỉ, sau này anh là người của em rồi, em nhất định phải phụ trách đó.Tiêu Dực cười đáng ghét, làm nũng áp đầu vào bộ ngực của nàng, thè lưỡi liếm láp hạt “đậu” trên bộ ngực cao vút, Lâm Nhã Chỉ thẹn thùng rên rỉ một tiếng, ánh mắt đầy xuân tình nhìn hắn, kìm lòng không được mà ôm chặt lấy đầu hắn.Nàng đã yêu người đàn ông này rồi, đối với nàng mà nói, hiện tại đã rất hạnh phúc, khi nhìn người nam nhân này càng yếu sau khi liều mạng chữa trị ình, nàng biết, sẽ có một ngày, chỉ có hắn mới thương nhớ tới mình, dù chỉ sống vài ngày ngắn ngủi, nhưng hắn đã cho nàng cảm giác hạnh phúc và khoái hoạt rồi.Tuy hắn chưa từng nói chữ “yêu” với nàng, nhưng tình yêu không cần nói gì hết, nó sẽ mãi khắc sâu trong tim nàng.Một người đàn ông nguyện chết vì mình, cho dù hắn không yêu mình, chẳng lẽ mình có thể hận hắn sao? Huống chi, thân thể mình đã thuộc về hắn rồi, hắn cũng đã ình rất nhiều, có lẽ, tiếc nuối nhất chính là ba chữ kia.(DG: Wo ái nị )- Nhã Chỉ, sao vậy? Lại muốn rồi hả? Muốn thì cứ nói, anh chiều hêt ^^!Tiêu Dực mân mê bộ ngực trắng tuyết của nàng, ôm lấy nàng, nghiêng người đối mặt với nhau.- Chán ghét!Lâm Nhã Chỉ quyến rũ hứ một tiếng, đạp hắn một cái, thấy Tiêu Dực đau đến nhíu mày, biết tên này đang giả vờ, nhưng lòng vẫn đau, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, hắn thừa cơ vươn tay vào mông nàng, nàng hờn dỗi cắn hắn một ngụm, nàng nhận ra, mình đã quen bị hắn khinh bạc rồi, hơn nữa còn chủ động câu dẫn hắn nữa.Đã là người của hắn rồi, sợ cái gì chứ, nghĩ vậy, trái tim nhỏ bé trong ngực đập liên hồi... Hay là mình nói cho hắn... Thôi vậy, mình không có dũng khí.- Ra ngoài một chút đi.Tiêu Dực lưu luyến từ trên giường bò xuống, Lâm Nhã Chỉ lắc đầu, ấm ức cong cái miệng nhỏ lên, mình sao dám ra ngoài chứ, từ hôm bị hắn xông vào phòng, ngay cả ăn cũng ở trong phòng, nếu ra ngoài, mọi người sẽ cười chết mất.- Bên ngoài ánh nắng ấm áp, hương hoa khắp nơi, gần đó còn có một tiệm đậu hủ rất ngon... Ăn một lần là mê chết luôn.Tiêu Dực bắt đầu dụ dỗ, Lâm Nhã Chỉ do dự một lúc rồi lại lắc đầu, chui vào trong chăn, Tiêu Dực luồn tay vào chăn, tiến vào trong váy ngủ của nàng, di di trên 'hạt đậu hồng' mấy cái, Lâm Nhã Chỉ rên rỉ, Tiêu Dực không chịu nổi nữa, lại chui vào trong chăn.Gian phòng tràn ngập xuân sắc, Lâm Nhã Chỉ kia giống như rên như khóc.Tiêu Dực tinh thần sáng láng cùng Lâm Nhã Chỉ đi ra khỏi phòng, trên miệng còn treo nụ cười dâm dật, đột nhiên ngẩn người, trong phòng khách đã đầy nữ nhân. Dường như đang bận gì đò, chỉ khi mình vừa mới đi ra, các nàng đều ném ánh mắt cổ quái về phìa mình.Ừ, đúng thế, Tiêu Dực khẳng định là ánh mắt dâm dục, giống như oán phụ không được thỏa mãn, ánh mắt như vô số lợi kiếm bắn về phía hạ thân hắn, cúi đầu nhìn xuống, Tiêu Dực đắc ý, Yeah! Huynh đệ mình rất hùng vĩ, rất dài nha.Lẽ nào các nàng đều phát xuân? Tiêu Dực tự hào sờ sờ cằm, đang muốn nói gì đó, đột nhiên từ phía sau hắn vang lên một âm thanh ngọt lịm, sau đó tất cả Hoa Yêu đều nhìn về phía Long Nha.- Tiểu Dực ca ca! Nhấc chân lên để em lau nhà nào.Long Nha mặc bộ đồ giúp việc, hai vếu căng mọng theo cánh tay đong đưa kịch liệt, Tiêu Dực lo lắng cô nàng “mặt học sinh ngực phụ huynh” này có thể bị ngã hay không. Hắn hảo tâm giữ cánh tay trắng nõn của nàng lại, ôn nhu cười nói:- Long Nha à, sao lại để em lau nhà vậy, để anh làm cho.Vừa nói vừa nhìn nhìn bộ ngực căng căng kia của Long Nha, bên trong bộ áo váy giúp việc này, thấp thoáng chiếc áo lót viền ren thêu hoa cùng với mimi to tròn kia. Thực là con mẹ tròn căng a.- Tiểu Dực!Hai giọng nói kiều mị vang bên tai, Tiêu Dực nhìn lại, hạ thể đã hung hăng ngổng lên, hô hấp chợt ngừng lại, mẹ ơi!!!