- Người khác? Là ai?
Mộ Văn vội vàng hỏi lại, Thái Duyệt nghe được cảm xúc trong câu hỏi này của Mộ Văn, lão ngẩng đầu, nhìn nhìn Mộ Văn, do dự, giống như đang suy nghĩ có nên nói cho Mộ Văn hay không, Mộ Văn cũng cảm giác được cô ta không nên hỏi Thái Duyệt như vậy, vậy sẽ rất dễ dàng khiến cho Thái Duyệt đoán được tâm tư của mình, đây chính là điều tối kỵ. Mộ Văn lấy ra một bao thuốc, châm cho mình một điếu rồi, lại đưa cho Thái Duyệt một điếu. Thái Duyệt cảm ơn một tiếng, đưa điếu thuốc lên miệng. Mộ Văn rít một hơi thuốc, nhìn qua Thái Duyệt, nói:
- Tôi muốn biết rốt cuộc là ai đã nói với ông điều này. Hiện giờ tôi cảm thấy rất hứng thú với người kia!
Thái Duyệt còn đang do dự là có nên nói cho Mộ Văn biết hay không, Thái Duyệt thủy chung vẫn không thể quyết định, Mộ Văn có chút không nhịn được, cô lấy điếu thuốc trong miệng ra, đưa tay phải nắm lấy cằm Thái Duyệt, mở miệng nói:
- Sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi đó, ngày hôm qua ông muốn xử lý tôi, hẳn là ông biết được tôi căm thù ông đến mức nào, nếu như ông vẫn không nói thêm được lời nào, vậy thì tôi sẽ trực tiếp xử lý ông ở trong này, tại nơi này, không ai có thể quản được tôi, tôi là đặc công, không bị địa phương không chế, ông hiểu không?
- Tôi hiểu, tôi hiểu, Mộ tiểu thư, xử lý cô không phải là ý của tôi, là ý của người đàn ông kia, hắn nói sự hiện hữu của cô là một uy hiếp cực lớn, chỉ khi giết cô, mới có thể cho tôi và hắn bình an, đây đều là chủ ý của hắn, tôi chỉ chấp hành theo mệnh lệnh của hắn mà thôi!
Thái Duyệt nói đến đây, lão liếm môi một cái, trong lòng cực kỳ khẩn trương, Mộ Văn nhìn qua Thái Duyệt, không nói gì, cô đợi Thái Duyệt nói tiếp, Thái Duyệt lại liếm môi một cái rồi mới tiếp tục nói:
- Từ trước tới giờ, đều là hắn ra lệnh còn tôi làm việc, ở thành phố Vọng Hải tôi chưa từng làm việc gì, đều là hắn làm. Mộ tiểu thư, cô nhất định phải tin tưởng tôi, tôi không dám giết người!
Thái Duyệt nói dối, trong tình huống như thế này, lão không thể không nói dối, nếu trực tiếp nói tất cả sự thật cho Mộ Văn, rằng lão chính là kẻ muốn xử lý Mộ Văn, ai biết được Mộ Văn có thể nổi điên ngay tại chỗ hay không, nếu vậy thì tính mạng của Thái Duyệt chưa chắc đã giữ được. Theo ý Thái Duyệt, nếu như chính mình đem những chuyện này đều đổ lên người K thì ít nhất là trước mắt bản thân mình sẽ an toàn, hơn nữa K là một tay lão luyện, muốn bắt được hắn rất khó. Thái Duyệt trong lòng nắm chắc, mới đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu K.
- Hắn? Hắn là ai ?
Mộ Văn hỏi lại.
- K, biệt hiệu của hắn là K!
Thái Duyệt nói,
- Tôi và hắn vẫn luôn giữ liên lạc, tôi làm việc theo mệnh lệnh của hắn!
Thái Duyệt nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu:
- Mộ tiểu thư, tôi là người trung hậu, không dễ dàng giết người, cô nhất định phải tin tưởng tôi, tôi chỉ làm việc theo lệnh của hắn!
Thời buổi này kẻ nào càng nói mình trung thực lại càng không trung thực, Mộ Văn sao có thể tin tưởng lời của Thái Duyệt, nhưng tâm tư của Mộ Văn bây giờ đều đặt ở trên người của K, cô ta tiếp tục truy hỏi:
- K rốt cuộc là người như thế nào? Bộ dạng của hắn như thế nào, khôn hồn thì ông thành thật khai báo tất cả cho tôi!
…………………………
Lúc Diệp Lăng Phi xuống lầu, Trương Khiếu Thiên đã không còn ở trong phòng khách. Trương Lộ Tuyết trên mặt vẫn còn nét ửng hồng đi sau lưng Diệp Lăng Phi, cô nghiêng đầu ngó qua ngó lại, lại không nhìn thấy cha mình, liền thổi nhẹ bên tai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi liền quay đầu, vừa vặn môi của hắn và môi Trương Lộ Tuyết cách rất gần, Diệp Lăng Phi không khách khí chút nào hung hăng hôn lên môi Trương Lộ Tuyết. Trong khi hai người hôn vẫn chưa đã nghiền, lại nghe được một hồi ho khan rất nhỏ, quay đầu lại liền thấy mẹ của Trương Lộ Tuyết đang bưng mâm đựng trái cây trong tay đi đến đầu cầu thang, một màn vừa rồi đều bị bà nhìn thấy hết. Mặt của Trương Lộ Tuyết lập tức hồng lên, cô đẩy Diệp Lăng Phi một cái, gắt giọng:
- Cái anh này sao lại như vậy, quay đầu lại làm gì, nhanh xuống phòng bếp ăn cơm đi, đã chuẩn bị bữa sáng đầy đủ cho anh rồi, còn lề mà lề mề ở chỗ này, nếu để Tình Đình biết, không chừng cô ấy lại trách em!
Trương Lộ Tuyết vừa nói, vừa quay về phía Diệp Lăng Phi nháy mắt, Diệp Lăng Phi ngầm hiểu, mở miệng vội vàng nói:
- A, bụng của anh đói quá, anh đi ăn sáng luôn đây!
Diệp Lăng Phi nói rồi phi thẳng xuống lầu, quay về phía mẹ của Trương Lộ Tuyết nói một tiếng “chào buổi sáng, bác gái!” rồi đi qua bên người bà, bước về phía phòng bếp ăn sáng.
- Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này?
Trương Lộ Tuyết nhõng nhẽo đi đến trước mặt mẹ mình, đưa tay cầm lấy mâm trái cây, rồi lại nắm lấy tay mẹ mình như một bé gái.
- Lộ Tuyết, mẹ hỏi con một việc, con đừng trách mẹ lắm miệng, đứa… đứa bé kia là con của cậu ấy phải không….?
Mẹ của Trương Lộ Tuyết muốn nói đến đứa bé mà lúc trước Trương Lộ Tuyết không muốn giữ, lúc ấy, Trương Lộ Tuyết đang ở nước Mỹ, tuy rằng cha mẹ của Trương Lộ Tuyết đều không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không quan tâm đến cha của đứa nhỏ. Hôm nay, sau khi mẹ của Trương Lộ Tuyết gặp được cảnh Diệp Lăng Phi hôn Trương Lộ Tuyết, mới nói ra nghi hoặc trong lòng. Vừa nghĩ tới đứa trẻ bị chết non kia, sắc mặt Trương Lộ Tuyết liền tái đi, cô nhỏ giọng nói:
- Mẹ, làm sao mẹ vẫn còn để ý chuyện kia, chuyện đã qua rồi…!
Trương Lộ Tuyết hơi ngưng lại, lại bổ sung thêm một câu:
- Khi đó con còn không chuẩn bị tốt tâm lý, nếu như đổi thành bây giờ, con sẽ giữ lại đứa bé kia, mẹ, có phải con quá trẻ con rồi không?
- Dĩ nhiên không phải, Lộ Tuyết, con đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng biết, làm cha mẹ thì không nên can thiệp quá mức vào chuyện của con cái, chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng Lộ Tuyết, dù sao con cũng là con gái duy nhất của cha mẹ, chúng ta chỉ mong con có thể hạnh phúc, mẹ chỉ là hỏi con một câu, đứa trẻ kia có phải là con của cậu ấy không?
Trương Lộ Tuyết cắn môi một cái, khẽ gật gật đầu. Mẹ Trương Lộ Tuyết nở nụ cười, nói:
- Mẹ không hỏi nữa, bây giờ nhìn thấy con như thế này mẹ cũng yên tâm, kỳ thật, mẹ sớm đã nghĩ là cậu ấy, mẹ chưa từng thấy con để ý đến một người đàn ông nào đến vậy, Lộ Tuyết, trong đó có kể cả cha của con, đúng là con gái lớn là con người ta mà. . .!
- Mẹ, mẹ lại trêu con rồi, sau này con không nói gì với mẹ nữa!
Trương Lộ Tuyết xấu hổ đỏ mặt, cô kéo cánh tay mẹ mình, bước đến phòng khách, hai mẹ con vừa ngồi xuống, Trương Lộ Tuyết nũng nịu nói:
- Mẹ, mẹ đừng nói với cha, con sợ rằng cha lại nói lung tung, con với anh ấy thật sự không có … không có khả năng, anh ấy không thể ly hôn với Tình Đình, còn con, trước mắt chỉ là không có gặp được người thích hợp, nếu con gặp được, con sẽ kết hôn…!
- Mẹ hiểu, Lộ Tuyết, không phải là mẹ không nói cho người khác sao, chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc mà sống là đủ. Về phần mẹ và cha con, con không cần lo lắng, cha con năm đó còn được người ta giúp đỡ, thật ra thì, cả nhà chúng ta hẳn là nên cảm tạ người ta!
Mẹ của Trương Lộ Tuyết nói,
- Chuyện tình cảm khó ní lắm, mẹ và cha con cũng đã già rồi, nói thật, cuộc sống của người trẻ tuổi các con chúng ta không rõ, nhưng mà, chỉ cần các con vui vẻ là tốt rồi.!
- Hì, con biết ngay mẹ là anh minh nhất không ai có thể sanh được…!
Trương Lộ Tuyết hôn lên má mẹ cô chụt một cái.
Diệp Lăng Phi ngồi trong nhà ăn không biết những chuyện này, trong lắng hắn còn đang lo lắng cảnh mình và Trương Lộ Tuyết hôn môi ở đầu cầu thang lúc nãy có thể tạo thành hậu quả gì. Diệp Lăng Phi ảo não, đây là nhà của Trương Lộ Tuyết, vậy mà tại sao mình cứ không khống chế nổi cái miệng mình, làm sao lại có thể làm vậy ở ngay đầu cầu thang chứ? Vu Tiêu Tiếu cũng đi vào trong nhà ăn, trông thấy Diệp Lăng Phi cau mày, tựa hồ đang lo lắng chuyện gì đó. Vu Tiêu Tiếu hỏi:
- Diệp đại ca, anh có chuyện gì sao?
- Không có gì, làm một việc không nên làm!
Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Vu Tiêu Tiếu liền hiểu lầm, cô lại nghĩ rằng Diệp Lăng Phi muốn nói đến chuyện ba người cùng vui có chút hoang đường ban nãy, Vu Tiêu Tiếu bĩu bĩu môi, nói:
- Đúng rồi, Diệp đại ca, sao anh có thể làm như vậy, người ta vốn là chỉ muốn đi qua nhìn một chút, kết quả anh lại cưỡng… người ta!
Vu Tiêu Tiếu vừa nói xong câu này, Diệp Lăng Phi liền há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào mặt Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu bĩu môi, nói:
- Nhìn cái gì, chẳng lẽ em nói không đúng sao?
- Tiêu Tiếu, vốn là em khiêu khích anh mà!
Diệp Lăng Phi đính chính, Vu Tiêu Tiếu hừ lạnh nói:
- Rõ ràng chính là anh, vốn là em đến phòng của anh muốn nói cho anh biết chị đi đâu, vậy mà anh lại. . .!
Gò má Vu Tiêu Tiếu đỏ ửng lên, nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, cô liền đỏ mặt, bất luận người con gái nào gặp phải loại chuyện này đều sẽ đỏ mặt. Diệp Lăng Phi mở miệng, đang muốn cùng Vu Tiêu Tiếu tranh luận tiếp vấn đề này, đúng lúc đó, điện thoại của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi không nói tiếp với Vu Tiêu Tiếu nữa, nhận điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói của Mộ Văn:
- Diệp Lăng Phi, anh đã đoán đúng, thật sự có người đứng đằng sau những chuyện này, hơn nữa tôi cho rằng người đó. . . . . người đó 90% chính là Mộ Thiên Dương!