- Mộ Văn, tôi phải nói rõ cho cô hiểu một điều!
Diệp Lăng Phi vừa nghe Mộ Văn nói như vậy, hắn liền mở miệng nói:
- Việc tốn bao nhiêu tiền cùng với việc là đàn ông hay không căn bản là
không có liên hệ gì với nhau, một điều nữa, tôi với cô cũng chưa từng
phát sinh quan hệ gì, cô lại không phải là nữ nhân của tôi, tại sao tôi
lại phải bỏ tiền ra cho cô xài. Lúc đó chúng ta đã nói rõ rồi, số tiền
kia tôi bỏ ra, nhưng cũng chỉ là cho cô mượn, mà không phải để cho cô
xài, à, quên nói một điều, vay tiền tôi là phải giả lãi đấy, lãi suất
thì cứ tính theo lãi suất ngân hàng là được, dù sao cũng không phải là
quá nhiều, đến khi nào giả tiền, nhớ trả cho tôi cả vốn lẫn lời đấy!
- Tưởng tượng hay quá nhỉ, vậy thì anh cứ đợi tôi giả tiền đi nha!
Sau khi Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ta cũng không khách
khí, mở miệng đã nghe được ý muốn quỵt tiền rồi. Dĩ nhiên, cô ta biết,
sở dĩ Diệp Lăng Phi nói như vậy, cũng không phải là thật sự muốn đòi
tiền, chẳng qua là một cách đánh trống lảng, tránh cho bầu không khí nơi này trở nên căng thẳng, quả thật, dù cho là ai ở trong hoàn cảnh như
thế này, cũng sẽ có cảm giác không thoải mái. Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn trả lời theo kiểu không thèm nói lý, hắn cười cười, nhưng ngay sau đó
lại chuyển lực chú ý lên chiếc chìa khóa mà hắn đang cầm trên tay, hắn
muốn đánh giá kĩ càng chiếc chìa khóa kia. Mộ Văn cũng chú ý đến chiếc
chìa khóa, cô mở miệng hỏi:
- Diệp Lăng Phi, đây là chiếc chìa khóa nào, chìa khóa nhà anh à?
- Không phải!
Diệp Lăng Phi trả lời rất kiên quyết, hắn nói thẳng:
- Chiếc chìa khóa này là tôi lấy được từ trên người của Sean, rốt cuộc
là dùng để làm gì, tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi biết nhất định là
Sean có chuyện gì đó muốn nói cho tôi biết, chỉ tiếc là Sean không đợi
được đến lúc gặp tôi, khụ, tình huống bây giờ cực kì phức tạp!
- Tôi cũng không nghĩ tới sự tình lại sẽ trở nên phức tạp đến vậy!
Mộ Văn cũng thở dài, nói:
- Lúc đầu tôi còn tưởng rằng nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ là phối hợp
với đặc công Pháp, cùng nhau đả kích phần tử khủng bố, còn coi lần
này là lần đặc công hai nước chúng ta hợp tác một cách thực sự, còn muốn lấy lần hợp tác này để khơi dòng quan hệ hợp tác giữa đặc công hai
nước, nhưng không ngờ mọi chuyện lại sẽ trở thành như thế này, sớm biết
mọi việc phức tạp như vậy, ngay từ đầu tôi sẽ không nhận vụ này, vậy thì cũng không phải đau đầu như bây giờ rồi!
- Mộ Văn, chẳng lẽ cô không nhận ra được rằng thu hoạch trong lần đến thành phố Vọng Hải này của cô rất lớn sao?
Diệp Lăng Phi quay mặt sang phía Mộ Văn, nói:
- Nếu như cô không đến thành phố Vọng Hải, làm thế nào có thể biết được
thân phận của tôi, làm thế nào biết được những ý nghĩ lúc trước của cô
là sai, làm sao biết được tôi là một người đàn ông rất là lương thiện…!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng cười hì hì, Mộ Văn
bật cười thành tiếng, bộ dáng Mộ Văn trông như là đang cố nén không để
cho mình bật cười, nhưng sau đó thật sự không nhịn được, khiến cho mình
bật cười. Cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Cái nhà anh này da mặt dày thật đấy, tạm thời không nói đến những gì
anh nói với tôi có phải là sự thật hay không, chỉ xét cái câu mà anh vừa nói ấy, anh nói anh là một người đàn ông rất lương thiện. Nếu như anh
thật sự là người lương thiện, vậy cái thế giới này không còn ai khôg
lương thiện nữa rồi, tôi rất khó tưởng tượng anh mà lại là một người đàn ông lương thiện đấy. À, đúng rồi, tôi vẫn còn một vấn đề muốn hỏi thẳng anh, anh không phiền nếu tôi đặt câu hỏi chứ?
- Có phiền đấy!
Diệp Lăng Phi nói rất trực tiếp dứt khoát, bất kể Mộ Văn muốn hỏi hắn
vấn đề gì, Diệp Lăng Phi đều cự tuyệt trả lời. Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ta oán hận nói:
- Diệp Lăng Phi à, chẳng lẽ anh không giống như đàn ông được à, trực tiếp....!
Mộ Văn còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước
chân, Diệp Lăng Phi cũng quay người lại, Tiểu Triệu từ phòng cấp cứu đi
tới. Cho dù Tiểu Triệu không nói lời nào, từ vẻ mặt của Tiểu Triệu Diệp
Lăng Phi cũng đã biết chuyện gì xảy ra. Quả nhiên, Tiểu Triệu đi tới
trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp ca, hết rồi, kiểu này thì bọn em cũng đừng mong được nghỉ ngơi rồi, lão già ngoại quốc kia đã chết rồi!
- Đó là chuyện nằm trong dự tính rồi!
Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy bất ngờ lắm với chuyện Sean bị giết
chết, điều mà hắn quan tâm nhất là rốt cuộc trên người Sean còn lưu lại
bao nhiêu bí mật, hắn hỏi:
- Tiểu Triệu, có phát hiện được gì từ trên người Sean không?
- Phát hiện có giá trị duy nhất chính là lão già người nước ngoài này có thể là hung thủ giết chết người ngoại quốc Macneill kia, bọn em phát
hiện súng của lão gì chính là khẩu súng đã bắn chết Macneill. Vì vậy, có thể phán đoán, người ngoại quốc tên là Sean này đã giết chết đồng
nghiệp của ông ta, ít nhất chúng ta đã phá được vụ án, vấn đề bây giờ
là, là ai đã giết lão già tên Sean này, lão già này là người Pháp, không cần nói cũng phải biến vụ án này thành một vụ trọng án, phải phá án
trong thời gian quy định. Diệp ca, anh không biết chứ, cái thứ án kiện
phải phá trong thời hạn nhất định không phải là chuyện tốt với bọn em.
Không phải bọn em cứ tăng ca là có thể phá án được, nếu như phá án đơn
giản như vậy, đại đội cảnh sát hình sự bọn em cũng không cần có nhiều
người như vậy, khụ.....!
Tiểu Triệu lại khẽ thở dài, lúc Mộ Văn từ trong miệng Tiểu Triệu biết
được tin Sean giết chết Macneill, cô ta kinh ngạc hướng ánh mắt sang
phía Diệp Lăng Phi, muốn Diệp Lăng Phi xác minh tính chính xác của
chuyện này. Diệp Lăng Phi thấy Mộ Văn nhìn hắn, hắn cũng không để ý tới
Mộ Văn, mà nói với Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, nếu như không có chuyện gì, vậy anh đi trước đây, chuyện
bên này anh không giúp được gì. Những chuyện gì anh biết anh đã nói hết
cho bọn cậu lúc nãy rồi, chuyện còn lại là của các cậu rồi. Tiểu Triệu, nếu như có gì cần anh bổ sung, cậu có thể gọi điện thoại trực tiếp cho
anh, đến lúc đó, anh sẽ đến đại đội cảnh sát hình sự các cậu!
Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cậu ta vội vàng nói:
- Diệp ca, em biết rồi, nếu bên chỗ bọn em thật sự có gì đó cần Diệp ca hỗ trợ, em sẽ nói cho Diệp ca biết!
Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra vỗ vỗ vai Tiểu Triệu, sau đó cùng Mộ Văn
đi về phía cầu thang. Tiểu Triệu thấy bóng dáng Mộ Văn và Diệp Lăng Phi
biến mất ở phía câug thang, lúc đó mới xoay người lại, đi về phía phòng
cấp cứu.
- Diệp Lăng Phi à, chẳng lẽ anh cứ thế mà bỏ đi, anh không muốn xem thi
thể của Sean sao, nói không chừng có thể từ thi thể của Sean phát hiện
được thông tin hữu dụng nào đó!
Mộ Văn đi theo Diệp Lăng Phi xuống tầng dưới, cô ta vẫn luôn miệng hỏi
tại sao Diệp Lăng Phi muốn rời khỏi bệnh viện, theo Mộ Văn thấy, cho dù
gã Sean kia đã chết, nhưng nói không chừng có thể từ thi thể của Sean
tìm được một chút manh mối hữu dụng, không nên rời khỏi bệnh viện sớm
như vậy. Diệp Lăng Phi không trả lời câu hỏi của Mộ Văn, đi thẳng ra
khỏi bệnh viện sau, Mộ Văn cũng không nhịn được nữa, cô ta bước nhanh
lên phía trước, ngăn ở trước người Diệp Lăng Phi, Mộ Văn nhìn thẳng vào
mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi à, anh đừng coi tôi là kẻ ngốc, chuyện này tôi cũng có
quyền được tham dự vào. Tuy Sean đã chết, nhưng mà chuyện này cũng không thể giải trừ mối hiềm nghi là ông ta tham dự vào âm mưu tập kích tôi.
Bây giờ tôi rất muốn biết rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ thế nào!
- Nghĩ thế nào?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn hỏi như vậy, hắn lắc đầu cười, nói:
- Tôi có thể nghĩ như thế nào chứ, chuyện cũng đã đến nước này rồi.
Không phải là cô không biết, Sean đã chết, nơi đó cũng không có đầu mối
gì, vậy cô định bảo tôi làm cái gì, chẳng lẽ cô muốn tôi đến nhà xác xem thi thể của Sean? Thôi bỏ đi, tôi không thích thú với ba cái thứ đó,
tôi đi về còn tốt hơn, nếu như cô thích đi nhìn cái thi thể đó, vậy cô
cứ đi xem đi. Nhưng mà tôi nói cho cô biết trước, bộ dạng của Sean khi
chết rất kinh khủng, cô đừng để đến lúc đó lại sợ chết khiếp đấy!
- Diệp Lăng Phi, anh đừng có định làm tôi sợ, tôi không sợ đâu!
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ta hừ lạnh một tiếng, nói,
- Anh không thấy tôi làm nghề gì sao, chẳng lẽ xác chết có thể dọa được
tôi sao, đây không phải là quá coi thường tôi sao? Diệp Lăng Phi, nếu
như anh nói anh sợ mà không dám đi, vậy tôi qua đó xem một chút!
- Được rồi, cô đi xem đi!
Diệp Lăng Phi tỏ ra rất không khách sao, nghe Mộ Văn nói muốn đi qua xem tử thi một chút, Diệp Lăng Phi lập tức đồng ý, nói:
- Mộ Văn, bây giờ tôi đi tìm một chỗ để ăn cơm, cô đi xem thi thể trước
đi nhé, chờ khi nào cô xem xong thì gọi lại cho tôi. À, nhớ đấy, ngàn
vạn khác đừng gọi điện thoại vào lúc tôi đang ăn cơm, như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn của tôi đấy!
Mộ Văn hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó cô ta kêu lên:
- Diệp Lăng Phi, tên khốn kiếp nhà anh, sao anh không nói sớm là định đi ăn cơm?