Vú Ngô quay đầu nhìn về phía Thái Hạo, nói:
- Vì Tiểu Hạo, tôi có thể làa bất cứ chuyện gì, tất nhiên tôi hiểu làm như vậy là vì muốn tốt cho Tiểu Hạo. Diệp tiên sinh, cậu có thể cứu Tiểu Hạo ra ngoài, tôi đã rất cảm ơn cậu rồi!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với vú Ngô, nói:
- Đừng khách khí như vậy, bà chăm sóc Thái Hạo cho tốt đi!
Trước khi đi Diệp Lăng Phi còn liếc nhìn Thái Hạo, sau đó mới rời khỏi bệnh viện. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, kể lại tình hình của Thái Hạo hiện giờ cho Bạch Tình Đình biết. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi kể xong, cô trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
- Ông xã, tuy Thái Hạo đã thành ra như vậy, nhưng em đã nói rồi, em sẽ không bao giờ tha thứ Thái Hạo đâu, hắn vĩnh viễn không phải là em trai của em!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì bảo:
- Tình Đình, anh cũng không hi vọng em có thể tha thứ cho Thái Hạo, anh chỉ thuật lại tình hình hiện giờ của Thái Hạo cho em biết thôi!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô liền nói:
- Ông xã, không nói chuyện này nữa, mấy hôm nay em không ở nhà, có phải là anh lại vụng trộm đi làm gì đó không?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình hỏii như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng, Diệp Lăng Phi hít sâu một hơi, nói:
- Không có, đương nhiên không có, anh yêu bà xã đại nhân nhất, không tin em có thể đi hỏi Hân Mính!
- Hân Mính?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Chu Hân Mính, cô hừ lạnh nói:
- Chẳng phải cậu ấy toàn giúp đỡ anh sao? Cho dù anh đi ăn vụng ở bên ngoài, cậu ấy cũng sẽ không nói ra đâu, em không thể trông cậy cậu ấy nói thật cho em biết!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh sẽ nói lại những gì em nói cho Hân Mính, không biết Hân Mính nghe xong thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Bạch Tình Đình nghe vậy thì cuống lên, gắt giọng:
- Ông xã, anh làm vậy chẳng phải cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa em và Hân Mính sao? Em sẽ không để anh được như ý đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Ai nói anh gây chia rẽ chứ? Chẳng phải là em nói sao? Anh không nói gì cả!
Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Ông xã, em nói không lại anh, em không nói chuyện với anh nữa!
Bạch Tình Đình giống như là đầu hàng mở miệng cầu xin tha thứ, Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:
- Bây giờ thì em biết rõ sự lợi hại của anh rồi chứ? Nếu như sau này mà em dám nghịch ngợm như vậy, để xem anh có dạy bảo em một trận nên thân không!
Bạch Tình Đình ở đầu dây bên kia bỗng nhiên hạ thấp giọng, nói:
- Ông xã, em nhớ anh lắm!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn cười xấu xa nói:
- Em ngoài miệng nghĩ tới anh? Hay là trong lòng nghĩ tới anh? Hay là...?
- Hay là cái gì chứ? Anh nghĩ em giống như anh à, lúc nào cũng hừng hực khát khao như vậy?
Bạch Tình Đình ngượng ngùng nói.
Diệp Lăng Phi chỉ nói chuyện với Bạch Tình Đình thêm một lát, sau đó hắn dập máy, gọi điện thoại cho Dã Thú, hỏi xem bây giờ Dã Thú đang ở đâu. Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi là hắn và Lục Tuyết Hoa đang chuẩn bị quay trở về thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi không nói cho Dã Thú chuyện của Thầy Dương Cầm, chuyện Dã Thú cần làm bây giờ là ở bên cạnh chăm sóc cho Lục Tuyết Hoa chứ không phải đi quản chuyện của Lang Nha. Vừa lúc đó, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Dã Lang, trong điện thoại Dã Lang hỏi Diệp Lăng Phi bây giờ đang ở đâu, Diệp Lăng Phi ngồi trên xe, tay cầm điện thoại, cười nói:
- Chuyện gì thế? Chẳng lẽ muốn mời anh ăn cơm sao?
Dã Lang nói:
- Em muốn hỏi anh một chút, ở thành phố Vọng Hải có công ty tổ chức hôn lễ nào tốt không? Em và Lương Ngọc chuẩn bị đi chụp ảnh cưới!
Diệp Lăng Phi nghe vậy thì cười nói:
- Dã Lang à, cậu có nhầm không vậy, chuyện như thế sao lại hỏi anh, làm sao anh biết được chứ?
Dã Lang hỏi:
- Thế lần trước anh đi chụp ảnh cưới ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:
- Chuyện của tám trăm năm trước thì làm sao mà anh nhớ được, hơn nữa ba cái chuyện chụp ảnh gì đó không phải do anh quyết định!
Diệp Lăng Phi nói tới đây bỗng nhiên nghĩ tới Lý Khả Hân, hắn đảo mắt một vòng đã nảy ra chủ ý, nói:
- Dã Lang, bây giờ cậu có thời gian không? Có thời gian thì để anh dẫn cậu đến một công ty tổ chức hôn lễ cực tốt, từ quay phim chụp ảnh cho đến phục vụ tiệc cưới đều đủ cả!
Dã Lang có chút khó hiểu sao Diệp Lăng Phi lại nói chuyện kỳ lạ như vậy, rõ ràng vừa mới nói là không biết, bây giờ thì nói còn muốn dẫn hắn đến một công ty tổ chức tiệc cưới rất tốt. Dã Lang nghĩ như vậy bèn hỏi:
- Satan, chẳng phải anh vừa nói là không biết một công ty nào sao? Sao bây giờ anh lại nói là muốn dẫn em đến một công ty tổ chức tiệc cưới cực tốt? Em bị anh làm cho hồ đồ mất rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Dã Lang, cậu không cần phải nghĩ lung tung làm gì, cậu chỉ cần đi theo anh là được rồi. Đừng quên dẫn Lương Ngọc theo, những chuyện như thế này đều do phụ nữ làm chủ, đàn ông như anh em mình chỉ làm nền thôi!
Dã Lang nghĩ một lát rồi đồng ý:
- OK!
Diệp Lăng Phi nói chuyện với Dã Lang xong thì lập tức gọi điện thoại cho Lý Khả Hân, điện thoại vừa có người nhấc máy, Diệp Lăng Phi lập tức nói:
- Khả Hân, là anh đây, anh định dẫn Dã Lang đến công ty của em, Dã Lang muốn cử hành hôn lễ, em thu xếp cho cậu ta hôn lễ và tiệc cưới tốt nhất nhé!
Dã Lang dừng xe dưới tòa nhà công ty hàng không dân dụng, Lương Ngọc tháo dây an toàn ra, hỏi:
- Anh nói chính là chỗ này sao?
Dã Lang nói:
- Satan bảo anh đến đây chờ anh ấy, cụ thể thế nào thì anh cũng không biết, nhưng mà anh tin rằng Satan nhất định sẽ thu xếp tốt mọi việc!
Lương Ngọc cười nói:
- Dã Lang, sự tín nhiệm của anh dành cho Satan là mù quáng đó, cho dù anh biết rõ Satan lừa anh, anh cũng sẽ mắc lừa. Trước kia em cũng không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng hiện giờ thì em đã biết rõ rồi, nhiều năm vào sinh ra tử tình cảm của hai người như chân tay, cho nên anh tin tưởng Satan sẽ không lừa anh, mà em cũng tin rằng Satan sẽ không lừa anh!
Dã Lang nhìn Lương Ngọc, tỏ vẻ khó hiểu, hỏi:
- Lương Ngọc, em lạ quá! Sao lại đột nhiên nói như vậy? Anh không hiểu gì cả!
Lương Ngọc cười nói:
- Em chỉ đột nhiên cảm khái như vậy thôi, em hi vọng anh không nên học một số điểm của Satan!
- Điểm nào vậy?
Dã Lang hỏi.
Lương Ngọc nhẹ nhàng đẩy Dã Lang một cái, kiều mỵ nói:
- Anh biết mà còn cố hỏi à, những chuyện như vậy mà còn muốn em nói rõ ra sao?
Dã Lang lắc đầu, nói:
- Anh thật sự không biết em định nói cái gì, trong mắt anh, Satan luôn rất tốt, vì sao em lại nói những lời kỳ quặc như vậy?
Lương Ngọc khẽ thở dài, nói:
- Có lẽ là vì trực giác của phụ nữ! Ở trong mắt anh, Satan là một người anh em tốt có thể tin cậy được, anh ấy sẽ không lừa anh. Nhưng mà ở trong mắt em, Satan quả thực là một người siêu cấp đào hoa, anh ta đã nói dối rất nhiều, điều đó không có nghĩa Satan không phải một người đàn ông đáng tín nhiệm, chỉ là anh ấy không thể khiến cho phụ nữ tin tưởng, em hi vọng Dã Lang không nên học điểm này từ Satan!
Dã Lang nghe xong cười cười, nói:
- Chuyện này anh có thể hứa với em, thật ra thì anh cũng biết Satan không khiến cho phụ nữ tin tưởng!
Lương Ngọc thuận thế hỏi:
- Ví dụ như?
- À…!
Dã Lang đột nhiên nói:
- Lương Ngọc, anh muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc, gọi lại cho Satan hỏi xem sao lâu như vậy rồi còn chưa tới, để anh hỏi xem Satan đang ở đâu?
Nói xong, không chờ Lương Ngọc nói gì, Dã Lang đã mở cửa xe, xuống xe như đi trốn. Lương Ngọc trông bộ dạng của Dã Lang, bất mãn lẩm bẩm:
- Đàn ông đúng là cùng một dạng! Em phải nghĩ cách giữ chân anh ở bên cạnh em mới được!
Dã Lang xuống xe, lấy một điếu thuốc lá ra, châm lửa hút, sau đó hắn mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Satan, anh đang ở đâu vậy? Em đã đến chỗ tòa nhà hàng không dân dụng rồi!
Giọng nói của Diệp Lăng Phi vang lên trong điện thoại, chỉ nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Mấy phút nữa thôi, anh sắp đến rồi!
Nói đến đây Diệp Lăng Phi đột nhiên nhắc nhở:
- Dã Lang, cậu không được kể lại chuyện ở đây cho Bạch Tình Đình nghe đâu đấy!
Dã Lang cười nói:
- Satan, vừa rồi thiếu chút nữa em đã nói chuyện của anh cho Lương Ngọc nghe, anh đã lo lắng bị chị dâu biết được chuyện ở đây, vậy sao anh còn bảo bọn em tới làm gì? Chẳng lẽ anh không biết, Lương Ngọc chúa ghét những người đàn ông lừa gạt phụ nữ sao?
Diệp Lăng Phi nghe vậy thì bảo:
- Làm sao mà anh biết được? Nhưng mà cũng không sao đâu, chỉ cần cậu không nói lung tung, anh nghĩ Lương Ngọc sẽ không đoán được đâu!
Dã Lang nhận lời:
- Em biết rồi, Satan, anh không cần lo lắng!
Diệp Lăng Phi dừng xe bên cạnh xe của Dã Lang, Diệp Lăng Phi xuống xe, thấy Dã Lang và Lương Ngọc đang đứng đó, hắn cười nói:
- Anh xin chúc mừng hai người trước, chờ khi nào hai người kết hôn anh sẽ có một phần quà đặc biệt cho hai người!
Diệp Lăng Phi nói xong thúc giục hai người:
- Nhanh vào đi!
Lương Ngọc kéo tay Dã Lang, nói thầm:
- Sao em cứ cảm thấy có âm mưu gì đó ấy?
Diệp Lăng Phi không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Tất nhiên là có âm mưu rồi, vất vả lắm mới tìm được một kẻ có tiền đến cho Khả Hân, đương nhiên là phải chém cho đẹp rồi!