Lúc Bành Nguyên đến thành phố Vọng Hải đã là hơn bốn giờ chiều. Ông ta
được con trai và con dâu dìu đỡ, chậm rãi bước từ chuyên cơ xuống. Bành
Nguyên tuổi đã cao, vốn là ông ta nên an nhàn nghỉ ngơi ở sông Bắc Đới,
nhưng biết được một chuyện khẩn yếu, vì vậy mới đặc biệt tới thành phố
Vọng Hải. Gió nhè nhẹ thôi, Bành Nguyên đẩy tay con trai con dâu ra
không cần đỡ ông ta nữa, ông ta vén mái tóc bạc trắng của mình, nhìn lên bầu trời, không nhịn được thở dài, nói:
- Lan nhi, tôi sẽ hoàn thành di nguyện của bà!
Mười mấy năm qua, Bành Nguyên bận rộn vì nước, không thể hoàn thành tâm
nguyện cuối cùng của vợ mình. Những năm gần đây, tình hình sức khỏe của
Bành Nguyên ngày một kém đí, dù các nhân viên y tế đã tận tình chăm sóc, ông ta vẫn cảm thấy sức khỏe càng ngày càng sút kém. Bấm tay tính toán, đã ngoài bảy mươi rồi, Bành Nguyên nghĩ ông ta có thể sống đến bảy mươi có dư đã là đủ rồi. Chẳng qua là trước lúc vợ ông ta lâm chung, ông ta
từng hứa với vợ mình là sẽ hoàn thành tâm nguyện của mình. Những năm
trước, tuy là ông ta đã mấy lần đi tìm thử, nhưng lần nào cũng bặt vô âm tín, không có tin tức gì, ông ta cũng tạm gác chuyện này qua một bên.
Gần đây, cũng là trong lúc tình cờ nhận được một số tin tức, Bành Nguyên bất kể là thật hay là giả, vội vàng chạy tới thành phố Vọng Hải. Ông ta đã lui về, trong tay không có quyền lực, nhưng ông ta nghĩ đến Diệp
Lăng Phi, trong mắt Bành Nguyên, anh chàng Diệp Lăng Phi trông bề ngoài
thì có vẻ ba lăng nhăng, nhưng thực ra lại hữu dũng hữu mưu. Hơn nữa ông ta hiểu rõ bối cảnh của Diệp Lăng Phi, Bành Nguyên rất tin tưởng chuyện này giao cho Diệp Lăng Phi đi làm, có thể khiến ông ta tuyệt đối yên
tâm, vì vậy mới vội vàng chạy tới thành phố Vọng Hải. Bành Hiểu Lộ nhận
được tin tức, đến sân bay chầu chực từ sớm. Chờ khi máy bay của Bành
Nguyên đáp xuống, Bành Hiểu Lộ bước nhanh tới trước mặt Bành Nguyên, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Bành Nguyên nói:
- Hiểu Lộ, gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, bảo là ông đã đến thành phố Vọng Hải rồi, bảo cậu ta đến nhà khách của quân khu gặp ông!
Bành Hiểu Lộ không ngờ ông mình lại gấp gáp như vậy, vừa mới đến thành
phố Vọng Hải đã vội vã muốn gặp Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ nhìn ra sau
lưng Bành Nguyên, thấy phụ thân của cô khẽ gật đầu, dụng ý không cần nói cũng biết, bảo Bành Hiểu Lộ cứ làm theo yêu cầu của Bành Nguyên. Bành
Hiểu Lộ không dám cãi lời, lấy điện thoại di động ra, bấm số máy của
Diệp Lăng Phi. Lúc cô gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi
vừa mới rời khỏi viện bảo tàng, ở bảo tàng đó, Diệp Lăng Phi cảm thấy
ông già tên là Thái Duyệt kia có vẻ hơi cổ quái, hắn không nói ra được,
nhưng có cảm giác như vậy. Còn về cô gái gặp ở bảo tàng, cô ta khiếnể
cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kỳ quái, từ sự thân mật của cô gái trẻ đó với Thái Duyệt, rất có thể cô gái kia chín là con gái của Thái Duyệt.
Chỉ là, quần áo và khí chất của cô gái đó lại khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác như đã từng quen biết, dường như trên người cô gái đó có thứ
gì đó cũng liên quan đến Diệp Lăng Phi, có thể là kinh nghiệm, cũng có
thể là khí chất, bất kể như thế nào, cô gái đó khiến cho Diệp Lăng Phi
nảy sinh lòng nghi ngờ. Diệp Lăng Phi lái xe, trong đầu suy nghĩ những
vấn đề này, cho tới khi Bành Hiểu Lộ gọi điện thoại tới. Diệp Lăng Phi
đột nhiên cả kinh, đầu xe tạt sang một bên, đâm tới vòng bảo hộ ở ven
đường, may nhờ Diệp Lăng Phi phản ứng kịp thời, cố gắng phanh xe lại,
chiếc xe mới dừng ở ngay giữa đường. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di
động ra, nhìn thấy là điện thoại của Bành Hiểu Lộ, hắn liền tựa người
vào ghế, tay trái đặt trên trán, điện thoại di động đặt ở bên tai, nghĩ
mà còn thấy sợ. Diệp Lăng Phi sống cuộc sống của người bình thường trong đô thị càng ngày càng lâu, hắn cũng trở nên nhát gan, vừa rồi hắn còn
đang lo mình tông phải vòng bảo hộ, tổn thất là nhỏ, quan trọng nhất là
cảm giác sợ hãi trong nháy mắt đó. Nếu Diệp Lăng Phi không có đạo đức
thì cũng thôi, nhưng mà trong lòng Diệp Lăng Phi đã sớm hình thành quan
niệm đạo đức, Diệp Lăng Phi cho rằng, một khi mình tông phải người khác, dù cho có thể dùng tiền để bồi thường, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm
giác áy náy. Phía sau có tiếng còi xe, xe của Diệp Lăng Phi đang chắn
ngay giữa đường, Diệp Lăng Phi vội vàng cắm tai nghe điện thoại rồi nhét vào trong tay, nhận điện thoại, hắn đặt hai tay lên vô-lăng, quay đầu
xe.
- Hiểu Lộ, anh đang lái xe!
Vừa mới nối máy, Diệp Lăng Phi không đợi Bành Hiểu Lộ nói chuyện, hắn đã giành nói trước:
- Nếu như em không có việc gì vội thì trước tiên chờ anh đỗ xe lại đã
rồi hãy trình bày, vừa rồi cũng bởi vì cuộc điện thoại này của em, thiếu chút nữa xe anh tông vào vòng bảo hộ đấy!
Ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ không hề đấu khẩu với Diệp Lăng Phi như mọi khi mà trực tiếp nói:
- Diệp Lăng Phi, ông nội em muốn gặp anh!
Diệp Lăng Phi đã sớm biết Bành Nguyên muốn tới thành phố Vọng Hải, hôm
nay Bành Hiểu Lộ nói với Diệp Lăng Phi là buổi tối Bành Nguyên sẽ tới
thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi không để những lời của Bành Hiểu Lộ
trong lòng, thầm nghĩ nếu Bành Nguyên nói buổi tối mới đến, vậy hắn cũng không cần phải vội vã, hắn không ngờ rằng Bành Nguyên đã đến thành phố
Vọng Hải rồi. Diệp Lăng Phi lái xe đến ven đường, nói:
- Được rồi, ông nội em tới thành phố Vọng Hải, không phải là tối nay sao. Khi nào gần đến giờ thì em gọi lại cho anh!
- Không phải vậy, ông nội em đã đến thành phố Vọng Hải rồi!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Em và ông nội đang ở sân bay, Diệp Lăng Phi, bây giờ anh mau tới nhà khách quân khu, ông nội em muốn gặp anh ở chỗ đó!
- Cái gì, em nói lại lần nữa xem nào!
Diệp Lăng Phi không nghe rõ câu mà Bành Hiểu Lộ vừa mới nói, lúc đó hắn
vừa dừng xe lại bên đường, lúc đó bên cạnh xe hắn vang lên tiếng còi xe
rất chói tai, tiếng còi xe lớn khiến cho Diệp Lăng Phi không nghe rõ
được Bành Hiểu Lộ nói cái gì nói. Bành Hiểu Lộ không biết là Diệp Lăng
Phi cố ý giả vờ không biết hay thật sự không nghe rõ. Nếu như không phải là ông nội và cha mẹ của mình đang đứng bên cạnh, có lẽ Bành Hiểu Lộ đã theo thói quen tranh cãi với Diệp Lăng Phi. Cô đã thành thói quen như
vậy rồi, nhìn từ một góc độ khác chuyện thích tranh luận cũng phản ánh
cá tính của Bành Hiểu Lộ, cô là một cô gái thích tranh cường háo thắng
cô, sau khi gặp phải Diệp Lăng Phi, tính cách tranh cường háo thắng của
Bành Hiểu Lộ bị kích phát ra, dẫn đến mỗi lần cô nói chuyện với Diệp
Lăng Phi, lúc nào cũng muốn Diệp Lăng Phi phải ngoan ngoãn nghe lời cô,
mà tên Diệp Lăng Phi kia lại không phải là kẻ thích nghe lời người khác, vì vậy, mỗi lần hai người nói chuyện, đến cuối cùng luôn biến thành cãi nhau. Nhưng bây giờ, Bành Hiểu Lộ không thể to tiếng với Diệp Lăng Phi, cô chỉ thản nhiên nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nghe cho kỹ đây, bây giờ ông nội em muốn gặp anh,
anh lập tức chạy tới nhà khách quân khu đi, anh nghe rõ chưa hả?
Cách nói chuyện này của Bành Hiểu Lộ khiến cho Diệp Lăng Phi ở đầu dây
bên kia nở nụ cười, theo Diệp Lăng Phi thấy, giọng điệu của Bành Hiểu Lộ lúc này quả là rất cổ quái, hắn còn tưởng rằng Bành Hiểu Lộ sẽ tranh
cãi với mình, kết quả Bành Hiểu Lộ lại nói như vậy, ngược lại làm cho
Diệp Lăng Phi cảm thấy rất không thú vị, hắn lầm bầm:
- Cũng được, bây giờ anh qua đó, không cần phải nói chuyện nghiêm túc
với anh kiểu như vậy đâu, nếu anh không biết thì còn tưởng rằng em bị
làm sao ấy chứ!
Bành Hiểu Lộ không nói nhiều với Diệp Lăng Phi, cô nghe Diệp Lăng Phi
nói là đồng ý, liền trực tiếp dập máy, quay sang phía ông mình, nói:
- Ông, cháu đã nói cho anh ta biết rồi, cũng không biết lúc nào anh ta có thể tới nữa!
- Ừ, đi thôi, bây giờ chúng ta qua bên đó!
Bành Nguyên nói xong, sải bước đi mau, tuy ông ta tuổi đã ngoài thất
tuần, nhưng tư thế bước đi của Bành Nguyên vẫn rất ra dáng, người tham
gia quân đúng là không giống với những người bình thường, cho dù là đã
già rồi, khí thế quân đội vẫn không khác là bao. Bành Nguyên không cần
người dìu đỡ, một mình đi ở phía trước, nhưng những người đi theo Bành
Nguyên thì không thể không lo lắng cho sức khỏe của Bành Nguyên, tinh
thần khí của Bành Nguyên rất tốt, nhưng sức khỏe thì lại khiến cho người khác lo lắng, ai không ai yên tâm để lão gia đi một mình ở đằng trước,
phía sau Bành Nguyên có hai người, bất cứ lúc nào cũng có thể đỡ Bành
lão gia. Bành Hiểu Lộ đi theo sau Bành Nguyên, vừa mới đi được mấy bước, cô đã bị mẫu thân của cô gọi lại. Lần trước, mẹ cô dẫn theo con trai
lớn của Tưởng gia tới để tương thân với Bành Hiểu Lộ, lúc ấy, Bành Hiểu
Lộ cố ý làm cho người ta khó xử, đối phương cũng nhìn ra được , Bành
Hiểu Lộ không muốn kết hôn với mình, chuyện kết thúc ở đây. Nhưng mẹ của Bành Hiểu Lộ thì vẫn ghi ở trong lòng, luôn luôn canh cánh chuyện này.
Hiện giờ cục diện chính trị bất ổn, thế lực của Tưởng gia cũng càng lúc
càng lớn.