Diệp Lăng Phi quay trở lại thì vẫn thấy Vu Đình Đình còn đang đứng đó, căn bản không hề nhúc nhích.
- Chuyện gì xảy ra hả? Sao vẫn ở chỗ này?
Diệp Lăng Phi vừa thấy mặt cô liền tươi cười hỏi.
- Người phía trước còn đang mua vé.
Vu Đình Đình nhỏ giọng nói.
Diệp Lăng Phi nhìn về phía quầy bán vé, thấy có bốn năm người. Bốn năm người này không xếp hàng mà chen ngang. Bọn họ mặc dù biết là phải xếp hàng mua vé nhưng vẫn đứng ở trước quầy bán vé, nhờ người đang mua vé mua giúp bọn họ.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền đi tới túm lấy áo một người đàn ông, tay trái nắm lấy thắt lung hắn, giơ hắn lên cao quăng xuống đất. Chỉ nghe rầm một cái, người đàn ông cao lớn kia liền ngã lăn ra đất, không đứng dậy nổi nữa.
- Mẹ kiếp, lũ khốn kiếp các người. Ai không phục thì lại đây.
Tay phải Diệp Lăng Phi nắm lấy người còn lại mắng:
- Con mẹ nó thật sự là không có mặt mũi, không xếp hàng. Mặt mũi các người để làm quái gì. Nếu không cần dùng thì để tao đánh cho mấy cái mặt chó này thành mặt heo. Còn không mau cút mẹ nó đi cho tao. Chúng mày còn để tao gặp lại ở đây thì tao sẽ cho chúng mày vào viện hết.
Diệp Lăng Phi nổi nóng lên thế này cũng thật là dọa người. Đừng thấy Diệp Lăng Phi có vẻ công tử nhã nhặn, nhưng khi hắn nổi nóng lên thì đúng là dọa chết người khác. Hơn nữa Diệp Lăng Phi lại còn ném bay cả một người to con như vậy, ai mà cả chết khiếp. Mấy người kia sợ hãi vội vã chen ra ngoài, không dám thò mặt ra nữa. Gã đàn ông rơi trên mặt đất kia nằm im không nhúc nhích, dường như đã bị gãy xương rồi. Hắn rên la thảm thiết, tiếng kêu khiến cho hai cảnh sát trực ban chạy tới. Hai gã này chạy đến đây liền nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt rất thống khổ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Một cảnh sát to béo lớn tiếng hỏi.
- Hắn không xếp hàng, bị tôi đẩy một cái. Hắn đứng không vững liền ngã lăn ra đất. Tôi làm sao mà biết là có chuyện gì xảy ra chứ.
Diệp Lăng Phi hời hợt nói:
- Anh cảnh sát à, tôi là một người dân lương thiện.
- Dân lương thiện, tôi thấy không giống.
Gã cảnh sát béo kia định đỡ người đàn ông kia dậy, ai ngờ vừa động vào hắn, gã đó liền kêu thảm thiết, tay phải chỉ vào Diệp Lăng Phi, nói:
- Chính hắn, hắn đã ném tôi xuống đất.
- Vị tiên sinh này, anh ta nói đúng chứ?
Một cảnh sát khác chất vấn.
- Giả đó. Anh không tin thì hỏi mọi người đang mua vé xem, chuyện có phải là thế hay không.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói với một người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh viên cảnh sát:
- Vị tiên sinh này, anh nói xem người đàn ông kia làm sao mà ngã?
- Chính hắn tự lăn ra đất.
Người đàn ông kia cũng không ngu, vừa rối thấy bộ dạng hung hăng của Diệp Lăng Phi, sợ rước lấy họa vào thân. Năm nay đều như thế, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ít kiếm phiền toái thôi. Hơn nữa người đàn ông này không xếp hàng mà chen ngang mua vé, rất đáng ghét. Những người khổ cực đứng xếp hàng đều phản cảm đối với hắn.
Lại có thêm mấy người nói người đàn ông này tự ngã, mấy viên cảnh sát kia liền cảm thấy khó khăn. Tát nhiên là không thể cứ như vậy mà nói người thanh niên kia gây chuyện. Người ta có nhân chứng đàng hoàng mà.
- Tiên sinh, phiền anh cho xem chứng minh nhân dân.
Viên cảnh sát béo kia liền giở biện pháp thường dùng nhất, muốn thử xem Diệp Lăng Phi có tiền sự gì không, tìm một cái cớ để bắt Diệp Lăng Phi, không ngờ Diệp Lăng Phi lại bĩu môi nói:
- Xin lỗi, hiện giờ tôi còn chưa có quốc tịch Trung Quốc.
Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này xong, hai gã cảnh sát kia liền nghĩ là Diệp Lăng Phi nói đùa. Viên cảnh sát béo cười lạnh nói:
- Anh không phải người Trung Quốc sao, làm sao lại không có quốc tịch Trung Quốc? Nếu sợ không dám đưa chứng minh ra thì phiền anh theo chúng tôi một chuyến.
- Không, anh cảnh sát, anh ấy là người tốt, tôi có thể chứng minh.
Vu Đình Đình sốt ruột, đang muốn giúp Diệp Lăng Phi chứng minh thân phận thì lại thấy Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, ý bảo cô không nên nói chuyện. Sau đó hắn cười nói:
- Các người không biết là sau khi có quốc tịch nước ngoài thì quốc tịch Trung Quốc bị hủy sao. Trung Quốc không cho phép người có hai quốc tịch. Rất không may mắn là tôi lại không thể có quốc tịch Trung Quốc. Tôi có quốc tịch Pháp, Anh, Mỹ, Đức và một số nước khác, nhưng lại không thể có quốc tịch Trung Quốc. Chuyện này đối với tôi mà nói có thể coi là tiếc nuối của đời người. Nếu các anh hoài nghi thân phận của tôi thì có thể thông qua bộ ngoại giao chứng minh thân phận của tôi. Tôi khi nhập cảnh Trung Quốc đã từng bị kiểm ra. Ấy, tôi quên mất, cảnh sát Trung Quốc các người không thể bắt tôi. Các người phải thông báo cho bộ ngoại giao. Cho dù tôi có phạm tội thì nhiều nhất cũng chỉ bị trục xuất khỏi Trung Quốc mà thôi.
Diệp Lăng Phi nhìn hai gã cảnh sát đang trợn tròn mắt, miệng nở nụ cười lạnh, áp vào bên tai gã cảnh sát béo nói:
- Tôi nghĩ anh còn có một biện pháp xác định thân phận của tôi. Biết con gái của Chu thị trưởng Chu Hân Mính không? Đó là bạn tốt của tôi. Giờ các người có thể gọi điện cho cô ta. Tôi tin rằng cô ta có thể xác nhận thân phận của tôi đấy.
Gã cảnh sát béo kia cảm thấy tim mình đập thình thịch. Mặc dù hắn chưa xác định được thân phận của Diệp Lăng Phi nhưng chỉ nghe các nói chuyện của Diệp Lăng Phi, hắn đã cảm thấy lần này mình chọc phải tổ ong rồi. Nếu như người đàn ông trước mặt này có quốc tịch nước ngoài, vậy thì phiền toái to rồi. Hắn lại nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới tên Chu Hân Mính, lập tức liền thấy nhức đầu thêm. Con gái của Chu thị trưởng không có gì là bí mật, một người đàn ông này nói thật thì chức vụ của hắn khó mà giữ nổi rồi.
Vốn không có gì chứng minh Diệp Lăng Phi đánh người, đôi mắt gã cảnh sát béo này đảo một vòng, thầm nghĩ:
- Mình tốt nhất là không nên động vào hắn, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Vừa nghĩ vậy, hắn vừa nói:
- Tôi sẽ lập tức xác nhận thân phận của anh. Nếu đúng như anh nói thì chúng tôi sẽ báo lên bộ công an.
Nói xong, gã cảnh sát béo nháy mắt với người còn lại, nói:
- Trước tiên chúng ta đưa người bị thương tới bệnh viện đã. Tôi thấy người này bị thương không nhẹ đâu.
Viên cảnh sát kia cũng không phải là thằng ngốc, trong lòng cũng nghĩ như gã béo, đang cho rằng mình chọc phải phiền toái lớn rồi, vội vàng giúp gã béo đỡ người đàn ông kia dậy.
- Nhìn cái gì nữa, mau xếp hàng mua vé đi thôi.
Diệp Lăng Phi như không có chuyện gì xảy ra, hô lên đối với đám người đang xếp hàng mua vé. Tiếng hộ này thật đúng là có ích, đám người này liền xếp hàng ngay ngắn trở lại.
Diệp Lăng Phi dựa vào bên cạnh cửa bán vé, không ngừng thúc dục nói:
- Mau mua vé đi thôi. Làm sao, chị bán vé đã nói là không còn vé, anh lại còn muốn đổi xe, không đổi gì nữa, cút đi, người tiếp theo.
Có Diệp Lăng Phi đứng ở nơi này, tốc độ của cửa bán vé này tăng lên rõ ràng, trong nháy mắt đã tới Vu Đình Đình. Cô hỏi còn vé tàu mười giờ sáng mai đi Nam Trúc hay không? Kết quả là người bán vé nói rằng không còn vé nữa. Vu Đình Đình nhìn Diệp Lăng Phi một chút, hỏi:
- Diệp đại ca, chúng ta đổi thành ngày kia nhé?
- Ngày mai không còn vé sao?
Diệp Lăng Phi quay mặt về phía người bán vé cười nói:
- Chị ạ, phiền chị tìm cho 3 vé giường nằm, giúp tôi tìm lại xem. Nếu tôi không mua được vé thì buổi tối nay không muốn về nhà, mà theo về nhà chị. Tôi cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện gì, nói không chừng nửa đêm đang ngủ lại không cẩn thận lỡ tay cho cả nhà chị lớn bé mẹ con xuống lầu hết. Nhờ chị giúp tôi tìm xem ra, nói không chừng có người mới vừa trả vé đấy.
Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn. Người bán vé bị dọa cho chết khiếp, vội vàng gõ bàn phím, đột nhiên nói:
- Tiên sinh, vừa may còn 3 vé giường nằm, anh mua không?
- Đương nhiên là mua rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi biết là số tôi may lắm mà, đúng là có người vừa trả vé.
- Tổng cộng 660 tệ.
Người bán vé nói.
Diệp Lăng Phi lấy ra bảy trăm tệ, đưa tới, rất nhanh sau đó người bán vé liền trả tiền thừa qua cửa bán vé. Diệp Lăng Phi cầm trong tay, không thèm xem, kéo tay phải Vu Đình Đình.
- Chúng ta ra ngoài thôi.
- Nhưng em còn chưa mua vé mà.
Vu Đình Đình ý nói mình chưa mua vé tàu.
- Ba vé nằm này có một vé của em rồi, còn mua cái gì nữa? Thật là, mau đi thôi.
Diệp Lăng Phi cũng không cho Vu Đình Đình có cơ hội nói thêm liền kéo cô ra ngoài.
Đợi tới khi Diệp Lăng Phi ra ngoài rồi, cả đám người mới loạn cả lên. Thậm chí một gã thanh niên bởi vì hết vé liền học ngay theo dáng vẻ uy hiếp của Diệp Lăng Phi, dọa giết cả nhà cô kia. Rất không may là hành động của hắn không có tác dụng. Hai gã cảnh sát vừa mới trở lại duy trì trật tự liền lôi gã thanh niên này đi thẩm vấn.
Diệp Lăng Phi lôi Vu Đình Đình ra ngoài rồi mới buông tay cô ra, đưa một tấm vé giường nằm cho Vu Đình Đình. Cô muốn lấy ví ra trả tiền cho hắn, nhưng Diệp Lăng Phi làm gì chịu lấy tiền của cô chứ, lập tức giữ tay cô, lại rất hiển nhiên ôm vai cô, cười nói:
- Đi thôi, đừng có khách sáo với anh. Nói thế nào thì chúng ta cũng là đồng hương. Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng lệ mà.
Hắn vừa nói vừa kia Vu Đình Đình về phía chỗ để xe.
Lên xe rồi Vu Đình Đình vẫn còn muốn lấy tiền trả Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy Vu Đình Đình thật sự hoàn toàn bất đồng với Tần Dao. Nếu mà là Tần Dao thì nhiều nhất cũng chỉ vờ khách sáo với Diệp Lăng Phi một chút mà thôi, căn bản sẽ không cố tìm cách trả lại tiền cho hắn. Nhưng Vu Đình Đình lại không như vậy, rất kiên trì.
- Được rồi, nếu không thì trưa nay em mời anh ăn cơm coi như trả tiền cho anh. Tiền anh đã đưa ra rồi là không có thói quen lấy lại.
Diệp Lăng Phi nói.
- Được.
Vu Đình Đình không chút do dự đồng ý, sau đó hỏi:
- Anh muốn ăn gì?
- Anh muốn ăn rất nhiều thứ.
Lý Triết Hào cười cười.
- Nhưng tạm thời không nói cho em được. Em cứ ngồi ngoan ngoãn ở đó đi, đợi tới khi anh lái xe tới chỗ đó rồi thì em sẽ biết.
Diệp Lăng Phi vừa cười đầy thần bí, không nói cho Vu Đình Đình biết.
Nơi mà Diệp Lăng Phi nói chính là một nhà hàng tự chọn. Nhà hàng này ở tầng năm của một tòa nhà giải trí. Ăn cơm xong, lại đi mua sắm một chút. Tầng một là siêu thị, lầu ba là khu giải trí, có karaoke và phòng chiếu phim. Tầng bốn tầng năm là khu ăn uống, tầng năm là khu tập thể hình, game.
Nhà hàng tự chọn này cũng không đắt đỏ, một một phiếu ăn 35 tệ. Hai người tìm một chỗ ngồi xong, Vu Đình Đình liền cảm thấy mình hưởng lợi từ Diệp Lăng Phi. Vé giường năm 230 tệ, mà bữa cơm này nhiều nhất có 70 tệ. Vì thế ngay sau khi ăn xong, Vu Đình Đình đề nghị hai người đi hát. Diệp Lăng Phi cũng không vội về nhà, thế là đồng ý.
Vu Đình Đình chưa bao giờ đi karaoke cùng một người bạn nam, lần này đi cùng với Diệp Lăng Phi vào một phòng karaoke nhỏ lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
- Diệp đại ca, anh hát đi, em thích ngồi nghe.
Vu Đình Đình để che dấu sự bất an trong lòng nên không đợi Diệp Lăng Phi mời uống rượu đã nâng một chén rượu đỏ lên uống.
Diệp Lăng Phi cũng không để ý việc Vu Đình Đình xấu hổ vì hát cùng với hắn. Hắn và Vu Đình Đình tuy rằng trước đây cũng có tiếp xúc thân mật nhưng đều là ngẫu nhiên đụng chạm mà thôi, không như hiện giờ hai người ngồi cùng trong một căn phòng tối om om. Hắn còn tưởng là Vu Đình Đình khách khí với mình, vì vậy cười ha ha nói:
- Đình Đình, anh hát như sói tru vậy, anh mà hát thì người ta còn tưởng là trong này có sói.
- Hi hi.
Vu Đình Đình không nhịn được phì cười. Lời nói đùa này của Diệp Lăng Phi đã xua tan đi những ngượng ngùng vừa rồi. Cô hé miệng cười nói:
- Diệp đại ca, em tin là anh hát rất hay.
- Anh chỉ biết hát vài bài thôi.
Diệp Lăng Phi cầm micro nói:
- Nếu anh hát không hay thì em cũng đừng để ý nhé.
- Không đâu mà.
Vu Đình Đình cổ vũ.
Diệp Lăng Phi hắng giọng, chọn một bài hát tiếng Anh rồi hát. Lời bài hát trong sáng, Vu Đình Đình chưa bao giờ nghe, không khỏi bị tiếng hát của Diệp Lăng Phi hấp dẫn. Đây đúng là giọng Anh chuẩn, khiến cho Vu Đình Đình cảm nhận được bài hát này hay hơn khi có một người Anh chính tông hát.
Khi tiếng nhạc dừng lại, Vu Đình Đình còn chưa phục hồi tinh thần. Diệp Lăng Phi đẩy Vu Đình Đình một cái, cười nói:
- Nghĩ gì vậy?
- Không nghĩ gì cả.
Vu Đình Đình vì che dấu sự ngạc nhiên trong lòng, vội vã cầm chén rượu, sau đó uống cạn.
- Đình Đình, đây là rượu đỏ, rất dễ say đó. Anh nghĩ em nên uống ít một chút.
Diệp Lăng Phi tốt bụng nhắc nhở.
- Anh thấy em nên ăn nhiều hoa quả một chút thì hơn.
- Diệp đại ca, em không sao.
Vu Đình Đình cười nói. Cô tò mò nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp đại ca, anh thật sự có quốc tịch Anh sao?
Diệp Lăng Phi lúc này mới nhớ ra là lúc mình ở nhà ga đã nói vậy. Hắn cười cười gật đầu nói:
- Anh có rất nhiều quốc tịch. Anh không có biện pháp nào, vì làm ăn mà phải làm nhiều quốc tịch như vậy.
Diệp Lăng Phi cầm chén rượu, cũng không uống hết. Hắn bảo Vu Đình Đình:
- Đình Đình, em hát một bài đi. Đương nhiên chúng ta có thể song ca. Ca khúc của nước nào cũng được. Anh biết tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật, tiếng Tây Ban Nha...
Diệp Lăng Phi liên tiếp liệt kê ra một loại ngoại ngữ, khiến cho Vu Đình Đình chỉ biết trợn mắt mà nhìn hắn.
Thấy vẻ mặt không thể tin được của Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Anh rất ít hát. Hôm nay anh có thể dùng một vài ngoại ngữ hát cho em cũng được. Đương nhiên anh cũng muốn em hát cho anh nghe.
Vu Đình Đình cuối cùng cũng biết thế nào là thiên tài. Cô chưa bao giờ tin rằng trên thế giới này có người tinh thông nhiều ngôn ngữ như vậy. Không ngờ quan niệm này của cô hôm nay đã bị phá vỡ hoàn toàn. Đúng như lời Diệp Lăng Phi nói, hắn đã dùng nhiều thứ tiếng khác nhau để hát. Chỉ có một số ngoại ngữ không có bài hát trong danh sách thì mới khiến Diệp Lăng Phi không có cơ hội hát.
Vu Đình Đình trở thành khán giả cho Diệp Lăng Phi. Trong phòng vang vọng tiếng hát của hắn. Vu Đình Đình chỉ ngồi yên lặng uống rượu, vừa nghe Diệp Lăng Phi hát. Không biết tự bao giờ, trong tai cô chỉ quanh quẩn tiếng hát của hắn, trái tim cũng bị nụ cười, tiếng nói, từng cử động của hắn lấp đầy.
Sau khi hát xong một bài hát tiếng Đức, Diệp Lăng Phi uống sạch chén rượu đỏ trong tay cho ngọt giọng. Tay trái hắn ôm bả vai Vu Đình Đình, ôm cô sát lại bên mình, tay phải nắm micro đưa cho Vu Đình Đình nói:
- Đình Đình, đừng có ngồi mãi nữa. Em tới hát một bài đi.
Vu Đình Đình đã uống hơi nhiều, khuôn mặt nhở nhắn trắng trẻo ửng hồng, trông quyến rũ vô cùng, mang theo nhè nhẹ men say nói:
- Diệp đại ca, anh hát đi, em chỉ thích nghe anh hát.
- Hay là chúng mình song ca nhé. Em thích bài hát nào?
Diệp Lăng Phi áp sát vào mặt Vu Đình Đình. Khoảng cách hai người gần tới mức của thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
- Bài nào cũng được.
Vu Đình Đình ngượng ngùng nói.
Diệp Lăng Phi cũng không phải là chính nhân quân tử gì. Tuy nói bên cạnh hắn mỹ nữ như mây nhưng đàn ông nào ôm mỹ nữ động lòng người như vậy trong lòng mà không xúc động chứ? Mang theo bảy phần khiêu khích, Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Vậy chúng ta hát một bài tình ca.
Vừa nói hắn vừa ôm lấy Vu Đình Đình, đặt lên đùi hắn.
Diệp Lăng Phi chọn một bài tình ca, đặt micro vào trong tay Vu Đình Đình. Vu Đình Đình hát giọng nữ trước, sau đó Diệp Lăng Phi tiếp lời. Sau khi hát xong bài hát này thì đôi mắt Vu Đình Đình đã tỏa ra ánh sáng mê ly. Ánh mắt cô vô cùng quyến rĩ, như tỉnh như mơ mà rúc vào lòng Diệp Lăng Phi, đôi môi mấp mát, nói liên tiếp những gì mà Diệp Lăng Phi nghe không rõ lắm.
Nhìn cô gái động lòng người này, Diệp Lăng Phi không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi Vu Đình Đình. Tay phải hắn đặt trên cặp mông chắc mẩy của cô mà, đang vuốt ve nhẹ nhàng thì điện thoại di động chợt reo vang. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, thấy rõ ràng là Bạch Tình Đình gọi tới. Hắn vội vã đặt thân thể mềm mại đồng lòng người của Vu Đình Đình sang một bên, bước nhanh ra khỏi phòng karaoke.
Ngay khi ra khỏi phòng, Diệp Lăng Phi nhận điện thoại. Hóa ra Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vừa đi tới trung tâm mua sắm. Bạch Tình Đình hỏi Diệp Lăng Phi thích quần áo mầu gì. Diệp Lăng Phi sợ là Bạch Tình Đình nghi ngờ này nọ, thuận miệng nói là màu đên. Bạch Tình Đình cũng không hỏi nhiều, lập tức cúp máy.
Diệp Lăng Phi thở phào một hơi, thầm nghĩ:
- Chuyện bên kia mình còn chưa giải quyết xong, giờ lại ở nơi này lưu tình.
Khi hắn trở lại phòng thì thấy Vu Đình Đình đang nằm trên ghế salon, giống như đang ngủ vậy.
Diệp Lăng Phi hơi lắc đầu, thầm nghĩ:
- Cô bé này đúng là ngây thơ, cũng không sợ mình nhân cơ hội này lợi dụng cô.
Hiện giờ xã hội đầy trường hợp thiếu nữ uống quá nhiều, người ta nhân cơ hội lợi dụng, tới khi tỉnh lại thì hối hận cũng đã muộn.
Diệp Lăng Phi gọi phục vụ tới thanh toán, sau đó dìu Vu Đình Đình đã uống say về xe, đưa cô về nhà.