Đô Thị Tàng Kiều

Chương 248: Chương 248: Bá phụ, ngài đại biểu cả hội đồng quản trị






Mỹ nữ có khi là thiên sứ, có khi lại là ma quỷ.

Giờ phút này Diệp Lăng Phi mãnh liệt cảm giác được thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bước, tại trước đó vài phút đồng hồ, hắn vẫn mơ mộng là nam nhân hạnh phúc sinh hoạt trên thiên đường cùng mỹ nữ, nhưng là vài phút đồng hồ sau, hắn lại cảm giác chính mình đang sống trong địa ngục vậy.

Dục hỏa thiêu đốt toàn thân làm cho máu trong người Diệp Lăng Phi sôi trào, hắn cảm giác hạ thân của mình cơ hồ muốn bạo liệt ra, loại cảm giác này còn đang tiếp tục mạnh hơn, Chu Hân Mính giống như ác ma có khuôn mặt thiên sứ câu dẫn Diệp Lăng Phi đi vào địa ngục. Cảnh phục gợi cảm hấp dẫn kia, cơ thể phát ra mùi thơm mất hồn kia, chiếc quần lót gợi cảm làm cho máu huyết trong cơ thể người khác muốn sôi trào, còn có Chu Hân Mính thỉnh thoảng bày ra tư thế kích thích, giống như sóng thần trên biển rộng đánh vào người Diệp Lăng Phi, giờ phút này Diệp Lăng Phi hận chính mình không thể là Thượng Đế vạn năng, thoát khỏi trói buộc trên người hắn, đem Chu Hân Mính tươi sống nuốt vào trong miệng của hắn.

Nhưng Diệp Lăng Phi cuối cùng là một người bình thường, không có siêu năng lực, chỉ có thể chịu đựng thống khổ hành hạ này đích. Hắn cảm giác mạch máu não như vỡ ra, cho nên thần chí không rõ.

Vừa mất công nuốt một ngụm nước bọt, cố hết sức nói:

- Hân Mính, em hỏi anh đi, anh nhất định sẽ thành thật nói cho em .

Chu Hân Mính lên giường, nàng cởi một nửa cúc áo cảnh phục của mình, lộ ra áo sơmi màu trắng bên trong, áo lót màu đen bất ngờ xuất hiện trước mắt Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính cũng không dừng lại ở đó, nàng cúi người xuống, môi cơ hồ áp vào trên mặt Diệp Lăng Phi. Cái góc độ này mới có thể làm cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy cái rãnh thật sâu giữa đôi nhũ câu của Chu Hân Mính.

- Diệp Lăng Phi, hôm nay nữ đồng sự anh gặp kia cùng anh có quan hệ gì?

Chu Hân Mính ôn nhu hỏi,

- Tôi rất muốn biết anh có phải hay không còn có người con gái khác.

Diệp Lăng Phi miệng lưỡi khô khốc, hắn cực lực không cho chính mình để ý bộ ngực sữa của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, cố hết sức nói:

- Anh cùng cô ấy chỉ là đồng sự.

Chu Hân Mính cười lạnh nói:

- Diệp Lăng Phi, anh thật là đồ xấu xa tới cực điểm, anh cho rằng anh có thể lừa gạt Tình Đình, cũng có thể lừa gạt tôi sao. Tôi là một cảnh sát, tôi thấy anh cùng nữ đồng sự của anh quan hệ không đơn giản.

Chu Hân Mính xốc váy ngắn của mình lên, đem kiều đồn trắng mịn ngồi ở trên đùi Diệp Lăng Phi, dùng cái mông cơ hồ không có mặc quần lót trên hạ thân Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng cọ xát . Kích thích bản năng nam tính kia của Diệp Lăng Phi. Mà hai tay của nàng cũng không có nhàn rỗi, đem cúc áo sơmi của mình cởi ra, lộ ra áo lót màu đen bên trong.

Diệp Lăng Phi trong lòng liên tục kêu khổ, nghiêm hình tàn nhẫn nhất trên đời này nên là cái này . Mặc dù Diệp Lăng Phi không có mở mắt, nhưng hắn cũng có thể cảm giác thấy Chu Hân Mính hấp dẫn hắn. Hắn gian nan trả lời:

- Hân Mính, cô ấy là đồng sự của anh. Anh cùng cô ấy không có quá nhiều quan hệ.

Một chuỗi tiếng rên rỉ từ trong miệng Chu Hân Mính phát ra. Sau khi nghe đến chuỗi tiếng rên rỉ này, Diệp Lăng Phi cũng không nhịn được nữa, đem lời hắn chưa nói xong nuốt xuống, sửa lời nói:

- Hân Mính. Cô ấy muốn làm bạn gái của anh, nhưng là anh không đáp ứng. Tình Đình biết chuyện này. Không tin em có thể đi hỏi Tình Đình.

Chu Hân Mính rốt cuộc đình chỉ tiếng rên rỉ. Nàng tin Diệp Lăng Phi nói. Chu Hân Mính vẻ mặt cười xấu xa nói:

- Diệp Lăng Phi, cái này gọi là báo ứng, ai cho anh thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, em đây là giáo huấn thay cho Tình Đình, anh đồ vô lại này, tự mình ở chỗ này chịu khổ đi, em muốn đi tắm rửa một chút cho thoải mái.

Chu Hân Mính vừa từ trên giường xuống, đối diện với Diệp Lăng Phi. Cởi hết đồ trên người. Cố ý bày ra mấy cái tư thế kích thích, nhìn thấy biểu tình thống khổ kia của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính càng vui vẻ. Nàng thay một bộ đồ tắm, mở cửa phòng ngủ của mình, cứ thế đi tắm rửa .

Diệp Lăng Phi bị Chu Hân Mính còng tay, hai chân cũng bị còng. Hạ thân hắn vươn cao lên, giờ phút này cảm giác khó chịu không cách nào dùng từ ngữ để hình dung. Diệp Lăng Phi cố hết sức làm cho mình tỉnh táo lại, không nghĩ đến thân thể mềm mại mê người của Chu Hân Mính kia.

Ước chừng qua ba mươi giây sau, Diệp Lăng Phi mới cảm giác hơi chút tỉnh táo lại. Hắn nhìn lướt qua phòng ngủ Chu Hân Mính, tìm công cụ hắn có khả năng sử dụng. Cảnh phục của Chu Hân Mính cùng chìa khóa và các đồ vật này nọ đều ném trên cái bàn lớn cách cái giường này ước chừng bốn năm thước, Chu Hân Mính tin tưởng Diệp Lăng Phi hiện tại không thể động đậy, hai chân Diệp Lăng Phi bị nàng khóa lại, căn bản không cách nào đi ra được. Mà hai tay Diệp Lăng Phi cũng bị dùng hai chiếc còng khóa lại, cho dù năng lực Diệp Lăng Phi mạnh mẽ, cũng không có cách mở ra còng tay. Bởi vậy, nàng mới đem cái chìa khóa ném ở trên chiếc bàn cách cái giường này bốn, năm thước.

Đúng như Chu Hân Mính dự tính như vậy, Diệp Lăng Phi quả thật không cách nào lấy được cái chìa khóa. Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua, phát hiện căn bản không cách nào tìm được một cái công cụ hắn có khả năng sử dụng.

- Quả nhiên là cảnh sát quan sát tốt, làm việc đúng là chu đáo nha .

Diệp Lăng Phi oán giận , bất đắc dĩ, Diệp Lăng Phi cúi đầu tìm kiếm tóc Chu Hân Mính ở đầu giường, kết quả tìm nửa ngày, cũng không có tìm được một sợi tóc của Chu Hân Mính. Tóc Chu Hân Mính tuy mềm, dựa theo ý nghĩ Diệp Lăng Phi, chỉ cần có thể tìm tới bốn năm sợi tóc của Chu Hân Mính, xoắn lại, cũng có độ cứng nhất định, như vậy cũng có thể dùng để mở ra còng tay, nhưng sự thật luôn luôn tàn khốc như vậy, trên giường Chu Hân Mính sạch sẽ , mà ngay cả tóc cũng tìm khắp không thấy, điều này làm cho Diệp Lăng Phi càng thêm buồn bực.

Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cắn răng, đem đỉnh đầu ở trên giường, quệt quệt, dùng sức cọ xát với khăn trải giường. Vội vàng cả nửa ngày, Diệp Lăng Phi cuối cùng từ trên đầu mình lấy xuống được vài sợi tóc. Hắn lại mất công đem vài sợi tóc kia xoắn ở trong tay, hắn bắt đầu công việc không muốn nhất nhưng lại không thể không làm, chính là dùng tóc mở còng tay ra.

Nếu như cấp cho Diệp Lăng Phi một sợi thép nhỏ, Diệp Lăng Phi có thể trong mười giây mở ra còng tay, cho dù là hai chiếc còng cũng không có vấn đề gì. Nhưng tóc thì không giống nhau , Diệp Lăng Phi hoàn toàn bằng vào cảm giác của hắn dùng tóc đến mở ra còng tay. Lề mề hơn nửa canh giờ, Diệp Lăng Phi mới hoàn toàn mở ra hai chiếc còng trên tay.

Tay có thể hoạt động , chiếc còng trên chân này sẽ không còn là vấn đề nữa. Diệp Lăng Phi chỉ tốn vài giây thì mở ra còng chân, hắn cầm còng tay và còng chân ném ở trên giường, hoạt động tay chân vài cái. Diệp Lăng Phi mặc quần lót đi ra khỏi phòng ngủ của Chu Hân Mính. Từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Chu Hân Mính còn đang tắm rửa. Diệp Lăng Phi trong lòng buồn bực, mới vừa rồi luồng dục hỏa kia mặc dù bị hắn cưỡng chế áp xuống, nhưng cái cảm giác khó chịu vẫn nghẹn trong lòng, hạ thân vẫn là một loại cảm giác khó chịu.

Hắn bước nhanh tới cửa phòng tắm, mở cửa phòng tắm ra, thì nhìn thấy Chu Hân Mính đưa lưng về phía hắn đứng ở phía dưới vòi phun, nước ấm từ vòi phun phun ra theo cái lưng bóng loáng kia của Chu Hân Mính chảy xuôi xuống.

Diệp Lăng Phi bước nhanh tới, ngay khi Chu Hân Mính còn không kịp phản ứng, Diệp Lăng Phi đã mạnh mẽ ép Chu Hân Mính vào trên vách tường phòng tắm, không thể chờ đợi được đã cởi quần, vũ khí nam tính vươn cao chạm vào kiều đồn Chu Hân Mính.

Mặc dù Chu Hân Mính giật mình khi Diệp Lăng Phi đột nhiên xuất hiện, nhưng nàng bị Diệp Lăng Phi đè ép trong nháy mắt, vẫn ôn nhu nói:

- Anh cái này đại ngốc tử. Đừng ở trong chỗ này, nếu cha mẹ em trở về thì xong hết đấy.

Diệp Lăng Phi giơ tay hung hăng vỗ lên kiều đồn trắng như tuyết vẫn còn đọng mấy giọt nước kia của Chu Hân Mính một cái, lưu lại một vết bàn tay đỏ hồng.

- Em chờ đó, anh phải trả thù em thật tốt. Hừ, Hân Mính, hiện tại em cầu thần khấn phật đi.

Diệp Lăng Phi vừa nói không để ý nước trên người Chu Hân Mính. Ôm lấy Chu Hân Mính đi hướng ra phía ngoài.

Thân thể Chu Hân Mính trắng như tuyết, da thịt nõn nà mang theo mấy giọt nước. Nàng vươn cánh tay mềm như nước, ôm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi. Bộ ngực sữa cao vút kia kề sát tại trên lồng ngực Diệp Lăng Phi, mang theo vẻ tươi cười quyến rũ, cười khanh khách nói:

- Ai bảo anh không cẩn thận. Chuyện này cũng không nên trách em nha.

- Không trách em, thì anh trách ai?

Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính toàn thân trần truồng trở về phòng ngủ của Chu Hân Mính. Dùng chân hung hăng đóng cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi đặt Chu Hân Mính lên trên giường. Nhìn bộ dáng Chu Hân Mính Kia giương cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh đẹp. Hô hấp của Diệp Lăng Phi lại trở nên dồn dập, đem Chu Hân Mính đặt ở dưới người.

- A!

Chu Hân Mính đột nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai, ngay sau đó hai tay Chu Hân Mính ôm lấy bả vai Diệp Lăng Phi, nàng hưởng thụ sự tập kích mãnh liệt như bão táp của Diệp Lăng Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.