Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1682: Chương 1682: Bàn chuyện hợp tác!(2)




Bây giờ xem ra, Vu Tiêu Tiếu đã đạt được mục đích, Bạch Tình Đình đã hoàn toàn tiếp nhận Vu Tiêu Tiếu, nhưng trong lòng Vu Tiêu Tiếu thật sự vui vẻ sao? Tiêu Vũ Văn thấy Diệp Lăng Phi ngẩn người, cô nhẹ nhàng hỏi:

- Ông xã, anh đang nghĩ cái gì vậy?

- À, vừa nãy tập trung quá nên anh thất thần, anh đang nghĩ về chuyện của Vu Tiêu Tiếu!

Diệp Lăng Phi nói,

- Như những gì em vừa nói thì em thấy có phải tiểu nha đầu Tiêu Tiếu đó có ngốc quá không, sao cô ấy có thể làm như vậy được?

- Còn không phải bởi vì yêu anh sao?

Tiêu Vũ Văn lại ghé môi hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười hạnh phúc, nói:

- Em cũng yêu anh, bởi vì bọn em đều yêu anh nên mới cảm thấy trả giá thế nào cũng hạnh phúc. Ông xã, về chuyện của công ty em cũng mặc kệ, em nghe lời anh!

Tiêu Vũ Văn gọi một tiếng ông xã khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy cả người tê dại, ôm một vưu vật như vậy trong lòng, quả thực khiến cho đàn ông phải tinh tận thân vọng mà. Bàn tay của hắn không tự chủ được lại hướng về phía hạ thân của Tiêu Vũ Văn, trong lúc Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn đang âu yếm trong phòng khách, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, người giúp việc trong nhà Tiêu Vũ Văn đã về rồi. Tiêu Vũ Văn chu miệng ra, nói:

- Ông xã, chúng ta về phòng ngủ thôi!

Diệp Lăng Phi cũng có chuyện muốn làm, hắn không thể dây dưa ở chỗ này mãi, nghe Tiêu Vũ Văn nói như vậy, Diệp Lăng Phi hôn Tiêu Vũ Văn một cái, nói:

- Vũ Văn, buổi chiều chúng ta còn có chuyện phải làm, để anh gọi điện thoại cho Khả Hân, xem bây giờ cô ấy có thể gặp em được không, hai người có thể gặp nhau bàn bạc về những chuyện liên quan!

Người giúp việc của Tiêu Vũ Văn mở cửa đi vào trong nhà, cô thấy Tiêu Vũ Văn và Diệp Lăng Phi ở trong phòng khách, rất biết điều rời khỏi chỗ này, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi rời khỏi ghế sôpha, nói:

- Vũ Văn, anh gọi điện thoại cho Lý Khả Hân, xem Lý Khả Hân có thời gian hay không, cô ấy rất bận rộn!

- Em cũng rất bận mà!

Tiêu Vũ Văn bất thình lình nói ra câu này, Diệp Lăng Phi nghe Tiêu Vũ Văn nói như vậy, hắn cười bảo:

- Tất nhiên rồi, Vũ Văn nhà ta sao có thể không bận được, nghe lời anh, đừng ngồi đây mà ghen tị nữa, mau đi thay quần áo đi. Nếu như chiều này Lý Khả Hân không có thời gian, anh sẽ đi chơi với em, em thấy đề nghị này thế nào?

- Tất nhiên là OK rồi, để em đi thay quần áo!

Người giúp việc đã về rồi, đương nhiên Tiêu Vũ Văn không thể không kiêng nể gì cả xưng hô với Diệp Lăng Phi là ông xã, cô đứng dậy đi trở về phòng ngủ. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, gọi cho Lý Khả Hân, các sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, Diệp Lăng Phi hỏi:

- Khả Hân, bây giờ em có rảnh không?

- Có chuyện gì vậy?

Lý Khả Hân hỏi.

- Còn không phải là vì chuyện của công ty em sao, anh đã nhận lời em sáp nhập công ty của em và của Tiêu Vũ Văn lại với nhau, tất nhiên là anh phải cố gắng rồi. Anh đã nói với Tiêu Vũ Văn, cô ấy không có ý kiến gì với chuyện này, bây giờ đến lượt em rồi, nhất định em và Tiêu Vũ Văn sẽ có chuyện phải gặp nhau trực tiếp bạn bạc. Anh định để hai người bàn bạc với nhau ngay chiều nay, như vậy sẽ sớm có quyết định, có thể sáp nhập hai công ty sớm hơn, những chuyện như thế này càng nhanh thì càng tốt!

Lý Khả Hân ở đầu dây bên kia không nhanh không chậm nói:

- Diệp Lăng Phi, sao nghe giọng điệu của anh em cảm thấy anh còn sốt ruột hơn cả em, có phải là anh nghiện sáp nhập công ty rồi không. Em biết anh đã sáp nhập tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ và tập đoàn Tân Á rồi, chẳng lẽ anh cảm thấy như vậy chưa đã nghiền, muốn sáp nhập tiếp hai công ty bọn em với tốc độ nhanh nhất sao?

- Khả Hân, em nói vậy là không đúng rồi, chẳng phải em nói muốn kinh doanh ngành giải trí sao, vừa vặn Vũ Văn cũng có công ty giải trí, anh đây chẳng phải đã giúp em một tay sao. Nếu em cho rằng anh đang không trâu bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, thế thì anh mặc kệ, tránh để đến lúc em lại mất hứng. Anh không muốn tốn cả đống thời gian công sức, cuối cùng đổi lại là mấy câu này!

Diệp Lăng Phi nói những lời này có vẻ là đang tức giận, Lý Khả Hân ở đầu dây bên kia nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô liền bảo:

- Anh nhìn anh xem, sao nói một tí là anh lại tức giận vậy, không phải là em không định cảm ơn anh, em chỉ đùa với anh một chút mà thôi, được rồi, em không nói đùa với anh nữa. Chi bằng thế này đi, bây giờ em về công ty, anh đưa Tiêu Vũ Văn đến công ty của em, chúng ta có thể bàn chuyện ở công ty!

- Được, cứ quyết định như vậy đi, bây giờ để anh nói với Tiêu Vũ Văn!

Diệp Lăng Phi nói.

Hắn vừa định tắt điện thoại, chợt nghe thấy Lý Khả Hân lẩm bẩm với vẻ giận dỗi:

- Gì chứ, chẳng lẽ anh không thích em, không muốn nghe giọng nói của em sao mà vội vàng cúp máy vậy?

Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy câu này của Lý Khả Hân, hắn cảm thấy đầu mình to ra. Theo Diệp Lăng Phi thấy, phụ nữ đúng là phiền phức, sao cứ động một tí là lại ghen vậy, hiển nhiên Lý Khả Hân đây là đang ghen với Tiêu Vũ Văn rồi. Diệp Lăng Phi vội vàng dỗ dành:

- Khả Hân, em nói lung tung gì vậy, anh làm vậy chẳng phải vì muốn gặp em sớm một chút sao?

Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói câu này, cô mới cười nói:

- Như vậy thì còn nghe được, bây giờ em chuẩn bị một chút rồi đến công ty liền đây!

Diệp Lăng Phi dập máy, gọi Tiêu Vũ Văn cùng đến công ty của Lý Khả Hân. Tiêu Vũ Văn cũng có xe riêng, nhưng mà cô không muốn lái xe, cứ khăng khăng đòi Diệp Lăng Phi lái xe chở cô đi, Diệp Lăng Phi chỉ có thể chiều ý Tiêu Vũ Văn. Sau khi đưa Tiêu Vũ Văn đến trước cửa công ty của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi dừng xe lại, điện thoại của hắn đổ chuông. Diệp Lăng Phi tưởng rằng là Lý Khả Hân gọi tới, nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Mộ Văn vang lên trong điện thoại.

- Diệp Lăng Phi, tối nay Mộ Thiên Dương sẽ rời đi!

Mộ Văn nói,

- Anh có hứng thú đến xem tôi bắt Mộ Thiên Dương thế nào không?

- Đó là ân oán giữa hai người các cô, tôi không cần phải xen vào!

Diệp Lăng Phi không có hứng thú can thiệp vào chuyện giữa Mộ Văn và Mộ Thiên Dương, hắn nói xong câu đó rồi bổ sung thêm:

- Mộ Văn, sao tôi nghe giọng nói của cô có gì đó không ổn, đừng nói với tôi là cô định xử lý Mộ Thiên Dương ngay tại chỗ nhé!

- Tôi là hạng người như vậy sao?

Mộ Văn hỏi ngược lại.

- Tôi thấy như vậy, rất như vậy là đằng khác!

Diệp Lăng Phi nói,

- Mộ Văn, tôi có thể nhắc nhở cô, không cần phải vì một khối miếng thịt thối mà làm hỏng nồi canh của cô. Chuyện của cô và Mộ Thiên Dương đã là quá khứ rồi rồi, chẳng lẽ cô thật sự muốn sống mãi trong quá khứ không chịu bước tiếp sao, như vậy thì cô quá ngốc, nên sớm bỏ qua những chuyện quá khứ đi, như vậy đối với cô mà nói đó mới thực sự là giải thoát. cho nên, cô không oán trách Mộ Thiên Dương, mà có lẽ nên cảm ơn Mộ Thiên Dương, chính anh ta đã cho cô biết rằng những thứ tồn tại trên thế giới này chưa chắc đã đáng tin. Mộ Văn, cô nên bình tĩnh lại đi!

Mộ Văn bên kia trầm ngâm một lát rồi nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi biết mình phải làm sao rồi, tôi có thể có một người bạn như anh đúng là không tệ!

- Được rồi, được rồi, đừng nói với tôi mấy câu khách sáo này nữa, nếu cô thực sự cảm thấy tôi là một người không tệ, vậy thì hãy sống thật tốt cho tôi, chờ ít ngày nữa mời tôi ăn môt bữa tiệc lớn. Tính tôi cũng không thích gì nhiều, chỉ thích có người mời tôi ăn cơm, sau đó, các người đẹp ngồi xung quanh, tôi có thể trái ôm phải ấp, đó chính là lý tưởng lớn nhất của tôi!

Lúc này Mộ Văn trầm mặc hồi lâu, rồi cô ta lên tiếng:

- Diệp Lăng Phi, tôi sẽ thỏa mãn tâm nguyện của anh!

Mộ Văn nói xong câu đó, trực tiếp dập máy, Diệp Lăng Phi cũng để điện thoại xuống, Tiêu Vũ Văn ngồi ở ghế phụ lái hỏi:

- Diệp đại ca, rốt cuộc ai gọi điện thoại cho anh vậy?

- Một người bạn!

Diệp Lăng Phi đáp,

- Anh hi vọng những gì anh vừa nói có thể cứu mạng cô ấy. Thật ra thì, chuyện bi thảm nhất của cô ấy là không thể thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ, nếu lần này cô ấy còn không dũng cảm đối mặt với nó thì sau này cô ấy sẽ không thể nào đối mặt được, cô kết quả cuối cùng của cô ấy sẽ là cái chết!

Tiêu Vũ Văn chớp chớp hàng mi xinh đep, cô cảm thấy không hiểu những gì mà Diệp Lăng Phi vừa mới nói. Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn phản ứng như vậy, hắn giơ tay phải ra véo mũi Tiêu Vũ Văn một cái, nói:

- Được rồi, em không cần phải hiểu những gì anh vừa nói đâu, bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn xuống xe giống anh, sau đó cùng Lý Khả Hân đàm phán điều kiện mà cả hai bên đều hài lòng là được rồi!

Tiêu Vũ Văn cười nói:

- Nếu em và Lý Khả Hân không thỏa thuận được với nhau thì sao?

Diệp Lăng Phi dừng lại một chút, hắn nhìn Tiêu Vũ Văn, thấp giọng nói:

- Vậy thì anh sẽ tét mông hai em ở trong phòng họp, chuyện anh thích làm nhất đó là cởi quần lót của các em ra, tét vào bộ mông co dãn mềm mại của các em một trận!

- Đồ háo sắc!

Tiêu Vũ Văn gắt giọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.