Ở trong phòng ngủ, Hứa Tư Tư Tưu những bức ảnh từ máy ảnh của mình vào
trong máy vi tính, cảm thấy như vậy vẫn chưa ổn lắm, vì vậy lại upload
lên trên mạng internet. Trong khi Hứa Tư Tư đang vội vàng làm việc này,
bỗng nhiên nghe thấy có tiếng đập cửa. Hứa Tư Tư không để ý tới, lúc này toàn bộ sự tập trang của cô đều dồn vào máy vi tính, muốn mau chóng
upload những tài liệu này lên trên mạng lưu trữ. Trương Vĩ ở trong phòng tắm chỉ xối qua nước lạnh, sau đó đi ra ngoài, anh ta nghe thấy tiếng
đập cửa liền đi ra ngoài. Trương Vĩ không biết chuyện của Hứa Tư Tư, anh ta theo thói quen mở cửa ra, thấy ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ.
- Anh tìm ai?
Trương Vĩ hôi.
- Hứa Tư Tư ở chỗ này sao?
Hắc Tam hỏi.
Trương Vĩ vừa nghe người đàn ông đó đến tìm Hứa Tư Tư, anh ta đánh giá người đàn ông một chút, hỏi:
- Anh là ai, tìm Tư Tư làm gì?
- Tôi là bạn của cô ấy!
Hắc Tam không nhìn thấy cô gái kia, hắn ta sẽ chưa động thủ. Trương Vĩ gọi vọng về phía phòng ngủ:
- Tư Tư, có bạn em đến tìm em này!
Trương Vĩ vừa mới gọi xong. Hắc Tam đã rút dao găm ra, đâm vào tim
Trương Vĩ. Trương Vĩ kêu thảm thiết một tiếng, hai tay theo bản năng nắm vai Hắc Tam. Hứa Tư Tư ở trong phòng ngủ đã nghe thấy giọng nói của Hắc Tam, khi cô nghe thấy giọng nói đó. Hứa Tư Tư cảm thấy đầu mình như bị
sét đánh, vốn định bảo Trương Vĩ đóng cửa nhà lại, nhưng cô vừa mới chạy ra cửa phòng ngủ, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Hắc Tam lấy dao
đâm vào người Trương Vĩ.
- A!
Hứa Tư
Tư hét lên một tiếng bi thảm, theo bản năng cầm lấy cái thùng rác ở bên
cạnh ném tới. Hắc Tam vốn tính là trước hết giết chết người con trai,
sau đó giải quyết nốt Hứa Tư Tư, nhưng không ngờ mình vừa đâm người này
một dao lại bị người con trai nắm lấy cánh tay. Trong lúc Hắc Tam đang
muốn gạt Trương Vĩ rồi rút dao găm ra. Hứa Tư Tư lại ném thùng rác tới,
toàn bộ số rác rưởi cặn bã trong thùng đều rơi vào đầu Hắc Tam, lúc đó
Hắc Tam không mở mắt ra được nữa. Hắn dùng sức đẩy Trương Vĩ ra, rút lấy con dao găm, khi hắn mở lại được mắt thì Hứa Tư Tư đã hô lớn “cứu
mạng”, chạy ra khỏi gian phòng.
- Mẹ nó!
Hắc Tam mắng một câu, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ giải quyết dễ dàng,
không phải chỉ là một tiểu nha đầu sao, dễ như lấy đồ trong túi, nhưng
không ngờ lại bị phá đám, để cho tiểu nha đầu đó chạy ra cửa. Hắc Tam
trong lòng biết nếu như lúc này không lập tức giết chết tiểu nha đầu
kia, đến lúc đó, hắn sẽ xong đời. Hắc Tam nghĩ đến đây, cất bước đi ra
khỏi cửa, thấy Hứa Tư Tư vừa xuống được một bậc thang. Hắc Tam cầm dao
găm nhào tới, thoáng cái húc ngã Hứa Tư Tư. Hứa Tư Tư lăn từ trên gác
xuống, lăn xuống chỗ phần cầu thang giữa hai tầng lầu. Hắc Tam bò dậy,
nhảy xuống dưới, tay cầm dao găm nhắm vào hậu tâm của Hứa Tư Tư, hung ác đâm xuống. Một dao này mà đâm xuống. Hứa Tư Tư chắc chắn sẽ bị đâm
xuyên tim mà chết, nhưng chợt nghe thấy tiếng “Cách cách”, tia lửa văng
tung tóe, con dao găm lại cắm mặt đất.
Hứa Tư Tư đã
được kéo lùi lại phía sau. Diệp Lăng Phi buông chân Hứa Tư Tư ra, bước
nhanh tới, trong lúc Hắc Tam còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đầu gối của Diệp Lăng Phi đã tới trước mặt Hắc Tam. Hắc Tam chỉ cảm thấy
mắt mình tối sầm, con dao trong tay cũng rơi ra. Diệp Lăng Phi đá thêm
hai cái nữa, làm cho Hắc Tam ngã xuống bậc cầu thang, sau đó Diệp Lăng
Phi giơ chân lên, giẫm vào mật Hắc Tam, đá gãy toàn bộ răng trong miệng
Hắc Tam, cằm của hắn cũng bị đá nát. Hắc Tam miệng đầy máu tươi, ngất
đi, đến lúc này Diệp Lăng Phi mới đỡ Hứa Tư Tư đã sợ đến nỗi không nói
được gì dậy, nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy, vì sao người kia lại muốn giết cô?
Hứa Tư Tư sắc mặt trắng bệch, không nói được chữ nào, lấy tay chỉ phía
trên lầu. Diệp Lăng Phi buông Hứa Tư Tư ra, bước nhanh lên gác, khi hắn
đi vào trong phòng thì thấy máu tươi đầy đất, ở dưới đất là một thi thể. Diệp Lăng Phi cúi người xuống đặt tay dưới mũi người thanh niên kia, đã không còn hơi thở nữa rồi. Hắn đứng dậy, lắc đầu. Hứa Tư Tư thất tha
thất thểu đi tới, cô vừa nhìn thấy Trương Vĩ đang nằm gục trên mặt đất,
hoảng loạn nói:
- Gọi... gọi điện thoại đi, mau.... mau cứu anh ấy đi!
- Cậu ấy đã chết rồi!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Dù bây giờ có gọi điện thoại thì cũng đã không còn kịp nữa rồi!
- Không, không, anh ấy chưa chết, anh ấy sẽ không chết!
Hứa Tư Tư hoảng loạn tìm điện thoại của mình, lúc này mới có người từ
tầng trên, tầng dưới đi tới, lúc nãy bọn họ cũng nghe thấy tiếng động,
nhưng mà không ai dám tới cả. Người bây giờ ai mà chà sợ mình chọc phải
chuyện không may, đều ẩn núp không, nhìn thấy rõ ràng, cũng làm bộ như
không thấy. Nếu như không phải Diệp Lăng Phi xuất hiện đúng lúc. Hứa Tư
Tư cũng phải chết ở chỗ này. Mãi đến lúc nghe thấy tiếng khóc của Hứa Tư Tư, những người này mới dám xuất hiện. Hứa Tư Tư vừa khóc vừa gọi 120.
Diệp Lăng Phi cũng lấy điện thoại di động ra, bấm số của đại đội cảnh
sát hình sự đại đội.
- Tiểu Triệu, chỗ anh có một vụ án mạng, cậu dẫn người qua đây một lát!
Diệp Lăng Phi nói với vẻ rất thản nhiên, người chết hắn đã thấy nhiều,
không cảm giác có gì đặc biệt, huống hồ người chết lại không liên quan
đến mình. Diệp Lăng Phi trong lòng hoàn toàn chẳng có cảm giác gì, về
phần Hứa Tư Tư. Diệp Lăng Phi chưa thể nói là thân quen, tối đa cũng chỉ coi như là quen biết. Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong, lại
nhìn thoáng qua Hứa Tư Tư đang khóc ở trong phòng. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Tôi có chuyện phải đi trước đây, khi nào
cảnh sát hình sự tới thì cô bảo người dẫn đầu đội cảnh sát hình sự gọi
điện thoại cho tôi, tôi ở ngay tầng trên, bảo cậu ấy tới tìm tôi, tôi
nghĩ mình cũng phải lấy lời khai!
Diệp Lăng Phi nói xong định cất bước rời đi, chợt nghe thấy Hứa Tư Tư nức nở:
- Diệp tiên sinh, anh có thể ở lại không?
- Ở lại ư?
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua hiện trường, lại khẽ thở dài, nói:
- Thôi được rồi!
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, bấm số của Trịnh Khả Nhạc.
Trịnh Khả Nhạc vẫn đang chờ Diệp Lăng Phi đến sửa ống nước giúp mình,
vừa nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc lập tức kêu
lên:
- Diệp đại ca à, anh còn chạy đi chỗ nào vậy, em chờ anh lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa chịu đi lên!
- Ừm, anh đang ở ngay dưới nhà em đây!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chắc là tầng ba, anh cũng không rõ lắm. Khả Nhạc à, dưới này có người chết, chẳng lẽ vừa rồi em không nghe thấy tiếng gì sao?
- Cái gì, chết người ư. Diệp đại ca, anh đừng làm em sợ chứ, em nhát gan lắm đó!
Trịnh Khả Nhạc nói.
- Em sợ nhất chuyện chết người đó!
- Anh hù dọa em làm gì?
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu như em không tin, em cứ đi xuống tầng dưới xem thế nào!
- Em không xuống đâu!
Trịnh Khả Nhạc nói.
- Em sợ nhìn thấy máu lắm!
- Vậy thì thôi vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chờ lát nữa cảnh sát hình sự sẽ tới đây, anh xử lý xong chuyện ở đây rồi sẽ tới chỗ em!
- Thế cũng được!
Trịnh Khả Nhạc cũng bằng lòng. Diệp Lăng Phi dập máy, hắn đi tới, hướng về những người đang đứng bên ngoài len lén nhìn vào bên trong, hô:
- Cẩn thận chạm vào vết máu, nhìn cái gì mà nhìn, mau tránh ra đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi ra, hắn đi thẳng tới trước mặt Hắc Tam
đang nằm chết ngất ở chỗ cầu thang, đưa tay nắm lấy chân Hắc Tam, lôi
Hắc Tam như lôi một con chó chết đi tới cửa. “bịch” một tiếng, ném Hắc
Tam đang máu chảy đầm đìa xuống. Cả cầu thang đều là vệt máu tươi, cực
kì dọa người. Những người đứng xem cũng không dám xem tiếp nữa, rối rít
tránh đi chỗ khác. Diệp Lăng Phi thì đứng trước cửa, lôi thuốc ra hút.
Người của đội cảnh sát hình sự còn đến nhanh hơn người của bệnh viện có
mấy phút, thật ra thì cũng là chân trước chân sau tới thôi. Tiểu Triệu
nhìn thấy tình cảnh này, chép chép miệng, kéo Diệp Lăng Phi đi cùng mình xuống tầng dưới. Tiểu Triệu lấy một điếu thuốc từ trên người ra, đưa
cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp ca, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao anh cũng ở chỗ này?
Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, nói:
- Làm sao mà anh biết được mình gặp phải loại chuyện này, anh tới đây
tìm một người bạn, anh vừa đi vào trong khu nhà, chợt nghe thấy có người hô cứu mạng, anh vừa đi lên trên, đã nhìn thấy cái tên cầm dao găm đó
muốn giết chết cô nhà báo kia, khụ, anh cũng không thể thấy chết mà
không cứu được, vì thế mới đi tới đánh bất tỉnh kẻ kia!
Tiểu Triệu thấp giọng nói:
- Diệp ca, em thấy cái cô nhà báo kia đúng là đáng đời, lần trước thiếu chút nữa bị cô ta làm hại, may mà hậu đài của Diệp ca cứng rắn, nếu
không em đã bị cô nhà báo đó làm cho cực khổ chết rồi!
- Tiểu Triệu, coi như là chấm dứt, chuyện cũng đã qua rồi, cũng không cần thiết phải nhắc lại!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cô nhà báo kia cũng có chút quan hệ với anh, bạn gái của em họ vợ anh cũng chính là em họ của cô ta, quan hệ phức tạp chưa!
- Diệp ca, thật vậy sao?
Tiểu Triệu vừa nghe vậy, nở nụ cười, nói:
- Diệp ca, được rồi, nể mặt mũi của Diệp ca, em không đi so đo với cô
ta nữa. À, đúng rồi. Diệp ca, theo anh thì tột cùng cô ta đã đắc tội với ai?
- Anh không biết!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hung thủ cũng đang ở chỗ này, cậu dẫn người đi đi, nếu như tên kia
không chết, chẳng phải là cậu sẽ biết được ai muốn giết cô nhà báo đó
sao? Tiểu Triệu, anh lại giúp cậu phá án giết người rồi, nhớ đó, lần sau phải mời anh một bữa!
- Diệp ca, mời khách không thành vấn đề, quan trọng là có phá được án hay không rồi hẵng nói!
Tiểu Triệu nói.
- Vừa nãy em đã nhìn qua rồi, cằm tên kia đã bị Diệp ca đá nát bấy, cho dù không chết cũng chưa chắc đã có thể khai được khẩu cung, ít nhất
trong vòng nửa tháng người này không nói được đâu!
- Nói được hay không không liên quan đến anh, cái này cậu còn cần anh dạy sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tiểu tử cậu gần đây như thế nào?
- Vẫn như cũ thôi!
Tiểu Triệu nói.
- Diệp ca, khi nào anh giúp em lên làm đại đội trưởng cảnh sát hình sự đi, em làm phó đại đội trưởng thật là khó chịu!
- Tiểu tử cậu thăng chức rất nhanh, lên làm phó đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự còn chưa đủ à!
Diệp Lăng Phi ném tàn thuốc xuống đất, sau khi di di tắt lửa, lại nói với Tiểu Triệu:
- Chuyện này anh không quản được, cậu đi tìm Hân Mính đi, cô ấy chính là phó cục trưởng cục công an!
- Diệp ca, người khác không biết, em là lại không biết ư. Chu cục còn không nghe lời anh thì nghe lời ai!
Tiểu Triệu cười nói.
- Em vẫn trông cậy vào sự hỗ trợ của Diệp ca đấy!
- Hỗ trợ cái con khỉ, anh thì giúp được cái gì, người ta làm đại đội
trưởng không hề phạm sai lầm, anh có thể bảo người ta cút đi sao?
Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Triệu, chờ đại đội trưởng của cậu phạm sai lầm thì đến tìm anh, đến lúc đó anh giúp cậu là được!
- Được rồi, có những lời này của Diệp ca là em yên tâm rồi!
Tiểu Triệu cũng ném điếu thuốc xuống đất, nói:
- Diệp ca, em tới xem xét một chút!
- Ừ, đi thôi, anh cũng qua đó xem thế nào!
Diệp Lăng Phi vừa nói cùng Tiểu Triệu đi lên gác. Bác sĩ 120 tới cũng
vô ích, Trương Vĩ đã sớm tắt thở rồi. Tiểu Triệu dẫn người bắt đầu thăm
dò hiện trường, ngồi ghi chép. Hứa Tư Tư thì vẫn trầm mặc không nói, khi Tiểu Triệu hỏi tại sao người này muốn giết Hứa Tư Tư, Hứa Tư Tư mới
hướng đôi mắt vô thần về phía Tiểu Triệu, nói:
- Bởi vì tôi nắm giữ một bí mật lớn!
- Bí mật lớn ư?
Tiểu Triệu sửng sốt, hỏi:
- Bí mật lớn gì?
- Tôi không tin anh, tôi không thể nói được!
Hứa Tư Tư nói.
Tiểu Triệu vừa nghe những lời này lập tức nổi xung, nói:
- Cô không tin tôi, vậy thì cô tin ai, tôi chính là cảnh sát, lần trước cô vu hãm tôi coi như bỏ qua, lần này cô lại nói nữa, đừng tưởng rằng
cô là nhà báo thì có thể nói nhảm. Tôi nói cho cô biết, nhà báo tôi đã
gặp nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy nhà báo nào giống như cô vậy!
Hứa Tư Tư trở nên kích động, kêu lên:
- Cảnh sát các anh phải bảo vệ chúng tôi, bạn trai của tôi đã chết rồi, tại sao các anh không tới sớm một chút để bảo vệ chúng tôi?
- Chúng tôi bảo vệ các cô, cô có gọi điện thoại cho chúng tôi sao?
Tiểu Triệu cực kì tức giận, trong lòng thầm mắng cái cô nhà báo này
đúng là dở hơi. Anh ta đang muốn mở miệng ra mắng chửi, bị Diệp Lăng Phi kéo lại, nói:
- Tiểu Triệu, đừng nói nữa, bây giờ tâm tình cô ấy rất tệ, để anh đến trò chuyện với cô ấy một chút!
Tiểu Triệu thở phì phì quay người lại, ra khỏi gian phòng, đứng ngoài
cửa hút thuốc. Tiểu Triệu vẫn có ý kiến với Hứa Tư Tư, tuy vừa rồi ở
trước mặt Diệp Lăng Phi. Tiểu Triệu nói sẽ không so đo với Hứa Tư Tư
nữa, nhưng nghe những lời khi nãy của Hứa Tư Tư. Tiểu Triệu lại cảm thấy bực mình. Diệp Lăng Phi kéo Hứa Tư Tư đi vào trong phòng ngủ, hắn để
cho Hứa Tư Tư ngồi ở trên giường. Nhìn đôi mắt vô thần của Hứa Tư Tư,
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Hứa Tư Tư, tôi nghĩ
chúng ta cũng coi như là bạn sao, có mấy lời tôi muốn nói với cô từ góc
độ của một người bạn. Cô là một nhà báo không kém, nhưng mà, cô lại là
một nhà báo không có năng lực bảo vệ mình. Cô đã quá ngây thơ, nếu như
lần trước tôi thật sự là xã hội đen, cô đã sớm chết rồi. Lần này, cô lại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, bây giờ đừng bắt đầu nói về mấy cái
đạo đức của nhà báo với tôi, cô bỏ mấy cái hành vi thường ngày của nhà
báo đó đi, hai chúng ta nói chuyện như hai người bạn, nếu như cô tin
tưởng tôi, cô nói cho tôi biết, nếu như cô không tin tưởng tôi thì tôi
cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác nữa!
Hứa Tư Tư ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi thật lâu, sau đó mới lên tiếng:
- Hứa Duy nói anh là một người đáng để tín nhiệm, theo Hứa Duy thì
không có chuyện gì mà anh không làm được, vậy tôi hỏi anh, anh dám động
đến thị trưởng không?
- Động đến thị trưởng ư?
Diệp Lăng Phi không hiểu ý của Hứa Tư Tư, hắn hỏi:
- Rốt cuộc là cô có ý gì, cái gì gọi là dám động đến thị trưởng hay không?
- Diệp tiên sinh, nếu như tôi có một chứng cứ rất quan trọng, có thể
chứng minh thị trưởng đã phạm tội, anh có thể giúp những chứng cứ này
phát huy tác dụng không, có thể làm cho tên thị trưởng chết tiệt kia
nhận phải sự trừng phạt đích đáng không?
Hứa Tư Tư nói
xong, vẫn chăm chú Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe xong, lại bật cười
thành tiếng. Tuy lúc này Diệp Lăng Phi không nên cười, nhưng hắn vẫn
không nhịn được muốn cười. Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Chưa có người nào mà tôi không dám động đến. Hứa Tư Tư, nếu như cô
thật sự có chứng cớ, tôi bảo đảm có thể khiến cho Tùy Trường Hồng phải
vào ngục!
- Vậy tôi tin tưởng anh!
Hứa Tư Tư vừa nói vừa ngồi xuống trước máy vi tính, vừa rồi máy tính của cô chưa tắt, vẫn còn đang bật. Hứa Tư Tư mở thư mục kia ra, bên trong là
đoạn phim cảnh nói chuyện giữa Tùy Trường Hồng và Hắc Tam. Diệp Lăng Phi xem đoạn phim này, trong lòng hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì. Diệp
Lăng Phi không xem hết, nói với Hứa Tư Tư:
- Tư Tư, cô chờ một lát!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi ra ngoài, gọi Tiểu Triệu đi vào.
- Tiểu Triệu, phiền cậu điều tra thêm lai lịch của tên Hắc Tam kia,
hình như là cái tên Hắc Tam đó là tội phạm quan trọng mà cả nước đang
truy nã!
Diệp Lăng Phi nói.
Tiểu Triệu vừa nghe vậy, vội vàng gọi điện thoại về đại đội cảnh sát hình sự, yêu
cầu điều tra cái tên Hắc Tam nay, bên kia nhanh chóng có tư liệu trả
lời, tên Hắc Tam này nguyên lai là một gã đầu lĩnh xã hội đen, bị bộ
công an liệt vào tội phạm truy nã cấp độ S. Tiểu Triệu nhận được tin tức kia, trong lòng cười nở hoa, bắt được tội phạm quan trọng bị truy nã
trên toàn quốc, lại là một chiến công lớn rồi. Diệp Lăng Phi biết được
thân phận của Hắc Tam, lại có bằng chứng trong tay Hứa Tư Tư. Diệp Lăng
Phi trong lòng thầm cười lạnh: “Tùy Trường Hồng, lần này ngươi nhất định phải chết!”
Diệp Lăng Phi không gọi điện thoại trước
mặt Hứa Tư Tư, hắn đi xuống tầng dưới, tìm một chỗ không người gọi điện
thoại cho Điền Vi Dân, đầu dây bên kia vừa nghe máy. Diệp Lăng Phi đã
cười nói:
- Bí thư Điền, chúc mừng ông nhé, cái ghế bí thư thị ủy của ông sẽ ngày càng vững chắc!
- Tiểu Diệp, cậu làm tôi mơ hồ quá, sao lại chúc mừng tôi?
Điền Vi Dân không rõ tại sao Diệp Lăng Phi lại nói như vậy. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bí thư Điền, trong tay tôi có mấy thứ tốt, ông có muốn biết là về cái gì không?
Điền Vi Dân cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu đừng vòng vo tam quốc với tôi nữa, cậu mau nói đi mà!
- Bí thư Điền, tôi đây nói cho ông biết là được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi từ chỗ nhà báo Hứa Tư Tư của nhật báo Vọng Hải đã lấy được một số chứng cứ có thể chứng minh Tùy Trường Hồng phạm pháp, cô nhà báo kia đã dùng máy ảnh kỹ thuật số để ghi lại cuộc nói chuyện giữa Tùy Trường
Hồng cùng Hắc Tam, tội phạm cấp S bị truy nã toàn quốc. Từ cuộc nói
chuyện có thể chứng minh Tùy Trường Hồng và Hắc Tam có quan hệ rất sâu,
hơn nữa Tùy Trường Hồng còn muổn để Hắc Tam giết chết nhà báo Vương
Thần, có thể nói, những bằng chứng nay có thể trực tiếp đưa Tùy Trường
Hồng vào trong ngục giam. Bí thư Điền, ông nói xem, chẳng lẽ đây không
phải là một chuyện vui sao?
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, vội vàng hỏi:
- Tiểu Diệp, cậu nói thật sao?
- Bí thư Điền, ông thấy tôi giống như đang nói giỡn với ông sao, à, thiếu chút nữa tôi quên mất một việc!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vừa rồi cô nhà báo kia bị Hắc Tam truy sát, hình như là bạn trai của
cô nhà báo đó đã chết, về phần cô nhà báo, nếu như không phải là tôi
xuất hiện kịp thời, chắc là nữ nhà báo đó cũng đã chết rồi. Bí thư Điền, ông nói xem bây giờ phải làm gì?
Thật ra thì đây đã là chuyện rõ ràng rồi, Điền Vi Dân không hề suy nghĩ, lập tức nói luôn:
- Tiểu Diệp, bằng chứng đó không phải đang ở trong tay cậu sao, cậu hãy mau chóng đưa chúng đến thị ủy, bây giờ tôi sẽ nói chuyện với người của tổ điều tra, chờ sau khi có những bằng chứng đó, lập tức bắt Tùy Trường Hồng, tránh để cho Tùy Trường Hồng chạy thoát!