Bành Hiểu Lộ vốn định ngấm
ngầm mưu tính Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ lại bị Diệp Lăng Phi làm
ngược lại, khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói ra những tính
toán ban đầu của mình thì Diệp Lăng Phi cũng nói ra dự tính xấu xa của
hắn.
Bành Hiểu Lộ vừa nghe thấy, cô định cố sức giãy dụa để đánh Diệp Lăng
Phi nhưng nghĩ lại thì cô còn không cử động nổi, cảm thấy đầu óc choáng
váng rồi mê man thiếp đi.
Khi nãy Diệp Lăng Phi nói câu nói đó chẳng qua chỉ là để dọa Bành Hiểu
Lộ mà thôi, hắn không dự định làm như vậy thật. Trong lòng Diệp Lăng Phi không biến thái đến mức độ như vậy, chuyện này thường chỉ có những
người biến thái mới có thể làm mà thôi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành
Hiểu Lộ ngủ thiếp đi thì hắn lắc đầu đi đến trước mặt Bành Hiểu Lộ và
nói:
- Hiểu Lộ, nha đầu này là như vậy đấy, thật là hết cách với em rồi!
Diệp Lăng Phi nói rồi hai tay ôm lấy Bành Hiểu Lộ, đầu Bành Hiểu Lộ tựa
vào ngực Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi ôm lấy Bành Hiểu Lộ thì
hắn nhìn khuôn mặt của Bành Hiểu Lộ rồi lại lắc đầu. Hắn định bế Bành
Hiểu Lộ vào trong phòng ngủ, khi nãy Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói uống nước xong thì đi ngủ một lát, Diệp Lăng Phi định bế Bành Hiểu Lộ
vào trong phòng cho cô ngủ một cách ngon lành.
Diệp Lăng Phi ở đây vừa ôm lấy Bành Hiểu Lộ thì hắn nghe thấy ngay chỗ cầu thang có người kêu lên:
- Ngươi, cái tên khốn nạn này, ngươi đang có ý đồ gì với Hiểu Lộ vậy, mau buông cô ấy ra!
Diệp Lăng Phi khi nghe thấy âm thanh từ sau lưng mình vọng lại thì hắn
xoay người ra phía sau, khi đó hắn nhìn thấy Ngô Hằng không biết đã vào
đây từ khi nào đang đứng chỗ cầu thang dùng cặp mắt phẫn nộ nhìn Diệp
Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn nhìn mình đang ôm Bành Hiểu Lộ rồi lại nhìn
Ngô Hằng đang đứng trước mặt mình, hắn hỏi lại một cách kỳ lạ:
- Câu nói khi nãy cậu vừa nói đó là nói với tôi đó à?
Ngô Hằng chỉ nhìn Diệp Lăng Phi nhưng không xông vào, hắn giơ tay phải
lên chỉ về hướng Bành Hiểu Lộ đang bị Diệp Lăng Phi ôm trong lòng và
nói:
- Ngươi mau buông Hiểu Lộ ra, khi nãy ta đã nghe thấy hết những lời nói
vô sỉ của ngươi rồi, ta thật không ngờ ngươi là tên hạ lưu vô phép vô
thiên như vậy, đã chạy tới đây rồi mà còn dùng thủ đoạn này với Hiểu Lộ
nữa à. Ta nói cho ngươi biết có ta ở đây ngươi đừng mơ là có bất cứ ý đồ gì với Hiểu Lộ nhé!
- Tôi có ý đồ với cô ấy à?
Diệp Lăng Phi nghe Ngô Hằng nói những lời này thì có vẻ rất hoang mang, hắn nhìn Ngô Hằng và cười nói:
- Giữa chúng ta không phải là đang có sự hiểu lầm gì chứ? Tôi chẳng qua
chỉ là muốn bế cô ấy vào phòng ngủ thôi, lẽ nào có vấn đề gì sao?
- Ngươi, khi nãy những lời ngươi nói ta đều nghe thấy cả, ngươi còn muốn dùng roi da, trong lòng con người như người thật là biến thái!
Ngô Hằng vừa nói ra những lời này thì Diệp Lăng Phi lại cười to lên.
Diệp Lăng Phi biết vì sao chuyện lại như vậy rồi, khi nãy những câu nói
hắn dùng để dọa Bành Hiểu Lộ đã được Ngô Hằng nghe thấy, điều này khiến
Ngô Hằng cho rằng hắn thật sự muốn làm như vậy với Bành Hiểu Lộ. Trên
mặt Diệp Lăng Phi nở một nụ cười, hắn nhìn Ngô Hằng rồi lại nhìn Bành
Hiểu Lộ đang được hắn ôm trong lòng và độ nhiên hắn nói thẳng:
- Ngô Hằng, không phải là cậu rất thích Hiểu Lộ sao?
Ngô Hằng dường như là bị Diệp Lăng Phi nói trúng tim vậy lúc đầu anh ta
hơi sửng sốt sau đó thì lập tức nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi, bây giờ ngươi mau buông Hiểu Lộ ra đi!
- Cậu, cái con người này thật là nhiều chuyện, khi nãy không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi chẳng có ác ý gì với Bành Hiểu Lộ cả, cậu nên
biết gia thế của Bành Hiểu Lộ chứ, ông của cô ấy là bạn tốt của tôi, tôi và ông cô ấy là bạn vong niên, lẽ nào cậu cho rằng tôi lại dùng thủ
đoạn này với Bành Hiểu Lộ à? Ài da, cậu nhóc này, một khi người đàn ông
thật sự bị người phụ nữ mê hoặc thì sẽ trở nên rất yếu trí, thậm chí đến khả năng phán đoán cũng không có, cậu là người như vậy đấy, bây giờ
trong đầu của cậu toàn là Bành Hiểu Lộ thôi, cậu vốn không nghe được lời tôi nói đâu, bởi vậy tôi thật chẳng muốn nói nhiều với cậu!
Diệp Lăng Phi nói rồi quay người lại bế Bành Hiểu Lộ vào phòng ngủ. Ngô
Hằng thấy Diệp Lăng Phi xoay người đi, tư thế đó chính là muốn bế Bành
Hiểu Lộ vào phòng ngủ. Trong lòng hắn lúc này rất bối rối, hắn hét to
một tiếng:
- Ngươi, tên khốn nạn này, ngươi mau buông Bành Hiểu Lộ xuống cho ta!
Nói rồi Ngô Hằng xông về hướng Diệp Lăng Phi, hắn giơ nắm tay cao cao
lên. Trong lòng Ngô Hằng rất tự tin về thân thủ của hắn, hắn luôn luôn
luyện tập không ngơi nghỉ ngày nào, điều quan trọng nhất là hai tay Diệp Lăng Phi lúc này còn đang bế Bành Hiểu Lộ, cho dù bây giờ Diệp Lăng Phi muốn động thủ thì cũng cần phải bỏ Bành Hiểu Lộ xuống thì mới có thể
dùng tay được.
Ngô Hằng chính là đang nghĩ như vậy nên bây giờ mới xông lên, dự tính
thừa lúc Diệp Lăng Phi còn đang ôm Bành Hiểu Lộ tập kích Diệp Lăng Phi.
Nhưng Ngô Hằng lại không biết Diệp Lăng Phi mặc dù ôm Bành Hiểu Lộ
nhưng hắn đối phó với Ngô Hằng cũng còn dư sức. Huống chi lúc này Ngô
Hằng lại còn xem thường Diệp Lăng Phi, khi Ngô Hằng xông lên Diệp Lăng
Phi đột nhiên xoay người lại, chân phải của hắn cũng đã đưa qua, chỉ với một cước, chân phải của hắn đã đạp lên người Ngô Hằng, với một cước đã
khiến Ngô Hằng bay ra xa.
Cả người Ngô Hằng bay ra đến chỗ cầu thang, và đánh oạch một tiếng, Ngô
Hằng rơi đúng chỗ cầu thang. Tiếp đó cơ thể hắn khống chế không được nên lăn theo hướng cầu thang lăn xuống dưới. Diệp Lăng Phi vốn không ngờ
mình đá mạnh như vậy, hắn càng không ngờ Ngô Hằng lại lăn xuống dưới cầu thang. Khi hắn nghe tiếng lăn lông lốc thì Diệp Lăng Phi nói với vẻ hơi áy náy:
- Xin lỗi, tôi không ngờ tôi lại không lịch sự mà đá cậu như vậy, lần sau tôi sẽ chú ý!
Diệp Lăng Phi cái tên này cũng không muốn đi xem Ngô Hằng rốt cuộc như
thế nào rồi, hắn bế Bành Hiểu Lộ vào phòng ngủ. Sau khi đặt Bành Hiểu Lộ lên giường Diệp Lăng Phi nghĩ ngợi và cảm thấy để Bành Hiểu Lộ như thế
này cũng không phải là cách, tuy Bành Hiểu Lộ khi nãy mới nói uống nước
xong thì đi ngủ một chút, ai biết một chút đó là bao lâu. Diệp Lăng Phi
đá Ngô Hằng lăn xuống lầu, theo Diệp Lăng Phi thấy thì Ngô Hằng sẽ không như vậy mà từ bỏ ý định của mình, ngộ nhỡ Ngô Hằng nói dây dưa lần nữa
thì mình cũng không nên xuất thủ, như vậy cũng không phải là cách. Ở đây dù sao cũng là quân đội, mà Ngô Hằng lại không đắc tội gì với Diệp Lăng Phi. Ngô Hằng làm như vậy là vì Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi lại không
thể hạ độc thủ được, như vậy thì rất vướng tay, Diệp Lăng Phi cần phải
suy nghĩ thật kỹ.
Hắn nghĩ ngợi rồi tiện tay lấy ly nước lạnh đặt ở chiếc bàn nhỏ đầu
giường Bành Hiểu Lộ, hắn nhấc đầu Bành Hiểu Lộ lên một chút rồi cầm lấy
ly nước lạnh tưới lên mặt Bành Hiểu Lộ. Ly nước lạnh này mặc dù tưới lên mặt cô nhưng Bành Hiểu Lộ lại không có chút phản ứng gì. Diệp Lăng Phi
thấy như vậy thì mắng:
- Không phải chứ, như vậy mà cũng không tỉnh à, Bành Hiểu Lộ, anh thật là bái phục em chết đi được!
Diệp Lăng Phi nói rồi đứng dậy, cầm lấy bình phun nước của Bành Hiểu Lộ
đi rót một bình nước lạnh rồi sau đó phun lên mặt Bành Hiểu Lộ.
- Anh muốn chết à?
Một tiếng kêu khe khẽ phát ra từ miệng Bành Hiểu Lộ, cô ngẩng đầu lên rồi lấy tay sờ mặt rồi nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi.
Sau khi Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ tỉnh lại thì hắn cuối cùng cũng
thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng lên có ý muốn giữ khoảng cách nhất định với
Bành Hiểu Lộ, hắn nói:
- Bành Hiểu Lộ, anh như vậy là vì em đấy, ai bảo em ngủ như vậy, anh làm vậy còn không phải là để đánh thức em sao?
- Có cách đánh thức như vậy sao?
Bành Hiểu Lộ ngồi dậy, cô lấy từ hộc tủ trên đầu giường ra một chiếc
khăn rồi nhẹ nhàng lau khô những giọt nước trên mặt và gắt giọng:
- Anh, cái tên khốn nạn này nếu em không tỉnh lại thì anh không phải định đổ hết nước lên mặt em sao?
- Ừ, anh có biện pháp về mặt này chỉ có điều là chưa bắt đầu tiến hành thôi!
Diệp Lăng Phi cười và nói:
- Bành Hiểu Lộ, chuyện này không thể trách anh được, nguyên nhân gây ra
chuyện này là do em, nếu không phải em nghĩ cách trả thù anh thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện này đâu!
- Anh, cái tên khốn này, còn ở đó mà nói nữa!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì đột nhiên nhảy
xuống giường, hai tay cô nắm quyền lại định xông vào Diệp Lăng Phi, đợi
khi người cô vừa đến gần trước mặt Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đột
nhiên ôm lấy eo Bành Hiểu Lộ và ôm chặt lấy Bành Hiểu Lộ.
- Anh buông em ra!
Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi ôm chặt thì cô mới buông lỏng tay mình ra và nũng nịu nói:
- Anh cái tên khốn này dám ức hiếp em à?
- Ai nói anh ức hiếp em?
Sau khi Diệp Lăng Phi ôm chặt Bành Hiểu Lộ thì hắn nhìn khuôn mặt Bành Hiểu Lộ và cười một cách xấu xa:
- Anh không phải là ức hiếp em, đây rõ ràng là tận dụng cơ hội mà!
Diệp Lăng Phi nói và đưa môi hắn dán chặt vào môi của Bành Hiểu Lộ. Tay
phải của hắn đang để trên eo Bành Hiểu Lộ thì đưa lên trên và vuốt ve
phần ngực của cô.
Hai tay Bành Hiểu Lộ bất giác đặt lên cổ của Diệp Lăng Phi, môi cô cũng
dán chặt vào môi hắn, đúng lúc đó thì nghe thấy dưới cầu thang vọng lại
âm thanh bát nháo ầm ĩ, giống như có người ở dưới lầu hô to. Khi Bành
Hiểu Lộ vẫn chưa hiểu ra vì sao lại có chuyện đó thì cửa phòng ngủ đã bị người ta đẩy ra, Ngô Hằng là người đầu tiên xông vào, Sau lưng Ngô Hằng còn dẫn theo không ít người mặc quân phục nữa. Những người này vừa xông vào thì nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang ôm Diệp Lăng Phi và đang hôn Diệp
Lăng Phi nữa.
Ngô Hằng và những quân nhân này đều sửng sốt. Bọn họ đều nhìn thấy Bành
Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện
này, cô càng không ngờ lại có nhiều người như vậy xông vào phòng ngủ của mình. Khi nãy Bành Hiểu Lộ hôn mê vốn không biết Diệp Lăng Phi và Ngô
Hằng đã xảy ra chuyện gì.
Tuy Diệp Lăng Phi biết chuyện này nhưng Diệp Lăng Phi vẫn chưa kịp nói
cho Bành Hiểu Lộ nghe. Khi xảy ra một loạt những chuyện này mới khiến
Bành Hiểu Lộ không biết Ngô Hằng sẽ đem người xông vào đây, càng không
ngờ rằng khi cô và Diệp Lăng Phi ôm hôn nhau thân mật thì lại bị những
người này nhìn thấy.
Bành Hiểu Lộ lúc đầu sửng sốt rồi sau đó cô lập tức nổi giận quát:
- Các anh làm gì vậy, ai cho các anh xông vào đây, còn không mau đi hết ra ngoài cho tôi!
Bành Hiểu Lộ quát to một tiếng khiến cho Ngô Hằng và những người khác
sợ, Ngô Hằng cũng không ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy. Khi nãy
anh ta bị Diệp Lăng Phi đá một cước lăn xuống lầu, Ngô Hằng cảm thấy một mình mình không phải là đối thủ của Diệp Lăng Phi nên anh ta mới gọi
thêm người đến giúp. Anh ta chạy ra ngoài ký túc xá gọi những người xung quanh lại, và nói với bọn họ là Bành Hiểu Lộ đang gặp nguy hiểm, những
người quân nhân này khi nghe thấy thì cho rằng sao lại có người gan to
vậy dám vào đây mà làm bậy, những người này tỏ vẻ tức giận, bọn họ không nghĩ nhiều, trực tiếp xông thẳng vào. Khi bọn họ nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang hôn người khác thì những người này thở dài và biết lần này gây ra
chuyện xấu rồi. Sau khi nghe Bành Hiểu Lộ quát bọn họ đều mau chóng bỏ
chạy. Ai mà biết Bành Hiểu Lộ lại nổi cơn tam bành, nếu chạy chậm thì
không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây!
Ngô Hằng cũng chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng Bành Hiểu Lộ:
- Ngô Hằng, anh đứng lại đó tôi có chuyện muốn hỏi anh!
Bành Hiểu Lộ nói những lời này khiến cho Ngô Hằng cảm thấy hơi run, hai
chân Ngô Hằng bất động, hắn xoay người lại nhìn Bành Hiểu Lộ và giải
thích:
- Hiểu Lộ, khi nãy tôi đến gặp cô, thấy cửa không đóng nên tôi lên lầu,
kết quả là tôi lại nghe thấy anh ta nói những lời đó, tôi cho rằng anh
ta có ác ý với cô nên tôi muốn cứu cô thôi!
Bành Hiểu Lộ vừa nghe Ngô Hằng nói những lời này thì cô nhìn Diệp Lăng
Phi đang đứng bên cạnh mình một cái, cô hung hăng trừng trừng nhìn Diệp
Lăng Phi, có vẻ như nói là hắn đã đem đến rắc rối cho cô. Đương nhiên
lúc này vốn không phải là lúc để trách tội Diệp Lăng Phi, cô hướng ánh
mắt đầy tức giận nhìn Ngô Hằng và nói:
- Ngô Hằng ai cho phép anh tự tiện vào chỗ ở của tôi, cứ cho là cửa
không đóng đi thì lẽ nào anh cũng có thể tự tiện vào sao, gan của anh
cũng to thật đấy, dám bỏ qua sự cho phép của tôi mà đi vào đây à. Tôi và bạn trai tôi đang đùa thôi, có liên quan gì đến anh, bây giờ anh còn
đem cả người xông vào phòng ngủ của tôi, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua
như vậy đâu, Ngôi Hằng, anh lập tức đi ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói những lời này thì trên mặt
hắn hiện lên sự kinh ngạc. Hắn không ngờ Bành Hiểu Lộ lại đi nói thẳng
với người khác hắn là bạn trai của Bành Hiểu Lộ, chuyện này thật bất ngờ đối với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra
người con gái như Bành Hiểu Lộ làm sao lại nói thẳng ra như vậy, lúc này hắn thấy gương mặt Ngô Hằng biến sắc. Trong lòng Diệp Lăng Phi đột
nhiên vui lên. Hắn thầm nghĩ:
- Xem ra, tên nhóc này chịu đả kích lớn rồi, nghĩ lại cũng đúng, tên
nhóc này rõ ràng thương thầm Bành Hiểu Lộ, hắn vốn muốn đến cứu Bành
Hiểu Lộ nhưng không ngờ mọi chuyện cuối cùng lại trở nên như thế này!
Diệp Lăng Phi nhìn Ngô Hằng buồn bã rời khỏi với cái nhìn có chút hả hê, Bành Hiểu Lộ cũng đi theo ra ngoài để lại Diệp Lăng Phi môt mình trong
phòng ngủ. Diệp Lăng Phi cũng không hỏi Bành Hiểu Lộ đi theo làm gì,
Bành Hiểu Lộ bây giờ đang rất tức giận, Diệp Lăng Phi cảm thấy hay là
không nên chọc giận Bành Hiểu Lộ thì tốt hơn, đỡ phải đến lúc đó Bành
Hiểu Lộ lại bốc hỏa với mình. Trong lòng Diệp Lăng Phi rất rõ khi Bành
Hiểu Lộ rất tức giận thì mình rất dễ trở thành bia ngắm cho cô ấy, cho
nên Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng ngủ Bành Hiểu Lộ bắt chéo chân, hắn
lấy từ trên người ra một điếu thuốc rồi nhàn nhã ngồi hút thuốc hoàn
toàn không để trong lòng chuyện khi nãy.
Điếu thuốc của hắn vừa mới hút xong thì Bành Hiểu Lộ đã xanh mặt trở về. Bành Hiểu Lộ vừa đi vào trong phòng ngủ thì đã ngửi thấy mùi thuốc lá.
Bành Hiểu Lộ mở cửa phòng ra, cô không nói gì mà đi thẳng đến trước cửa
sổ phòng ngủ và mở cửa sổ ra, tiếp đó, Bành Hiểu Lộ đi đến trước mặt
Diệp Lăng Phi cô giơ tay phải ra và nói:
- Đưa đây cho em!
- Đưa cho em?
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì ngạc nhiên. Hắn nhìn khuôn mặt giận đến tái mét của Bành Hiểu Lộ và nói:
- Hiểu Lộ, em nói cái gì thế, đưa cái gì?
- Anh còn cần em phải nói nhiều nữa à, đương nhiên là điếu thuốc của anh rồi!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Anh hút thuốc trong phòng em, đương nhiên em phải tịch thu điếu thuốc
của anh, bây giờ trước khi em chưa tức giận thì tốt nhất anh đưa điếu
thuốc đây cho em nếu không đừng trách em không khách khí!
Diệp Lăng Phi là người nào chứ, Bành Hiểu Lộ càng nói như vậy thì Diệp
Lăng Phi càng không đưa điếu thuốc đang hút dở của mình ra, hắn nhìn
Bành Hiểu Lộ và cười nói:
- Hiểu Lộ, thôi mà, không phải là anh hút điếu thuốc thôi mà khiến em tức giận vậy sao?
- Anh, cái tên khốn này, có phải anh muốn làm em tức giận phải không?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì đôi mắt xinh đẹp của cô
thoáng chốc trừng lên, cô thu nắm đấm. Cô đứng trước mặt Diệp Lăng Phi
quơ quơ nắm đấm. Diệp Lăng Phi hoàn toàn không để ý đến nắm đấm của Bành Hiểu Lộ, nhìn thấy Bành Hiểu Lộ thu nắm đấm và đứng trước mặt Diệp Lăng Phi quơ quơ thì hai tay Diệp Lăng Phi đột nhiên ôm chặt lấy eo Bành
Hiểu Lộ, hắn ôm chặt Bành Hiểu Lộ vào lòng mình.
Bành Hiểu Lộ sắc mặt tái mét và nói:
- Anh mau buông em ra, em không có thời gian mà giỡn với anh đâu, mà em cũng không muốn giỡn đâu đấy!
- Ai nói là anh giỡn em, anh không nói mà!
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì hắn bĩu môi và nói một cách lạnh lùng:
- Bành Hiểu Lộ, em tự mình cho rằng vậy à, anh luôn thật lòng, khi nãy
em nói gì, nói là anh là bạn trai em à, đã nói anh là bạn trai em thì
anh đương nhiên phải thân mật với bạn gái của anh rồi, Hiểu Lộ, em nói
xem có đúng không?
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì môi hắn lại kề sát môi Bành Hiểu Lộ, khi
môi Diệp Lăng Phi vừa đưa gần kề môi Bành Hiểu Lộ thì hắn thấy bờ môi
nhỏ bé của Bành Hiểu Lộ cũng hé mở, như muốn cắn vào môi Diệp Lăng Phi,
Diệp Lăng Phi sợ nên vội vàng rụt môi lại, đây không phải là chuyện tốt, nếu bị Bành Hiểu Lộ cắn vào môi thì tiêu mất. Diệp Lăng Phi bây giờ
biết rằng Bành Hiểu Lộ đang tức giận, do đó hắn cũng không dám chọc Bành Hiểu Lộ quá mức. Đã không thể hôn Bành Hiểu Lộ thì Diệp Lăng Phi lại ôm lấy Bành Hiểu Lộ và bế cô lên giường, thân người hắn đè lên người cô.
Cơ thể Bành Hiểu giãy dụa mấy cái dưới người Diệp Lăng Phi nhưng rất
nhanh Bành Hiểu Lộ lại không chống cự nữa, người con gái này tuy tính
tình nóng nảy nhưng có lúc cô chỉ muốn được người đàn ông mình yêu yêu
thương mà thôi. Bành Hiểu Lộ là như vậy đấy, khi nãy nhìn bộ dạng rất
tức giận nhưng đó chẳng qua là vì khi cô và Diệp Lăng Phi thân mật thì
bị người khác nhìn thấy, vừa thẹn vừa giận nhưng chỉ là nhắm vào Ngô
Hằng và những người quân nhân không được sự cho phép của cô mà tự tiện
xông vào đây thôi. Còn đối với Diệp Lăng Phi thì tuy Bành Hiểu Lộ tức
giận như vậy nhưng chẳng qua chỉ là muốn Diệp Lăng Phi biểu hiện sự yêu
thương với cô mà thôi. Phụ nữ sau khi gặp trở ngại thì luôn hy vọng có
thể nhận được sự ấm áp từ phía người đàn ông của mình, Bành Hiểu Lộ cũng như vậy. Cô cũng hy vọng có thể nhận được sự yêu thương từ Diệp Lăng
Phi. Khi Diệp Lăng Phi hôn Bành Hiểu Lộ ở trên giường thì Bành Hiểu Lộ
cũng không giận hờn gì nữa, môi của cô dán chặt vào môi Diệp Lăng Phi.
Bàn tay to bè của Diệp Lăng Phi cùng đưa vào bên trong áo Bành Hiểu Lộ.