Khi Mộ Văn hỏi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hơi ngập ngừng rồi lập tức nói:
- Ngay cả cô cũng như vậy!
Trên mặt Mộ Văn hiện có biểu hiện tỏ vẻ hơi thất vọng, dường như trong
lòng Mộ Văn khi nãy có chút chờ đợi, nhưng vì câu nói của Diệp Lăng Phi
đã khiến cho sự chờ đợi của Mộ Văn tan biến. Mộ Văn trừng mắt nhìn Diệp
Lăng Phi một cái, tuy trên mặt lộ vẻ hơi thất vọng nhưng Mộ Văn lại
không muốn biểu hiện như vậy trước mặt Diệp Lăng Phi, cô ta nói một cách lạnh lùng:
- Ai mà để ý cách nhìn của anh chứ, cái tên như anh, nếu bị anh tín
nhiệm thì sẽ không được yên thân, anh là một tên buôn bán vũ khí gian
trá!
Mộ Văn muốn nói Diệp Lăng Phi là một tên buôn lậu súng đạn gian trá
nhưng lời nói của cô vừa đến khóe miệng lại bị trôi tuột vào trong. Đây
là nhà hàng, bên cạnh bàn của bọn họ vẫn đang có khách ăn, Mộ Văn không
muốn người khác nghe thấy, nên cô ta đành không nói gì cả.
Diệp Lăng Phi khi nói ra những lời này hắn đã có chút hối hận, tuy thời
gian tiếp xúc và nói chuyện với Mộ Văn không nhiều nhưng Mộ Văn lại
không giống với những đặc công khác, trong thế giới của Mộ Văn chí ít
còn có tình cảm, chỉ là Mộ Văn luôn giấu tình cảm đó ở trong lòng mà
thôi. Diệp Lăng Phi cảm thấy mình không nên nói với Mộ Văn như vậy,
nhưng đây cũng là suy nghĩ trong lòng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lại
không muốn giấu diếm Mộ Văn.
Nhưng lời nói này đã nói ra rồi, cho dù có hối hận thì cũng đã không thể rút lại được. Diệp Lăng Phi dứt khoát không nhắc lại mà hắn chuyển đề
tài sang Sean, Diệp Lăng Phi vẫn đang suy nghĩ chuyện của Sean.
- Sean đã biết chuyện tối qua là do Macneill dùng để hãm hại hắn, mục
đích chính là muốn giết chết hắn nhưng Sean đã giết chết Macneill, nên
không cần phải lo lắng nữa!
Trong lòng Diệp Lăng Phi thì thầm,
- Vậy vì sao Sean còn nói có người của Ám bộ muốn giết chết hắn, là bởi vì hắn biết được những chuyện liên quan đến Ám bộ?
- Chuyện này là không thể nào, Diệp Lăng Phi, anh nghĩ đến chưa, nếu khi đó kẻ muốn giết Sean không chỉ có một mình Macneill thì hậu quả sẽ thế
nào?
Những lời này của Mộ Văn dường như không hề để ý mà nói ra. Trong tay cô ta cầm ly nước giải khát, vừa đưa cái ly đến cạnh môi vẫn chưa uống thì nghe Diệp Lăng Phi ngồi đối diện với cô ta khẽ tán dương:
- Mộ Văn, cô nói đúng đấy!
Mộ Văn sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì cô ta nâng cốc kề lên môi và nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói:
- Diệp Lăng Phi, khi nãy anh thầm thì cái gì đấy, tôi không nghe rõ, anh nói lại lần nữa đi!
- Đợi một chút rồi hãy nói nhé!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, hắn cầm điện thoại di động đi ra ngoài. Mộ Văn
nhìn thấy Diệp Lăng Phi không nói lời nào, hắn cầm điện thoại đi ra khỏi nhà hàng, Mộ Văn thầm thì:
- Khốn nạn, lại đùa với tôi rồi. Tôi căn bản không hiểu rốt cuộc anh đang muốn làm gì!
Mộ Văn đứng lên cầm ly nước giải khát đặt xuống bàn và đi theo Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại vốn không phải muốn đi ra khỏi nhà hàng mà
đi đến phía chỗ phòng ăn dành cho khách lưu trú lại, ở đó có thể thưởng
thức được cảnh đẹp của biển, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi đến đây,
hắn tựa lưng vào lan can, trong tay hắn cầm điện thoại và gọi cho Dã
Lang. Điện thoại reo lên bảy tám tiếng thì mới nghe thấy tiếng của Dã
Lang trong điện thoại truyền lại.
- Satan, có chuyện gì à?
Dã Lang hỏi.
- Dã Lang, Serena ở đâu rồi?
Diệp Lăng Phi hỏi Dã Lang, tuy trong lòng Diệp Lăng Phi biết sau khi
Lương Ngọc đến Vọng Hải thì Serena không thể ở cùng với Dã Lang, đặc
biệt là hôm nay Mộ Văn vừa nói với qua với Diệp Lăng Phi là Serena sẽ
cùng Hoàng Việt đi gặp đặc công Pháp gì đấy, nhưng trong lòng Diệp Lăng
Phi luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, loại cảm giác này khiến cho Diệp
Lăng Phi không tin vào những gì Mộ Văn nói: Serena sẽ đi đón đặc công
Pháp, hoặc phải nói là câu này là Serena nói với Mộ Văn khi hai người
chia tay, Diệp Lăng Phi không biết vì sao cứ cảm thấy câu nói này không
đáng tin. Vì thế hắn đi hỏi Dã Lang. Theo Diệp Lăng Phi thấy nếu thế
giới này còn có một người có thể khiến cho Serena nói thật thì người đó
nhất định là Dã Lang.
Chính vì Diệp Lăng Phi có ý nghĩ như vậy cho nên hắn mới gọi điện thoại
cho Dã Lang để hỏi Dã Lang về hành tung của Serena. Khi Diệp Lăng Phi
gọi điện thoại cho Dã Lang vừa đúng lúc Dã Lang và Lương Ngọc đang ăn
cơm cùng nhau, Dã Lang vốn định mờiDã Thú cùng ăn cơm nhưng Dã Thú biết
được Diệp Lăng Phi vốn không vì cái chết của Anna mà trách tội Dã Thú
thì Dã Thú cũng đã yên tâm rồi, hắn cũng không muốn cùng Dã Lang và
Lương Ngọc ăn cơm gì nữa. Cái tên Dã Thú này không phải là một tên ngốc, sao lại không biết rằng nếu hắn và Dã Lang cùng nhau ăn cơm thì hắn sẽ
sắm vai kỳ đà cản mũi, Lương Ngọc và Dã Lang cần có thế giới ngọt ngào
của hai người, nếu hắn tham gia vào thì chỉ phá vỡ sự ngọt ngào ấy mà
thôi. Chính vì nghĩ như vậy mà Dã Thú không nhận lời Dã Lang và Lương
Ngọc cùng đi ăn cơm. Khi Dã Lang nghe điện thoại của Diệp Lăng Phi thì
Lương Ngọc vừa mới đi vào phòng vệ sinh, khi cô nghe thấy chuông điện
thoại reo lên, Lương Ngọc lặng lẽ ngừng đũa, sau khi biết đó là điện
thoại của Diệp Lăng Phi gọi đến thì Lương Ngọc mới đi vệ sinh.
Tâm tư của người phụ nữ này rất khó đoán, đừng nói là Dã Lang đến cả
người tự nhận mình là bách chiến như Diệp Lăng Phi cũng không thể đoán
được tâm tư của người phụ nữ này.
- Serena không ở cùng với em!
Khi Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi hỏi về chuyện của Serena thì Dã Lang trả lời:
- Bây giờ em và Lương Ngọc đang ăn cơm cùng nhau. Hôm nay bọn em dậy muộn quá. Satan có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Dã Lang nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi hắn đoán ra được chút gì đó,
Diệp Lăng Phi không nên hỏi về chuyện của Serena, phải nói là không nên
hỏi về chuyện của Serena gấp như vậy, từ cách hỏi của Diệp Lăng Phi thì
hiện nay Diệp Lăng Phi không thể liên hệ được với Serena nên Diệp Lăng
Phi mới hỏi Dã Lang. Trong lòng Dã Lang vẫn rất lo lắng cho Serena, sau
khi nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi như vậy Dã Lang không kìm chế được và
nói:
- Satan, nếu Serena có chuyện gì anh nhất định phải nói cho em biết, nhất định phải nói cho em biết nhé Satan!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Lang nói vẫn chưa xong thì hắn chau mày và nói:
- Dã Lang, đây không giống cậu tí nào, cậu trở nên gấp gáp như vậy từ
khi nào thế, nếu cậu gấp gáp như vậy thì chỉ làm hỏng mọi chuyện của anh thôi, Dã Lang lạnh lùng tỉnh táo trước đây đâu mất rồi?
Dã Lang khẽ thở dài hắn nói:
- Em lo cho an nguy của Serena thôi, em cũng biết bây giờ em gấp gáp như vậy nhưng em không muốn nghe thấy Serena xảy ra chuyện. Satan, em tin
anh có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng em, em và Serena khó khăn lắm
mới gặp lại nhau, nếu Serena xảy ra chuyện thì em…!
Dã Lang vẫn chưa nói xong thì hắn nhìn Lương Ngọc đang đi từ nhà vệ sinh vào, Dã Lang đành hạ giọng và nói:
- Satan, Lương Ngọc đến rồi, anh đợi em tí em gọi lại!
Diệp Lăng Phi rất hiểu suy nghĩ của Dã Lang, trước đây Diệp Lăng Phi
cũng thường nói như vậy. Diệp Lăng Phi cảm thấy Dã Lang bây giờ có phong thái giống hắn lúc trước, Diệp Lăng Phi không cần nói nhiều với Dã
Lang, hắn trả lời một tiếng rồi cúp máy.
Diệp Lăng Phi cúp máy thì Mộ Văn đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, gương
mặt của Mộ Văn tươi cười, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh không tin tưởng tôi chút nào sao, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì không?
- Nói với cô cũng không có liên quan gì. Đối với một bệnh nhân chỉ còn
một cánh tay tôi vốn không cho rằng cô có thể uy hiếp được gì ở tôi!
Diệp Lăng Phi nói không khách khí rồi hắn móc trên người ra điếu thuốc
và mồi thuốc trước mặt Mộ Văn. Mộ Văn vốn rất ghét hành động hút thuốc
này của Diệp Lăng Phi. Đừng thấy Mộ Văn là đặc công gì đó, cô ta cũng
hút thuốc nhưng cô ta lại ghét Diệp Lăng Phi hút thuốc trước mặt cô. Mộ
Văn định giơ tay giật lấy điếu thuốc trong tay Diệp Lăng Phi nhưng sau
khi cô ta đưa tay ra thì lại thay đổi ý định, cô ta thấy lúc này Diệp
Lăng Phi cần hút một điếu thuốc để suy nghĩ tỉnh táo. Thuốc lá là một
thứ rất tốt để giúp cho việc suy nghĩ. Mộ Văn lại bỏ đi ý định của mình
đi. Nhưng g cô vẫn không để yên. Cô ta trách móc trước mặt Diệp Lăng
Phi:
- Anh lại hút thuốc à, sớm muộn gì tim và phổi anh cũng đen hết cho mà xem, đến lúc đó anh muốn cai thuốc cũng không kịp đâu!
- Mộ Văn, cô không hút thuốc sao?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói như vậy với mình hắn quay mặt sang Mộ Văn, hai ngón tay tay phải đang kẹp điếu thuốc, Diệp Lăng Phi nói:
- Là một nữ đặc công, sao cô có thể không hút thuốc được?
- Ai nói là tôi không hút thuốc!
Mộ Văn bĩu môi và nói:
- Tôi hút thuốc là hút thuốc nhưng đây là yêu cầu của công việc của tôi, chỉ khi nào cần thì tôi mới hút, bình thường tôi không hút thuốc, sao,
Diệp Lăng Phi, anh không phải là thất vọng lắm chứ?
Diệp Lăng Phi cười rồi bỏ điếu thuốc vào trong miệng và hút một hơi. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên nhìn Mộ Văn và nói:
- Mộ Văn, tôi có gì mà thất vọng chứ, tôi nhớ là tôi đã có nói giữa tôi
và cô vốn không có quan hệ gì cả, cô là đặc công tôi thì lại rất ghét
đặc công!
- Đặc công lại không trêu chọc gì anh, anh làm gì mà lại ghét đặc công?
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi lại nói đến chuyện ghét đặc công Mộ Văn lầm bầm trong miệng:
- Bỏ đi, tôi không muốn đôi co với anh về những chuyện này, anh ghét hay không ghét dù sao giữa anh và tôi không có quan hệ gì, bây giờ tôi chỉ
là muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Diệp Lăng Phi anh đừng vòng vo với tôi nữa, anh có thể mau nói ra anh tóm lại như thế nào không, nói
thì nói đi cứ ấp a ấp úng thế!
- Tôi thích đấy, cô có quản được không?
Diệp Lăng Phi nói với Mộ Văn không chút khách khí. Hắn nói thẳng với Mộ
Văn như vậy đổi lại là những cô gái khác thì có thể đã sớm chịu không
nổi rồi, hết lần này đến lần khác Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói những
câu không khách khí như vậy mà không có gì là không vui cả ngược lại cô tacòn cười:
- Ai bảo là tôi không quản được, tôi có thể có quyền phát biểu cách nhìn của tôi về con người anh, tôi nói anh không giống đàn ông, anh có thể
làm gì tôi?
Diệp Lăng Phi định mở miệng nói lại Mộ Văn vài câu nhưng lúc này điện
thoại di động của hắn lại reo lên. Diệp Lăng Phi không cần nhìn điện
thoại cũng biết cuộc điện thoại này là ai gọi đến, Diệp Lăng Phi nói với Mộ Văn một cách lạnh lùng:
- Mộ Văn, bây giờ tôi hơi bận, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô ở đây, sau khi tôi làm xong việc tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi!
- Vậy được, tôi đợi anh, ai mà sợ anh chứ!
Mộ Văn tỏ ra cứng rắn, Diệp Lăng Phi không để ý đến Mộ Văn, hắn rút điện thoại ra và nghe điện thoại, đây là điện thoại của Dã Lang gọi đến.
Điện thoại vừa được kết nối thì Dã Lang lập tức giải thích với Diệp Lăng Phi:
- Satan, khi nãy Lương Ngọc đến, em chỉ không muốn cô ấy nghe thấy thôi, bây giờ em đang ở bên ngoài, khi nãy anh nói với em về chuyện của
Serena. Satan, rốt cuộc là Serena làm sao?