Diệp Lăng Phi cũng chỉ bỏ ra vài vạn tệ đã có thể có được người bạn như
Trần Bưu. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Bưu, Diệp Lăng Phi đã cảm thấy
con người Trần Bưu không tồi đáng để kết giao. Nếu bạn tay không kết
giao với đối phương, họ nhất định sẽ cho rằng bạn có ý đồ, nếu đợi sau
khi họ có sự cảnh giác mới muốn kết giao bạn bè thì sẽ khó hơn.
Mấy câu nói của Diệp Lăng Phi khiến Trần Bưu đã nói nhất định sẽ giúp
hắn. Bản thân Trần Bưu cũng ở trong giới xã hội đen ở Hong Kong, nếu như có sự giúp đỡ của gã, tự nhiên sẽ thuận lợi hơn nhiều. Diệp Lăng Phi
cũng không khách khí, nói ra việc bị tấn công ngày hôm qua, hắn muốn
biết rút cuộc gã đàn ông xưng anh Bưu là ai.
- Tang Bưu!
Khi Trần Bưu nghe Diệp Lăng Phi miêu tả về gã đàn ông kia xong, gã lập
tức nói ra biệt danh của gã đàn ông đó. Diệp Lăng Phi trong bụng mừng
thầm, hắn nghe thấy khẩu khí khẳng định của Trần Bưu đoán rằng Trần Bưu
nhất định biết gã đàn ông kia, hơn nữa còn rất quen nếu không Trần Bưu
không thể khẳng định như thế.
Quả nhiên nghe thấy Trẩn Bưu nói:
- Diệp tiên sinh, tôi cũng không giấu gì anh, Bưu Tang và ông chủ của
chúng tôi là kẻ địch của nhau, tôi gặp gã không ít lần, nếu không phải
lo lắng thế lực đằng sau gã thì ông chủ của chúng tôi sớm đã xử lý gã
rồi, đâu có để cho gã huênh hoang như thế chứ.
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, tay phải hắn cầm điếu thuốc không nói gì. Lúc này, chỉ nghe là đủ rồi không cần nói nhiều, đó là kinh nghiệm của Diệp Lăng Phi, Trần Bưu là một người đàn ông thẳng tính, chỉ cần kết giao
bạn bè, không cần hắn hỏi nhiều, gã sẽ nói hết những gì gã biết. Diệp
Lăng Phi chậm rãi hút thuốc, đợi Trần Bưu kể mọi chuyện. Thật không
ngoài dự doán của Diệp Lăng Phi, Trần Bưu nói hết những gì gã biết về
người đàn ông kia cho Diệp Lăng Phi nghe.
Diệp Lăng Phi chăm chú nghe, giữa chừng có nói vài câu, sau khi Trần Bưu nói hết những gì gã biết xong, Diệp Lăng Phi mới nói:
- Trần Bưu, anh nói chỗ dựa sau lưng của gã đàn ông tên Tang Bưu là Cao
Dương ư? Theo như tôi được biết, Cao Dương chẳng qua chỉ là một tên vệ
sỹ, sao lại có thế lực lớn đến vậy chứ?
- Diệp tiên sinh, anh không phải là người Hong Kong, không hiểu được
tình hình ở đây, Cao Dương đã từng hô phong hoán vũ trong giới xã hội
đen ở Hong Kong, cũng là một nhân vật danh tiếng lẫy lừng chỉ là năm đó
vì gã là kẻ tình nghi giết người bị cảnh sát bắt, cảnh sát và giới
truyền thông đều vô cùng quan tâm vụ việc của Cao Dương, truyền hình
liên tục dưa tin, đến mức cho dù Cao Dương muốn tránh cũng không tránh
được, với tội giết người gã bị tuyên án 30 năm, gã có thể ra khỏi nhà tù là vì Trần chủ tịch của Hong Kong, Trần chủ tịch là chủ tịch của tập
đoàn Sang Thế, đồng thời cũng đảm nhiệm chức chủ tịch thương hội Hong
Kong, rất có thế lực ở Hong Kong. Trần chủ tịch giúp Cao Dương tìm ra
hung thủ thực sự nhờ vậy mà Cao Dương mới có thể ra khỏi nhà tù, sau đó
Cao Dương trở thành vệ sĩ của Trần chủ tịch.
Trần Bưu dường như hiểu rất rõ những chuyện đó, sau khi gã nói xong,
Diệp Lăng Phi phá lên cười. Diệp Lăng Phi thấy, tên Cao Dương đó không
phải là không có tội, Trần chủ tịch khi đó nhất định là một số thủ đoạn
để cứu Cao Dương từ trong tù ra. Và Cao Dương, gã đàn ông đó trở thành
vệ sĩ của Trần gia, bây giờ xem ra mọi chuyện đều nằm trong một âm mưu,
chỗ dựa đằng sau Tang Bưu không phải là Cao Dương mà chính là Trần gia.
Diệp Lăng Phi nhớ lại hôm qua, Tang Bưu vì chuyện của Trần Hiểu mà tìm
hắn gây chuyện, trong lòng Diệp Lăng Phi càng xác định rõ chuyện này có
liên quan trực tiếp đến Trần Hiểu, tên Tang Bưu cũng chỉ là một con tốt
mà thôi. Nhưng có con tốt Tang Bưu ở đây làm loạn, Diệp Lăng Phi cũng
cảm thấy rất phiền phức. Trong lòng hắn nghĩ làm thế nào để giải quyết
Tang Bưu, ban nãy từ trong lời nói của Trần Bưu, Diệp Lăng Phi nghe
được, dường như giữa Tang Bưu và ông chủ của Trần Bưu có thù hận sâu
sắc. Hai kẻ đó đều trong giới xã hội đen, do vậy giữa bọn họ có mâu
thuẫn cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Trần Bưu , nếu có cơ hội, tôi muốn được gặp ông chủ của anh. Tôi muốn
nói chuyện với ông chủ của anh về chuyện liên quan đến bố của An An,
Trần Bưu, chuyện này tôi sẽ không làm khó anh, chỉ là muốn nói chuyện
với ông chủ của anh, anh thấy thế nào?
Diệp Lăng Phi không trực tiếp nói với Trần Bưu, mục đích hắn gặp ông chủ của Trần Bưu là vì Tang Bưu, hắn nói với Trần Bưu như vậy là vì lo
lắng, một khi Trần Bưu biết hắn muốn nói chuyện với ông chủ của gã để
bàn cách đánh đổ Tang Bưu, trong lòng Trần Bưu sẽ có suy nghĩ khác mà
không muốn giúp.
Trần Bưu gật đầu không suy nghĩ gì, gã đút điếu thuốc vào miệng, hút một hơi xong rồi nói:
- Diệp tiên sinh, sau khi quay về tôi sẽ nói chuyện với ông chủ của tôi, ông chủ của tôi là một người rất sáng suốt.
Trần Bưu nói đến đây, gã ngừng lại giấy lát, dường như do dự không biết
có nên nói như vậy không, qua thái độ của Trần Bưu Diệp Lăng Phi có thể
nhìn ra rút cuộc ông chủ của Trần Bưu là một người như thế nào.
Trần Bưu không ở lại lâu, gã nói với Diệp Lăng Phi vài câu rồi quay về.
Lần này Trần Bưu chủ yếu đến đòi nợ, nhân tiện lấy tiền, hơn nữa còn
được thêm vài vạn, những chuyện tốt thế này, Trần Bưu thật sự mong muốn
gặp thêm vài lần, sau này sẽ không cần phải vất vả như bây giờ nữa.
Diệp Lăng Phi tiễn Trần Bưu ra cửa, trước khi đi Trần Bưu đi còn nói vài câu cảm ơn Diệp Lăng Phi, rồi mới dẫn người đi. Diệp Lăng Phi khép cửa
phòng lại, Lương An An bắt đầu gào lên, cô ta vẫn vì chuyện Diệp Lăng
Phi trong nháy mắt mất mấy vạn tệ mà đau lòng, cô ta đi làm ở thư viện
một tháng mới được mấy nghìn tệ hơn nữa còn không có cuối tuần, bây giờ
thì hay rồi, Diệp Lăng Phi cho không mấy tên đòi nợ mấy vạn, bằng cô ta
đi làm hơn nửa năm. Tâm trạng của Lương An An không cân bằng. Mặc dù
Lương An An biết tiền không phải của cô ta nhưng trong lòng cô ta vẫn
cảm thấy không thoải mái, trách móc:
- Diệp đại ca, anh thật là vung tay hào phóng, cứ nghĩ đến chuyện anh
cho không mấy người đó mấy vạn đồng, em lại thấy không thoải mái, dựa
vào đâu mà cho không bọn họ mấy vạn thế chứ.
Diệp Lăng Phi quay về chỗ hắn, ngồi bắt chéo chân nói:
- An An, vậy anh hỏi em, món nợ cờ bạc của bố em, số tiền đó không phải
là lấy không sao, em không thấy thoải mái với số tiện nợ cờ bạc của bố
em sao?
Câu nói của Diệp Lăng Phi khiến Lương An An cứng họng, Lương An An thật
sự chưa nghĩ đến điều này, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy Lương An
An mới nghĩ đến món nợ cờ bạc của bố cô ta dường như cũng là lấy không.
Nhưng Lương An An lại nói:
- Chuyện đó khác, món nợ cờ bạc của bố em nhất định phải trả nếu không
trả ông ấy sẽ mất mạng, là con gái của ông ấy, em không thể giương mắt
nhìn bố em xảy ra chuyện.
Dã Thú nghe câu nói của Lương An An xong, hắn hừ lạnh lùng nói:
- Thật là có lòng tốt mà không được báo đáp. Chúng tôi giúp cháu mà còn
bị cháu mắng một trận, tiểu nha đầu này thật không biết tốt xấu gì, đấy
là lão đại tốt bụng giúp đỡ, chứ nếu là chú, một xu cũng không cho, dù
sao người xảy ra chuyện là bố cháu chẳng liên quan gì đến chú cả, chú
không rảnh mà đi quản chuyện đó.
Lương An An nghe Dã Thú nói vậy xong, cô ta cố tình kéo tay Diệp Lăng Phi nói:
- Ai cần chú quan tâm chứ, chú hay thật, tự mình nhiều chuyện, cháu cơ
bản không cần chú giúp. Cháu chỉ cần có Diệp đại ca là đủ rồi, bây giờ
cháu nhờ Diệp đại ca giúp đỡ, chứ không nhờ chú giúp, chú không cần ghen tỵ, cháu biết cháu còn trẻ đẹp, nhiều người thích nhưng cháu không hứng thú với chum cháu chỉ thích Diệp đại ca thôi.
- Ọe!
Dã Thú suýt chút nữa thì ọe cả nước bọt ra, gã vội vàng dùng tay xoa miệng nhìn sang phía Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lão đại, anh nghe thấy không, tiểu nha đầu này thích anh, em không
hiểu tại mấy cô bé lại cứ thích lão đại anh nhỉ, đương nhiên, một cô bé
như Lương An An thích anh em không thấy có gì ngưỡng mộ cả, em chỉ lo
lắng cho anh thôi, sau khi anh về Vọng Hải không biết chị dâu có ghen
không?
Diệp Lăng Phi không có tâm trạng đùa với Dã Thú, hắn nói:
- Dã Thú, đừng đùa nữa. Chiều hôm nay Hiểu Lộ sẽ đến Hong Kong, đến khi
đó anh sẽ đi đón cô ấy. Bây giờ em cũng đừng ở đây chơi nữa, đi nghe
ngóng xem, đồng thời liên lạc với bọn Phi Hổ, hy vọng bọn họ có thể cung cấp một số tin tức, anh thấy có khả năng bên trong có sự tham gia của
Đới Vinh Cẩm, chúng ta cứ nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Ồ, anh nhớ
ra một chuyện, Dã Thú, em đi điều tra Lamarson xem gã có đến Hong Kong
không?