Đô Thị Tàng Kiều

Chương 791: Chương 791: Bù đắp sai lầm trong quá khứ




ần này Chu Hồng Sâm có thể được thả tự do toàn bộ công lao đều là của Diệp Lăng Phi. Tuy Chu Hồng Sâm chỉ được phép quanh quẩn ở mấy nơi gần khách sạn. không được rời khỏi tỉnh thành nhưng điều này đối với Chu Hồng Sâm mà nói đã là một tin vui ngất trời rồi. Chu Hồng Sâm cũng hiểu rõ, chỉ cần có thể được thả ra. ít nhất nói rõ mình có cơ hội xoay chuyển tình thế, nói đúng ra là bên tổ điều tra không có chứng cớ chính xác để chứng minh vấn đề của mình.

Sau khi nghe Chu Hân Mính kể lại việc gần đây Diệp Lăng Phi vì mình mà bôn ba khắp nơi, Chu Hồng Sâm đối với Diệp Lăng Phi quả thực là cảm kích vô cùng. vốn Chu Hồng Sâm định ngay lập tức đi gặp Diệp Lăng Phi, nhưng nghe nói Diệp Lăng Phi có chuyện gì đó phải đi ra ngoài, Chu Hồng Sâm tạm thời gác ý định này lại.

Vừa lúc nãy, Chu Hồng Sâm và gia đình đang đợi thang máy thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu từ bên ngoài mua thuốc đã trở về. Từ trong miệng Vu Tiêu Tiếu. Chu Hồng Sâm biết được Diệp Lăng Phi đã quay lại khách sạn. Chu Hồng Sâm lập tức cuống quýt đến tìm Diệp Lăng Phi. Nếu như là tình huống bình thường. Chu Hồng Sâm nhất định sẽ gõ cửa. nhưng lúc này sự cảm kích Chu Hồng Sâm quả thực là không biết dùng ngôn từ gì để biểu đạt. nhất thời nôn nóng, không có gõ cửa mà trực tiếp xông vào, đến khi Chu Hồng Sâm thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang quấn quýt lấy nhau ở trên giường thì ông ta mới ý thức được là mình đã quá lỗ mãng rồi.

Vốn Chu Hồng Sâm định lập tức quay người rời đi, nhưng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta lập tức dừng lại. nhìn về phía Diệp Lăng Phi, cảm kích nói:

- Tiểu Diệp, cảm ơn cậu. thực sự cảm ơn cậu!

Nói xong câu này, Chu Hồng Sâm không nhịn được chảy nước mắt. Sau khi ông gặp chuyện không may, không có ai vì ông mà ra sức cả. ngaỵ cả những thuộc hạ thân tín cũng sợ chuyện này dính dáng đến bọn họ, đừng nói là đứng ra giúp mình rửa sạch oan tình, ngay cả một cuộc điện thoại an ủi cũng không có. Hiện giờ Chu Hồng Sâm mới cảm thấy phần tình nghĩa mà Diệp Lăng Phi đã dốc sức giúp đỡ mình quả thực là không cách nào báo đáp được. Chu Hồng Sâm nhất thời cảm động, nước mắt cũng rơi xuống.

Bạch Tình Đình khi nãy vì bị Chu Hồng Sâm phá vỡ giây phút thân mật với Diệp Lăng Phi mà cảm thấy rất xấu hổ, lúc này đột nhiên thấy Chu Hồng Sâm rơi lệ. Bạch Tình Đình nhanh chóng vứt sự xấu hổ sang một bên. cô vội vội vàng vàng xuống giường, còn nháy mắt Diệp Lăng Phi. Phản ứng này của Chu Hồng Sâm cũng nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi. cho tới bây giờ Diệp Lăng Phi không bao giờ nghĩ tới Chu Hồng Sâm thân là thị trưởng thành phố Vọng Hải mà lại rơi lệ ngay trước mặt mình, điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy Chu Hồng Sâm cũng là một người có tình có nghĩa đây!

Diệp Lăng Phi cũng xuống giường, bước nhanh tới chỗ Chu Hồng Sâm. Không đợi Diệp Lăng Phi mở miệng. Chu Hồng Sâm đã nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, luôn miệng nói:

- Cảm ơn. cảm ơn cậu!

- Chu thị trưởng, bác đừng nói chuyện khách khí như vậy, nghe như hai người xa lạ ấy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chu thị trưởng, bác ngồi đi. chân cháu bị thương không tiện để đứng!

Chu Hồng Sâm vừa nhìn bàn chân trần của Diệp Lăng Phi. vội vàng ngồi xuống ghế. Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống, mà Bạch Tình Đình thì tính rời khỏi phòng để Chu Hồng Sâm thoải mái trò chuyện với Diệp Lăng Phi. Cô vừa mới đi ra khỏi cửa thì Vu Tiêu Tiếu đã cầm số thuốc mới mua đến đây.

- Tỷ tỷ. Em mua thuốc về rồi đây này!

Vu Tiêu Tiếu nói.

Bạch Tình Đình nhận lấy số thuốc, ra hiệu cho Vu Tiêu Tiếu không nên đi vào. Cô vừa đóng cửa phòng thì Chu Hân Mính và mẹ của cô cũng tới. thấy Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đứng ngoài cửa. Chu Hân Mính hỏi:

- Tình Đình, sao cậu lại ở bên ngoài vậy?

- Chu thị trưởng đang trò chuyện với Diệp Lăng Phi nên mình ra ngoài này!

Bạch Tình Đình đáp.

Từ sau khi chứng kiến chồng mình được trả tự do, khí sắc của mẹ Chu Hân Mính rõ ràng tốt lên rất nhiều, bà bước tới nói với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, vết thương của Tiểu Diệp không nghiêm trọng chứ?

- Bác gái, anh ấy chi bị một vết thương nhỏ thôi, không việc gì đâu ạ!

Bạch Tình Đình nhìn thoáng qua cánh cửa phòng mình, nói:

- Hân Mính, chúng ta đến phòng của cậu đi!

-ừ!

Chu Hân Mính cũng đồng ý.

Trong phòng của Diệp Lăng Phi, Chu Hồng Sâm và Diệp Lăng Phi đang nói chuyện phiếm với nhau. Chu Hồng Sâm kể hết cho Diệp Lăng Phi những chuyện ông đã trải qua từ lúc bị bắt cho tới bây giờ, đối với mấy vấn đề mà tổ điều tra điều tra mình. Chu Hồng Sâm đều phủ nhận, đặc biệt là trên vấn đề thay đổi chế độ, Chu Hồng Sâm kiên quyết cho rằng ông ta không hề vi phạm điều gì.

Diệp Lăng Phi tất nhiên tin tưởng Chu Hồng Sâm không có vấn đề. từ hành động đổ lệ vừa rồi của Chu Hồng Sâm có thể nhìn ra. ông ta cũng là người có tình. Diệp Lăng Phi cảm thấy Chu Hồng Sâm nhất định chưa từng làm qua những chuyện như vậy, nhưng bây giờ có một số việc thì chỉ nói là chưa làm qua thôi thì cũng không chắc chắn được chuyện gì.

Khi nghe Diệp Lăng Phi kể lại chuyện của thư kí Vương, Chu Hồng Sâm có vè hơi đau lòng. Thư ký Vương đã theo Chu Hồng Sâm rất nhiều năm. thật không ngờ cuối cùng chính thư ký Vương lại là người bán đứng ông ta. như vậy việc hãm hại Chu Hồng Sâm sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Chu Hồng Sâm trực tiếp hướng mũi nhọn về phía Từ Hàn Vệ, theo cái nhìn của Chu Hồng Sâm. chỉ có Từ Hàn Vệ mới có thể là chủ mưu hãm hại mình, nếu như mình ngã xuống, Từ Hàn Vệ sẽ bớt đi được một đối thủ, lúc đó ở thành phố Vọng Hải, Từ Hàn Vệ có thề nói là quyền lực một tay che trời.

Diệp Lăng Phi cũng cho là như vậy, nhưng mà muốn chứng minh Từ Hàn Vệ là kẻ chủ mưu phía sau thì vẫn còn cần thêm chứng cứ. Hiện nay, những chứng cứ mà Diệp Lăng Phi đoạt được chỉ có thể chứng minh Chu Hồng Sâm bị người khác vu cáo mà thôi.

- Chu thị trưởng, bước tiếp theo bác dự định làm thế nào?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Chu Hồng Sâm thở dài, đáp:

- Bây giờ tôi chỉ có thể chờ ở tỉnh thành mà thôi, tổ điều tra vẫn chưa xong việc, lần này nhờ bí thư Trương nói giúp tôi mới có thể ra ngoài gặp mặt vợ và con gái.

- Chu thị trưởng. chuyện này bác không cần lo lắng, cháu cho rằng bí thư Trương hẳn là đã có sự sắp đặt rồi. Thế này đi, bác cứ nghi ngơi đã. nhân cơ hội ở tỉnh thành hai ngày bác có thể thư giãn một chút, bác không cần nghĩ nhiều về chuyện của thành phố Vọng Hải làm gì!

Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông lập tức nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Tiểu Diệp, đường dài biết sức ngựa. hoạn nạn gặp chân tình, thật không ngờ đến cuối cùng người hết lòng giúp đỡ tôi lại là cậu. tôi không biết phải nói lời cám ơn cậu như thế nào!

- Chu thị trưởng, xem bác kìa. Hân Mính là bạn tốt của Tình Đình và cũng là bạn tốt của cháu, đây là chuyện cháu phài làm mà. Chu thị trưởng, bác không nên suy nghĩ nhiều nữa!

Diệp Lăng Phi nói.

Chu Hồng Sâm “ừ"’ một tiếng, ông ta đứng dậy, trước lúc rời đi, Chu Hồng Sâm bỗng

quay người lại, nói:

- Tiểu Diệp, tôi muốn nói dù là con rể tôi cũng chưa chắc sẽ hết lòng giúp tôi như vậy, lần này tôi thực sự muốn cám ơn cậu!

Chu Hồng Sâm nói xong. quay người lại, ly khai gian phòng.

Diệp Lăng Phi nghe được Chu Hồng Sâm những lời này xong, hơi ngẩn người, hắn thấy trong câu nói của Chu Hồng Sâm còn có hàm ý khác. Diệp Lăng Phi có một loại cảm giác, Chu Hồng Sâm đã sớm biết quan hệ giữa hắn và Chu Hân Mính, nhưng Diệp Lăng Phi không dám khẳng định là như thế này.

Chu Hồng Sâm vừa đi khỏi, hai người Dã Thú và Dã Lang lại đến đây. Hai vị này ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, bọn họ ăn trưa xong liền tới đây tìm Diệp Lăng Phi.

- Lão đại, có phài có chuyện giao cho bọn em đi làm không?

Dã Thú vừa đến lập tức tùy tiện hỏi, căn bàn không chú ý đến chân phải Diệp Lăng Phi để trần ngồi ở trên giường. Dã Lang thì lại lưu ý đến vết thương của Diệp Lăng Phi, Dã Lang hơi nhíu mày, nói:

- Satan. anh bị thương à?

- Hả. lão đại bị thương sao?

Dã Thú vừa nghe vậy lập tức nhày dựng lên, quát lớn:

- Lão đại, là ai làm chuyện này, em đi đập tên hỗn láo đó một trận!

- Đi cái gì mà đi, là tao không cẩn thận nên mới bị va phải thành ra như vậy!

Diệp Lăng Phi không muốn nói sự thật cho Dã Thú và Dã Lang, hắn cũng không muốn cho hai tên này biết mình bị một tiểu nha đầu làm cho thành bộ dạng khổ sở như thế này. Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cũng không nói nữa. Dã Thú nhìn vết thương trên chân Diệp Lăng Phi, nói:

- Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!

- Dã Thú. Dã Lang, hai người bọn mày quay về thành phố Vọng Hải trước đi, có thể mấy ngày nữa tao cũng sẽ trở về!

Diệp Lăng Phi nói,

- Lần này cần phải cảm ơn bọn mày!

- Lão đại, anh còn nói những lời này làm gì. chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử, giao tình của chúng ta sao lại cần mấy lời này đây!

Dã Thú nói.

Diệp Lăng Phi đưa ta vỗ vỗ vai Dã Thú. nói:

- Được rồi, chuyện bên này cứ như thế đi, sau khi trở về, bọn mày giúp tao trông coi tên thư ký Vương kia. đừng để cho thằng ranh này chết đấy.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, nhớ tới chuyện mà lão già nói với mình, lần này Diệp Lăng Phi không nói với Dã Thú nữa mà quay sang hỏi Dã Lang:

- Dã Lang, mày liên hệ với người của tổ chức Lang Nha hỏi xem bây giờ ai đang phụ trách tổ chức Lang Nha!

- Satan, anh có chuyện gì à?

Dã Lang hơi sửng sốt. theo cái nhìn của hắn, Diệp Lăng Phi bây giờ căn bản là không cần dùng đến tổ chức Lang Nha, chỉ cần ba người bọn họ là có thể ứng phó chuyện ở thành phố Vọng Hải rồi, lúc này Diệp Lăng Phi lại bảo hắn liên hệ với tổng bộ của Lang Nha, từ đó có tể thấy nhất định là có đại sự gì đó.

- Có chuyện, là chuyện liên quan đến quân đội!

Diệp Lăng Phi nói.

- Mày liên hệ với tổng bộ của Lang Nha. nói đây là lời của tao. quân đội hy vọng người của tổ chức Lang Nha phối hợp với quân đội để huấn luyện bộ đội đặc chủng, đương nhiên thời gian sẽ không dài. Cái này đối với người của tổ chức Lang Nha có thể nói là một cơ hội tốt. những người của Lang Nha tuy đã trải qua huấn luyện, nhưng mà trong khi buôn bán vũ khí đã thiếu mất loại tập luyện này, coi như lần này là một lần tập huấn đi. Mày bảo mấy người ở bên đó chuẩn bị một chút, trong vòng một tháng nữa tạm thời chấm dứt các cuộc làm ăn. nếu như có người không muốn tham gia thì cũng không sao cả. lần này không phải là bắt buộc!

- Mẹ nó, có người dám không muốn sao, em lập tức quay về lấy đầu kẻ đó!

Dã Thú há miệng mắng to,

- Ngay cả lời của lão đại mà cũng không nghe, tên khốn kiếp đó có phải là chán sống rồi không?

- Dã Thú. đừng nói lung tung, dù sao thì bây giờ tao đã rời khỏi Lang Nha rồi, những người của Lang Nha muốn đến thì sẽ đến. không muốn đến tao cũng không thể cưỡng cầu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Quan trọng là tao không muốn vì chuyện này mà làm nội bộ của Lang Nha xuất hiện vấn đề.

- Satan. nội bộ của Lang Nha đã xuất hiện vấn đề từ lâu rồi!

Nghe Dã Lang đột nhiên nói ra những lời này, Diệp Lăng lập tức trợn trừng mắt. tổ chức Lang Nha là do một tay hắn thành lập nên. Lang Nha chú trọng nhất chuyện đoàn kết nội bộ, tuyệt đối không thể nội đấu. Các thành viên của tổ chức Lang Nha đều coi nhau như huynh đệ. cùng nhau đối mặt với lợi ích toàn cục. Tuy sau này tổ chức Lang Nha bắt đầu chọn dùng hình thức đặt hàng đơn độc, nhưng tổ chức Lang Nha nhưng vẫn kiên trì thống nhất tiếp thu đơn đặt hàng, thống nhất xử lý, thống nhất phân phối lợi ích. loại hình thức lợi ích kiểu này giúp cho tổ chức Lang Nha đối mặt với bất kì sự khiêu chiến của bên ngoài thì đều có thể toàn lực xuất kích. Bây giờ Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Dã Lang, có vẻ rất giật mình, trong đó còn kèm theo sự tức giận.

- Dã Lang, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Là gần đây mới phát hiện ra. Phi Hồ ở bên kia báo tin cho em. Lang Nha vừa hành quyết một thành viên mới gia nhập. Mấy người Phi Hồ điều tra được tên thành viên này có quan hệ với câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ, bởi vì gần đây tổ chức Lang Nha đã đánh mất một nhóm vũ khí. tuy số lượng không phải rất lớn. nhưng lần này quả thực là rất khó hiểu. Hai người phụ trách việc hộ tống số vũ khí đó gặp phải mai phục. Sau đó Phi Hồ tra được có người đã tiết lộ tin tức về số vũ khí này ra ngoài, nhưng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh số vũ khí đó đã bị câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ cướp đi. Phi Hồ chỉ có thể tra ra được tên thành viên mới kia có liên hệ với câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ, dựa theo phán quyết của nội bộ tổ chức Lang Nha. hành quyết tên thành viên mới này. Bây giờ, Lang Nha đã không kết nạp thêm thành viên mới nữa. đồng thời. Phi Hồ cũng bắt đầu bắt tay vào điều tra các thành viên của tổ chức Lang Nha. Phi Hồ hoài nghi nội bộ của Lang Nha vẫn còn người có liên hệ với câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ.

- Đúng là không thể đoán được, thật không ngờ còn có loại chuyện như thế này!

Diệp Lăng Phi thở dài. nói:

- Xem ra sau khi ta rời khỏi, câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ bắt đầu tăng cường việc thẩm thấu người của chúng vào của nội bộ Lang Nha. đơn giản là muốn tiêu trừ cái đối thủ cường đại này. độc bá toàn bộ thị trường vũ khí. Dã Lang, chuyện này không phải chuyện nhỏ, nhắc nhở những thành viên Lang Nha bên kia cẩn thận một chút, khi chưa điều tra rõ ràng, tốt nhất là nên tạm dừng việc buôn bán vũ khí lại. không thể để cho các thành viên của Lang Nha mất mạng một cách dễ dàng được!

-Vâng, em biết rồi!

Dã Lang đáp.

- Được rồi, mau cùng Dã Thú về trước đi. đừng quên những chuyện tao vừa căn dặn đó!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hành động lần này có cần để tất cả mọi thành viên của Lang Nha đến đây không, vạn nhất..

Dã Lang lo lắng nói.

Diệp Lăng Phi nhíu mày, nói:

- Vấn đề này rất nghiêm trọng, trước đây tao thật không ngờ Lang Nha lại có loại chuyện như thế này!

Diệp Lăng Phi cuối cùng ra quyết định:

- Thế này đi, chỉ dẫn theo những thành viên cũ lúc tao còn ở Lang Nha. những người đó đều là tao tự tay bồi dưỡng. tao tin tưởng bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội Lang Nha. về phần những thành viên sau này mới gia nhập Lang Nha. tạm thời không nên thông báo chuyện này.

- Vâng, em biết rồi!

Dã Lang nói,

- Satan. em muốn nói với anh mấy câu, Lang Nha rất cần anh. không anh tổ chức lập tức xuất hiện rất nhiều vấn đề. anh có nghĩ tới chuyện trở lại hỗ trợ Lang Nha không?

- Vấn đề này để nói sau đi, khi người của Lang Nha tới đây, tao sẽ tìm cách khuyên bảo bọn họ rời khỏi Lang Nha. sống cuộc sống thoải mái!

Dã Lang lắc đầu. khẽ thở dài. nói:

- Không dễ lắm đâu!

- Có lẽ vậy, được rồi. bọn mày mau quay về thành phố Vọng Hải đi. tao tin rằng những người ở đó đang ngóng chờ bọn mày trở về đó!

Bạch Tình Đình chờ Dã Thú và Dã Lang rời khỏi phòng của Diệp Lăng Phi mới cầm thuốc vào phòng. Vừa vào phòng. Bạch Tình Đình đã oán giận nói:

- Ông xã. vừa rồi anh hàn huyên gì với bọn họ mà lâu như vậy, làm em đợi đến chán chết rồi đây!

- Không có chuyện gì đâu. chỉ là anh bảo hai tên tiểu từ đó quay về thành phố Vọng Hải trước thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Vậy à!

Bạch Tình Đình cầm tuýp thuốc tới trước mặt Diệp Lăng Phi. cô mờ nắp ra. bóp ra một ít bôi lên chân Diệp Lăng Phi.

- Tiêu Tiếu bảo dùng thuốc này tốt lắm đó!

Bạch Tình Đình nói.

- ông xã. em hỏi anh một việc nhé, anh bảo cô bé Tiêu Tiếu này là người thế nào?

- Hả. bà xã. em nói vậy là có ý gì?

Diệp Lăng Phi vừa nghe Bạch Tình Đình nhắc tới Vu Tiêu Tiếu, lập tức cảm thấy căng thẳng thần kinh, hắn nhìn Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình không chú ý đến vẻ mặt của Diệp Lăng Phi, cô cúi đầu. dùng bàn tay mềm mại nhỏ bé thoa đều thuốc trên chân Diệp Lăng Phi, nói:

- Không có gì. em chỉ tùy tiện hỏi như vậy thôi. Em không biết vì sao mà mình đặc biệt thích Tiêu Tiếu, ông xã. anh bảo cái này là vì sao đây?

- Đó là bởi vì em không có em gái, cái này mà còn phải hỏi sao!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cười nói:

- Nha đầu Tiêu Tiếu này ai gặp cũng sẽ thấy thích, em thích nó cũng là điều dễ hiểu mà!

- Còn ông xã. anh thì sao?

Bạch Tình Đình bỗng nhiên ngầng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi. dáng vẻ không giống như là đang nói đùa. hỏi:

- ông xã. anh thích Tiêu Tiếu sao?

Nghe Bạch Tình Đình thình lình hỏi một câu như vậy, Diệp Lăng Phi hoàn toàn không có phòng bị gì cả. không biết nên trả lời là thích hay không thích đây. vẻ mặt hắn rất kinh ngạc, Bạch Tình Đình nhìn thấy như vậy, liền bổ sung:

- Thực ra em thấy Tiêu Tiếu cũng không tệ!

- Hả. à. đúng vậy, đúng là rất không tệ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Ông xã. anh thích Tiêu Tiếu sao?

Bạch Tình Đình hỏi lại.

- Thích gì cơ?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Anh nói thử xem?

Bạch Tình Đình nói xong, lại chắm chú quan sát vẻ mặt của Diệp Lăng Phi, dường như là muốn biết nội tâm Diệp Lăng Phi đang nghĩ cái gì. Diệp Lăng Phi hầu như trả lời theo phản ứng bản năng:

- Cái nha này đầu quả thực khiến người ta phải thích, anh cũng rất thích cá tính thẳng thắn của nó, về phần những cái khác anh thật sự chưa từng nghĩ tới!

Bạch Tình Đình trông bộ dạng khẩn trường Diệp Lăng Phi. cô bật cười “xì” một tiếng. Bạch Tình Đình cười nói:

- Ông xã. anh làm gì thế. sao trông anh căng thẳng vậy, em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi mà. Vừa nãy khi nói chuyện phiếm cùng Hân Mính và Tiêu Tiếu, em cảm thấy Tiêu Tiếu rất sùng bái anh. có thể đây là trực giác của phụ nữ thì phải, em luôn cảm thấy Tiêu Tiếu hơi thích anh đấy. Em chỉ muốn nhắc nhở ông xã là anh đừng chọc vào phiền toái, bối cảnh gia đình của Tiêu Tiếu rất sâu. vạn nhất chọc phải thì sẽ không hay đâu!

- Bà xã. rốt cuộc em có ý gì vậy?

Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình làm cho hồ đồ, hắn không biết Bạch Tình Đình muốn nói gì với mình nữa.

Thật ra thì ngay chính Bạch Tình Đình cũng không biết mình muốn nói cái gì với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình cảm thấy lòng mình hơi hỗn loạn, vừa rồi khi cảm thấy Vu Tiêu Tiếu có khả năng sẽ thích Diệp Lăng Phi, lại nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, nội tâm Bạch Tình Đình rối loạn hết cả lên. vừa rồi làm như vậy cũng chỉ là muốn biết tâm ý của Diệp Lăng Phi.

- ông xã. thực ra em cũng không biết phải nói gì. em chỉ muốn nói có một số việc có thể xảy ra. em biết đó không phải lỗi của anh. nhung mà em không muốn anh phạm phải sai lầm lớn hơn nữa. Bây giờ em không còn là một cô bé như xưa nữa. em có người chồng mà em yêu dấu. em rất yêu anh ấy, em sẽ cùng anh ấy đối mặt với tất cả.

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, bỗng nhiên cô hôn lên môi Diệp Lăng Phi. sau đó nằm vào trong lòng hắn. hai tay ôm chặt lưng Diệp Lăng Phi. nói:

- Em càng yêu anh thì càng nhận ra những thứ trước kia mà em chưa từng biết. Người ta thường nói tình yêu là mù quáng. ông xã. bây giờ trong mắt em chỉ có anh. anh là tất cả của em. em chi hy vọng có chuyện gì thì anh sẽ kể cho em. Em muốn biết sự thật của anh. em không muốn bị lừa dối, ông xã. anh có thể nói cho em biết, anh có thích Vu Tiêu Tiếu không vậy?

Những lời này của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi không biết trả lời ra làm sao, nhưng sau khi nghe những lời nói từ tâm khảm của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi không bao giờ nhẫn tâm lừa dối Bạch Tình Đình thêm nữa. hắn cắn răng. chậm rãi nói:

- Anh cũng không biết minh có thích hay không, bây giờ anh chỉ đang bù đắp những sai lầm của mình trong quá khứ mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.