Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1758: Chương 1758: Bữa tối dưới ánh nến!(2)




Bạch Cảnh Sùng không ở khách sạn, mà cùng với Trương Khiếu Thiên hai người bên cạnh Bành Nguyên, ở trong bệnh viện. Bây giờ đã muộn, Bành Nguyên đã đi ngủ, Bạch Cảnh Sùng từ chỗ Bạch Tình Đình biết được tin Diệp Lăng Phi muốn đến Bắc Kinh tin tức, ông ta lập tức muốn nhờ Diệp Lăng Phi đi điều tra một chút.

- Nhạc phụ, con vừa mới lên xe taxi, đang trên đường về khách sạn!

Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài, hắn đã đến Bắc Kinh rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần đều những sự đổi mới, Diệp Lăng Phi phát hiện vấn đề lớn nhất của thành phố Bắc Kinh là nó quá phồn hoa, càng phồn hoa, càng có thêm nhiều vấn đề phát sinh, nhất là ở quốc gia như Trung Quốc, những chuyện như vậy càng dễ xảy ra. Diệp Lăng Phi cho rằng sớm muộn gì cũng có những vấn đề, khi một thành phố không được quy hoạch phù hợp với sự phát triển của nó thì sẽ có rất nhiều vấn đề, thí dụ như là thành phố bị ngập lụt, giao thông thì càng lúc càng tắc nghẽn, ..v.v…

Lúc đó, trong điện thoại vang lên giọng nói của Bạch Cảnh Sùng:

- Tiểu Diệp, cha biết con vừa đến Bắc Kinh, nưhng mà cha vừa mới biết được một tin tức, vốn cha định tự mình đi điều tra thêm, nhưng cha thật sự có chuyện không rời đi được, đành phải nhờ Tiểu Diệp con giúp một tay!

- Nhạc phụ, rốt cuộc là chuyện gì, cha nói rõ cho con đi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bây giờ con bị cha làm cho hồ đồ rồi, không biết rốt cuộc cha muốn nói cái gì nữa!

- Cha phải nói thế nào đây nhỉ, cha mới biết được y tá trưởng của bệnh viện năm đó bây giờ đang ở Bắc Kinh, cho hi vọng con có thể đi gặp y tá trưởng đó, hỏi thăm về chuyện trước kia, nếu như Tình Đình không muốn đi, vậy thì phải nhờ con đi hỏi giúp cha thôi!

Lúc nói chuyện Bạch Cảnh Sùng có vẻ còn do dự, ông ta nói:

- Thẳng thắn mà nói, bây giờ trong lòng cha rất mâu thuẫn, không biết là có nên đi tìm hay không nữa, có lẽ là không tìm được thì tốt nhất, như vậy lời thì cha và Tình Đình cũng không phải phiền não về chuyện này. Tiểu Diệp, cha có thể nhìn ra được, trong lòng Tình Đình cũng có chút mâu thuẫn với chuyện này!

- Nhạc phụ, nếu như cha đã biết như vậy, vậy thì cha nên có quyết định, không phải sao? Có một số việc đã trôi qua lâu rồi, cho dù có tìm lại, để thỏa mãn cảm giác áy náy trong lòng cha, hoặc là thật sự muốn một nhà đoàn viên, nhạc phụ, có một số việc nên buông thì hãy buông tay đi, có lẽ nên quý trọng những người hiện giờ, vì đi truy tìm một người hành tung thân thế hư vô mờ mịt, thậm chí không để ý đến người bên cạnh, cha cảm thấy như vậy có đáng không? Đã bao nhiêu năm như vậy rồi, cho dù cô ấy còn sống cũng tốt, không còn sống cũng được, tất cả đều đã qua rồi, nhạc phụ, cha đã từng nghĩ tới chưa, nếu như cha tìm được con gái của cha, cha sẽ nói cái gì?

Diệp Lăng Phi hỏi câu này quả thật làm khó Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng còn chưa nghĩ tới chuyện ấy, đúng như Diệp Lăng Phi nói, cho dù cha tìm lại được con gái của cha thì cha sẽ nói cái gì? Bạch Cảnh Sùng do dự, ông ta không dám chắc, đã nhiều năm trôi qua, ông ta không biết bây giờ con gái mình đã trở nên như thế nào, khi gặp nhau thì câu đầu tiên ông ta nên nó cái gì? Diệp Lăng Phi thấy Bạch Cảnh Sùng trầm mặc, hắn tiếp tục nói:

- Nhạc phụ, con vẫn nhắc nhở cha như vậy, quý trọng người bên cạnh cha, cho dù cha tìm lại được con gái cha, cha có thể đảm bảo là cô ấy se không oán hận cha không? Con chỉ nói như vậy thôi, nếu cha đã nhờ con, vậy thì con sẽ làm theo, nhưng mà con nghĩ chắc cha cũng hiểu, chuyện này chưa chắc đã hoàn thành được!

- Tiểu Diệp, tạm thời không đi làm chuyện này vội, cha biết con đến Bắc Kinh là để tjă, lão thủ trưởng, con nên ở bên lão thủ trưởng nhiều hơn nhé, tình hình sức khỏe của ông ấy bây giờ rất tệ, có lẽ là không chịu được bao lâu nữa!

Bạch Cảnh Sùng dường như đã bị Diệp Lăng Phi thuyết phục, ông ta nói:

- Con nói đúng, tất cả để xem ý trời đi, nếu bây giờ cha đi tìm nó, có thể cũng không tìm được, trước kia không phải là cha chưa từng đi tìm!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, hắn bảo:

- Nhạc phụ, cha nên sớm nghĩ như vậy mới phải, chẳng phải là bây giờ cha đang có một cô con gái đáng yêu sao, cha nên yêu thương cô ấy!

Trong lúc Diệp Lăng Phi đang nói, Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh hướng về phía hắn là ra vẻ mặt dễ thương, biểu hiện của cô khiến Diệp Lăng Phi không nhịn được cúi đầu, hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái. Lúc này Bạch Cảnh Sùng nói:

- Tiểu Diệp, con nói đúng, quả thực là cha nên quan tâm đến Tình Đình nhiều hơn!

Bạch Cảnh Sùng nói đến đây, ông ta bỗng nhiên đổi giọng, hỏi:

- Tiểu Diệp, cha nghe vú Ngô nói bà ấy gặp con ở quảng trường Hải Tinh, chúng ta đều là đàn ông, chuyện của đàn ông cha cũng hiểu được, chaa chỉ hi vọng con và Tình Đình có thể chung sống với nhau thật hạnh phúc, nếu như có thể thì chi bằng sinh một đứa bé đi!

Diệp Lăng Phi đã sớm nghĩ đến chuyện Bạch Cảnh Sùng sẽ nói những lời này, nó đã nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Phi rồi. Nhưng Bạch Tình Đình đang ở ngay bên cạnh hắn, Diệp Lăng Phi không thể nói quá nhiều, tránh để cho Bạch Tình Đình nghe xong lại nổi cơn ghen, hắn chỉ nói:

- Nhạc phụ, con biết rồi, con và Tình Đình sẽ cố gắng, mau chóng sinh một đứa bé!

- Như vậy là tốt rồi!

Bạch Cảnh Sùng nói,

- Sinh con sớm một chút, đối với cả hai vợ chồng đều tốt. Tiểu Diệp, nghe lời cha, hai vợ chồng phải tin tưởng giúp đỡ lẫn nhau, nếu không thì sẽ có nguy cơ đổ vỡ đấy!

Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ nhạc phụ à hình như cha không có tư cách gì để mà nói con nhé, hôn nhân của cha vốn là một bi kịch, nếu không thì nó đã không trở thành một cục diện rối rắm như bây giờ. Nhưng dù gì Bạch Cảnh Sùng cũng là bố vợ của Diệp Lăng Phi, cho nên câu này Diệp Lăng Phi chỉ có thể nói thầm trong bụng thôi chứ không thể nói ra ngoài miệng được, hắn đáp:

- Dạ, con biết rồi!

Vừa để điện thoại xuống, Bạch Tình Đình đã ghé cặp môi đỏ mọng tới, hai người hôn nhau say đắm, sau đó Diệp Lăng Phi nói:

- Nhạc phụ bảo chúng ta nên sớm có con, Tình Đình, ý kiến của em thế nào?

Chuyện này không phải là đề cập đến lần đầu, lúc trước Bạch Tình Đình cũng đã nhắc đến chuyện muốn sinh một đứa con, chỉ là mãi mà vẫn chưa thành công, thân thể của Bạch Tình Đình đặc biệt khiến cô khó mang thai hơn người bình thường, nhưng điều đó không có nghĩa là Bạch Tình ĐÌnh nhất định không thể mang thai, chỉ là cơ hội mang thai của cô nhỏ hơn mà thôi. Bạch Tình Đình nhì về phía tài xế ngồi đằng trước đang lái xe, những chuyện thế này không nói ở trên xe taxi thì tốt hơn, Bạch Tình Đình đem ghé môi thì thầm vào bên tai Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, đừng nói chuyện đó ở chỗ này, chúng ta quay trở lại khách sạn rồi nói sau đi!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, không nói chuyện tiếp với Bạch Tình Đình nóinữa. Xe taxi đỗ ở trước cửa khách sạn, sau khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hai người than toán tiền rời khỏi xe taxi, tên tài xế xe taxi đó nhìn chằm chằm vào mông của Bạch Tình Đình, nuốt từng ngụm nước bọt, tay hắn để xuống hạ thân, tự nhủ:

- Thật đúng là một mỹ nữ cực phẩm, được làm một lần thì có chết cũng đáng!

Bạch Tình Đình đâu biết rằng cô đang bị tên tài xế xe taxi đó lấy làm hình tượng để suy nghĩ hèn mọn bỉ ổi, trong lòng Bạch Tình Đình chỉ muốn cùng Diệp Lăng Phi quay về phòng ân ái triền miên, ở trên xe taxi, dục vọng của Bạch Tình Đình đã sớm bị Diệp Lăng Phi khơi gọi ra, chỉ là ở trên xe taxi, Bạch Tình Đình không tiện để biểu hiện ra, nhưng bây giờ thì khác, đã vào đến khách sạn rồi, Bạch Tình Đình không cần phải che giấu nữa, có thể bộc lộ ra sự khát khao trong lòng cô. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi vừa mới đi ra khỏi thang máy của khách sạn, đã nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang đi về phía này, lúc Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Diệp Lăng Phi, cô dừng lại, do dự không biết có nên rời đi không. Bạch Tình Đình đã nhìn thấy Trương Lộ Tuyết, cô đứng từ xa gọi:

- Lộ Tuyết, cậu đi đâu vậy?

- Mình... mình định xuống quán bar uống chút rượu!

Trương Lộ Tuyết nói,

- Vừa rồi mình đi tìm cậu, cậu lại không có ở trong phòng, mình đoán có lẽ là cậu đi đón anh ấy rồi, xem ra mình đã đoán đúng. Mình không quấy rầy hai người nữa, mình xuống quán bar uống rượu đây!

- Lộ Tuyết, em định uống rượu một mình sao?

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói muốn đi uống rượu, hắn liền bảo:

- Không thì thế này đi, anh còn chưa ăn cơm, ba người chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm, sau đó khi ăn cơm xong, em muốn đi uống rượu ở đâu thì cứ đi đi, anh không để ý đâu!

Bạch Tình Đình kéo tay Trương Lộ Tuyết, nói:

- Đúng đó, Lộ Tuyết, chúng ta ăn cơm cùng nhau đi!

- Chuyện này ...!

Trong lúc Trương Lộ Tuyết còn đang do dự, Diệp Lăng Phi đã đi tới ôm eo Trương Lộ Tuyết eo, tay kia ôm eo Bạch Tình Đình, đi về phía gian phòng, vừa đi vừa nói:

- Người ta thường nói ăn cơm tối dưới nến ở trong khách sạn rất lãng mạn, chi bằng hôm nay ba người chúng ta dùng cơm dưới ánh nên đi!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trong lòng cô hiểu ý định của Diệp Lăng Phi, cô nhấc chân phải lên, nhẹ nhàng giẫm lên mu bàn chân Diệp Lăng Phi một cái để biểu đạt sự bất mãn trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.