Khi Diệp Lăng Phi về tới nhà thì Bạch Tình Đình đã ngủ được một lúc rồi. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ. Trên giường
vọng lại tiếng nói ngái ngủ mơ mơ hồ hồ của Chu Hân Mính:
- Ông xã, anh về rồi à?
- Ừm !
Diệp Lăng Phi đi lại gần phía giường ngủ, đưa tay xoa xoa đôi gò bồng đảo đẹp như tiên nữ của Bạch Tình Đình, dịu dàng nói:
- Tình Đình, em ngủ trước đi nhé, anh đi tắm cái đã, đợi một chút anh sẽ quay lại với em ngay!
Bạch Tình Đình đáp:
- Ừm !
Rồi cô lại nằm trở mình và chìm vào trong giấc ngủ. Diệp Lăng Phi nhẹ
nhàng cẩn thận kéo lại chiếc chăn bị Bạch Tình Đình đè dưới chân đắp lại lên người Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính cùng nhau đi
tắm, bụng Chu Hân Mính đã lồi ra rất to rồi, trong khi cùng Chu Hân Mính tắm. Diệp Lăng Phi cũng không dám có những hành động quá thân mật và
mạnh bạo, hắn lo sẽ làm bị thương tới đứa bé đang ở trong bụng Chu Hân
Mính. Trong khi Chu Hân Mính tắm, vẻ mặt vẫn có vẻ buồn buồn, dường như
trong lòng có chuyện không vui. Diệp Lăng Phi mới hỏi:
- Hân Mính, em đang nghĩ gì vậy?
Chu Hân Mính thở dài thườn thượt, nói:
- Diệp Lăng Phi, a à, em vẫn đang lo chuyện của Sa Lệ. Anh cũng nói rồi đấy thôi, bản danh sách đó có quan hệ vô cùng to lớn, ngộ nhỡ bản danh
sách bị lọt ra ngoài, có gây ra ảnh hưởng to lớn gì không. Ý của em là
không biết có người nào vì bản danh sách này mà không tiếc bất cứ cái
giá nào phải trả hay không?
- Điều này là tất nhiên thôi em à!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tất nhiên là vì ảnh hưởng của bản danh sách đó quá rộng lớn và nghiêm trọng, nên dẫn tới việc Sa Lệ nhất quyết không buông tha cho Diệp
Phong, bởi vì Sa Lệ biết rõ ràng rằng nếu bản danh sách ấy nằm trong tay Diệp Phong thì hắn sẽ cản trở việc làm ăn của cô ta, thậm chí còn làm
đứt đoạn con đường tiền tài của cô ta. Xem ra bây giờ, Sa Lệ sẽ không
tiếc bất cứ giá gì để giành lại cho được bản danh sách đó. Vì vậy nên
anh mới kiến nghị với Tiểu Triệu rằng phải mau chóng tìm chiếc chìa khóa đó, đợi sau khi cô ta tìm được chiếc chìa khóa ấy, thì giao lại vụ án
này cho tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế tại Bắc Kinh, để tổ chức cảnh
sát quốc tế đi phá án này!
Chu Hân Mính lại thở dài nói:
- Trước mắt thì cứ chỉ biết làm như vậy thôi, thật sự em thấy lo lắng
lắm, em không biết tại sao nữa chỉ biết là trong lòng cứ thấp thỏm không yên!
Diệp Lăng Phi vòng ra đằng sau lưng Chu Hân Mính, đặt hai tay lên bờ vai mịn màng thơm phức của Chu Hân Mính, nhẹ nhàng nói:
- Hân Mính, chắc tại em nghĩ nhiều quá, hay là đừng nghĩ gì nữa em ạ!
Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ giải quyết hết. Anh sẽ không bao giờ để các em phải chịu bất cứ tổn thương nào, bởi vì anh là chồng
của hai em. Sau này nữa, cả cuộc đời hai em đều đã giao cho anh rồi!
Chu Hân Mính quay người lại, nhìn Diệp Lăng Phi một cách say đắm, dịu dàng nói:
- Nói như vậy không phải là nói cuộc đời của bọn em là do anh làm chủ đấy chứ?
- Tất nhiên không phải rồi!
Diệp Lăng Phi hôn lên má Chu Hân Mính một cái, nói:
- Phải nói là ba người chúng ta cùng nhau vun đắp và xây dựng cuộc đời
của chính chúng ta. ừm, yêu cầu của anh không cao đâu, một người sinh
cho anh 8-10 đứa con là được rồi. Nếu mà như vậy thì hai bà vợ sẽ sinh
được hơn hai mươi đứa bé anh có thể xếp những đứa con anh thành một
hàng. Sau đó dùng những biện pháp quân đội để quản lý. Mỗi buổi sáng anh sẽ dẫn chúng nó đi chạy bộ, anh chạy đằng trước, các con chạy đằng sau. Anh chính là đội trưởng của các con, ngay từ nhỏ đã huấn luyện làm việc nhà. Sau này nhà chúng ta cũng không cần tới người giúp việc
nữa.........!
Trước mặt Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi thao thao bất tuyệt vẽ ra tương lai ấy. Chu Hân Mính bĩu môi, nói:
- Anh mơ đẹp quá đấy! Em và Tình Đình cũng không phải lợn xề đâu, làm
gì mà đẻ lắm con thế, nếu mà anh thích nhiều như vậy, vậy tự anh đẻ đi!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính sau khi tắm xong thì quay trở lại phòng
ngủ. Chu Hân Mính lên giường trước, nằm áp sát vào người Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi thì đi ra phía ngoài lan can, châm một điếu thuốc. Hút
xong điếu thuốc, hắn mới trở lại phòng ngủ. Trước đây Diệp Lăng Phi luôn quen với việc hút thuốc lá trong phòng ngủ, nhưng bây giờ hắn không dám làm như vậy nữa, hắn sợ ảnh hưởng tới đứa con trong bụng Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi cởi trần chuồng bước lên giường, từ đằng sao ôm lấy eo
Bạch Tình Đình. Hai tay sờ sờ đôi gò bồng đảo của Bạch Tình Đình qua
chiếc váy ngủ và chiếc áo nịt ngực. Diệp Lăng Phi bỗng cảm thấy máu dê
nổi lên khắp người. Hắn không kiềm chế được liền bóp ngực Bạch Tình Đình hai cái, điều này đã làm Bạch Tình Đình tỉnh giấc. Bạch Tình Đình quay
đầu lại phía sau, nũng nịu nói:
- Ông xã, em mệt rồi, thật sự buồn ngủ lắm rồi!
Diệp Lăng Phi kề sát miệng vào tai Bạch Tình Đình, nói nhỏ:
- Tình Đình, chúng ta cùng nhau tạo ra đứa con của riêng chúng ta có được không nào?
- Ông xã, chỗ đó của em vẫn.... vẫn đau lắm!
Bạch Tình Đình nhõng nhẹo nói:
- Em.... em chịu không nổi đâu!
- Yên tâm đi, lần này anh sẽ rất nhẹ nhàng!
Diệp Lăng Phi lật cả người Bạch Tình Đình quay lại, hai tay ôm chặt lấy bụng Bạch Tình Đình, hắn nói nhỏ:
- Anh sẽ không làm em đau đâu, ngốc ạ!
Bạch Tình Đình nhẹ nhàng mím môi lại, tỏ ra là đã đồng ý rồi. Diệp Lăng Phi lập tức để Bạch Tình Đình đè lên người mình, bắt đầu ân ái mây mưa. Chu Hân Mính nằm bên cạnh quay lưng lại, làm như không hề nghe thấy gì, không hề nhìn thấy gì, rất nhanh sau đó, trong phòng vang lên những
tiếng rên đầy khoái cảm của Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính đang cố ép mình ngủ đi, nhưng đúng lúc đó lại cảm thấy có người đang sờ cái đó của
mình. Chu Hân Mính quay người lại nhìn, thì nhìn thấy trong căn phòng
tối. Diệp Lăng Phi đang đè trên người Bạch Tình Đình, một tay tách hai
đùi của Bạch Tình Đình ra, một tay thì luồn vào trong.
Sáng sớm ngày hôm sau. Tiểu Triệu đã gọi điện tới. Tối qua khi Tiểu
Triệu trở lại đồn cảnh sát, thì lập tức đi tìm ngay chùm chìa khóa mà
Diệp Lăng Phi đã nhắc tới. Cuối cùng cũng tìm được chìa khóa trên người
Lâm Việt. Tiểu Triệu vốn định nửa đêm hôm qua đã gọi điện nói với Chu
Hân Mính rồi nhưng lại sợ kinh động tới Chu Hân Mính ngủ, nên đành đợi
tới trời sáng mới gọi điện báo cho Chu Hân Mính biết tin.
Tối hôm qua. Chu Hân Mính cứ luôn lo nghĩ về việc này, cô lo lắng vụ án này quá lớn, nếu cứ xảy ra ở thành phố Vọng Hải này mãi thì nhất định
sẽ có chuyện không hay xảy ra. Ngay sau khi Tiểu Triệu vừa gọi điện tới. Chu Hân Mính lập tức ra lệnh cho Tiểu Triệu đi tìm cục trưởng cục công
an, và trình báo lại toàn bộ vấn đề. Nếu thật sự không có gì ngoại lệ,
thì những người bên Bắc Kinh cử tới đó sẽ tới thành phố Vọng Hải này
trong ngày hôm nay. Và lập tức bàn giao lại vụ án này cho bên cảnh sát
Bắc Kinh.
Chu Hân Mính sau khi nói chuyện điện thoại
với Tiểu Triệu xong. Cô vẫn không yên tâm, bèn gọi điện thoại cho bố
mình. Ông là lãnh đạo của thành phố Vọng Hải này, ông Chu Hồng Sâm hoàn
toàn có quyền được biết thành phố Vọng Hải đang xảy ra chuyện lớn như
thế này, ngay trong điện thoại. Chu Hân Mính đã tường tận tường thuật
lại tất cả nguyên nhân hậu quả từ đầu tới cuối vụ án này cho Chu Hồng
Sâm nghe. Chu Hồng Sâm cũng nhận thấy rằng vụ án này có quan hệ quá rộng lớn, nếu như cứ để giải quyết ở thành phố Vọng Hải này, khó tránh đêm
dài lắm mộng.
Chu Hồng Sâm nói với Chu Hân Mính chuyện
này, hôm nay ông nhất định sẽ nói với ct, cố gắng dốc hết sức để nội
trong ngày hôm nay sẽ chuyển vụ án này sang lại cho bên cảnh sát quốc
tế. Biết được thái độ của bố mình, Chu Hân Mính mới thả lòng tinh thần,
đối với Diệp Lăng Phi mà nói, thì vụ việc này trên cơ bản là đã giải
quyết xong hết rồi, Diệp Phong cũng đã chết, người mà Sa Lệ phái tới
cũng đã bị bắt. Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình cũng không bị uy hiếp. Mấy
ngày hôm nay. Bạch Tình Đình cứ ở trong nhà suốt, cũng không tới tập
đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, mặc dù Bạch Tình Đình là tổng tài lớn của một tập
đoàn tài chính lớn, cô cũng không cần phải thường xuyên tới tập đoàn
Quốc Tế Thế Kỷ làm việc. Nhưng trước lúc năm mới bắt đầu và kết thúc năm cũ thì có một số chuyện cần Bạch Tình Đình đích thân giải quyết. Mặc dù Lý Khả Hân miệng nói sẽ tới ở nhà Diệp Lăng Phi trong vòng một tuần
nhưng cô cũng không nói sẽ không đi quản lý quán cà phê và quán bar của
cô. Tóm lại là mỗi người bận việc của riêng mình.
Chu
Hân Mính cũng tới cục công an, cô đang chuẩn bị điều động lại công việc. Dựa vào suy nghĩ của Chu Hân Mính, đợi sau khi cô và Diệp Lăng Phi kết
hôn ở thành phố Đông Hải xong, cô sẽ ở lại đại học Vọng Hải để sinh đứa
bé ra. Tới lúc đó thì cũng có thể ở lại làm việc ởthành phố Đông Hải.
Tất nhiên, những công việc này cần có sự chuẩn bị trước.
Diệp Lăng Phi cũng bận rộn với công việc của riêng mình. Hắn rất quan
tâm tới tình hình của Dã Lang, không biết Dã Lang và Lương Ngọc tình
hình hai người đó tiến triển như thế nào rồi. Diệp Lăng Phi bèn gọi điện ngay cho Dã Lang. Dã Lang thì cứ lắp ba lắp bắp, nói mãi mà không ra
đâu vào với đâu khiến Diệp Lăng Phi chẳng hiểu gì cả. Sau đó Diệp Lăng
Phi đành nghe tin tức chính xác và rõ ràng hơn tà phía Dã Thú, quan hệ
của Dã Lang và Lương Ngọc tiến triển rất nhanh. Do sắp tới ngày hắn làm
đám cưới cùng Chu Hân Mính, vì vậy hắn càng ngày càng bận. Diệp Lăng Phi còn phải tới thành phố Đông Hải xem tình hình hôn lễ đã lo tới đâu rồi. Diệp Lăng Phi một mình đi tớithành phố Đông Hải, hắn xem xét mọi việc
từ tổ chức hôn lễ cho tới việc bố trí sửa chữa lại căn biệt thự. Khi
Diệp Lăng Phi ở thành phố Đông Hải, hắn nhận được điện thoại của Lý Khả
Hân. Trong điện thoại, Lý Khả Hân có vẻ rất chi là tức giận, cô ta nói
với Diệp Lăng Phi, bảo Dã Thú cách xa người của cô ta xa một chút. Diệp
Lăng Phi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, cảm thấy vô cùng ngạc
nhiên, sau hỏi ra mới biết thì ra gần đây Dã Thú đang tiếp cận và tán
tỉnh một cô gái phục vụ ở quán cà phê của Lý Khả Hân. Lý Khả Hân biết
rất rõ bản chất của Dã Thú, cũng biết Dã Thú là một tên thanh niên háo
sắc, vì vậy mới gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, hi vọng Diệp Lăng Phi
có thể quản Dã Thú chặt hơn chút. Diệp Lăng Phi đâu có nghĩ sẽ đi quản
mấy việc như thế, những chuyện tình cảm này là phải một bên tình nguyện
cho, và một bên tình nguyện nhận mới được. Nếu cô gái kia không có cảm
tình gì với Dã Thú thì hà tất phải ở bên cạnh Dã Thú cơ chứ. Diệp Lăng
Phi phải an ủi Lý Khả Hân qua điện thoại mãi như vậy mới xong chuyện.
Ngày 20 /1 cách hôn lễ vẫn còn 5 ngày. Chu Hân Mính cũng cảm thấy ngày
càng bất an, giấc ngủ tối cũng ngủ không yên giấc, chốc cái lại tỉnh
dậy. Một người phụ nữ bất kể là ai càng gần tới ngày này thì càn thấy
bất an, căng thẳng, hưng phấn....... tất cả mọi cảm xúc đó tập trung
lại. Diệp Lăng Phi đành chỉ còn cách để Chu Hân Mính quay về nhà bố mẹ
đẻ, hi vọng ở trong nhà của mình sẽ làm cho Chu Hân Mính bình tĩnh trở
lại. Hầu như tất cả các trường đại học ở thành phố Vọng Hải này cũng đều đã thi cuối kỳ xong và được nghỉ lễ. Nhưng vẫn còn một số trường vẫn
đang trong thời kỳ thi. Vu Đình Đình ở học viện ngoại ngữ đại học thành
phố Vọng Hải cũng đã thi cuối kỳ xong sớm, trước ngày 20 tháng 1 này đã
thi xong hết và được nghỉ lễ rồi. Trước ngày Vu Đình Đình đi. Diệp Lăng
Phi cũng đã giành ra cả một ngày để ở bên cạnh Vu Đình Đình và đưa cô đi dạo hết cả một ngày. Tất cả những chuyện khác thì khỏi cần nói, vì lần
này Vu Đình Đình đi là sẽ hơn một tháng không được gặp mặt. Diệp Lăng
Phi tất nhiên phải cố hết sức mình để đi tiễn Vu Đình Đình ra tàu hỏa
vào ngày hôm sau.
Bên trong tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ.
Bạch Tình Đình ngồi bên trong phòng họp, hình như đang hợp tổng kết. Mặc dù nói tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ hiện nay đã nhận được hai nhiệm vụ lớn.
Nhưng không có nghĩa là tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cứ sẽ phát triển mãi như thế này, hạng mục công trình nói Long Sơn cũng đang thi công, mà dự án
xây dựng nhà ở giá rẻ cũng đang thi công. Thân làm tổng tài của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Bạch Tình Đình phải biết liên kết hai hạng mục công
trình này mật thiết với nhau, để đảm bảo tiến độ thi công, đợi sau khi
cuộc họp kết thúc. Bạch Tình Đình trở về văn phòng của mình thì cô thư
ký riêng của Bạch Tình Đình bước vào, nói:
- Tổng tài, có người gửi cho cô một bức thư!
Cô nữ thư ký đưa cho Bạch Tình Đình bức thư khá dày, sau khi Bạch Tình
Đình cầm lấy phong thư. Khi cô cầm trong tay thì cảm thấy rất nặng, bên
trong có vẻ để rất nhiều ảnh hoặc những thứ tương tự như vậy. Bạch Tình
Đình không mở ra ngay mà quay ra hỏi thư ký:
- Là của ai đưa?
- Không rõ lắm thưa cô!
Cô thư ký đáp:
- Là sáng hôm nay nhận được nhưa cô. Theo như người nhận thư thì đó là
của một người đàn ông đưa tới. Người đàn ông đó chỉ nói là bên trong bức thư có những thứ rất quan trọng nhất định phải đưa cho tổng tài, những
chuyện khác thì không hề nói gì cả nữa!
- Tôi biết rồi!
Bạch Tình Đình nói:
- Ừm, chức vụ tôi nhờ cô sắp xếp cô đã sắp xếp xong chưa?
- Ý cô nói là cô Vu tới tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ của chúng ta thực tập hay sao ạ?
Cô thư ký hỏi.
Bạch Tình Đình gật đầu, cô thư ký đáp:
- Làm theo yêu cầu của cô, tôi đã thông qua bộ phận nhân sự rồi ạ, phòng nhân sự đó sẽ sắp xếp chô cô Vu làm trợ lý!
- Cô dặn dò bộ phận nhân sự, giao việc cho Tiêu Tiếu thì giao việc nhẹ
nhàng thôi, để cô ấy cảm thấy là đủ sức làm là được rồi. Còn về mặt tiền lương thì cao hơn trợ lý giám đốc một bậc!
- Tổng tài, tôi hiểu rồi!
Đợi sau khi cô thư ký ra khỏi phòng. Bạch Tình Đình mới cầm phong thư
kia lên xem, cô không hề vội vàng bóc ra. Mà cứ cầm phong thư trong tay, đi đi lại lại mấy vòng, rồi mới bóc thư ra xem. Bạch Tình Đình lôi từ
trong phong thư ra một sấp ảnh, sau khi lật xem từng trang một. Cô mới
nhíu nhíu lông mày, ném đống ảnh xuống bàn, cầm lấy điện thoại, gọi cho
Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đang trên đường tới đại
học Vọng Hải, đúng lúc đó Diệp Lăng Phi nhận điện thoại từ Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi không biết Vu Tiêu Tiếu xảy ra chuyện gì, tóm lại hắn chỉ biết trong điện thoại giọng Vu Tiêu Tiếu nấc lên nghe có vẻ có chuyện
gì oan ức lắm, và muốn Diệp Lăng Phi ngay lập tức tới đại học Vọng Hải,
đúng lúc Diệp Lăng Phi đang lái xe tới đại học Vọng Hải thì nhận được
điện thoại của Bạch Tình Đình.
- Ông xã, anh đang ở đâu vậy?
Giọng nói ngọt ngào của Bạch Tình Đình làm cho người nghe chắc cũng
phải xin chết, những mẫu con gái như Bạch Tình Đình là mẫu con gái mà
khiến đàn ông say đắm nhất. Bạch Tình Đình như mây trắng ở trên cao,
dung mạo xinh đẹp, có biết bao kẻ dưới đất muốn trèo cao nhưng có khi
ngã gãy xương mà vẫn không sợ. Nhất là khi Bạch Tình Đình trở lên nhẹ
nhàng, ngọt ngào dịu dàng, thì không biết sẽ làm say mê mất bao nhiêu gã đàn ông. So với Bạch Tình Đình trước đây thích tròng trọe đánh nhau gây gổ với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình bây giờ càng tỏ ra hiền thục và nữ tính hơn, đàn bà mà không có hơi đàn ông vào thì làm sao mà thành thục
được, đàn bà mà chưa từng lên giường, làm sao mà biết cuộc sống tươi đẹp biết nhường nào, đàn bà cần đàn ông dạy bảo nhiều, đàn bà cần đàn ông
dạy cho cách biến từ một cô thiếu nữ thành một người đàn bà......
Diệp Lăng Phi cười đáp:
- Bà xã đại nhân, bây giờ anh đang định lái xe đi tìm Tiêu Tiếu, không
biết con a đầu Tiêu Tiếu này làm sao ấy, hình như là bị người khác ức
hiếp, anh qua đó xem thế nào!
- Ừm, ông xã, anh đã chuẩn bị xong hết chưa, khi nào chúng ta mới tới thành phố Đông Hải?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Hai ngày nữa đi, cũng phải để cho bênthành phố Đông Hải người ta chuẩn bị xong hết đã!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Ừm, ông xã, em biết rồi!
Bạch Tình Đình nói:
- À, đúng rồi! Ông xã, hôm nay em nhận được một bức thư, không biết là
ai gửi tới ý, em vừa mở ra xem rồi. Anh đoán xem bên trong có cái gì?
- Cái gì nhỉ?
Diệp Lăng Phi hỏi lại.
- Ừm, nói thế nào bây giờ nhỉ, là bằng chứng anh đang mây mưa với người phụ nữ khác ở bên ngoài!
Bạch Tình Đình cười khẩy, nói:
- Ông xã, làm thế nào bây giờ?
- Không phải chứ!
Diệp Lăng Phi bắt đầu thấy căng thẳng, ngay sau đó Bạch Tình Đình nghe
thấy từ trong điện thoại vọng lại tiếng phanh gấp từ đầu bên kia. Bạch
Tình Đình giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi:
- Ông xã, làm sao vậy?
- Không có gì! chỉ là có một đứa trẻ con trèo qua rào, suýt chút nữa thì đam vào đứa trẻ đó!
- Ông xã, xin lỗi, em không nên đùa với anh như vậy!
Bạch Tình Đình vội nói:
- Vừa nãy em chỉ định đùa với anh thôi, có người đưa tới cho em một xấp ảnh, bên trong là ảnh của anh và Lý Khả Hân ở bên ngoài quán bar!
- Em nói là có người chụp ảnh anh và Lý Khả Hân ở trước quán bar của cô ấy sao?
Diệp Lăng Phi hỏi lại.
- Ừm !
Bạch Tình Đình nói:
- Thì ra quán bar đó là quán bar của Lý Khả Hân sao, ông xã, chuyện
giữa anh và Lý Khả Hân em không muốn hỏi nhiều. Bởi vì em biết em không
thể yêu cầu anh không qua lại với những người phụ nữ bên ngoài, em gọi
điện tới cũng chỉ là để nói với ông xã một tiếng, ông xã anh cảm thấy là ai có khả năng chụp những tấm ảnh như thế này?
- Chuyện này anh không rõ đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, bây giờ anh tới chỗ Tiêu Tiếu đã, đợi anh giải quyết xong
chuyện của Tiêu Tiếu bên này, tới lúc đó sẽ đi tìm em, anh muốn xem
những bức ảnh đó!
- Được thôi!
Bạch Tình Đình đáp.
Ngắt điện thoại. Diệp Lăng Phi bắt đầu nghĩ ngợi, rốt cuộc là ai đã làm chuyện này, và mục đích hắn làm như vậy là để làm gì? nhất thời Diệp
Lăng Phi không nghĩ ra được nguyên nhân bên trong, nhưng ít ra Diệp Lăng Phi cũng có thể xác nhận một chuyện, những bức ảnh đó không có tác dụng gì cả, ít ra thì từ ngữ khí của Bạch Tình Đình nói ra. Diệp Lăng Phi
cũng không hề thấy Bạch Tình Đình đang ghen hay tức giận. Diệp Lăng Phi
vội vàng tới cổng trường đại học Vọng Hải. Thời gian này đúng là thời
gian đại học Vọng Hải thi cuối kỳ. Cái cổng trường bình thường nhộn nhịp học sinh hôm nay chẳng thấy ai mấy. Diệp Lăng Phi không xuống xe, mà
ngồi bên trong xe, hắn gọi điện thoại cho Vu Tiêu Tiếu.
- Tiêu Tiếu, anh đang ở trước cổng trường em, rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sư phụ, bây giờ em ra ngoài cổng trường gặp anh!
Vu Tiêu Tiếu nói xong thì tắt điện thoại. Diệp Lăng Phi ngồi bên trong
xe, hút thuốc đợi Vu Tiêu Tiếu. Ước chừng tầm hơn 10 phút gì đó, thì
nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu bên ngoài mặc chiếc áo khoác màu xanh, bên trong
mặc chiếc áo len cao cổ màu hông đang bước lại gần. Vu Tiêu Tiếu mặc
quần tất và bên ngoài là chiếc váy bò bó sát lấy hai cặp đùi của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu đứng trước cổng trường đại học Vọng Hải nhìn ngang
nhìn dọc, thì nhìn thấy chiếc xe của Diệp Lăng Phi. Cô từ từ bước lại
gần. Vu Tiêu Tiếu trên mặt không hề có lấy một nụ cười, mở cửa xe, lên
xe. Vu Tiêu Tiếu sa vào lòng Diệp Lăng Phi, mà khóc nức nở:
- Sư phụ, anh nhất định phải báo thù cho em, người kiểm tra đó bắt nạt em!
- Bắt nạt em? Ai bắt nạt em?
Diệp Lăng Phi không hiểu gì bèn hỏi. Không biết lại là tên thanh niên
nào mà dám ức hiếp Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ về lưng Vu
Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, đầu tiên đừng khóc nữa. Em tóm tắt lại anh nghe xem nào. Kể cả muốn báo thù thì cũng phải tìm được người chứ. Lẽ nào em muốn anh tìm bừa một người giúp em báo thù?
Vu Tiêu Tiếu ngẩng đầu lên, cái mũi sụt sịt, nhìn bộ dạng rất đáng thương, ấm ức nói:
- Sư phụ, còn ai vào đây nữa. Chính là cái tên khốn Tưởng Nhạc Dương
đó. Người ta vốn dĩ hôm nay phải tự học, ngày mai thi mất rồi. Kết quả
là nhận được điện thoại của tên khốn Tưởng Nhạc Dương đó, bên trong điện thoại hắn lại nói một hồi. Sư phụ anh giúp em thiến hắn đi, làm cho hắn cả đời này không thể làm đàn ông được nữa!