Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1489: Chương 1489: Cần Ông Ta (1)




Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Lăng Phi khiến Tôn Hổ vô cùng ngạc nhiên, Tôn Hổ là lính đặc chủng nhưng lại không biết Diệp Lăng Phi vào từ khi nào, làm sao khiến Tôn Hổ không ngạc nhiên được chứ

Diệp Lăng Phi đã đến được một lúc, những lời ban nãy Tôn Hổ nói, Diệp Lăng Phi sớm đã nghe hết rồi

Diệp Lăng Phi thấy Tôn Hổ định tự sát nên mới xuất hiện

Tôn Hổ nhận ra Diệp Lăng Phi chính là người đàn ông đã cho gã tiền, đối với người từng giúp đỡ mình gã lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng, nếu có cơ hội Tôn Hổ nhất định sẽ báo đáp, gã không thích nợ ân tình của người khác

Do vậy khi Tôn Hổ nhìn thấy Diệp Lăng Phi, trên mặt gã lộ rõ vẻ kinh ngạc, rất rõ ràng Diệp Lăng Phi không ngờ Tôn Hổ lại có mặt ở đây

Tôn Hổ sớm đã nghĩ, gã giết nhiều người như vậy, cho dù muốn tìm một chỗ để trốn cũng không có cơ hội, cảnh sát nhất định sẽ bắt được gã, đã như vậy chi bằng báo thù cho em gái xong thì tự sát luôn, dù sao giết nhiều người như vậy cũng đáng tội

Đó là suy nghĩ của Tôn Hổ, do vậy Tôn Hổ định tự sát nhưng không ngờ đúng lúc đó Diệp Lăng Phi lại xuất hiện, Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu đó Tôn Hổ bèn ngừng lại dừng lát, gã nhìn Diệp Lăng Phi hỏi một cách không dám khẳng định:

Anh nói anh có thể khiến tôi được sống tiếp? Diệp Lăng Phi cười nói:

Nếu bây giờ anh và tôi không rời khỏi đây thì cả hai chúng ta đều không thể rời khỏi đây

Làm sao rời khỏi đây? Chỗ này đã bị cảnh sát bao vây rồi

Diệp Lăng Phi cười nói:

Anh không phải là lính đặc chủng sao? lẽ nào anh thật sự không biết làm thế nào để rời khỏi đây? Suy nghĩ đi, nếu ở đây có một sự hỗn loạn, sau đó nhân lúc hỗn loạn từ phía bên cạnh còn chưa dỡ của tòa nhà leo dây trốn ra, điều quan trọng nhất là trốn đi trong lúc cảnh sát bố trí xong bao vây nếu không cho dù có bản lĩnh lớn đến đâu không không trốn đi được

Ban nãy Diệp Lăng Phi đi vào qua chỗ sơ hở ở phía Tây Nam nhưng đi vào khá phiền phức, bên đó có rào dây thép gai đồng thời lại gần khu vật liệu chính vì như vậy phía bên đó không có cảnh sát

Tôn Hổ lại nhìn hai cái đầu bị gã chặt ra rồi quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi, gã đột nhiên đứng dậy gật đầu nói với Diệp Lăng Phi:

Được! Chu Hồng Sâm không hề lập tức triệu tập cái gì mà hội nghị Thị ủy, mà phải do bí thư Thị ủy Tưởng Khải Lâm triệu tập

Chu Hồng Sâm nói với Diệp Lăng Phi rằng cần phải triệu tập hội nghị Thị ủy chẳng qua chỉ là tìm một lý do mà thôi, ông ta biết Diệp Lăng Phi không phải là người làm chính trị, đối với cái gọi là hội nghị Thị ủy không phải thực sự hiểu rõ, chính vì như vậy Chu Hồng Sâm mới nói cần triệu tập hội nghị Thị ủy

Trên thực tế, Chu Hồng Sâm và Tưởng Khải Lâm lại ngồi nói chuyện trong một phòng trà có bề ngoài không mấy bắt mắt bên hồ Bách Tâm ở tỉnh thành

Ban nãy Chu Hồng Sâm nghe điện thoại là của Tưởng Khải Lâm gọi đến, chính vì Chu Hồng Sâm nhận được cuộc điện thoại của Tưởng Khải Lâm gọi đến nên mới biết bên cục cảnh sát xảy ra chuyện

Chu Hồng Sâm vốn định tự mình xử lý toàn bộ sự việc, không để Trương Vệ Quốc tham gia vào, Trương Vệ Quốc cũng nằm trong Thị ủy, Trương Vệ Quốc là người phía quân đội không quản lý những vấn đề này ở địa phương nhưng vì chuyện lần này khá đặc biệt, quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và bên quân đội rất thân thiết mới dẫn đến sự can thiệp của bên quân đội vào chuyện này

Chu Hồng Sâm không ngờ lần này Diệp Lăng Phi cũng không biết là thế nào, nói nhất định sẽ làm rõ ràng mọi chuyện

Chu Hồng Sâm thấy bản thân không thể thuyết phục được Diệp Lăng Phi bèn nói với Tưởng Khải Lâm, ông ta muốn thương lượng với Tưởng Khải Lâm xem ruốt cuộc chuyện này nên làm thế nào

Trong phòng VIP của phòng trà chỉ có Tưởng Khải Lâm và Chu Hồng Sâm ngồi nói chuyện, sắc mặt Tưởng Khải Lâm trầm xuống, tay ông ta cầm điếu thuốc đã cháy hết một nửa, tàn thuốc khá dài mà không hề bị rụng xuống

Chuyện này thật khó giải quyết

Tưởng Khải Lâm thở dài, lúc này ông ta ý thức được bản thân đã cầm điếu thuốc rất lâu rồi bèn để điếu thuốc vào trong gạt tàn không hút nữa

Chu Hồng Sâm tay cầm chén trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống bàn trà gỗ quý hoàn toàn làm bằng tay

Suy nghĩ lúc này của Chu Hồng Sâm và Tưởng Khải Lâm khá giống nhau, ông ta cũng cho rằng việc này rất khó giải quyết, cho dù người đó là Diệp Lăng Phi cũng là con rể của ông ta nhưng người con rể này không phải là đứa con mà ông ta có thể khống chế được

Khi đối diện với con rể Chu Hồng Sâm luôn cảm thấy không thể nào không chế được hắn nhất là chuyện này Chu Hồng Sâm cảm thấy Diệp Lăng Phi đã biết kẻ chủ mưu ở đằng sau là kẻ nào rồi

Lão Tưởng, mục đích anh can thiếp vào chuyện này là gì, trước đây sao tôi lại không rõ? Chu Hồng Sâm nói đến đây lại nói thêm một câu:

Lẽ nào anh không biết quan hệ giữa tôi và Diệp Lăng Phi hay sao? Tại sao anh lại làm như vậy? Câu nói của Chu Hồng Sâm mang một chút ngữ khí chất vấn, Chu Hồng Sâm và Tưởng Khải Lâm một là thị trưởng, một là bí thư Thị ủy, so sánh mà nói, bí thư Thị ủy là người đứng đầu cả thành phố, cấp bậc hành chính là phụ trách quyền nhân sự, hoàn toàn lớn hơn thị trưởng nhưng mặt khác điều này không có nghĩa là thị trưởng nhất thiết phải nghe lời bí thư Thị ủy

Từ khi Chu Hồng Sâm đến tỉnh thành nhận chức thị trưởng đến nay ông ta và Tưởng Khải Lâm phối hợp khá tốt, hai bên không có chỗ nào xung đột hay mâu thuẫn với nhau

Chuyện về con gái Chu Hồng Sâm, Chu Hân Mính cho dù muốn giấu cũng không phải nói giấu là có thể giấu được, hơn nữa Tưởng Khải Lâm là con trai thứ ba trong nhà họ Tưởng, là thế hệ thứ hai trong nhà họ Tưởng, là thế hệ thứ hai trong một gia tộc có thế lực chính trị lớn trong cả nước, muốn lấy lòng, nịnh bợ Tưởng Khải Lâm có rất nhiều, tin tức này đương nhiên sẽ nắm rõ không ít

Tưởng Khải Lâm đã biết chuyện con gái của Chu Hồng Sâm lấy Diệp Lăng Phi, trước mặt Tưởng Khải Lâm, Chu Hồng Sâm không cần thiết phải che dấu

Tưởng Khải Lâm ngồi vắt chân phải lên trên chân trái, nghe thấy Chu Hồng Sâm nói vậy, Tưởng Khải Lâm lắc đầu nói:

Lão Chu,ông xem câu nói của ông thật là, lẽ nào ông cho rằng tôi cố ý hại cậu ta? Tôi thừa nhận tôi đã từng nói Diệp Lăng Phi có khả năng là kẻ tình nghi nhưng tôi chỉ bảo cảnh sát đi điều tra, tôi đâu có bảo cảnh sát nhất định phải làm cho Diệp Lăng Phi nhận tội, lão Chu, tôi biết quan hệ giữa ông và Diệp Lăng Phi, tôi đương nhiên không để Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện

Chu Hồng Sâm đứng dậy đi đến trước cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là hồ nước, phòng trà này được xây bên cạnh hồ nước, Chu Hồng Sâm mở cửa sổ khiến không khí mang đầy hơi nước tràn vào, trong màn đêm, mặt hồ lăn tăn gợn sóng…

Lão Tưởng, tôi đã từng nói với ông chưa, Diệp Lăng Phi năm đó đã từng cứu tôi?

Dường như ông mới chỉ nói với tôi một chút, chứ không hề nói rõ với tôi

Ấn tượng của tôi không đặc biệt rõ ràng

Chu Hồng Sâm quay người lại, ánh mắt ông ta nhìn về phía Tưởng Khải Lâm nói:

Lão Tưởng, năm đó suýt chút nữa thì tôi phải vào tù, là Diệp Lăng Phi đã cứu tôi

Nhưng tôi nói với ông chuyện này không phải là vì muốn nói với ông về quan hệ giữa tôi và Diệp Lăng Phi, chỉ là tôi muốn nhắc nhở ông, đứa con rể này của tôi thế lực không hề đơn giản, nó có quan hệ trong quân đội

Thành thật mà nói, tôi có phần hơi sợ đứa con rể này, tôi không ngờ có ngày tôi lại sợ con rể của mình, một chuyện khác, nếu có thể tôi cũng không muốn để con gái tôi lấy nó

Nhưng tôi không có sự chọn nào khác, không phải vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.