Khi Diệp Lăng Phi đến sân bay, Lý Khả Hân vẫn chưa đến, hắn để xe vào
bãi đỗ xe. Vừa xuống xe, Diệp Lăng Phi mới phát hiện, không biết từ khi
nào ở bãi đỗ xe lại dựng lên một tấm biển rất lớn ghi mức thu phí khi để xe trong bãi.
- Mẹ nó chứ, để có một tiếng cũng thu tiền, đây là bãi đỗ xe gì chứ!
Diệp Lăng Phi lấy thuốc lá trên người ra, châm một điếu rồi đi đến trước tấm biển lớn đó, Diệp Lăng Phi miệng ngậm thuốc, mắt nhìn những điều
được liệt kê trên tấm bảng, Diệp Lăng Phi thấy con người bây giờ luôn
tìm mọi cách để kiếm tiền, trước đây bãi đỗ xe ở sân bay cơ bản không
thu phí nhưng bây giờ lại thu phí, hơn nữa lại còn thu phí theo giờ.
Việc bao nhiêu tiền đối với Diệp Lăng Phi không hề quan trọng nhưng
chuyện này khiến người ta cảm thấy không thoái mái.
Diệp Lăng Phi hút thuốc xong bèn vứt đầu thuốc xuống phía dưới biển cấm
hút thuốc. Ở đó đã có không ít đầu thuốc rồi, nên có thêm một đầu thuốc
của Diệp Lăng Phi thì cũng chẳng sao. Nói Diệp Lăng Phi không có đạo đức công cộng cũng được, nói hắn cố ý làm như vậy cũng được, Diệp Lăng Phi
thấy chỉ dựng lên một tấm bảng ở đây mà muốn cấm người ta hút thuốc thì
thật là một chuyện buồn cười, hắn làm vậy là muốn châm chọc thêm chuyện
này, muốn để cho những người dựng cái bảng này lên biết rõ, chỉ hô khẩu
hiệu thì không có tác dụng, làm việc không nên chỉ hô khẩu hiệu mà phải
có hành động thiết thực.
Lý Khả Hân vẫn chưa đến, Diệp Lăng Phi rảo bước đi về phía siêu thị lớn ở bên cạnh sân bay. Trong siêu thị không có nhiều người, mặc dù siêu thị
này ở gần sân bay nhưng lượng người ra vào không nhiều như tưởng tượng.
Ai cũng biết rõ, phàm là kinh doanh ở địa điểm tốt thì hàng hóa không
thể rẻ được, giống như những người bán hàng trong bến tàu, bến xe, bất
luận là bọn họ bán đồ ăn, đồ lưu niệm đều đắt gấp đôi so với bên ngoài,
một chai nước khoáng, ở bên ngoài chỉ bán có một tệ nhưng trong bến xe
phải bán hơn hai tệ.
Còn những thứ bán trên tàu hỏa thì càng không cần nhắc đến, có cảm giác
như những thứ bán trên tàu giống như cướp tiền vậy. Đây cũng là chuyện
không có cách nào cả, bây giờ trên tàu hỏa đều là bao thầu. Mỗi chuyến
ít nhất phải kiếm được một số tiền nhất định nếu không hậu quả tự nghĩ.
Đó chính là thực trạng xã hội. Nếu chúng ta không thể cải biến xã hội
thi nên học cách để thích nghi. Tốt nhất là học cách hưởng thụ, nếu
không sớm muộn gì chúng ta cũng bị ép đến mức phát điên. Những kẻ điên
từ đâu mà ra, một bộ phận là tự mình phát điên, một bộ phận là bị ép đến mức phát điên, còn một bộ phận không bị điên nhưng bị người ta vứt vào
bệnh viện tâm thần coi như kẻ điên. Tóm lại, xã hội vô cùng kỳ lạ, cho
dù một ngày nào đó bạn nhìn thấy chuyện kỳ lạ hơn nữa, bạn cũng không
cần phải cảm thấy kỳ lạ, vì bây giờ mỗi phút mỗi giây chuyện gì cũng có
thể xảy ra.
Người trong siêu thị không đông, Diệp Lăng Phi vừa vào bèn đi đến khu
bán đồ uống. Hắn ăn cơm xong liền lái xe đến sân bay, trên đường đi lại
bị tắc đường rất lâu, Diệp Lăng Phi khát khô cả cổ nên hắn mới vào siêu
thị để mua chút đồ uống.
Sữa chua các loại Diệp Lăng Phi rất ít khi uống.
Từ sau sự kiện sữa Tam Lộc, người tiêu dùng trong nước khá nhạy cảm
trong chuyện này, thực ra đây là chuyện này đã được phát hiện, những
chuyện chưa bị phát hiện còn nguy hại hơn nhiều. Sức khỏe người tiêu
dùng trong nước bây giờ có thể nói là bách độc không thể xâm hại, ăn gì
cũng không cần lo lắng.
Diệp Lăng Phi chọn một chai mước lọc, cầm trên tay rồi tìm thêm một số
đồ uống khác. Trong lúc đó từ bên ngoài có một người phụ nữ đẹp đi vào.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo vét nhạt màu, bên trong mặc một chiếc
sơ mi cộc tay màu trắng. Bây giờ là tháng bảy, thời tiết vẫn rất nóng,
trên đường nhiều thanh niên nam nữ ăn mặc khá mát mẻ, ít đến mức không
thể ít hơn. Người bình thường đều chọn mặc những trang phụ thoải mái,
thoáng mát chỉ có những người cả ngày đi làm mới mặc nhiều như vậy. Diệp Lăng Phi không chú ý đến người phụ nữ kia mà chỉ tập trung chọn đồ
uống. Người phụ nữ kia cởi chiếc áo khoác nhạt màu bên ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cộc tay, từ cổ áo cô ta có thể nhìn thấy bộ
ngực sâu phía dưới.
Người phụ nữ đó bước vào cũng đi đến khu bán đồ uống. Cô ta vừa đi đến
bèn nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang tìm đồ uống ở đó, người phụ nữ đó hơi
sửng sốt dường như không dám chắc có thể gặp Diệp Lăng Phi ở đây. Khi cô ta xác định đúng là Diệp Lăng Phi, cô ta bèn rảo bước đi tới. Đúng lúc
Diệp Lăng Phi thò tay lấy chai nước ngọt có ga thì người phụ nữ kia cũng thò tay ra giữ chai nước ngọt đó, cô ta nói:
- Uống nhiều nước ngọt có ga không tốt đâu, cậu nên uống nước lọc đi.
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đứng trước mặt rồi cười nói:
- Chị Ngọc Đình, sao chị lại ở đây, thật là trùng hợp.
Người phụ nữ đó là Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình cầm chai nước ngọt từ tay Diệp Lăng Phi đặt lại lên giá hàng rồi nói:
- Tôi đi công tác ở Cát Lâm, vừa mới xuống máy bay về đến đây. Tôi vốn
định đến đây mua ít đồ uống nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây, cậu em,
sao lại đến đây vậy?
Khi không có người khác Trần Ngọc Đình gọi Diệp Lăng Phi là cậu em. Diệp Lăng Phi cười giải thích:
- Tôi đến đây để tiễn người nhưng tôi đến sớm nên đến đây đi lòng vòng không ngờ lại có thể gặp chị ở đây.
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa mũi sát vào mặt Trần Ngọc Đình, cố ý ngửi ngửi rồi nói:
- Chị thơm quá!
- Thơm cái gì chứ!
Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong hai má lại ửng hồng. Trần Ngọc Đình sớm đã qua cái tuổi trẻ trung thanh xuân, bây giờ cô ta đã là người phụ nữ chững chạc có con, cũng không còn những suy nghĩ như trước đây nữa, cuộc sống của cô ta bây giờ rất đơn giản, chỉ mong muốn con
trai của cô ta có thể sống một cách vui vẻ. Không kỳ vọng con trai cô ta có tiền đồ sáng lạn chỉ cần có thể sống một cách vui vẻ là đủ rồi.
Chỉ là, Trần Ngọc Đình sau khi gặp Diệp Lăng Phi, tình cảm cố giấu kín
trong lòng không tránh khỏi bị Diệp Lăng Phi khơi gợi lên, dường như
trong vô thức Trần Ngọc Đình để lộ ra chút ngại ngùng trước Diệp Lăng
Phi. Trần Ngọc Đình đưa tay phải ra khẽ đẩy Diệp Lăng Phi một cái, sau
đó cầm một chai nước lọc lên nói:
- Tôi về công ty trước đây, bên ngoài có người đang đợi tôi. Cậu em, nếu không có việc gì thì tới nhà tôi chơi, gần đây tôi có học một lớp làm
điểm tâm, cậu có thời gian thì đến chỗ tôi tôi làm mời cậu thử.
Mấy câu nói của Trần Ngọc Đình mười phần mờ ám, cho dù Diệp Lăng Phi có
ngu ngốc đến đâu cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Trần Ngọc
Đình, Diệp Lăng Phi cười nói: Chị đương nhiên tôi sẽ đi rồi, đợi tôi
giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tới, đợi đến lúc đó tôi chỉ sợ chỉ làm
không đủ để tôi ăn ấy chứ.
Trước khi Trần Ngọc Đình đi còn nói với Diệp Lăng Phi:
- Cậu em, yên tâm đi. Tôi đảm bảo sẽ để cậu ăn no, cậu muốn ăn bao nhiêu tôi sẽ làm cho cậu bây nhiêu.
Trần Ngọc Đình nói xong mới quay người đi, tay cầm chai nước ngọt đi ra
quầy thanh toán. Diệp Lăng Phi không đi lập tức đi cùng, hắn nhìn Trần
Ngọc Đình thanh toán xong mới cầm chai nước lọc đi ra quầy thanh toán.
Diệp Lăng Phi nhớ lại trước đây ân ái cùng Trần Ngọc Đình hắn không kìm
được trong lòng có phần nóng lên, Trần Ngọc Đình là người phụ nữ thành
thục, mông mẩy, ngực nở, cái mùi vị của phụ nữ đã thành thục ấy Bạch
Tình Đình và những người phụ nữ khác không thể nào so sánh được. Ít nhất hiện tại Bạch Tình Đình chưa thể có được mùi vị của người phụ nữ thành
thục.
Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ vậy thôi, hắn cầm chai nước khoáng đi đến trước
quầy thanh toán, nhân tiện lấy một hộp kẹo cao su ở giá nhỏ gần quầy
thanh toán cùng thanh toán một lượt.
Diệp Lăng Phi đút kẹo cao su vào túi, tay phải mở nắp chai nước lọc, ừng ực, ừng ực uống vài ngụm to rồi lại vặn nắp đậy chai nước lọc lại. Hắn
ngồi trên chiếc ghế dài ngoài cửa siêu thị, lấy điện thoại ra gọi điện
cho Trần Ngọc Đình.
- A lô, Khả Hân, khi nào thì em đến?
Diệp Lăng Phi ngồi bắt chéo chân vừa gọi điện thoại vừa uống nước lọc. Trong điện thoại vọng ra tiếng của Lý Khả Hân:
- Em đang trên đường đi rồi, Diệp Lăng Phi không phải em đã nói với anh thời gian rồi sao? Sao anh lại đến sân bay sớm vậy?
- Không phải là anh muốn được gặp em một lát sao. Khả Hân, anh rất nhớ
em, nếu không sao anh lại đến sớm thế này chứ, nhưng không ngờ em lại
chưa đến sân bay. Em thật khiến anh thất vọng.
- Được rồi, được rồi, thất vọng cái gì chứ. Em cũng đâu có muốn đến muộn thế này, em có cách gì được chứ, trên đường đi bị tắc, anh cũng không
phải không biết.