Lương Ngọc không mang theo vũ khí trên người, cô ta là cảnh sát Hong
Kong, không được phép mang theo súng trên người. Hơn nữa lần này Lương
Ngọc đến Vọng Hải là để thăm Dã Lang, cô ta không ngờ lại gặp phải nhiều chuyện đến thế. Thấy Minako bị vứt vào, Lương Ngọc nhìn về phía khẩu
súng lục rơi từ tay Minako xuống, khẩu súng đó là súng của Minako, ban
nãy Minako thấy có người xống vào, cô ta đã lấy súng ra nhưng không có
cơ hội nổ súng thì đã bị người phụ nữ nước ngoài đội mũ nhân lúc không
phòng bị lao đến tấn công. Trong nháy mắt tấn công rất mạnh, Minako bị
ngã xuống đất nhất thời cơ bản không thể đứng lên, khẩu súng lục trong
tay cô ta cũng vì vậy mà rơi xuống sàn nhà trong văn phòng.
Lương Ngọc ngầm tính, thấy khẩu súng ở cách cô ta không xa, nói cách
khác từ chỗ cô ta đến chỗ khẩu súng chỉ cần trở mình một cái là tới.
Đương nhiên, khi chưa biết rõ kẻ bên ngoài như thế nào, có mang theo vũ
khí hay không mà tùy tiện xoay người lấy khẩu súng thì đó là một việc
làm rất mạo hiểm. Nhưng sự việc đã đến nước này rồi Lương Ngọc cũng
không có cơ hội để tính toán nữa. Cô ta cắn môi, ngay sau đó áp vai
xuống sàn nhà lăn qua, khi cô ta lăn đến chỗ khẩu súng, Lương Ngọc lập
tức thò tay phải ra chộp lấy khẩu súng rồi lập tức lăn người về lại chỗ
cũ, tay phải cô ta đã cầm khẩu súng, họng súng đang hướng ra phía cửa
văn phòng.
Bành Hiểu Lộ cầm dao găm trên tay, mắt cũng nhìn ra phía cửa văn phòng.
Cô ta và Lương Ngọc đều có phản ứng giống nhau, đều tập trung sự chú ý
về phía cửa văn phòng muốn biết xem rút cuộc là kẻ nào ở ngoài cửa.
Ở ngoài cửa văn phòng một người phụ nữ tóc vàng đội mũ lộ nửa mặt. Rất
rõ ràng người phụ nữ tóc vàng đó không ngờ ở trong văn phòng này còn gặp phải nhân vật lợi hại đến vậy. Cô ta cho rằng đã làm mất khả năng phản
kháng của nữ vệ sĩ kia thì muốn bắt cóc đối tượng mục tiêu chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhưng lần này cô ta quá sơ ý, cô ta không ngờ rằng trong
văn phòng còn có hai nhân vật rất lợi hại, một trong số đó là một nữ
huấn luyện đặc công rất khó đối phó. Mặt cô ta vừa mới lộ ra một nửa,
Lương Ngọc và Bành Hiểu Lộ đã kêu lên:
- Không được nhúc nhích!
Hai người bọn họ vừa mới hô lên thì thấy người phụ nữ tóc vàng kia lại
quay mặt về chỗ cũ, ngay sau đó là một họng súng tối đen thò vào. Lương
Ngọc và Bành Hiểu Lộ thấy không ổn, hai bọn họ lập tức nấp đi, nhưng nằm ngoài dự liệu của cả hai, bọn họ không hề nghe thấy tiếng súng, khi bọn họ thò ra nhìn thì đã không thấy họng súng đó đâu nữa. Bành Hiểu Lộ
liếc nhìn Lương Ngọc thấy Lương Ngọc cũng đang nhìn cô ta. Cô ta và
Lương Ngọc có cùng phản ứng đó là rút cuộc người phụ nữ kia đã đi chưa?
Không thấy họng súng, không có nghĩa là cô ta đã rời đi có thể đó là một cái bẫy để lừa hai bọn họ, một khi hai bọn họ cho rằng người phụ nữ kia đã đi rồi, không đề phòng cảnh giác nữa, đứng dậy lúc đó nếu người phụ
nữ kia nổ súng, Bành Hiểu Lộ và Lương Ngọc nhất định sẽ trúng đạn, ở đây có khả năng là một cái bẫy. Lương Ngọc và Bành Hiểu Lộ không đi ra cửa
văn phòng mà chỉ nhìn về phía đó.
Bạch Tình Đinh nấp ở phía sau Bành Hiểu Lộ, sắc mặt tái nhợt, chuyện xảy ra khi nãy khiến Bạch Tình Đình nhận thức được ở đây một lần nữa lại
xảy ra nguy hiểm. Minako lúc này cũng đã bò đến phía sau chỗ nấp, ban
nãy cô ta bị tấn công rất mạnh, đến bây giờ Minako vẫn chưa hồi phục lại được. Ở đây có Bành Hiểu Lộ và Lương Ngọc, Minako có thể không cần lo
lắng sự an toàn của Bạch Tình Đình, bây giờ Bạch Tình Đình rất an toàn.
Bành Hiểu Lộ và Lương Ngọc yên lặng đợi hồi lâu cũng không nghe thấy
động tĩnh gì. Lúc này Bành Hiểu Lộ có hành động trước, cô ta cầm con dao găm trên tay ngầm bảo Lương Ngọc yểm hộ cho, cô ta từ từ đi ra phía
cửa. Lương Ngọc cầm khẩu súng, hai mắt nhìn chằm chằm ra cửa, giả dụ lúc này ngoài cửa có động tĩnh gì, Lương Ngọc sẽ lập tức nổ súng không chút khách sáo.
Bành Hiểu Lộ cuối cùng đã ra đến cửa, cô ta ngầm hít một hơi, tay cầm
con dao, người hướng ra ngoài. Nhưng khi Bành Hiểu Lộ xông ra mới phát
hiện ngoài cửa sớm đã không có người. Ở cách đó khoảng bảy tám mét có
vài người đang lén nhìn về phía này, hẳn là ban nãy bọn họ đã nghe thấy
âm thanh ở đây phát ra chỉ là không dám tới xem chỉ còn cách đứng ở xa
lén nhìn trộm.
Bành Hiểu Lộ không thấy người phụ nữ tóc vàng, cô ta mới thở dài nhẹ
nhõm. Tay cầm con dao vừa mới từ dưới nền nhà đứng lên thì nghe thấy
tiếng bước chân chạy bùm bụp, Bành Hiểu Lộ nhìn qua thấy Diệp Lăng Phi
dẫn theo một đám người đang vội vàng chạy đến. Bành Hiểu Lộ nhìn thấy
Diệp Lăng Phi trong lòng càng thêm yên tâm, không cần lo lắng gì nữa,
đút con dao vào người đứng ở cửa văn phòng cũng không hề có ý lập tức đi vào trong phòng mà đứng đó đợi Diệp Lăng Phi dẫn người đến.
- Hiểu Lộ, lẽ nào bọn em bị tấn công?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn bộ dạng của Bành Hiểu Lộ thì biết tình hình không được tốt, ắt hẳn ban nãy đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Diệp Lăng Phi không quá lo lắng, hắn rất tin tưởng vào thực lực của Bành Hiểu Lộ, tin rằng
chỉ cần có Bành Hiểu Lộ ở đây Bạch Tình Đình sẽ không xảy ra chuyện gì
cả, hắn cũng không cần lo lắng.
- Vâng, là một người phụ nữ tóc vàng đội mũ. Ban nãy khi bọn em ở trong
văn phòng nói chuyện, người phụ nữ tóc vàng đó đã tấn công Minako, sau
đó bọn em thấy cô ta cầm súng đứng ngoài cửa nhưng rất nhanh lại không
thấy cô ta đâu nữa…
\Khi Bành Hiểu Lộ nói đến đây, khẩu khí có phần tiếc nuối tựa như cảm
thấy vô cùng nuối tiếc vì đã không thể bắt được người phụ nữ tóc vàng
đó.
Người phụ nữ tóc vàng vẫn chưa bị bắt, lúc này không phải là lúc Diệp
Lăng Phi có thể thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lăng Phi nghe thấy Bành Hiểu Lộ
nói vậy xong, trong lòng ít nhất cũng biết cần làm gì. Người phụ nữ tóc
vàng đó quả nhiên ở trong tòa nhà này hơn nữa mục tiêu tấn công là Bạch
Tình Đình, nói cách khác trước mắt tất cả mọi hành động của người phụ nữ tóc vàng đó đều nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Phi. Tiếp theo đây Diệp Lăng Phi cần làm là làm thế nào để có thể bắt được nữ đặc công đó.
Diệp Lăng Phi bảo Bành Hiểu Lộ và Lương Ngọc tiếp tục ở trong văn phòng
bảo vệ Bạch Tình Đình, hắn dẫn người tiếp tục đi tìm người phụ nữ tóc
vàng kia. Diệp Lăng Phi cũng không biết người nữ đặc công tóc vàng kia
đã chạy đi đâu nhưng Diệp Lăng Phi có thể phán đoán một điều đó là người nữ đặc công tóc vàng đó sẽ không tấn công Bạch Tình Đình nữa. Ban nãy
là cơ hội tốt nhất để tấn công Bạch Tình Đình, nhưng người nữ đặc công
tóc vàng đó lại không tấn công Bạch Tình Đình, nói cách khác cô ta đã
nhận thức được nếu lại tiếp tục tấn công rất có khả năng sẽ bị bắt. Từ
điểm đó có thể thấy cô ta là một nữ đặc công rất biết hiểu tự bảo vệ
mình, cô ta không dễ dàng để người khác bắt, ít nhất không giống những
tên ngốc Khoa Nhung Hỏa Diễm tự chui đầu vào nguy hiểm để rồi bị Diệp
Lăng Phi bắt.
Diệp Lăng Phi rất chắc chắn người nữ đặc công tóc vàng đã từ bỏ lần hành động này, chuẩn bị trốn chạy. Diệp Lăng Phi sắp đặt người một mặt dọc
theo thang máy tiếp tục lục soát trong tòa nhà, mặt khác hắn đích thân
dẫn người đi thang máy xuống dưới. Diệp Lăng Phi vừa dẫn người đến đại
sảnh tầng một thì thấy ở đại sảnh tầng một có hai bảo vệ ngã dưới đất,
Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều trong lòng biết rõ, khi hắn dẫn người đuổi ra ngoài thấy gần tòa nhà rất đông người, xe cộ cũng nhiều, đã không
thấy tung tích của nữ đặc công đó. Diệp Lăng Phi chỉ còn cách thở dài,
trong lòng biết rõ lần này không bắt được người phụ nữ đó rồi, hắn quay
người có chút không cam tâm dẫn người quay vào trong tòa nhà.