Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1947: Chương 1947: Chênh nhau một nước cờ!(2)




Takeshi Kusamoto không ngớt huyên thuyện, trong lòng hắn cho là mình nắm chắc phần thắng trong tay, căn bản không cần phải lo lắng, lúc này mới yên tâm lớn mật mà lên tiếng, thừa cơ công kích gia tộc Yamakawa. Takeshi Kusamoto đẩy cửa gian phòng đó ra, cho rằng Diệp Lăng Phi và Suzu Yamakawa nhất định đang ở trong phòng, nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến cho Takeshi Kusamoto trợn mắt há hốc mồm, trong gian phòng đó căn bản không có người nào, hơn nữa còn chưa có dấu vết của người nào đến ở, lập tức liên hệ với nhân viên lễ tân của khách sạn để hỏi han, nhân viên lễ tân của khách sạn nói rất rõ ràng rằng gian phòng đó không hề có ai đặt trước. Người ở đây giống như là đã hiểu ra, lần này bị Takeshi Kusamoto đùa giỡn, nhất là trưởng lão gia tộc Yamakawa, quả thực là tức giận đến muốn chết!

Takeshi Kusamoto cảm thấy rất không hiểu, rốt cuộc thì Suzu Yamakawa đã đi đâu, hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua chuộc tài xế của Suzu Yamakawa, nếu không như vậy thì hắn sẽ không thể nào nắm được hành tung của Suzu Yamakawa, từ khi tên kia tài xế đó thông báo tin tức Suzu Yamakawa và Diệp Lăng Phi định đi khách sạn rồi sau đó không có tin tức gì nữa. Lúc này Takeshi Kusamoto mới nhớ ra hình như xe của Suzu Yamakawa không đỗ ở trước cửa khách sạn, điểm đó trước kia hắn không ý thức được, trước kia hắn chỉ cho rằng lần này Suzu Yamakawa nhất định sẽ chết rất thảm, nhưng không ngờ lần này trái lại hại đến chính mình, lúc này, hắn muốn liên lạc với tên nằm vùng của mình nhưng làm thế nào cũng không liên lạc được.

Hai chiếc xe con đỡ ở bờ sông, Diệp Lăng Phi và Suzu Yamakawa ngồi ở trong xe, Diệp Lăng Phi ôm eo Suzu Yamakawa, ánh mắt nhìn về phía ngoài xe, ở bên ngoài, Dã Thú, Dã Lang dẫn theo hai gã thủ hạ của Suzu Yamakawa đang tra khảo tên tài xế của Suzu Yamakawa, Suzu Yamakawa quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Làm sao anh biết hắn có vấn đề?

- Bởi vì Minako mất tích!

Diệp Lăng Phi hạ cửa kính xe xuống, lấy thuốc lá ra, Suzu Yamakawa châm thuốc cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chậm rãi nói:

- Minako là thân tín của em, nếu không có người mật báo thì sao Minako lại mất tích chứ, đây cũng là lý do vì sao tôi không tin tưởng những người khác, những người đó luôn khiến tôi không yên tâm, giống như gã tài xế của em chẳng hạn, tuy hắn là người của gia tộc Yamakawa, nhưng làm người ai cũng có nhược điểm thôi! Suzu Yamakawa, đây cũng là điều mà tôi muốn nói với em, đừng nên quá tin tưởng người khác, như vậy sẽ dễ dàng hại chết em đấy!

Suzu Yamakawa nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, cô nở nụ cười, nói:

- Em chỉ cần tin tưởng anh là đủ rồi...!

Bộ dạng của Suzu Yamakawa lúc nói chuyện khiến cho nội tâm Diệp Lăng Phi đại động, tuy trước kia ở thành phố Vọng Hải bởi vì Bạch Tình Đình phát hiện chuyện hắn có những người phụ nữ khác ở bên ngoài khiến cho Diệp Lăng Phi thu liễm rất nhiều, nhưng mỹ nữ trong ngực khiến cho bản tính của Diệp Lăng Phi lại rục rịch. Trước khi lúc Diệp Lăng Phi chưa quay trở lại thành phố Vọng Hải, hắn có quan hệ với rất nhiều người phụ nữ, Alice chẳng qua chỉ là người mà Diệp Lăng Phi thích nhất trong số những người phụ nữ có quan hệ với hắn mà thôi, sau khi về Trung Quốc, Diệp Lăng Phi mới thu liễm bản tính hắn, nhưng điều đó cũng không thể nói rằng Diệp Lăng Phi nhất định sẽ chỉ chung sống với một người phụ nữ mà thôi, đây có lẽ là bản chất phong lưu của Diệp Lăng Phi, gặp người phụ nữ nào đó, luôn rất dễ bị người đó mê hoặc.

Chỉ có điều, trước kia Trung Quốc thường cường điệu chuyện anh hùng mỹ nhân, Diệp Lăng Phi tuy chưa thể nói là một anh hùng, nhưng là tuyệt đối không phải là gấu đen, tất nhiên trong ngực có mỹ nữ từ trước tới giờ chẳng có ai cự tuyệt cả. Diệp Lăng Phi đưa tay véo vào hông Suzu Yamakawa một cái, da thịt cô mịn màng nõn nà như mỡ động, làn da Suzu Yamakawa vẫn luôn mịn màng như vậy, chỉ cần Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng véo một cái cũng sẽ lưu lại dấu tay trên da thịt Suzu Yamakawa, da thịt như nước chắc chỉ được đến như vậy thôi. Chỉ có điều hai ngày nay Diệp Lăng Phi đã ăn no ở chỗ Bạch Tình Đình, tuy hiện giờ có Suzu Yamakawa trong ngực xinh đẹp động lòng người, nhưng Diệp Lăng Phi lại không có quá nhiều ham muốn về thể xác, cúi đầu xuống, dù miệng đầy mùi thuốc lá hắn vẫn ghé môi hôn Suzu Yamakawa, sau đó Diệp Lăng Phi mới lên tiếng:

- Sau khi bắt được hắn thì có thể tìm được Minako rồi, hi vọng Minako không xảy ra chuyện gì!

- Anh nói có thể tìm được Minako sao?

Suzu Yamakawa mừng rỡ, Diệp Lăng Phi nói câu đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Suzu Yamakawa, Suzu Yamakawa không ngờ có thể tìm được Minako nhanh như vậy, thật ra Suzu Yamakawa đang rất bối rồi, không có sự trợ giúp của Minako, Suzu Yamakawa quả thật có chút luống cuống chân tay. Diệp Lăng Phi cười cười, hắn ném điếu thuốc ra bên ngoài, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Phi Hổ, chờ Phi Hổ nhấc máy, hắn liền nói:

- Phi Hổ, anh đã đến Nhật Bản rồi, chỉ là, ở đây xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn....!

Dã Thú nhổ nước bọt xuông đất, lấy thuốc lá ra đưa lên miệng, đi đến chỗ xe đang đậu, gõ gõ cửa kính xe, Diệp Lăng Phi quay đầu sang, nhìn Dã Thú, hỏi:

- Thế nào rồi?

- Thằng nhãi đó huyên thuyên một hồi, em nghe mà không hiểu một tí gì, chỉ có điều từ nét mặt của mấy người Nhật Bản ở đó, em cảm thấy dường như tên khốn kiếp đó đã khai ra toàn bộ rồi!

Dã Thú đứng ở bên ngoài xe, ánh mắt hắn đảo qua cả người Suzu Yamakawa, Suzu Yamakawa đang nép vào trong ngực Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi gật đầu, vỗ nhẹ vào vai Suzu Yamakawa, nói:

- Suzu Yamakawa, đến hỏi cho rõ xem rốt cuộc người kia nói cái gì, chờ khi nào hỏi rõ xong thì quay lại nói với tôi!

- Dạ!

Suzu Yamakawa đáp một tiếng, sau đó Suzu Yamakawa xuống xe đi về phia bên kia. Lúc này Dã Thú lại leo lên xe ngồi, miệng hắn ngậm điếu thuốc, hắn đóng cửa xe lại, sau đó cười nói:

- Lão đại, em thấy anh ở cái đất Nhật Bản này cũng có số đào hoa đấy, vừa mới đến Nhật Bản đã có cô gái đưa lên đến tận miềng rồi, trước kia lúc cô gái này còn ở nhà của lão đại, em cũng nhìn ra cô ấy có tình cảm với lão đại rồi, bây giờ xem ra em đoán đúng rồi. Lão đại, anh yên tâm, em sẽ không về nói lung tung đâu, anh cứ mặc sức chơi bời ở chỗ này đi!

- Tiểu tử thối, cậu lại nói lung tung gì vậy, lần này chúng ta đến đây đâu phải là để đi chơi, anh vừa mới nói chuyện với Phi Hổ rồi, dặn dò Phi Hổ phải cẩn thận một chút!

Diệp Lăng Phi nói,

- Phi Hổ vừa mới nói với anh, cảnh sát đã đến chỗ ở trước kia của bọn họ, chắc là Đới Vinh Cẩm đã bắt đầu hành động rồi, chỉ có điều, về phía chính phủ Nhật Bản Phi Hổ đã giải quyết xong, không có phiền toái gì đâu, anh tin rằng nều Đới Vinh Cẩm biết được chuyện này nhất định sẽ bị tức chết!

- Lão đại, để em nói nhé, lần này chúng ta đến Nhật Bản chính là vì muốn xử lý con rùa đen Đới Vinh Cẩm đó, sau này không phải lo lắng về cái tên khốn kiếp đó như vậy nữa, thật không ngờ tên khốn kiếp đó còn giở trò đó ra với mình, nếu không phải lão đại anh minh thần võ, biết trước mọi chuyện, có lẽ bọn em sẽ không biết được Đới Vinh Cẩm còn định chơi Lang Nha một vố như vậy.....!

- Được rồi được rồi, cậu đừng ngồi đây tâng bốc anh nữa, anh không biết cậu học những thứ này ở đâu mà cũng biết nịnh nọt như vậy, đừng nói anh là cậu học được cách nịnh Lục Tuyết Hoa đấy!

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, hắn liền cười nói:

- Vẫn là lão đại anh hiểu em, trong lòng em đã sớm suy nghĩ, lão đại, anh nói em cứ như vậy cũng không phải là cách hay, ai biết lúc nào Tuyết Hoa sẽ tức giận chứ, còn em ấy à, phải xử lý xong chuyện ở đây đã. Em đã học một số cách để dỗ dành Tuyết Hoa n, như vậy thì lần sau lúc Tuyết Hoa tức giận, em sẽ biết phải nói như thế nào rồi! Lão đại, anh thấy biện pháp của em thế nào?

- Muốn anh nói thật hay là nói dối đây?

Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú, hỏi.

- Tất nhiên là nói thật rồi!

Dã Thú nói,

- Em chỉ muốn biết lão đại thấy chuyện này như thế nào thôi!

- Nếu để anh nói thật thì anh nói với cậu một câu, chủ ý này của cậu không được tốt lắm, sao cậu lại nghĩ ra thủ đoạn như vậy chứ, cậu và Lục Tuyết Hoa cần phải bao dung lẫn nhau, không thể giở thủ đoạn được!

- Lão đại, đây chẳng phải là em học theo anh sao?

Dã Thú vừa nói ra câu này, Diệp Lăng Phi giơ tay lên, cốc vào đầu Dã Thú một cái, nói với vẻ không hài lòng:

- Cái tên xú tiểu tử này, những điểm tốt của anh cậu không học, lại đi học những chỗ sai lệch của anh, không phải là cậu không nhìn thấy, bây giờ anh còn đang sứt đầu mẻ trán đây, chẳng lẽ cậu vẫn còn muốn học anh sao? Đừng có ngốc như vậy nữa, xú tiểu tử, anh cảnh cáo cậu, không cho phép cậu học theo anh chuyện này!

- Em biết rồi!

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, lập tức đáp ứng:

- Em sẽ đối xử tốt với Tuyết Hoa mà!

Dã Thú nói đến đây, lại chuyển chủ đề, nói:

- Lão đại, cô nàng Suzu Yamakawa đó thật sự không tệ, anh nhìn làn da cô ấy mịn màng thế nào, lão đại, anh cũng đừng lãng phí nữa, nếu không thì lúc quay trở lại thành phố Vọng Hải em nói cho chị dâu là anh có người phụ nữ khác ở Nhật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.