Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1692: Chương 1692: Chết là tốt nhất!(2)




Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, không phải là anh không muốn nói, nhưng em cứ suốt ngày truy hỏi, là ai gặp phải chuyện đó mà chẳng cảm thấy bực bội. Không phải là anh không biết ý em là gì, có phải em sợ anh và cô ấy có quan hệ mờ ám với nhau không, em không nhìn xem cô bé mới bao nhiêu tuổi, còn chưa trưởng thành, ông xã nhà em không thích trẻ con, cũng không có hứng thú với những cô gái vị thành niên, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, anh chẳng có ý đồ gì đâu. Nếu em cứ khăng khăng cho rằng anh có quan hệ với con bé thì anh cũng không biết làm thế nào, chi bằng buổi tối chúng ta ôm cô ấy ngủ, em thấy thế đã hài lòng chưa?

Diệp Lăng Phi nói những lời này dường như là đang tức giận, Bạch Tình Đình thật sự sợ hãi, cô vội vàng nói:

- Ông xã, anh đừng tức giận, em biết em sai rồi!

Diệp Lăng Phi không nói gì, Bạch Tình Đình biết lúc này muốn làm Diệp Lăng Phi vui vẻ lại, chỉ có thể dùng phương pháp mà phụ nữ các cô thường dùng, cô liền cởi quần Diệp Lăng Phi ra, cô quỳ trước mặt Diệp Lăng Phi, mở miệng anh đào ra... Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, buổi chiều hắn đã triền miên với Tiêu Vũ Văn mấy lượt, lúc này thể lực vừa mới khôi phục. Bạch Tình Đình làm một lúc mà Diệp Lăng Phi vẫn trơ ra như cũ, cô tỏ vẻ nóng nảy, Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình tỏ vẻ cuống quýt, hắn Bạch Tình Đình đứng dậy, cười nói:

- Tình Đình, không sao đâu, anh cũng không quá thích làm chuyện này!

- Ông xã.........!

Bạch Tình Đình mở miệng, cô cảm thấy có lỗi vì mình đã hoài nghi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng nói:

- Ngốc à, nếu như thật sự anh có quan hệ với cô bé thì anh dám dẫn về nhà ư, anh làm như vậy chẳng phải là tự tìm phiền toái sao. Tình Đình, em thấy anh nói có đúng không?

Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình cuối cùng cũng không nói nữa, hắn vỗ mông Bạch Tình Đình một cái, nói:

- Bà xã, em đi tâm sự với Kỷ Tuyết đi, anh đi tắm, có mấy lời em có thể trực tiếp hỏi Kỷ Tuyết, anh không lo em hỏi cô bé đâu!

Diệp Lăng Phi đi đến phòng tắm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật trong lòng Diệp Lăng Phi rất lo lắng Bạch Tình Đình sẽ hỏi hắn quen biết Kỷ Tuyết như thế nào, chuyện này nếu thật sự muốn nói thì phải nhắc đến cả Trần Ngọc Đình, lúc đó, Diệp Lăng Phi cùng Trần Ngọc Đình đến trường học gặp Tiêu Hồng Vũ, gặp được Kỷ Tuyết. Khi đó Kỷ Tuyết còn hoang dại hơn bây giờ rất nhiều, hoàn toàn là hình tượng của một tiểu thái muội, cũng nhờ có Diệp Lăng Phi, mới khiến Kỷ Tuyết thay đổi rất nhiều. Diệp Lăng Phi lo Bạch Tình Đình sẽ biết được chuyện của hắn và Trần Ngọc Đình, giữa hắn và Kỷ Tuyết không có gì, Diệp Lăng Phi không lo Bạch Tình Đình hỏi Kỷ Tuyết, nhưng nếu để cho Bạch Tình Đình biết chuyện của hắn và Trần Ngọc Đình, chắc chắn sẽ gặp phiền toái lên. Diệp Lăng Phi không muốn để Bạch Tình Đình biết được những chuyện đó, cho nên mới dùng cách này để che giấu. Diệp Lăng Phi ngâm mình trong làn nước ấm, muốn tẩy đi mùi rượu trên người. Lúc này, bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng đập cửa, sau đó Bạch Tình Đình cầm di động của Diệp Lăng Phi đi vào.

- Ông xã, một cô gái tên là Mộ Văn gọi cho anh này!

Từ phép lịch sự Bạch Tình Đình vẫn gõ cửa, Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nhắc đến Mộ Văn, hắn nghĩ nhất định chuyện này có liên quan đến Mộ Thiên Dương. Diệp Lăng Phi trần truồng đứng dậy từ bồn tắm, ở đây chỉ có vợ mình, hắn không cần kiêng kỵ gì cả. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, cầm lấy điện thoại, nói:

- Alô!

Trong điện thoại vang lên giọng nói nặng nề của Mộ Văn:

- Diệp Lăng Phi, tôi đã bắt được, tôi thật sự đã bắt được hắn, tôi... tôi lo tôi sẽ không khống chế được mình. Tôi… tôi muốn giết hắn, tôi rất muốn giết hắn,...!

Trong giọng nói của Mộ Văn còn kèm theo sự đau khổ, dường như là trong lòng cô đang rất mâu thuẫn.

- Mộ Văn, cô hãy nghe tôi nói, chuyện đã qua rồi, chẳng phải cô nói muốn quên đi quá khứ sao. Tay Mộ Thiên Dương đó rất có giá trị, tin tôi đi, một khi Mộ Thiên Dương bị bắt giữ đưa về Bắc Kinh, hắn sẽ trở thành quân cờ có lực sát thương cực lớn, tổ chức thần bí đứng đằng sau hắn ta sẽ bị bại lộ, từ đó có thể sẽ nổi lên một cơn sóng lớn, thậm chí nó có thể càn quét đến chốn quan trường, nền chính trị của quốc gia cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cho dù là đối với cô hay là đối với quốc gia, Mộ Thiên Dương đều cực kỳ quan trọng. Mộ Văn, cô nhất định phải khống chế được tâm tình của mình, không thể hành động dựa theo cảm tính, quên đi quá khứ, nhất định phải quên đi quá khứ!

Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, chậm rãi nói với Mộ Văn. Bạch Tình Đình ý thức được chuyện Diệp Lăng Phi sắp nói rất quan trọng, cô rất hiểu ý đi ra ngoài, trong phòng tắm chỉ còn lại Diệp Lăng Phi. Đầu dây bên kia Mộ Văn cất tiếng nức nở, tiếng khóc rất nhỏ, nhỏ tới mức gần như không nghe được. Diệp Lăng Phi nghe thấy Mộ Văn bắt đầu khóc, hắn liền bảo:

- Mộ Văn, cô đừng khóc, có cái gì mà phải khóc chứ? Tôi đã nói rồi mà, chuyện của quá khứ đều đã qua rồi, chỉ cần cô vượt qua được điểm mấu chốt đó, tất cả sẽ đều trở nên tốt đẹp!

Tiếng khóc ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng dừng lại, sau đó hắn nghe thấy giọng nói của Mộ Văn truyền tới, cô ta nói:

- Diệp Lăng Phi, thật ra tôi đã liên hệ với tổng bộ rồi, ngay tại lúc tôi bắt được anh ta, tôi đã liên hệ với tổng bộ rồi, nhưng mà bây giờ tôi lại muốn giết chết hắn. Mỗi lần nhìn thấy anh ta tôi lại nhới tới những chuyện đã qua, tôi sợ tôi không khống chế được tâm tình của mình, thật sự giết chết hắn ta, tôi rất sợ....!

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói như vậy, hắn coi như cũng hiểu ra, thật ra trong lòng Mộ Văn đã biết nên xử lý như thế nào, chỉ là cô sợ mình không khống chế được tâm tình mà thôi. Diệp Lăng Phi an ủi:

- Mộ Văn, tôi tin tưởng cô, cô lại càng phải tin tưởng bản thân, dũng cảm đối mặt đi, rồi cô sẽ có một khởi đầu mới!

Mộ Văn trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói:

- Tôi cũng hi vọng là như vậy!

Diệp Lăng Phi và Mộ Văn nói chuyện điện thoại xong, Diệp Lăng Phi lại quay trở lại bồn tắm, hắn nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ tới chuyện của Mộ Thiên Dương, lúc trước, Diệp Lăng Phi còn chưa suy nghĩ thấu đáo. Hắn quên mất tổ chức đứng đằng sau Mộ Thiên Dương, chính bởi vì sức hấp dẫn cực lớn của tổ chức đó, Mộ Thiên Dương mới giả chết để được gia nhập vào tổ chức. Một khi Mộ Thiên Dương bị áp giải về Bắc Kinh, có thể Mộ Thiên Dương sẽ nói ra tất cả mọi chuyện mà hắn biết, như vậy thì những bí mật liên quan đến hắn rất nhiều, nói không chừng thật sự sẽ khiến cho chính trường trong nước trải qua một cơn sóng to gió lớn, mà ở thời điểm này, có một số người đang tìm các loại cơ hội để gây ra sóng gió, vô tình, chuyện của Mộ Thiên Dương chính là một cơ hội như vậy. Chỉ là những chuyện này càng nghĩ sẽ càng làm cho người ta cảm thấy phiền toái, huống chi dưới lầu còn có một Kỷ Tuyết càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu nữa. Trước tiên hắn cần phải xử lý xong chuyện của Kỷ Tuyết, sau đó sẽ tính tiếp đến chuyện Mộ Thiên Dương. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, lấy khăn lau khô nước trên người........................

Mộ Thiên Dương hai tay đeo còng bị áp giải vào trong trại giam, cửa sắt đóng lại, Mộ Văn cũng đi tới, cô đứng ở bên ngoài cửa sắt, nhìn người đàn ông mà mình cực kỳ căm hận, không nhịn được nói:

- Anh đã bao giờ nghĩ đến một ngày mình sẽ có kết quả thế này chưa?

- Anh thật sự đã nghĩ tới, anh nghĩ có lẽ một ngày nào đó mình sẽ thành ra thế này!

Mộ Thiên Dương đứng ở chỗ cửa sắt, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua Mộ Văn, chậm rãi nói:

- Thật ra thì, anh luôn luôn muốn gặp em, chỉ là anh biết, nếu anh gặp em sẽ chỉ làm em cảm thấy đau khổ, anh không muốn như vậy, anh hi vọng em có thể sống thật hạnh phúc, anh luôn luôn cố gắng kìm nén để không nghĩ tới em nữa. Mộ Văn, nếu như cho anh cơ hội một lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không buông tay đâu, anh nhất định sẽ nắm tay em thật chặt, không rời!

Mộ Văn cười nhạt, nói:

- Bây giờ anh nói với tôi như vậy thì có ích gì, vì sao lúc trước anh không nói, đến bây giờ lại nói với tô, thật đúng là buồn cười. Mộ Thiên Dương, mấy năm qua, tôi luôn cho rằng anh đã chết, tôi muốn báo thù cho anh, cuối cùng thì anh lại chưa chết. Diệp Lăng Phi đã từng nói với tôi, tôi phải dũng cảm đối mặt với quá khứ, bây giờ đã đến lúc rồi, tôi sẽ dũng cảm đối mặt với anh, đưa anh về Bắc Kinh. Mộ Thiên Dương, lần này anh đừng hòng thoát khỏi tay tôi!

Mộ Thiên Dương nghe Mộ Văn nhắc đến Bắc Kinh, hắn đột nhiên nói:

- Mộ Văn, em có biết không, nếu em đưa anh về Bắc Kinh, anh nhất định sẽ chết, thậm chí còn chưa đến Bắc Kinh anh đã chết trên đường mất rồi. Mộ Văn, nếu như em còn nhớ rõ chúng ta từng là cô nhi sống cùng ở trại trẻ mồ côi, vậy em hãy thả anh ra, chúng ta có thể tìm một nơi không ai biết để sinh sống!

- Anh nằm mơ đi!

Mộ Văn hừ lạnh nói,

- Lần này, anh đừng có giở trò với tôi, Mộ Thiên Dương, hiện giờ tôi hận không thể tự tay giết chết anh, nếu anh chết thì tốt nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.