Lý Khả Hân không đi một mình đến, Đường Hiểu Uyển đưa Lý Khả Hân đến sân bay. Khi hai bọn họ nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế ở cửa sân bay nhìn ngược nhìn xuôi, Lý Khả Hân quay về phía Đường Hiểu Uyển khẽ nói:
- Hiểu Uyển, chúng ra đánh cược nhé, chị thấy bây giờ anh ấy chưa chắc
là đang tìm chúng ta, anh ấy nhất định là đang nhìn những người đẹp
khác.
Đường Hiểu Uyển khẽ kêu lên, Đường Hiểu Uyển thấy cơ bản không cần phải
đánh cược, từ bộ dạng nhìn ngược nhìn xuôi của Diệp Lăng Phi cũng có thể nhìn ra Diệp Lăng Phi đang ngồi nhìn các người đẹp đi qua hắn.
Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân rảo bước đi về phía Diệp Lăng Phi, khi bọn họ đứng trước mặt rồi Diệp Lăng Phi mới phát hiện ra bọn họ. Diệp Lăng
Phi đứng lên, đưa tay phải ra lấy hành lý từ tay Lý Khả Hân nhưng Lý Khả Hân lại không để Diệp Lăng Phi giúp cô ta, cô ta nói:
- Diệp Lăng Phi, đồ đạc không nặng anh không cần xách.
Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, Lý Khả Hân không muốn để Diệp Lăng
Phi xách đồ thì Diệp Lăng Phi cũng không cố làm gì. Hắn liếc nhìn Lý Khả Hân rồi lại nhìn sang Đường Hiểu Uyển, đột nhiên cười phá lên. Diệp
Lăng Phi cười khiến Lý Khả Hân cau mày nói:
- Diệp Lăng Phi, anh cười gì vậy?
Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân cau mày hắn vội vàng nói:
- Anh không cười gì cả. Khả Hân, em xem cũng không còn sớm nữa, anh thấy chúng ta mau đi vào thôi không lại muộn mất.
- Yên tâm, không muộn được đâu, em tự biết mà.
Diệp Lăng Phi không ngờ Đường Hiểu Uyển lại đi cùng Lý Khả Hân đến, hắn
còn cho rằng Lý Khả Hân sẽ tự đến một mình, Đường Hiểu Uyển đến cũng
tốt, Diệp Lăng Phi tiễn Lý Khả Hân đi xong có thể cùng Đường Hiểu Uyển
đi dạo phố. Lý Khả Hân đi Hàn Quốc có thể ở vài hôm rồi quay lại cũng có thể ở hơn một tuần, cụ thể phải xem tình hình thực tế thế nào mới quyết đinh được.
Diệp Lăng Phi tiễn Lý Khả Hân lên máy bay xong mới cùng Đường Hiểu Uyển
rời khỏi sân bay. Khi hắn ra khỏi sân bay thì đã sắp bốn giờ rồi. Diệp
Lăng Phi đi đến trước xe của hắn, khi mở cửa xe, Diệp Lăng Phi quay sang Đường Hiểu Uyển nói:
- Hiểu Uyển, có dự định gì không, có muốn đi dạo phố không?
Đường Hiểu Uyển rõ ràng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy, Đường
Hiểu Uyển thấy bây giờ đã sắp bốn giờ rồi Diệp Lăng Phi có hẳn có việc
riêng cần làm, Đường Hiểu Uyển không muốn làm phiền Diệp Lăng Phi. Cô ta chần chừ một lát nhìn Diệp Lăng Phi, nói một cách không chắc chắn:
- Diệp đại ca, buổi chiều anh không có việc gì sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh cũng không biết, ít nhất thì bây giờ không có việc gì. Hiểu Uyển, lẽ nào em không muốn đi dạo phố với anh?
- Muốn ạ!
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong bèn không chút do dự
đồng ý. Nhưng Đường Hiểu Uyển vừa nói xong, cô ta lại tự cảm thấy có
phần ngại ngùng, hai má ửng hồng vội vàng mở cửa xe lên xe của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng cười rồi cũng lên xe. Hắn lên xe xong vừa thắt
dây an toàn vừa hỏi:
- Hiểu Uyển gần đây thành phố Vọng Hải có chỗ nào vui không, bây giờ anh ít khi ra ngoài, không biết bây giờ ở Vọng Hải có chỗ nào vui?
Đường Hiểu Uyển ngồi ở ghế lái phụ, nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi cô ta ở Vọng Hải có chỗ nào vui, Đường Hiểu Uyển lập tức nói:
- Có ạ, Diệp đại ca, lẽ nào gần đây anh không biết ở Vọng Hải có mở một
khu thủy thượng nhân gian sao? Em và chị Khả Hân sớm đã bàn với nhau đến đó chơi nhưng vẫn chưa có thời gian.
- Thủy thượng nhân gian?
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói vậy xong, hắn hơi chần chừ giây
lát, Diệp Lăng Phi biết thiên đường nhân gian là chỗ như thế nào nhưng
thủy thượng nhân gian thì Diệp Lăng Phi lại không biết như thế nào. Hắn
nhìn Đường Hiểu Uyển nói:
- Hiểu Uyển, em nói rõ cho anh biết rút cuộc thủy thượng nhân gian đó là nơi như thế nào?
Đường Hiểu Uyển nói:
- Chính là một khu vui chơi giải trí dưới nước. Xem quảng cáo thấy không tồi, chỉ là em không có thời gian, vốn đã định cùng chị Khả Hân đi
nhưng bây giờ chị Khả Hân lại phải đi Hàn Quốc, Diệp đại ca, nếu không
thì bây giờ chúng ta lái xe đến đó.
- Cái khu thủy thượng nhân gian đó mở cửa đến mấy giờ?
Diệp Lăng Phi hỏi vậy, Đường Hiểu Uyển bèn ngây người ngập ngừng nói:
- Em không biết, em chỉ là nghe nói còn rút cuộc mở cửa đến mấy giờ thì em không biết rõ.
- Thật là, em còn không biết rõ mà còn muốn qua đó chơi.
Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra ấn vào mũi Đường Hiểu Uyển một cái cười nói:
- Tiểu nha đầu này anh không biết nên nói em thế nào mới được bây giờ
sắp bốn giờ rồi, nếu bây giờ chúng ta lái xe qua đó thì đã hơn năm giờ
rồi ai mà biết lúc đó công viên nước ấy còn mở cửa hay không.
- Có lẽ vẫn còn mở cửa.
Vốn dĩ Đường Hiểu Uyển khi nói trong mắt vẫn ánh lên sự hưng phấn, dường như rất muốn qua đó chơi nhưng khi cô ta nghe Diệp Lăng Phi nói xong sự hưng phấn trong mắt Đường Hiểu Uyển dần biến mất. Mặc dù ngoài miệng
Đường Hiểu Uyển nói có thể vẫn còn mở cửa nhưng qua khẩu khí của cô ta
lại có thể nghe ra được ngay cả bản thân Đường Hiểu Uyển cũng có cho
rằng đến lúc đó khu vui chơi ấy đã đóng cửa rồi. Cô ta nói không hề có
tự tin chỉ là nói vậy mà thôi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hiểu Uyển theo anh thấy chúng ta cứ qua đó xem xem nói không chừng chỗ đó lại mở cửa cả đêm, em thấy có phải không?
Đường Hiểu Uyển gật đầu, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói một cách không chắc chắn:
- Diệp đại ca, thật sự em không biết chỗ đó mở cửa đến mấy giờ, em chưa suy nghĩ kỹ, bây giờ em cảm thấy…em cảm thấy…
Đường Hiểu Uyển ngập ngừng mấy tiếng “ em cảm thấy” cũng không nói được tiếp. Diệp Lăng Phi không kìm được nói:
- Hiểu Uyển em đừng càm giác nữa nếu em cứ cảm giác thế này tiếp thì chúng ta sẽ phải ở lại sân bay qua đêm đấy.
Diệp Lăng Phi nói xong bèn khởi động xe không nói tiếp với Đường Hiểu
Uyển nữa. Đường Hiểu Uyển thò tay vào túi lấy ra một cái kẹo cao su, vỏ
bên ngoài màu xanh rồi nhét vào miệng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi mở
miệng ngậm cái kẹo.
Hắn không chỉ ngậm cái kẹo mà nhân tiện còn ngậm luôn cả ngón tay Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển vội vàng rút tay ra.
Khi đến sân bay trên đường đi bị tắc, đến khi quay về lại càng tắc hơn.
Nhất là đường ở sân bay, dường như tắc đến mức không thành hình nữa. Mất cả buổi mới dịch chuyển được một chút, tình trạng này nhất định là ở
phía trước đã xảy ra tai nạn, khiến giao thông tắc nghẽn. Ở khu này Diệp Lăng Phi không quen lắm hắn chỉ có thể dựa vào bảng chỉ dẫn điện tử. Từ bảng chỉ dẫn điện tử có thể thấy ở cách chỗ Diệp Lăng Phi không xa có
một con đường , con đường đó không dễ đi, rất vòng vèo hơn nữa ở đó còn
có một đoạn đang tiến hành dỡ bỏ, dời đi. Vì chỗ đó đường không dễ đi,
rất vòng vèo, rất nhiều lái xe thà bị tắc ở đây cũng không muốn đi vòng
qua con đường đó.
Diệp Lăng Phi thấy ở đây tắc đường rất nghiêm trọng, nếu hắn tiếp tục
đợi ở đây thì không biết đến khi nào mới ra khỏi đây.Bị tắc ở đây chi
bằng đi đường vòng một chút. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, bèn quay đầu
xe, lựa chọn đi con đường vòng kia. Con đường đó quả thật không dễ đi,
hẳn nào rất nhiều lái xe không chọn đi con đường này. Diệp Lăng Phi lái
xe đi trên con đường gồ ghề. Đường Hiểu Lộ vốn định ngả đầu dựa vào phía sau, nhắm măt nghỉ ngơi một chút nhưng con đường này quả thực rất xóc,
Đường Hiểu Lộ mấy lần bị xóc đến nỗi phải mở mắt ra.
- Diệp đại ca, chúng ta đang đi đâu vậy?
Đường Hiểu Lộ không biết con đường này rút cuộc đi đến đâu, trước đây cô ta chưa từng đến đây nên không biết rõ nơi đây. Diệp Lăng Phi cũng
không quen thuộc vùng này, hắn chỉ dựa vào bảng chỉ dẫn điện tử mà đi,
khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Đường Hiểu Lộ hỏi vậy hắn bèn cười nói:
- Hiểu Uyển, em hỏi anh, anh cũng không rõ, anh cũng lần đầu tiên đi con đường này.