Đô Thị Tàng Kiều

Chương 650: Chương 650: Chu Hân Minh lo lắng.




Trương Tuyết Hàn được Chu Hân Mính dìu vào phòng của mi rủi, Chu Hân Mính thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trương Tuyết Hàn ửng hồng, vội vàng cầm một cái khăn mặt, vắt qua nước nóng, lau trán cho Trương Tuyết Hàn.

Trương Tuyết Hàn mở mắt, nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn chị, em... không sao đàu!

Nói xong. Trương Tuyết Hàn định đứng dậy, Chu Hân Mính vội vàng đỡ lấy Trương Tuyết Hàn, nói:

- Em cứ nằm ở đây là được rồi, các nàng còn đang ở dưới kia uống rượu đó, chị thấy tối nay các nàng còn định ầm ĩ tới rạng sáng đó.

- Tiêu Tiếu không có xây ra chuyện gì chứ?

Trương Tuyết Hàn hỏi.

Chu Hân Mính cười nói:

- Em yên tâm đi, nàng ta không có việc gì đâu, để chị xuống dưới xem mọi người thế nào, em cứ nghỉ ngơi ở đây đi! Em trong người có bệnh, đừng xuống hồ nháo với các nàng.

- Cảm ơn chị!

Trương Tuyết Hàn nói.

Chu Hân Mính cười cười, nói:

- Chị xuống dưới trông chừng các nàng đây, em cứ nằm nghỉ trước đi!

Trương Tuyết Hàn gật đầu. Chu Hân Mính cũng rời khỏi phòng của mình. Nàng vừa đi ra thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi mặc áo ngủ từ phòng tắm đi tới. Chu Hân Mính gọi Diệp Lăng Phi lại, nói:

- Anh cũng thật là, sao lại không khuyên giãi nàng mấy chữ. Vừa rồi em đi lên gác một chút, các nàng vẫn ở dưới uống rượu, không biết bày giờ say thành hìn dạng gì rồi?

- Liên quan gì đến anh chữ!

Diệp Lăng Phi bĩu môi, cố ý ngáp một cái, Chu Hân Mính vội vàng bịt mùi, xua tay với Diệp Lăng Phi, nói:

- Cả người anh toàn là mùi rượu!

- Đấy, em cùng nói anh đầy mùi rượu lại còn!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh cùng uống rượu, thậm chí uống không ít, anh không can ngăn được đâu, cứ kệ các nàng uống thoái mái đi, để mấy cô nàng này về sau không tranh cường hiếu thắng mà làm càn nữa.

- Mấy lời này của anh thật vò lương tâm! Anh là chồng của Tình Đinh, sao lại nói như vậy chữ!

- Anh không như vậy thì còn biết làm thế nào đây! Được rồi, anh không nói nhiều nữa, em thích thì đi xuống trông chừng các nàng còn anh thì mặc kệ. Anh về phòng trước đây!

Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi bỏ đi, vội vàng kéo tay hắn, nói:

- Cô bé Trương Tuyết Hàn kia còn đang ở trong phòng của em. Anh nên đến thảm nàng một chút. Tiều cô nương này thân thể quá yếu đuối, lại còn uống rượu nữa, anh không lo cô ấy gặp chuyện không may à?

Vừa nghe Chu Hân Mính nhắc tới Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi nhíu mày nói:

- Anh nhớ rõ Tuyết Hàn uống không nhiều lắm, chắc không có chuyện gì đàu!

Diệp Lăng Phi nói như vậy nhung vẫn xoay người đi đến gian phòng của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi một cái, lại nghĩ tới mấy người Bạch Tình Đình không biết thế nào rồi, nàng vội vàng chạy xuống tầng một. Diệp Lăng Phi vào trong phòng của Chu Hân Mính, thấy Trương Tuyết Hàn đang nằm trên giường, đầu chườm khăn nóng. Diệp Lăng Phi ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùa Trương Tuyết Hàn, trong lòng cảm thấy hơi rung động. Trương Tuyết Hàn bồng dung mỡ mắt, thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi bên giường, nàng vội vàng ngồi dậy, đưa tay lấy khăn ra khỏi trán, hơi mim cười nói:

- Diệp đại ca, thứ lỗi em vô phép, lúc nãy em uống nhiều quá!

- Nha đầu ngốc, không uống được thì, đùng có cố. Em cũng biết thân thể em quá yếu ớt!

Diệp Lăng Phi cầm lấy chiếc khăn mặt trong tay Trương Tuyết Hàn, nói:

- Em cử nằm nghỉ ở đây một lát, anh đi lấy nước nóng cho.

- Diệp đại ca, không cần đâu, không cần đâu!

Trương Tuyết Hàn liên tục nói.

- Không có gì đâu, em cữ nằm nghỉ cho khỏe đi!

Trương Tuyết Hàn thấy Diệp Lăng Phi sắp ra khỏi cửa, bỗng nhiên chậm rãi nói:

- Diệp đại ca, em... em có thể tắm ở đây được không?

Trương Tuyết Hàn là một cô bé yêu sạch sẽ, nàng thấy trên người toàn mùi rượu, cảm giác rất không thoái mái, lúc này muốn tắm rùa một chút. Diệp Lăng Phi thấy Trương Tuyết Hàn yếu như vây, nếu để nàng tắm một mình thực sự hắn không yên tâm. Vì vậy, Diệp Lăng Phi đi xuống gọi Chu Hân Mính đề nàng giúp đỡ Trương Tuyết Hàn.

Diệp Lăng Phi sau khi thấy Chu Hân Mính và Trương Tuyết Hàn đi vào phòng tắm mới yên lòng, hắn suy nghĩ một chút, thấy mình nên đi xem tình hình của mấy cô gái ở dưới nhà. Tuy Diệp Lăng Phi ngoài miệng nói mặc kệ mấy cô gái thích uống ra sao thì uống, nhung nếu như mấy nàng gặp chuyện gì thì Diệp Lăng Phi cùng thấy không yên lòng.

Diệp Lăng Phi xuống tầng một, thấy mấy cô gái vẫn đang uống rượu trong phòng khách. Chi là, Diệp Lăng Phi thấy hơi kỳ quái, cảm giác các nàng không hề say, ngược lại càng uống càng lên tinh thần. Vừa thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cầm chén rượu tới trước mặt hấn, dáng tươi cười trên mặt dường như không giống bình thường, nói:

- Ông xã, uống rượu với em đi!

- Em nhìn lại mình đi, say xin quá rồi mà vẫn uống tiếp à?

Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, kéo nàng cùng ngồi xuống ghế salon.

- Ông xã, anh uống chén này của em đi!

Biểu hiện lúc này của Bạch Tình Đình giống hệt một cô bé, nàng ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi, không hề cố kỵ những người khác nhìn thấy, kề chén rượu vào môi Diệp Lăng Phi, nùng nịu nói.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình như vậy, cũng không thể không biết xấu hổ mà từ chối, nâng cốc uống can. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi một hơi uống sạch chén rượu, nàng hôn lên mặt Diệp Lăng Phi một cái, hung phấn nói với Trương Lộ Tuyết:

- Trương Lộ Tuyết, đây là ông xã nhà tôi, cô muốn cướp đoạt cùng không có cửa đâu!

- Bạch Tình Đình, tôi cữ muốn tranh đấy thì làm sao!

Trương Lộ Tuyết lớn tiếng nói.

- Tôi rất thích Diệp Lăng Phi đấy, cô làm gì được tôi nào!

- Được rồi, được rồi, hai em đùng náo loạn nữa!

Diệp Lăng Phi cảm giác có điểm gì đó không thích hợp, thế nhưng cùng không thể nói rõ là cái gì không ổn. Vừa uống xong chén rượu kia, hắn thấy trong co thể bốc lên một cỗ nhiệt khí, đầu óc cùng thấy hung phấn hẳn lên. Hắn ôm lấy Bạch Tình Đình, nói lớn:

- Hai em có chịu yên lặng không đây, ngày nào cùng cãi nhau, thật là khó chịu.

Tiêu Vù Văn vỗ tay, cười suồng sã nói:

- Diệp Lăng Phi, cuối cùng em cùng thấy được bộ mặt thật của anh, lúc này mới giống anh chữ.

- Em có ý gì vậy?

Diệp Lăng Phi rót thèm một chén rồi lại một hơi uống cạn, quay sang hỏi Tiêu Vũ Văn.

- Không có gì, trong lòng chúng ta tự hiểu rõ là được!

Tiêu Vù Văn cố ý nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu, cứ uống rượu suông như vậy thật không thú vị. Chi bằng chúng ta chơi trò đoán số đi, để thèm tính kích thích, ai thua không chì phải uống rượu mà còn phải cời quần áo, cậu dám hay không?

- Sao tôi lại không dám chứ!

Vu Tiêu Tiếu say rượu đỏ hết cả mặt nhung vẫn rất sảng khoái đáp ũng:

- Chơi thì chơi!

- Cởi quần áo ư?

Diệp Lăng Phi sùng sốt, vội vàng ngăn lại:

- Ấy, chơi thì chơi, đừng đùa quá quắt nữa. Đang uống rượu yên lành sao còn muốn cởi quần áo nữa!

Tiêu Vù Văn cười nói:

- Diệp tiên sinh này, nếu như bọn em cởi hết quần áo chẳng phải là để anh chiếm đủ tiện nghi sao, sao còn ngăn cản thế!

"Loạn rồi, loạn rồi!" Diệp Lăng Phi cảm giác đầu mình như bị chập mạch, hình như có cái gì đó đang kích thích thần kinh hấn, cả người có vé nóng dần lên. Tay trái Diệp Lăng Phi càn rỡ luồn vào trong quần Bạch Tình Đình, bóp nắn bộ mông đầy đặn của nàng. Nếu như đổi thành Bạch Tình Đình thường ngày, đã sớm không cho Diệp Lăng Phi làm bậy, nhưng lúc này thái độ của Bạch Tình Đình lại trở nên khác thường, không chì không ngăn cản, ngược lại ghé vào tai Diệp Lăng Phi, nũng nịu hôi:

- Ông xã, có phải anh muốn em không?

Loạn.

Khi Chu Hân Mính và Trương Tuyết Hàn tắm rửa xong xuôi. Trương Tuyết Hàn kiên trì yêu cầu xuống trông chừng mấy người kia. Lúc đi xuống, Chu Hân Mính cảm giác cái thế giới này điên loạn cả rồi, chi thấy trong phòng khách mấy cô gái đang chơi đoán số, uống rượu, thậm chí trên người Vu Tiêu Tiếu chì còn mỗi chiếc nịt ngực màu đen.

- Tuyết Hàn, em lên gác đi!

Chu Hân Mính thấy tràng diện này, vội vàng đuổi Trương Tuyết Hàn lên, nói:

- Đề chị đến ứng phó!

- Tiêu Tiếu, cậu đang làm gì vậy?

Trương Tuyết Hàn nhỏ giọng hỏi, lấy áo mặc vào cho Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu lắc đầu quầy quậy nói:

- Tuyết Hàn, cậu không cần lo cho mình, hòm nay mình nhất định phải lột sạch y phục của con tiện nhân Tiêu Vũ Văn này.

- Ai sợ ai chứ!

Tiêu Vũ Văn hừ lạnh nói.

- Hân Mính, cậu đến rồi, cùng uống với mình đi!

Bạch Tình Đình nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, thấy Chu Hân Mính đi xuống, vội vàng rũ cùng uống rượu. Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình người quần áo xộc xệch, cau mày, đi tới ngồi cạnh Bạch Tình Đình, nói:

- Cậu làm gì thế. Tình Đình!

- Không có gì, không có gì!

Bạch Tình Đình vừa nói vừa đưa một chén rượu cho Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, uống rượu đi!

- Tình Đình, mình không uống rượu!

- Hân Mính, cậu uống cùng mình đi, mình chưa tùng nghĩ đến uống rượu lại sảng khoái như vậy, rượu đúng là thứ tốt.

Bạch Tình Đình kiên quyết đưa chén rượu tới bên miệng Chu Hân Mính, Chu Hân Mính không từ chối được, đành uống cạn ly rượu.

Vừa uống một chén. Chu Hân Mính lập tức cảm thấy rượu này có vẻ khác thường. Nàng vừa định hỏi rõ Bạch Tình Đình xem rượu này có vấn đề gì không, đột nhiên điện thoại của nàng vang lên. Chu Hân Mính vội vàng đũng dậy, chạy ra cửa nhận điện thoại.

- Chu đội trưởng, cô mau đến đồn cảnh sát hình sự, có chuyện trọng yếu rồi!

Trong điện thoại vang lên giọng nói gấp gáp của Tiểu Triệu.

- Chuyện gì vậy?

Chu Hân Mính nhìn đồng hồ, nói:

- Bây giờ đã là rạng sáng rồi, cậu nói đi, rốt cuộc là có chuyện trọng yếu gì vậy.

- Chu đội trưởng, chuyện này phải do đích thân cô xử lý!

Tiểu Triệu nói:

- Chu đội trưởng biết Phó Hải chữ?

- Phó Hải à?

Chu Hân Mính nghe thấy cái tên này hơi ngần người, đáp:

- Là nhân vật quan trọng thứ ba trong bang 3K sao?

- Đúng vậy, chính là hắn!

Tiểu Triệu nói.

- Người này không biết nghĩ gì, chạy đến đọi cảnh sát hình sự, nói muốn gặp Chu đội trưởng, hắn có chuyện quan trọng muốn nói với cô!

- Bây giờ hắn đang ở đâu?

Chu Hân Mính gấp gáp hỏi.

- Bây giờ hắn đang ở ngay cạnh tôi, nhung nhìn dáng vẻ của hắn dường như rắt kinh hoảng. Chu đội trưởng, cô mau tới đày đi!

- Được, tôi lập tức đến đó!

Chu Hân Mính đáp.

Chu Hân Mính quay vào trong nhà, nhìn tình cảnh trong phòng khách cảm thấy rất lo lắng. Nàng đi tới vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, đi theo em, em có chuyện muốn nói với anh!

Chu Hân Mính không lường trước được Diệp Lăng Phi tỏ ra khác thường, thoáng cái đã ôm nàng vào trong lòng. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hân Mính, có chuyện gì thì nói luôn ở đây!

- Cái anh này!

Chu Hân Mứứibất đắc dĩ nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Em phải đi ra ngoài, anh ở đây để ý các nàng một chút, em chi sợ gặp chuyện không may. À, em cảm thấy trong rượu có vấn đề, anh kiểm tra lại xem!

- Anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi vỗ mông Chu Hân Mính một cái thật kêu, rồi lại nói:

- Em cứ yên tâm đi làm đi!

Chu Hân Mính nhanh chóng thay quần áo, mang theo cả súng. Chu Hân Mính lái xe rời biệt thự, trên đường đi vẫn suy nghĩ về thần thái và cách nói chuyện của Diệp Lăng Phi khi nãy, nàng cảm thấy Diệp Lăng Phi có vẻ hơi kì lạ. Nhưng Chu Hân Mính cùng biết có Diệp Lăng Phi ở đó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nàng tạm thời bỏ qua chuyện ở biệt thự, chuyện của Phó Hải quan trọng hơn. Phó Hải là nhân vật số 3 của bang 3K. Long đầu của bang này Sở Thiên Dương hiện tại đang định cư ở Hồng Kòng, nhung vẫn điều khiền hoạt động của bang hội từ xa, còn Khương Long là nhân vật số hai trong bang, là người trực tiếp lãnh đạo bang 3K ở thành phố Vọng Hải. Khương Long vốn ần giấu rắt sâu nên nhân vật quan trọng thử ba Phó Hải là thành viên trọng yếu nhắt của bang 3K mà cảnh sát nắm được đầy đủ tư liệu về hắn.

Sở dĩ cảnh sát vẫn chưa động thũ vói Phó Hải, nguyên nhản chủ yếu là muốn thòng qua Phó Hải tóm được Khương Long, chính là buông dày dài câu cá lớn. Chi có bất ngờ bắt gọn hai tên đầu mục trọng yếu mới có thề thực sự đả kích bang 3K, khiến cho Sở Thiên Dương ở Hồng Kông phải xuất đầu lộ diện.

Chu Hân Mính ý thức được lần này Phó Hải đột nhiên tới đại đội cảnh sát hình sự tìm mình nhất định là có chuyện trọng yếu. Chu Hân Mính cùng hiều được, rất có thề đây sẽ là điểm đột phá, không chùng lúc có thể từ đây phá hũy bang 3K từ nhiều năm nay vẫn hoành hành ở thành phó Vọng Hải. Chu Hân Mính lái xe tới nơi, nàng vừa xuất hiện. Tiểu Triệu lập tức khẩn trương đi tới, nhò giọng nói:

- Chu đội trưởng, xin lỗi, nếu như không phải vì sự tình quá trọng yếu, khuya như vậy tôi sẽ không quấy rầy giấc ngủ của Chu đội trưởng!

-Tiểu Triệu, đừng nói nhảm nữa, mau đưa tôi đi gặp Phó Hải!

Chu Hân Mính không có thời gian để tán gẫu linh tinh ở đây, nàng muốn mau chóng gặp Phó Hải.

Tiểu Triệu nghe Chu Hân Mính nói vậy, thở phào nhẹ nhõm. Hắn lo lắng Chu Hân Mính sẽ quở trách mình nửa đêm quấy rầy nàng, bây giờ thấy Chu Hân Mính chỉ lo chuyện Phó Hải, hắn cùng không nhiều lời, vội vàng dẫn Chu Hân Mính tới phòng thẩm vấn. Phó Hải đang ở đó chờ Chu Hân Mính. Chu Hân Mính mở cửa đi vào phòng thẩm vấn, thấy Phó Hải ở trong phòng đi đi lại lại, có vẻ rất bất an. Phó Hải năm nay đã hơn năm mươi tuồi, là lão còng thần năm đó theo Sở Thiên Dương thành lập bang 3K, nhung lúc này trông Phó Hải thật tiều tụy và suy sụp. Phó Hải thấy Chu Hân Mính xuất hiện, hắn hấp ta hấp tấp nói:

- Chu đội trưởng, lần này nhất định phải cô phải cứu tôi!

- Cứu ông?

Chu Hân Mính hỏi ngược lại.

- Đúng, cứu tôi, Sở Thiếu Lăng và Khương Long muốn giết tôi!

Phó Hải nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.