- Nếu như tôi nói, tôi chẳng thích chơi trò nào hết thì tôi sẽ có kết cục thế nào?
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Thiên Đào, sau khi nghe Trương Thiên Đào nói
những lời này thì vẻ mặt của Diệp Lăng Phi vẫn rất bình tĩnh, hắn không
hề biểu hiện ra một chút hoảng sợ hay bất an nào cả. Diệp Lăng Phi nói
những lời nói quả thật đã chọc giận Trương Thiên Đào, Trương Thiên Đào
trong lòng vốn có áp lực rất lớn, bây giờ lại gặp phải một tên tội phạm
nguy hiểm không chịu phối hợp như Diệp Lăng Phi, Trương Thiên Đào không
nhịn được nữa, tay phải hắn nắm lại, hung hăng đập lên mặt bàn
- Bịch!
Mặt bàn truyền đến một tiếng vang lanh lảnh, tiếp đó là tiếng hét phẫn nộ của Trương Thiên Đào:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng tưởng rằng anh có thể ở đây tiếp tục càn rỡ,
tôi cho anh biết, lần này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài!
Khi nói chuyện, hắn vừa xua tay, hai viên cảnh sát hình sự cất bước đi
về phía Diệp Lăng Phi, khi hai gã cảnh sát hình sự còn chưa đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi thì đã nghe thấy bên ngoài phòng thẩm vấn truyền đến
tiếng động lớn, sau đó thì nghe tiếng “Thình thịch, thình thịch” ở cửa
phòng thẩm vấn.
- Mở cửa!
Từ bên ngoài truyền đến tiếng hét phẫn nộ.
Tiếng hét phẫn nộ này rất lớn, dường như không chỉ có một người.
Trương Thiên Đào trong lòng sửng sốt, ở đây là phòng thẩm vấn của Cục
cảnh sát, không thể có tiếng huyên náo lớn như vậy được, hơn nữa tiếng
phá cửa càng ngày càng vang lên, dường như muốn đập vỡ cửa phòng thẩm
vấn.
Trương Thiên Đào nhìn hai gã cảnh sát hình sự kia một cái, có ý bảo bọn
họ đi mở cửa. Hai người này cũng không rõ là chuyện gì đang xảy ra. Lúc
trước, bọn họ có lẽ chưa từng gặp phải chuyện như hôm nay. Khi hai người bọn họ vừa mở cửa phòng thẩm vấn ra thì từ bên ngoài có hơn mười mấy
người quân nhân mặc quân trang, những quân nhân này xông tới mà không
nói lời gì, bọn họ chế ngự Trương Thiên Đào và người của hắn, ngoài ra
có người đến mở khóa tay cho Diệp Lăng Phi.
- Các người làm cái gì vậy, ở đây là Cục cảnh sát. . . . . !
Trương Thiên Đào bị một quân nhân đè lên trên bàn. Môi của hắn dán chặt vào mặt bàn, hắn cố sức la hét.
Theo Trương Thiên Đào thấy, ở đây là Cục cảnh sát, cho dù là người của quân đội thì cũng không thể ở đây làm loạn.
Nhưng Trương Thiên Đào vừa nói như vậy thì nghe thấy có người nói một câu lạnh lùng:
- Các người cũng quá vô pháp vô thiên rồi, dám loạn dùng khảo hình!
Trong lúc nói thì Bành Hiểu Lộ ở bên bên ngoài đi vào.
Bành Hiểu Lộ kể từ khi đi tới Cục cảnh sát thì cô ngồi ở bên ngoài,
không la hét cũng không làm ồn, Trương Thiên Đào quên mất Bành Hiểu Lộ.
Bây giờ hắn thấy Bành Hiểu Lộ đi vào, Trương Thiên Đào cũng không phải
là đứa ngốc, hắn nhìn ra, những quân nhân này hẳn là do cô gái này gọi
đến, Trương Thiên Đào thân là cảnh sát, hắn cũng không quen biết gì với
người trong quân đội.
Bọn họ là thuộc về bộ phận hành chính, nói cách khác không phải là người của quân đội phạm pháp thì do bọn họ thi hành quyền lực cảnh sát, nhưng người của quân đội vi phạm đến luật pháp, thì quân đội phải thực hiện,
chính quyền địa phương và quân đội không thuộc một hệ thống.
Trương Thiên Đào trong lòng ít nhiều cũng hiểu được, sau một hồi náo
loạn, người phụ nữ này rất có thể là người của quân đội. Nhưng, lúc này, đã không phải là phiên nói chuyện của hắn, Bành Hiểu Lộ đi tới trước
mặt Diệp Lăng Phi, cô bĩu môi và nói:
- Trương gia gia phái người đến đây, không biết muốn làm gì!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Hiểu Lộ, điều này mà em không hiểu sao, Trương tư lệnh phái nguời đến đây là vì anh, ông ấy đang bực đấy!
Trong khi Diệp Lăng Phi nói chuyện thì hắn đưa ánh mắt chuyển hướng sang Trương Thiên Đào bị đè lên trên bàn và nói:
- Trương cảnh quan, khi nãy tôi đã nói cho anh biết rồi, chuyện này anh không biết, anh đang chuốc lấy phiền phức cho mình thôi, anh lại không
chịu tin tôi, bây giờ thì được rồi, chuyện gì cũng đã trễ rồi, có một số người rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, khụ, còn bảo tôi
nói cái gì nữa, thôi bỏ đi, bỏ đi, hay là không nói thì tốt hơn!
Trương Thiên Đào trong lòng thực sự đang hối hận, vốn dĩ chuyện này hắn
không muốn nhận, căn cứ vào những thứ trước mắt thì chuyện này không
liên quan đến Diệp Lăng Phi, nhưng kẻ giấu mặt cứ buộc phải làm, Trương
Thiên Đào cắn răng, dự định làm như lần trước, lần sau không làm chuyện
này nữa, vì chức vị Đại đội trưởng của hắn, Trương Thiên Đào cắn răng
quyết định làm nhưng lại không ngờ sẽ đụng độ với gốc rạ cứng như Diệp
Lăng Phi. Lúc trước, Trương Thiên Đào nghĩ chuyện này có trở ngại nên
rất khó giải quyết, nhưng bởi vì lực hấp dẫn của chức vị Đại đội trưởng
đối với hắn quá lớn, chỉ có thể hạ quyết tâm mà chấp nhận giải quyết
chuyện khó khăn này.
Diệp Lăng Phi không để ý tới Trương Thiên Đào nữa, hắn đi từ trong phòng thẩm vấn ra thì nhìn thấy Trương Vệ Quốc đang cùng Vương Vĩ đi ra,
Vương Vĩ chau mày, không ngừng gật đầu, từ thần sắc của hắn có thể thấy
bây giờ Vương Vĩ trong lòng thấp thỏm bất an. Vương Vĩ trong lòng có
quỷ, nếu như Diệp Lăng Phi thật bị hắn nắm được nhược điểm thì thôi rồi, trong tay hắn chẳng có chứng cớ gì, hoàn toàn là suy nghĩ sơ sài, cứ
như vậy Vương Vĩ trong lòng sẽ không yên. Vương Vĩ trong lòng thầm mắng
mình, sớm biết Diệp Lăng Phi có quân đội yểm trợ, mình tự nguyện giả
bệnh nghỉ ngơi không nhúng tay vào chuyện này nữa, quân đội cũng không
trêu vào được, người ở đây không có chuyện gì thì ai mà đi trêu chọc
người của quân đội làm gì.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Trương Vệ Quốc thì hắn vội vàng chào hỏi.
Theo cá tính của Diệp Lăng Phi thì đừng bảo là Trương Vệ Quốc, cho dù
Trương Dược tư lệnh tới đây, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không gấp gáp chào
hỏi, cách làm người của hắn phóng túng như thế, nhưng Diệp Lăng Phi khi
đối mặt với Trương Vệ Quốc, không biết vì sao, trong lòng hắn rõ ràng có chút e sợ. Tám chín phần là có quan hệ rất lớn với con gái của Trương
Vệ Quốc, Trương Tuyết Hàn là bảo bối của Trương Vệ Quốc, Trương Tuyết
Hàn chênh lệch với Diệp Lăng Phi khoảng mười mấy tuổi, nhưng quan hệ
giữa Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn lại hết sức thân mật, nói đúng
hơn, Trương Tuyết Hàn đã bị Diệp Lăng Phi chiếm lấy thân thể con gái, vì thế khi Diệp Lăng Phi đối mặt với Trương Vệ Quốc trong lòng hắn sao có
thể không e sợ được, hắn lo nếu Trương Vệ Quốc biết chuyện này thì có
thể sẽ giận đến mức cầm súng mà bắn mình cũng nên.
Trương Vệ Quốc nhìn thấy Diệp Lăng Phi bình yên vô sự thì ông ta khẽ gật đầu, ông đến trước mặt Diệp Lăng Phi và nói:
- Lão gia nhà tôi đã dặn dò nhất định phải để cậu bình an vô sự, nếu cậu có việc thì tôi sẽ cho người dẹp yên chỗ này, chuyện ở địa phương chúng tôi thường không quản, nhưng lần này địa phương loạn quá rồi, còn nói
xấu cậu là tội phạm giết người, đây quả thực là nực cười, chuyện này
không thể cứ để như vậy, tôi nhất định phải làm rõ ràng chuyện này, Diệp tiên sinh, cậu cứ trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, có tin tức gì thì tôi
sẽ báo ngay cho cậu!
Diệp Lăng Phi gật đầu hắn trả lời:
- Được rồi, vậy tôi về trước, tôi thấy ở đây thật không đơn giản, có lẽ còn có thể có liên quan đến đến bí thư Tưởng …!
Câu tiếp theo Diệp Lăng Phi chưa nói ra nhưng ý của hắn cũng đã biểu đạt một cách rất rõ ràng rồi, Trương Vệ Quốc chỉ gật đầu mà không nói gì
cả.
Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đi khỏi thì Trương Vệ Quốc mới xoay mặt sang phía Vương Vĩ, hắn trầm tư nói:
- Tôi là ủy viên thường vụ của thành ủy, việc ở đây tôi có quyền biết
chân tướng sự việc. Tuy quân đội chúng tôi không quản những chuyện địa
phương của các anh, nhưng cũng không thể nói rằng các anh có thể dính
vào, các anh thật to gan, muốn khép người vô tội vào tội giết người, nói như vậy, một khi tội danh được thành lập, chẳng phải là người vô tội vì các anh mà bỏ mạng sao, điều này không phải chuyện nhỏ, nếu anh là Phân Cục trưởng, vậy thì hãy nói chuyện rõ ràng với tôi, nếu không, các anh
ai cũng không được rời khỏi đây…!
Trương Vệ Quốc nói tới đây thì nói thêm một câu,
- Quân khu của chúng tôi rất coi trọng chuyện lần này, nhất định phải cho chúng tôi một công đạo!
Mồ hôi lạnh trên trán Vương Vĩ đỗ ra, chuyện này vốn không nghiêm trong
như Trương Vệ Quốc nói, nhưng bây giờ sau khi nghe Trương Vệ Quốc nói
những lời này thì Vương Vĩ ý thức được chuyện này sẽ trở nên cực kỳ
nghiêm trọng. Xem ra Diệp Lăng Phi không những là có quan hệ với Thị
trưởng mà hơn nữa còn có quan hệ hết sức thân mật với quân đội, người ta thường nói đừng sờ mông cọp cái, Vương Vĩ có cảm giác mình giống như
đang mò tới mông một con cọp cái, từ thái độ của bên quân đội đối với
chuyện này thì cho thấy chuyện này tuyệt đối sẽ không dễ làm. Người của
quân đội cũng mặc kệ chuyện này, nếu đắc tội với người ta, người ta cho
dù đánh mình thì mình bắt người ta cũng không được, người ta là quân
đội, không cùng một hệ thống với chính qiuềm địa phương. Vương Vĩ trong
lòng đang tính toán, bí thư Tưởng mặc dù đang nắm quyền lực lớn, nhưng
Tưởng thư ký khi đối mặt với người của quân đội cũng không có cách bào.