Chu Hân Mính đương nhiên không nói cho Đường Vi Dân biết thân phận của Diệp Lăng Phi, những gì cô có thể nói với Điền Vi Dân chỉ là thân phận công khai của hắn hiện tại, con rể của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ Bạch Cảnh Sùng, giám đốc bộ phận của tập đoàn Tân Á, chỉ như thế mà thôi.
Diệp Lăng Phi mặc kệ chính quyền sẽ giải quyết việc này như thế nào, nó đã không là việc để hắn quan tâm nữa rồi, điều hắn quan tâm nhất chính là những người ở bên cạnh hắn, làm thế nào để bảo vệ an toàn cho họ mới là quan trọng đối với hắn.
Sau khi Diệp Lăng Phi rời cơ quan hành chính thành phố, liền lái xe trở về khu biệt thự ở Nam Sơn. Dã Lang chỉ phụ trách an toàn cho Bạch Tình Đình khi cô ra ngoài, còn khi cô đã về nhà, Dã Lang không cần thiết phải tiếp tục bảo vệ cô.
Khi Diệp Lăng Phi trở về nhà, bên hông Bạch Tình Đình đang quấn cái tạp dề học nấu ăn cùng vú Ngô trong nhà bếp. Nghe tiếng bước chân vọng lại, vẫn còn mang tạp dề chạy lên phòng khách, vừa lúc nhìn thấy Diệp Lăng Phi từ ngoài đi vào phòng khách.
- Ông xã, anh về muộn thế?
Bạch Tình Đình sau khi đăng kí xong với Diệp Lăng Phi liền gọi hắn là ông xã. Thấy trong tay Bạch Tình Đình đang cầm củ cải trắng, Diệp Lăng Phi cười bảo:
- Bà xã, em định nấu ăn à?
- Ừm, em đang học vú Ngô nấu món gà hầm đậu tương với củ cải, đợi chút nữa cho anh nếm thử tay nghề của em.
- Ừm, vậy anh phải ăn thật ngon một bữa mới được.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bước đến trước mặt cô, cúi đầu xuống, đặt nụ hôn nhẹ trên môi cô, lại ngước đầu lên nói:
- Anh phải đi tắm cái đã, bận cả ngày rồi, mệt chết đi được.
- Ừm, đi đi!
Bạch Tình Đình lại cầm củ cải đi vào nhà bếp. Diệp Lăng Phi bước cầu thang lên tầng hai, hắn đã bận cả ngày, cảm giác toàn thân rất hôi thối, chỉ hận là không thể tắm sớm được, ba bước chân trở thành hai bước đi vào nhà tắm, vừa cởi đồ ra thì điện thoại lại reo.
Diệp Lăng Phi cứ ngỡ là Chu Hân Mính gọi đến, nhưng khi xem điện thoại hiển thị, lại là một số lạ. Diệp Lăng Phi bắt máy, cảm thấy bất ngờ khi nghe ra giọng của Trịnh Khả Nhạc.
- Giám đốc Diệp, thật ngại quá khi làm phiền anh lúc này.
Giọng của Trịnh Khả Nhạc kèm theo sự xin lỗi.
- Ừm, không có gì, có chuyện gì cô cứ nói.
- Em... em muốn hỏi... hỏi...
Trịnh Khả Nhạc ngập ngừng cả buổi, không nói ra được. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cô vẫn muốn hỏi vụ án của em trai bạn trai cô phải không, sáng nay ở cục cảnh sát tôi đã thấy bạn trai cô, vụ án này tôi đã nói với cô rồi, không đơn giản chỉ là cướp giật, nó còn có liên quan đến một vụ án lớn. Trịnh Khả Nhạc, trên thân phận mình là đồng nghiệp, tôi có thể tiết lộ cho cô một chút sự thật vậy, em trai của bạn trai cô lần này không dễ ra đâu, có khả năng liên quan đến một vụ án cướp bóc được liệt vào một trong những vụ án nghiêm trọng, theo tôi, cô nên nói rõ với bạn trai cô, muốn cứu em trai ra rất khó. Lúc này anh ta không cần thiết phải mỗi ngày đều đến cục cảnh sát nghe ngóng, cảnh sát sẽ không nói nội tình cho anh ta đâu.
- Giám đốc Diệp, có phải anh rất thân với người của cục cảnh sát?
Trịnh Khả Nhạc hỏi.
- Cũng xem như là thân vậy. Cô hỏi cái này làm gì, đừng có hy vọng tôi giúp. Tôi bây giờ có một đống việc chưa xử lý xong, hơn nữa, đối với những cặn bã như em trai của bạn trai cô sớm đã bị bắt rồi, cô nói rõ với bạn trai cô, cho dù tôi có giúp được tôi cũng không quan tâm. Còn việc gì nữa không? Nếu không có tôi cúp máy đây.
Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Nhạc không nói gì cả liền tắt máy.
Tiếng tút tút vọng lại. Trịnh Khả Nhạc đặt điện thoại xuống. Cô đang ngồi trong phòng khách nhà ăn với Lục Tuấn, trên bàn bày ra hai phần bít tết.
- Lục Tuấn, hẳn là anh đã nghe hết rồi, việc này sau này anh đừng có cầu xin em nữa, vốn dĩ em đã cảm thấy mất mặt rồi, anh còn bảo em đi cầu xin người ta, anh có biết là khi nghĩ đến việc người khác biết em trai của bạn trai em là tội phạm cướp bóc, anh không quan tâm, nhưng em thấy thật mất mặt.
Trịnh Khả Nhạc xị mặt xuống, không vui vẻ nói:
- Đây là lần cuối cùng em giúp anh, sau này đừng có cầu xin em nữa.
Lục Tuấn nghe những điều mà Diệp Lăng Phi nói trong điện thoại, từ trong khẩu khí của Diệp Lăng Phi, hắn cảm thấy Diệp Lăng Phi có thể cứu em trai hắn ra, chỉ là không đồng ý giúp mà thôi. Lục Tuấn thấy Trịnh Khả Nhạc tức giận liền vội cười nói:
- Khả Nhạc, em đừng giận, nói thế nào tiểu Thiên cũng là em trai ruột của anh, anh không thể đứng nhìn để nó ngồi tù. Em cố nghĩ cách giúp anh, xem có thể cầu xin đồng nghiệp của em giúp đỡ không, tốn bao nhiêu tiền cũng được.
Trịnh Khả Nhạc khinh bỉ nhìn Lục Tuấn nói:
- Anh thật cho rằng giám đốc Diệp thiếu tiền sao, đừng nói đến những cái khác, người ta dù sao cũng là con rể của chủ tịch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, đi làm đều có xe riêng, có thể để ý đến chút tiền nhỏ mọn của anh sao. Lục Tuấn, không phải là em khinh thường nhà anh, nhà anh có thể bỏ ra bao nhiêu tiền để cứu em trai anh ra, nếu như nhà anh có tiền, việc gì em trai anh phải đi cướp bóc.
Trịnh Khả Nhạc nói mấy câu này hơi nặng lời, Lục Tuấn quả thật không nhịn được, nhìn xung quanh xem có ánh mắt khác thường nào đang nhìn mình không. Đầu hắn nóng bừng lên, hơi giận dữ nói:
- Khả Nhạc, em nói gì thế hả? Nói thế nào thì đó cũng là em trai anh, đương nhiên anh phải cứu nó ra.
Trịnh Khả Nhạc nghe ngữ khí của hắn hơi nặng nên trong lòng không vui, Lục Tuấn luôn chưa bao giờ dùng ngữ khí này để cãi lộn với cô cả, nhưng lúc này hắn lại nói với ngữ khí này, khiến cô nổi nóng lên. Cô hứ một câu nói lạnh lùng:
- Em trai anh có liên quan gì đến em, đó là việc của nhà anh, sau này đừng có cầu xin em.
Nói xong Trịnh Khả Nhạc đứng dậy bỏ đi.
Lục Tuấn vẫn còn đang giận, sự bực bội trong lòng đã kìm nén lâu ngày giờ bỗng chốc bùng phát ra. Nói thế nào thì hắn cũng là đàn ông, trước đây là vì Trịnh Khả Nhạc xinh đẹp, mình có thể có được bạn gái xinh đẹp như vậy đặc biệt rất nở mày nở mặt trong trường, vì thế nên cho dù tính khí của Trịnh Khả Nhạc không được tốt, nhưng hắn vẫn cố nhẫn nhịn. Nhưng càng tiếp tục kéo dài, lại không cho hôn, không cho sờ mó, chỉ là bạn trai trên danh nghĩa, trong lòng Lục Tuấn vốn đã nổi cục tức rất to, lại cộng thêm lần trước hắn thấy Diệp Lăng Phi có hành động thân mật sờ mó chân Trịnh Khả Nhạc, nhưng cô lại không có gì là không vui cả, cục lửa trong lòng đã cháy loan ra, nhưng sau đó cũng chỉ cố gắng kìm nén lại thôi.
Nhưng Lục Tuấn lại âm thầm suy xét, có phải Trịnh Khả Nhạc đã sớm có một chân với người khác rồi hay không, nên mới giả vờ thanh khiết với mình. Một khi người đàn ông đã có cách nghĩ này rồi, thì càng nghĩ càng thấy đúng, cục tức trong lòng càng ngày càng to.
Hôm nay đã bị Trịnh Khả Nhạc đốt cháy hết, hắn thấy cô phất tay mà đi cũng nổi nóng lên, rút ra tờ trăm tệ trong ví ném lên bàn, rồi đuổi theo.
Trịnh Khả Nhạc đứng ở bên đường, giơ tay ra gọi một chiếc taxi. Lúc này Lục Tuấn đã đuổi kịp, kéo giật tay Khả Nhạc vừa định bước lên xe lại.
- Khả Nhạc, em nói rõ cho anh, rốt cuộc em có quan hệ gì với tên họ Diệp đó?
Thấy Lục Tuấn trừng mắt nhìn mình. Trịnh Khả Nhạc cũng không cam chịu yếu thế. Tức giận nói:
- Em với anh ta có quan hệ gì thì liên quan gì tới anh, chẳng phải anh đang quan tâm đến em trai anh đó sao, anh mau đi tìm em trai anh đí.
Câu nói này của Trịnh Khả Nhạc lại khiến Lục Tuấn hiểu nhầm giữa Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi đã có gì đó, nhìn thấy cô nói thế, trong lòng hắn càng tức điên lên, thầm nghĩ:
- Hắn và cô đã qua lại mấy năm nay, ngay cả hôn môi còn chưa có, lại không ngờ bị tên Diệp Lăng Phi chiếm trước.
Càng nghĩ càng thấy không đáng, trừng mắt nhìn Khả Nhạc nói:
- Em là bạn gái của anh, sao anh không quan tâm, em thử nghĩ xem, em muốn cái gì anh đều mua cái đó, luôn chiều chuộng em. Anh có chỗ nào không đúng với em, mà em lại đối xử với anh như vậy?
Nghe Lục Tuấn nói vậy, trong lòng cô cảm thấy áy náy, cô chỉ là nóng giận nhất thời, thật ra cô vẫn còn cảm tình với hắn, nếu không sẽ không giúp hắn hỏi Diệp Lăng Phi chuyện của Lục Thiên. Chỉ là thường ngày Trịnh Khả Nhạc quen với việc chăm sóc chiều chuộng của hắn, đột nhiên hôm nay hắn lại nổi nóng lên, cô vẫn thấy có gì đó không quen, tuy cảm thấy áy náy trong lòng, nhưng miệng cô vẫn cứng, cong miệng lên cùng với sự giận dữ nói:
- Em là bạn gái anh thì sao, ai nói em không được qua lại với người khác, chẳng nhẽ anh không muốn em đi làm, anh nuôi em à. Hừ, Lục Tuấn, em nói cho anh biết, em không phải là đứa con gái dựa vào đàn ông mà sống, em có cuộc sống của em, em thích qua lại với ai thì sẽ qua lại với người đó. Anh đừng nghĩ đến việc cản trở cuộc sống của em.
Lục Tuấn ra sức nắm cổ tay của cô. Hắn lúc này đang xay xẩm mặt mày, nếu hắn bình tĩnh lại, hắn sẽ nhìn thấy được ánh mắt của Trịnh Khả Nhạc không dám nhìn thẳng vào hắn, điều đó chứng tỏ cô đang chột dạ, chỉ là ngoài miệng thì nói thế thôi. Qua một lát là sẽ không có chuyện gì rồi. Nhưng Lục Tuấn lúc này đầu nóng hầm hầm, hiểu nhầm cô nói như vậy là thừa nhận cô đang qua lại với Diệp Lăng Phi, hắn tức giận mắng:
- Em là đồ **, anh chiều chuộng em, yêu em như vậy, thậm chí còn chưa hôn em, em lại qua lại với người đàn ông khác, không biết đã có lên giường chưa. Mẹ kiếp, em cho rằng anh không nóng giận sao, anh nói cho em biết, anh cũng là thằng đàn ông.
Nói xong, hắn ôm chặt cô, môi hắn muốn hôn mãnh liệt vào môi cô, cô giật mình, thoáng chốc bị hắn ôm chặt, hầu như theo phản xạ tự nhiên, đùi chân phải cô húc vào bên dưới của hắn. Đây là thủ đoạn phòng những tên háo sắc đơn giản nhất trong nghệ thuật phòng thân của các cô gái, một cô gái xinh đẹp như Khả Nhạc, không học một chút thuật phòng thân của con gái, thì đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Lập tức húc vào bên dưới của Lục Tuấn, hai tay hắn buông ra, ôm chặt bên dưới, ngồi xỏm xuống đất.
Trịnh Khả Nhạc kinh hãi chạy vội lên taxi, giục tài xế lái xe. Trong phút chốc xe đã lăn bánh, cô hét lên nói với Lục Tuấn:
- Chúng ta chia tay đi, em không muốn gặp anh nữa.
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy, hắn mặc đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hương nôn nao lòng người, chứng tỏ Bạch Tình Đình vừa mới tắm xong. Hắn nằm trong bồn tắm, ngâm mình năm sáu phút mới lấy bông tắm chà khắp người.
Cả ngày không tắm khắp người đều bám đầy bụi bặm, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn ra sức kì cọ, giống như chà đến khi đất không ra mà da sắp lột ra vậy. Chà nửa ngày, khiến cho toàn thân đều ửng đỏ hết cả lên mới chịu dừng tay.
Diệp Lăng Phi không có thói quen dùng sữa tắm, hắn cầm cục xà bông chà chà lên khắp người rồi mới dùng nước xả sạch bọt xà bông trên người đi.
- Ông xã, ăn cơm thôi!
Giọng của Bạch Tình Đình vọng ra bên ngoài của phòng tắm, xem ra cô thấy hắn tắm lâu quá mà vẫn chưa xuống, mới lên lầu gọi hắn xuống ăn cơm.
Diệp Lăng Phi chỉ mặc quần xi-líp màu đen, giữa hai chân cộm lên một cục, để áo ngủ trên cánh tay, mở cửa phòng tắm ra.
- A!
Bạch Tình Đình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần khi Diệp Lăng Phi ăn mặc như thế này đứng tước mặt cô, theo bản năng kêu thất thanh một tiếng, hắn nhếch môi nói:
- Bà xã, có gì đâu, chúng ta đều đã đăng kí rồi mà, sớm muộn gì mà em chẳng thấy toàn thân trần truồng của anh, bây giờ thích ứng trước vậy.
- Người ta không quen.
Bạch Tình Đình miệng thì nói nhưng mắt thì không chịu rời khỏi cơ thể hắn, mùi hương tỏa ra từ cơ thể tráng kiện nam tính của hắn hấp dẫn cô mãnh liệt. So với Bạch Tình Đình trước đây, Bạch Tình Đình lúc này trong lòng thêm phần tự hào, giảm phần ngại ngùng, nhưng nghĩ đến chuyện mình cùng hắn khỏa thân ngủ với nhau, trái tim thiếu nữ lại đập liên hồi, má cô bất giác ửng hồng.
Hắn nhìn thấy má cô ửng hồng lên, nhìn theo ánh mắt của cô, mới phát hiện ra ánh mắt của cô đang dừng lại trên chiếc quần xi-líp bên dưới cộm lên của mình. Thầm cười trong lòng, hắn đã nhìn thấu những gì cô đang nghĩ. Tuy cô lúc này rất xinh đẹp kiều diễm. Nhưng vì việc của tổ chức Sát Thủ, hắn không có tâm trạng nào làm loạn nữa. Đã nắm rõ dụng ý của tổ chức Sát Thủ, hắn lo lắng không chừng tối nay người của tổ chức Sát Thủ sẽ đến tìm Bạch Tình Đình. Theo bản thân mình nhận thấy. Bạch Tình Đình cùng mọi người một khi bị lộ trước nanh vuốt quỹ dữ của bọn tổ chức Sát Thủ, chỉ cần người của tổ chức Sát Thủ điều tra ra, thì sẽ rất dễ dàng tra ra được địa chỉ của nhân vật công chúng này.
Nhưng hắn lại muốn ghẹo cô, hắn nhẹ nắm cánh tay trái trắng nõn nà như ngó sen, xấu xa kéo tay cô xuống bên dưới của mình, bàn tay nhỏ mềm mại của cô đã ấn trên cái đó của hắn.
Dù được ngăn cách bởi cái quần xi-líp, nhưng cô vẫn cảm nhận được cảm giác mãnh liệt khác thường ở cơ quan sinh dục nam mà cô chưa từng đụng qua, trong phút chốc đầu cô trống rỗng, giống như mất hết suy nghĩ, không thể chi phối được cơ thể mình, giống như phản ứng theo bản năng, tay cô nhẹ dùng lực, nắm chặt cơ quan sinh dục của hắn.
Thời gian giống như dừng lại, hai người đều không có bất kỳ phản ứng nào cả. Hắn đang hưởng thụ bàn tay nhỏ bé của cô đem lại khoái lạc cho mình, trong nháy mắt đầu cô như bị chập mạch.
Chỉ có điều sau hai ba giây, cô giống như bị dòng điện chạy qua đột nhiên có phản ứng, nhìn thấy toàn thân cô run lên, kêu lên một tiếng “a”, quay người chạy xuống lầu, tiếng bước chân dồn dập không ngừng vang vọng bên trong khu biệt thự.
Diệp Lăng Phi mặc đồ ngủ đi xuống lầu, thẳng đến nhà bếp, nhìn thấy Bạch Tình Đình đang xoay lưng về phía mình cùng vú Ngô dọn mâm cơm. Hắn đứng tựa lưng vào cửa, nhìn chăm chú sau lưng cô. Bạch Tình Đình bưng hai bát cơm xoay người lại. Nhìn thấy hắn đang tựa lưng vào cửa nhìn mình. Cô đỏ mặt, cúi đầu đi qua bên hắn, nói nhỏ:
- Ăn cơm thôi.
Hắn đi theo cô vào phòng ăn, cô đặt hai bát cơm lên bàn, lúc quay người lại định đi lấy thức ăn đã thấy hắn đứng ngay trước mặt cô.
- Ông xã à, đừng làm loạn nữa, ăn cơm thôi.
Bạch Tình Đình xấu hổ nói, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng thắm thiết, có một chút hương vị của vợ hiền dâu thảo.
Toàn thân hắn lập tức được hâm nóng lên, tiếng gọi ông xã của cô khiến hắn cảm thấy hạnh phúc mà từ trước đến nay chưa bao giờ có. Cũng không thèm quan tâm vú Ngô đang ở nhà bếp, tặng cô một nụ hôn nóng bỏng.
Bạch Tình Đình suýt chút nữa ngặt thở, nụ hôn nóng bỏng này của hắn quá mãnh liệt rồi, mãi đến khi môi hắn rời môi cô, cô mới được thở một cái thật dài. Cô nhẹ đấm vào ngực hắn, nũng nụi nói:
- Tiểu thư, vú không thấy gì cả, hai người cứ tiếp tục!
Thì ra lúc cô nhắm mắt chìm đắm vào nụ hôn của hắn, vú Ngô đã bưng thức ăn đến bên bàn. Cô vốn không hề để ý tới, cô vẫn nghĩ là vú Ngô còn đang dưới bếp.
Bạch Tình Đình nghĩ đến bộ dạng lúc nãy của mình đã bị vú Ngô nhìn thấy, cô vội rời khỏi vòng tay của hắn, chạy lại bên vú Ngô nũng nụi nói:
- Vú Ngô, đều do anh ấy chủ động cả, vú đánh anh ấy dùm con đi.
- Vú không dám, bây giờ cậu Diệp đã là chồng của tiểu thư, vú không có gan lớn thế đâu.
Vú Ngô đùa bảo:
- Hơn nữa, hai người vừa mới kết hôn, ngọt ngào trong kết hôn cũng là điều bình thường, vú là người từng trải, tiểu thư không cần lo lắng, nếu thấy vú ở đây trở ngại cho hai người thì vú có thể về phòng.
- Vú Ngô, vú đừng nói bậy nữa, ai vừa kết hôn với anh ấy chứ, người ta chỉ vừa mới đăng kí thôi.
Bạch Tình Đình xấu hổ đính chính.
- Đăng ký chẳng phải kết hôn rồi sao, con đừng nghĩ rằng cái gì vú cũng không biết. Bây giờ các con đã là vợ chồng hợp pháp, còn chuyện hôn lễ chẳng phải sắp đến rồi sao, qua ba bốn ngày nữa, hai người đã tổ chức lễ cưới rồi. Ây, theo vú thấy, bây giờ hai người đã là vợ chồng rồi, còn hôn lễ, chẳng qua là cho người ngoài xem thôi.
- Vú Ngô, con không nói chuyện với vú nữa.
Bạch Tình Đình cong môi lên, kéo ghế ra ngồi xuống. Câu nói này của vú Ngô đã nói trúng tim của cô, cô cũng có suy nghĩ như vậy, lén nhìn Diệp Lăng Phi một cái, phát hiện hắn đang cười xấu xa với cô, bất giác cô đặt hai tay xuống bên dưới, chẳng hiểu tại sao trong lòng cô lại rất căng thẳng, luôn cảm giác tối nay là một ngày trọng đại nhất trong cuộc đời cô, bất giác trong đầu cô lại hiện lên cái phần dưới cộm cộm của hắn, tim lại đập loạn cả lên.
Diệp Lăng Phi làm sao mà biết được trong đầu cô lại nghĩ nhiều như vậy, biểu hiện của hắn lúc này chỉ là chọc ghẹo cô, nhưng hắn lại đang rất tỉnh táo. Về phía Bạch Cảnh Sùng hắn sắp xếp Dã Thú theo bảo vệ. Hắn vốn cũng chẳng phải thần thánh, làm sao biết được mục tiêu tiếp theo của Stevn sẽ là ai, có thể nói mỗi người trên danh sách đó đều có thể là mục tiêu tiếp theo cả, từ lúc hắn trở về Vọng Hải đến nay, đây là lần đầu tiên khiến cho hắn thật sự cảm thấy được nguy hiểm đang đến gần, an lạc trong cuộc sống của người bình thường khiến cho sự nhạy cảm về nguy hiểm đã mất đi từ lâu trong hắn lần này lại xuất hiện, Diệp Lăng Phi lúc này đã hoàn tất việc chuẩn bị nghênh đón Steven, nhưng hắn cũng không phải là tên ngốc ngồi chờ chết, hắn phải chủ động ra tay, mà còn phải để cho Steven biết, sai lầm lớn nhất cả đời này của hắn là đến Vọng Hải, thành phố Vọng Hải, là thành phố thuộc về Diệp Lăng Phi, nơi đây sẽ chôn xác những kẻ thù của Satan, nơi đây là sát trường nhân gian của Satan.