Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1189: Chương 1189: Chúng ta quay về thôi




Vu Đình Đình ban đầu không nhìn thấy Điền Tư. Khi Điền Tư vào Vu Đình Đình đang nói chuyện với Đường Hiểu Uyển và mọi người, nghe Diệp Lăng Phi nhắc, Vu Đình Đình mới nhìn thấy Điền Tư đứng ở cửa nhà hàng. Nhưng người thanh niên cùng đến với Điền Tư, Vu Đình Đình lại không quen, cô ta cũng chưa từng gặp.

Khi Vu Đình Đình nhìn thấy Điền Tư và người thanh niên lạ mặt kia, Điền Tư cũng nhìn thấy Vu Đình Đình. Đồng thời Điền Tư cũng nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Điền Tư hơi sửng sốt dường như có vẻ do dự không biết có nên chào Vu Đình Đình hay không. Vu Đình Đình cũng giống như Điền Tư, cô ta cũng đang do dự không biết có nên chào Điền Tư hay không.

Vu Đình Đình không nói với Điền Tư về chuyện giữa cô ta và Diệp Lăng Phi, vì vậy khi Vu Đình Đình tình cờ gặp Điền Tư trong nhà hàng, cô ta cảm thấy có phần bất an, không biết có nên chào Điền Tư hay không. Trong lúc Điền Tư và Vu Đình Đình đang chần chừ, Diệp Lăng Phi bèn giơ tay lên chào: Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp em ở đây.

Điền Tư nghe thấy tiếng Điền Tư xong, cô ta biết cho dù mình không muốn gặp Vu Đình Đình cũng không được, chỉ còn cách đi đền chào Vu Đình Đình. Chỉ là trong lòng Điền Tư có chút lo lắng, không biết Vu Đình Đình có nói lại với Trần Dương những gì mà cô ta nhìn thấy không.

Điền Tư hôm nay không đi cùng vời Trần Dương, cô ta đi gặp một người bạn học hồi cấp ba, người bạn đó cũng đang học ở Vọng Hải, chỉ là trường đại học ở ngoại thành, lần này, người bạn học đó của Điền Tư đi vào thành phố là để gặp Điền Tư. Điền Tư vốn định tìm một chỗ nào đó ngồi ăn cơm với bạn cô ta nhưng không ngờ lại gặp Vu Đình Đình ở đây.

Nhưng trong lòng Điền Tư ít nhiều có chút vui mừng, có ta có thể nhìn thấy Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi cùng ăn cơm với nhau, điều này chứng tỏ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình quả thực có quan hệ thân thiết với nhau, còn hai người đẹp ở bên cạnh Điền Tư chỉ nhìn lướt qua chứ không hề chú ý.

Điền Tư đi thẳng về phía Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Thật trùng hợp em cũng không ngờ có thể gặp mọi người ở đây, hôm nay em đi ăn cơm với bạn cấp ba của em, Đình Đình, cậu cũng đến ăn cơm hả?

Câu nói của Điền Tư, hỏi cũng như không, nếu Vu Đình Đình không đến ăn cơm thì cũng không ngồi ở đây. Nhưng Điền Tư vừa nói bèn nói rõ quan hệ giữa cô ta và người thanh niên kia, cũng không muốn để Vu Đình Đình hiểu nhầm. Nhưng Vu Đình Đình vốn không phải là loại phụ nữa thích quản chuyện của người khác, nên cô ta không quan tâm Điền Tư đi ăn cơm với ai.

Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói vậy xong, cô ta cũng giống như giải thích với Điền Tư, vội vàng nói:

- Tớ cũng đi cùng bạn đến ăn cơm. Điền Tư, tớ giới thiệu với cậu một chút, đây là chị tiểu Uyển, kia là chị Khả Hân…

Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình giải thích với Điền Tư, trong lòng hắn thấy thật buồn cười, xem ra Vu Đình Đình lo lắng Điền Tư biết được quan hệ giữa cô ta và Diệp Lăng Phi nên mới giải thích như vậy với Điền Tư. Diệp Lăng Phi cũng có tính toán của riêng mình, ban nãy khi hắn nhìn thấy Điền Tư thì nghĩ nếu hắn không chào hỏi gì sẽ khiến Điền Tư nghi ngờ, như thế thà rằng chào hỏi với Điền Tư thì tốt hơn.

Điền Tư nhìn Diệp Lăng Phi cười nói: Diệp tiên sinh không ngờ anh và Đình Đình lại quen biết nhau.

Trước mặt Điền Tư, Diệp Lăng Phi tỏ ra không hề có chút lo lắng sợ bị Điền Tư phát hiện bí mật của hắn. Hắn liếc nhìn Điền Tư nói:

- Ừ, là bạn bè ấy mà. Khi nào em có thời gian, anh muốn nói chuyện với em.

Điền Tư hơi sửng sốt. cô ta có phẩn không hiểu nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Nói chuyện với em? Diệp tiên sinh, anh tìm em có việc gì không?

- Cũng không có việc gì, chỉ là muốn nói chuyện với em thôi, khi nào thì em có thời gian?

Điền Tư nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta nhìn người bạn học của mình đang đứng cạnh mình nói:

- Hôm nay em phải đi cùng với bạn em, có lẽ…có lẽ phải đợi hai hôm nữa.

- Đã như vậy thì hai hôm nữa sẽ nói vậy. Anh cho em số điện thoại của anh, đợi em có thời gian, thì nhớ gọi điện cho anh, anh muốn nói chuyện với em.

Diệp Lăng Phi đưa số điện thoại của hắn cho Điền Tư, Điền Tư lưu lại xong bèn cùng với bạn học của cô ta rời khỏi nhà hàng. Khi ra khỏi nhà hàng, người thanh niên kia muốn hỏi Điền Tư, thì thấy Điền Tư cau mày có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì. Anh ta đã chuẩn bị nói rồi nhưng rồi lại không nói nữa. Điền Tư đang suy nghĩ những lời mà ban nãy Diệp Lăng Phi nói, Diệp Lăng Phi lại muốn nói chuyện với cô ta, lẽ nào Diệp Lăng Phi đã nhìn ra kế hoạch của cô ta? Điền Tư nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không đúng, bản thân cô ta không hề thể hiện những suy nghĩ bên trong ra ngoài, Diệp Lăng Phi làm sao có thể nhìn thấy kế hoạch thật sự của cô ta chứ?

Điền Tư lại nghĩ liệu có phải Diệp Lăng Phi đã thích cô ta rồi không? Suy nghĩ này bất chợt lóe lên trong đầu Điền Tư, ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy điều này thật buồn cười. Một người đàn ông như Diệp Lăng Phi làm sao có thể dễ dàng thích một đứa con gái như cô ta chứ. Đây chẳng qua chỉ là một suy nghĩ thật buồn cười của cô ta mà thôi, Điền Tư lập tức bỏ cái ý nghĩ này đi. Điền Tư không hiểu rút cuộc Diệp Lăng Phi tại sao lại muốn nói chuyện với cô ta?

Lý Khả Hân nhìn Điền Tư đi ra khỏi nhà hàng, cô ta quay sang Diệp Lăng Phi cười nói:

- Diệp Lăng Phi, anh đúng là tính xấu khó sửa, anh như thế không phải là đã thích người ta rồi hay sao?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Khả Hân, em hiểu nhầm rồi, anh làm sao có thể thích cô ta được chứ, anh chỉ là có một số việc muốn nói chuyện muốn cô gái đó mà thôi, anh thấy, cô gái đó không hề đơn giản chút nào.

Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, cảm thấy rất kỳ lạ hỏi:

- Không đơn giản? Diệp Lăng Phi, sao em không cảm thấy cô gái đó không đơn giản chứ, em thấy cô gái đó rất tốt.

- Tốt hay không không phải nhìn từ bên ngoài mà biết được. Khả Hân, vậy anh hỏi em, em thấy tính cách cô gái này thế nào?

Lý Khả Hân bĩu môi nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Em cũng không phải là thần tiên, em làm sao nhìn ra được. Diệp Lăng Phi, không phải là anh nhìn ra được tính cách của cô gái đó đấy chứ?

- Nếu anh không nhìn ra, anh làm sao lại hỏi em như vậy chứ.

Diệp Lăng Phi nói đến đây bèn quay sang Vu Đình Đình nói:

- Đình Đình, về sau em nên hạn chế tiếp xúc với cô ta, cô gái này không hề đơn giản đâu, cẩn thận kẻo bị cô ta lừa, anh không muốn lại xuất hiện một sự việc Tần Dao nữa đâu, hồi đó Tần Dao đã khiến anh vô cùng khốn đốn rồi nếu lại xuất hiện một Tần Dao nữa anh thật không chịu nổi đâu.

Vu Đình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy với cô ta xong, cô ta vội vàng nói:

- Diệp đại ca, em biết rồi ạ. Em sẽ cẩn thận.

Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Tần Dao, có ta nhớ ra đã rất lâu rồi không có tin tức gì của Tần Dao, nghe nói là đã sang Anh Quốc. Lý Khả Hân thuận miệng hỏi:

- Diệp Lăng Phi, ban nãy anh nhắc đến Tần Dao, cô gái đó bây giờ sao rồi?

- Đang học ở Anh Quốc. Anh cũng lâu lắm rồi không gặp cô ấy rồi, cũng không biết bây giờ cô ấy thế nào, nhưng ở bên Anh Quốc có người chăm sóc cho cô ấy, nên không cần phải lo lắng cho cô ấy. Tần Dao, cô gái này lòng dạ cũng không quá xấu xa chỉ là trong lòng có qua nhiều…, mới dẫn đến hậu quả như vậy, anh hy vọng Tần Dao ở Anh Quốc có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, đến lúc đó Tần Dao không cần mang theo gánh nặng để sống nữa.

Lý Khả Hân gật đầu nói:

- Nói cũng đúng, em cũng cảm thấy cô gái đó mang trên vai quá nhiều thứ, em thật sự mong muốn cô ấy có thể bỏ bớt xuống.

Diệp Lăng Phi ăn cơm trưa với mấy người Lý Khả Hân xong, lại cùng ba người bọn họ đi dạo phố, hơn ba giờ chiều Diệp Lăng Phi mới lái xe quay về biệt thự. Khi hắn ta lai xe quay về tiểu khu bên bờ biển Ánh Dương, Suzu Yamakawa và Minako vừa mới từ bên ngoài quay về. Diệp Lăng Phi đỗ xe xong, khi hắn xuống xe bèn nhìn thấy Minako và Suzu Yamakawa đi đến trước mặt hắn.

- Diệp tiên sinh, ông đã về. Minako, Suzu Yamakawa và Diệp Lăng Phi chào hỏi nhau.

Diệp Lăng Phi gật đầu cười, liếc nhìn cách trang điểm của Suzu Yamakawa và Minako, cười hỏi:

- Hai người đi đâu vậy?

Suzu Yamakawa trên tay cầm một bình nhựa đựng nước biển sáng lóa trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Chúng tôi đi ra bờ biển chơi. Tôi bắt được rất nhiều cua, Diệp tiên sinh tối nay chúng ta sẽ được ăn cua rồi.

Diệp Lăng Phi lắc đầu cười nói:

- Suzu Yamakawa, không phải tôi nói cô đâu, nhưng thứ này không an toàn thì làm thế nào, bây giờ ở bờ biển rất bẩn, nếu ăn thứ này vào mà sinh bệnh thì không tốt đâu. Ý của tôi là, cô có thể chơi nhưng ăn thì thôi, bỏ đi, cô thấy có đúng không?

Minako khi đó đi đến bên cạnh Suzu Yamakawa nói:

- Tiểu thư Yamakawa, tôi cũng cho rằng thứ này không nên ăn thì tốt hơn.

Suzu Yamakawa nghe Minako và Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta gật đầu nói:

- Vậy được rồi.

Đúng lúc Suzu Yamakawa và Minako định đi vào biệt thự, Diệp Lăng Phi liền gọi:

- Minako, cô đợi một chút, tôi tìm cô có chút việc.

Minako nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong bèn dừng lại, Diệp Lăng Phi nói:

- Minako, đi cùng tôi ra bên đi dạo một chút, tôi vẫn chưa đi xem ở đây.

- Vâng ạ.

Diệp Lăng Phi và Minako đi ra ngoài, cách biệt thự mà Diệp Lăng Phi sống không xa chính là biệt thự của Dã Thú nhưng Diệp Lăng Phi không đi về phía biệt thự của Dã Thú mà cùng Minako đi về phía bờ biển. Họ đi cách biệt thự không xa, phía trước có một con đê bảo hộ. Diệp Lăng Phi đi xuống bậc thang trước rồi quay người lại đưa tay ra để dắt Minako xuống, ban đầu Minako hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó bèn đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô ta ra. Da của Minako rất đẹp, làn da mịn màng đó không phải có được nhờ chăm sóc mà đó là làn da mịn màng tự nhiên, rất khó mà tưởng tượng được Minako một người con gái làm công việc nguy hiểm như vậy lại có được làn da đẹp đến thế. Diệp Lăng Phi cầm tay Minako, cảm thấy bàn tay của Minako thật mịn màng, thật đẹp. Nhưng Diệp Lăng Phi không hề suy nghĩ nhiều, hắn dắt Minako đi xuống đê bảo hộ rồi mới buông tay ra. Phía trước là đại đương xanh thẳm, trên bãi cát vẫn còn in lại vết chân của Minako và Suzu Yamakawa ban nãy chơi đùa ở đây.

- Mianko, cô thích nơi này không?

Diệp Lăng Phi đi trên bãi cát về phía đại dương. Gió biển hôm nay hơi mạnh, còn chưa đến bờ biển, Diệp Lăng Phi đã cảm nhận thấy gió biển mang theo những hạt nước mặn, hắn không đi đến quá gần bờ biển mà đứng trên bãi cát cách mặt nước biển khoảng một mét.

- Tôi rất thích nơi này.

Minako đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô ta đưa tay lên mặt gạt tóc về phía tai, hướng mặt về phía Diệp Lăng Phi, Minako thấy Diệp Lăng Phi nhất định là có chuyện muốn nói với cô ta. Minako cứ thế nhìn Diệp Lăng Phi, đợi Diệp Lăng Phi nói ra. Diệp Lăng Phi cũng không vội nói ra suy nghĩ của mình mà đứng nói chuyện phiếm với Minako.

- Tôi cũng thích nơi này, cô nhìn xem biển xanh biết bao, sống ở đây có thể ngửi thấy mùi của biển, Minako, nơi trước đây cô sống ở Nhật Bản có biển không?

- Có ạ!

Minako gật đầu, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi quay mặt sang nói:

- Minako, tôi nhớ đã từng nói với cô, tại sao tôi phải vội vàng chuyển đến đây ở.

- Đúng vậy. Diệp tiên sinh, tôi đương nhiên nhớ ạ.

- Cô nhớ thì tốt. Chuyển đến ở cạnh bờ biển, mặc dù bên trong có một số nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng cho dù nói thế nào có thể ở cạnh ờ biển vẫn là một chuyện khiến người ta thấy vui mừng, đợi khi mọi chuyện ổn thỏa chúng ta có thể cùng nhau ra biển chơi.

Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn về phía những người đang chơi đùa trên bãi biển nói tiếp:

- Giống như những người kia vậy, vui đùa một cách vô lo vô nghĩ.

Minako nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta không nói gì, Minako biết đằng sau những câu nói này của Diệp Lăng Phi vẫn còn điều muốn nói, cô ta muốn đợi Diệp Lăng Phi nói hết xong mới quết định nên nói gì với Diệp Lăng Phi. Quả nhiên, Diệp Lăng Phi dừng lại giây lát rồi quay mặt sang phía Minako nói:

- Mianko nhưng kẻ đó đến Vọng Hải rồi, mặc dù hiện nay không phải tất cả đều đã đến nhưng tôi cảm thấy trong bọn chúng đã có một số kẻ đến Vọng Hải rồi, tôi thậm chí có thể ngửi được hơi thở của bọn chúng, bọn chúng nấp trong chỗ tối, để tấn công chí mạng vào chúng ta, Minako, nếu lần này không thể vượt qua, sau này tôi sẽ không có cơ hội vui chơi cùng mọi người nữa.

- Diệp tiên sinh…

Minako nghe Diệp Lăng Phi nói xong, trong lòng bắt đầu thấy lo lắng, cô ta vốn định hỏi Diệp Lăng Phi có việc gì có thể giúp đỡ nhưng Minako chi nói được ba chữ thì đã bị Diệp Lăng Phi cắt ngang:

- Minako, tôi biết cô muốn nói gì, tôi nói riêng những lời này với cô không phải là mong muốn cô giúp đỡ tôi trong việc này, việc này đều là việc của tôi đương nhiên tôi phải tự mình giải quyết, cho dù cô muốn giúp tôi cô cũng không thể giúp được gì. Tôi chỉ hy vọng cô có thể bảo vệ cho Tình Đình, Tình Đình là điểm yếu của tôi, nếu bọn chúng bắt được Tình Đình, thì sẽ là đòn trí mạng đối với tôi, tôi không muốn điều đó xảy ra, vì vậy tôi mới hy vọng cô dùng hết sức của mình để bảo vệ cho Tình Đình. Điều quan trọng nhất là không được để Tình Đình phát hiện bất cứ điều gì , tôi không muốn để Tình Đình sống trong nỗi sợ hãi, Minako, cô hiểu ý tôi chứ?

Minako gật đầu nói:

- Diệp tiên sinh, tôi hiểu, tôi sẽ bảo vệ cho tiểu thư Bạch, về điều này ông có thể yên tâm.

Diệp Lăng Phi nghe Minako nói vậy xong, hắn đưa tay vỗ nhẽ vào vai Minako nói:

- Điều đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất của cô đối với tôi, sau này cô phải ở cạnh Tình Đình mọi lúc mọi nơi, một bước cũng không được rời, bất luận cô ấy đi đâu, cô đều phải đi cùng, nếu cô ấy không đưa cô đi cùng, cô nhất định phải gọi điện thoại cho tôi. Tôi thấy, khoảng thời gian này rất nguy hiểm nếu có thể vượt qua thì coi như an toàn.

- Diệp tiên sinh, về điều này ông cứ yên tâm, trước đây tôi đã bảo vệ tiểu thư Yamakawa, trong lĩnh vực này tôi có rất nhiều kinh nghiệm, tôi sẽ dùng cách thức hợp lý và an toàn nhất để bảo vệ tiểu thư Bạch.

Diệp Lăng Phi gật đầu cười nói:

- Đương nhiên rồi, trong lĩnh vực này tôi tin vào năng lực của cô. Thực ra tôi không hề lo lắng về năng lực của cô mà lo Tình Đình quá tự do, tùy tiện.

Minako nhìn Diệp Lăng Phi cô ta khẽ nói:

- Diệp tiên sinh, tôi có hỏi thêm một điều được không?

Diệp Lăng Phi nghe Minako nói vậy xong bèn nhìn Minako gật đầu nói:

- Đương nhiên có thể. Minako, tôi nhớ là đã nói với cô rất nhiều lần, giữa tôi và cô không phải là quan hệ chủ tớ gì cả mà chúng ta bạn bè, nếu cô đồng ý, có thể coi tôi như người nhà của cô, và ở đây chính là nhà của cô, cô và tôi khi nói chuyện không cần dùng khẩu khí quá khách sáo, đương nhiên nếu cô nhất quyết muốn dùng cách nói đó tôi cũng không ép cô phải thay đổi, dù sao điều này là quyền tự do của cô, tôi chỉ muốn cô biết rằng trước mặt tôi không cần phải dùng khẩu khí khách sáo như vậy.

Minako nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong. Cô ta giải thích:

- Diệp tiên sinh, điều này tôi biết, tôi chỉ là trong nhất thời không thay đổi được.

Diệp Lăng Phi nhìn Minako cười nói:

- Minako, ban nãy tôi đã nói với cô rồi, cô và tôi là bạn bèn, là người một nhà, cô không cần phải giải thích điều gì với tôi, cô có chuyện gì thì cứ hỏi đi, tôi sẽ nói với cô tất cả những gì tôi biết.

- Diệp tiên sinh, nhưng kẻ đó là người như thế nào?

Minako hỏi Diệp Lăng Phi như vậy. Diệp Lăng Phi dương như sớm đã biết Minako sẽ hỏi như vậy, nghe thấy Minako hỏi xong, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Có thể nói là một bọn rất nguy hiểm, chính xác hơn là một đám lính đánh thuê, Minako, cô nên biết rõ, lính đánh thuê là những kẻ rất nguy hiểm trong thế giới này, bọn chúng vì tiền mà liều cả tính mạng, khi đối mặt với những kẻ đó, điều chúng ta phải làm là tiêu diệt chúng, không được để bọn chúng có bất kỳ cơ hội hành động nào.

Minako nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta gật đầu nói:

- Diệp tiên sinh, tôi biết rồi ạ.

- Biết thì tốt!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì có một cơn gió biển thổi đến, Minako hơi run, Diệp Lăng Phi dang tay khoác lên vai Minako cười nói:

- Đi thôi, chúng ta quay về thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.