Đô Thị Tàng Kiều

Chương 122: Chương 122: Chương 0122






Diệp Lăng Phi kẹp lấy một tập báo chí đi vào trong tòa cao ốc của tập đoàn Tân Á. Chuyện đêm qua đã được các tờ báo chí đưa lên trang đầu. Các tờ báo đều viết rằng hai sát thủ đều do Chu Hân Mính xử lý, phút chốc, Chu Hân Mính đã trở thành minh tinh.

Chu Hân Mính dù sao cũng là con gái của phó thị trưởng cho nên những phương tiện truyền thông liền dựa vào cơ hội này mà nịnh hót nàng. Diệp Lăng Phi đối với kết quả này rất hài lòng, dù sao hắn cũng không coi trọng cái danh, chỉ cần không ai phát hiện ra thân phận của hắn là tốt rồi.

Tâm tình lúc này của Bạch Tình Đình bởi vì chuyện của Chu Hân Mính mà không tốt. Sáng sớm, nàng đã hẹn Chu Hân Mính đi dạo phố. Còn Diệp Lăng Phi thì đi làm và ngủ trong phòng làm việc của hắn, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa.

- Vào đi, cửa không có khóa.

Diệp Lăng Phi lười biếng cất tiếng.

Đường Hiểu Uyển từ ngoài cửa đi vào, nàng chần chừ nhìn Diệp Lăng Phi đang ngáp ở trên ghế, dường như là hắn không thấy mình diết vào vậy. Vừa nhìn thấy Đường Hiểu Uyển, khuôn mặt Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười, hắn chào hỏi:

- Hiểu Uyển, màu vào đi, đứng ở cửa làm gì?

Đường Hiểu Uyển lúc này mới đi vào trong phòng của Diệp Lăng Phi, sau đó nàng thuận tay đóng cửa lại. Nàng đứng trước mặt hắn, đánh giá thì thấy ngoại trừ sự mệt mỏi trên khuôn mặt còn tất cả đều bình thường.

- Em nghe nói Diệp đại ca bị bệnh cho nên muốn đến thăm anh một chút.

Đường Hiểu Uyển đứng đối diện với Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói.

Lúc này Diệp Lăng Phi mới nhớ tới hôm qua mình không đi làm việc. Cũng không biết Đường Hiểu Uyển nghe từ đâu nói mình bị bệnh. Hắn cười ha hả nói:

- Hiểu Uyển, em thấy anh giống người bị bệnh hay sao?

Đường Hiểu Uyển lắc đầu không nói chuyện. Hai tay nàng chắp thành một khối, vân vê tà áo của mình, tựa hồ có chuyện muốn nói với Diệp Lăng Phi nhưng không biết phải nói thế nào.

Diệp Lăng Phi thấy dáng vẻ băn khoăn của Đường Hiểu Uyển thì cười nói:

- Hiểu Uyển, ở đây không có người ngoài, có việc gì em cứ nói chẳng lẽ chúng ta còn có chuyện phải giấu nhau hay sao?

Đường Hiểu Uyển đưa cặp mắt xinh đẹp nhìn Diệp Lăng Phi, tựa hồ như sắp khóc. Lần này Diệp Lăng Phi vội vàng đứng giậy, kéo Đường Hiểu Uyển xuống ghế sa lông.

- Hiểu Uyển, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ lưng Đường Hiểu Uyển. Không ngờ, sau đó nàng lại ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, gục vào trong lồng ngực của hắn khóc thút thít:

- Em cùng với ba ba cãi nhau, ba ba nói rằng không quan tâm đến em nữa.

- Sự tình nghiêm trọng như vậy ư?

Diệp Lăng Phi không ngờ Đường Hiểu Uyển lại có lá gan cãi nhau với ba ba của mình, chuyện này quả là bất ngờ đối với hắn. Hắn đỡ Đường Hiểu Uyển dậy, yêu thương lau nước mắt của nàng rồi ân cần hỏi:

- Tại sao lại như vậy, em với ba ba của mình vì chuyện gì mà cãi nhau?

Đường Hiểu Uyển nức nở, đứt quãng nói lại với Diệp Lăng Phi chuyện cãi nhau của mình với ba ba. Hóa ra, cái tên Thạch Tuất Kiệt đã nói lại với ba của Đường Hiểu Uyển chuyện hôm bữa làm cho ông chất vấn nàng.

Đây là lần đầu tiên Đường Hiểu Uyển cãi nhau với ba của mình, cuối cùng khiến cho ông nổi giận lôi đình, muốn Đường Hiểu Uyển ngay lập tức rời khỏi tập đoàn Tân Á, cắt đứt liên lạc với Diệp Lăng Phi. Cũng không biết Đường Hiểu Uyển có dũng khí từ nơi nào, công khai phản đối khiến cho Đường phụ không có biện pháp. Đường phụ tính tình nóng nảy, hơn nữa trước đây Đường Hiểu Uyển là một cô gái rất nghe lời, chưa từng cãi nhau với ông, hiện tại lại phát sinh quan hệ với một người đàn ông hơn mình khá nhiều tuổi ông làm sao chịu được.

Thế là lúc đó ông cho Đường Hiểu Uyển một cái bạt tai, lại còn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với nàng. Trong lúc tức giận, Đường Hiểu Uyển ôm hành lý rời khỏi nhà.

Dĩ nhiên, chỗ duy nhất nàng có thể đến chính là nhà của Lý Khả Hân. Nhưng ở nhà Lý Khả Hân mãi cũng không phải là hay cho nên nàng muốn hỏi Diệp Lăng Phi nên làm sao bây giờ. Kết quả, Diệp Lăng Phi lại không đi làm cho nên mãi đến hôm nay nàng mới vội vàng tìm hắn.

Nghe Đường Hiểu Uyển kể lại mọi chuyện đột nhiên Diệp Lăng Phi cười rộ lên, hắn khẽ vỗ vỗ nhẹ lưng Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, em dám trốn khỏi nhà, điều đó chứng minh em đã trưởng thành.

Đường Hiểu Uyển đưa đôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn Diệp Lăng Phi, nức nở nói:

- Nhưng ba của em giận em.

- Tức giận là điều bình thường, em thử ngẫm lại xem, ba của em nghe thấy em có quan hệ với một người nam nhân khác, hơn nữa là một lão nam nhân đã nhiều tuổi thì dĩ nhiên là ông ta phải tức giận rồi.

Đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi gọi mình là lão nam nhân thì nở ra một nụ cười. Trông thấy nụ cười của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi liền khẽ bóp bóp mũi của nàng rồi nói:

- Em cũng thật là, chúng rõ ràng không có quan hệ gì với nhau mà hết lần này tới lần khác lại nói là có khiến cho ba của em hiểu lầm là anh câu dẫn con gái của ông ta.

Ha ha, cũng tốt, bây giờ anh câu dẫn em, em xem ở trong phòng của anh còn có chỗ nghỉ ngơi, nếu không thì chúng ta đến đó phát sinh quan hệ đi.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cố ý dời tay đến hạ thân của Đường Hiểu Uyển. Lúc bàn tay phải của hắn chạm vào bụng của nàng, Đường Hiểu Uyển sợ Diệp Lăng Phi định làm chuyện xấu thì liền nói:

- Em bị ba ép cho nên mới nói bậy như vậy.

Trông thấy dáng vẻ sợ hãi của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi liền rút tay về cười nói:

- Có một số lời không thể nói lung tung được. Em không nên bị những kịch bản phim trên TV lừa gặt, cái gì mà gạo nói thành cơm, lừa dối là có thể vượt qua sự không đồng ý của ba mẹ. Anh thấy chuyện này cần phải nghĩ ra đối sách cho tốt, chỉ là nói đi cũng phải nói lại, em sống riêng cũng hay, ít nhất cũng phải cho em sống độc lập trong một khoảng thời gian.

Đường Hiểu Uyển nghe thấy câu nói này của Diệp Lăng Phi thì cảm thấy do dự không biết nên nghe theo ai. Nàng thò tay vào trong túi lấy ra chiếc khăn tay lau nước mắt. Thế nhưng thân thể nàng lúc này đang ở trong ngực Diệp Lăng Phi, trong lúc vô ý, ngực của nàng đa chạm vào tay của hắn.

Diệp Lăng Phi vốn đã không phải là thánh nhân, làm sao có thể chịu nổi sự câu dẫn lơ đãng như vậy của Đường Hiểu Uyển. Hắn cảm thấy tay của mình tê dại, đang đặt trước bộ ngực của Đường Hiểu Uyển, tư thế giống như là hắn đang nâng bầu phong nhũ của nàng lên vậy. Đường Hiểu Uyển chỉ lo lau chùi nước mắt, căn bản không để ý, một bên vừa lau nước mắt vừa nói:

- Diệp đại ca, em bây giờ đang ở cùng chỗ với chị Khả Hân, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

- Ừ, anh hiểu cảm giác của em, nhưng em mới rời khỏi nhà, ở cùng chỗ với Khả Hân cũng an toàn. Căn cứ vào suy đoán của anh, ba của em chủ yếu là nổi nóng nhất thời, sẽ nhanh chóng đưa em về nhà mà thôi.

Diệp Lăng Phi nói.

- À, em quên mất một chuyện.

Đường Hiểu Uyển đột nhiên cấ tiếng. Lần này dọa cho Diệp Lăng Phi nhảy dựng lên, hắn thầm nghĩ:

- Tiểu nha đầu này tại sao lại tỏ ra như vậy.

Đường Hiểu Uyển hơi lo lắng nói:

- Hôm trước em đến nhà của chị Khả Hân nói cho chị ấy nghe, chị Khả Hân nói là muốn tìm anh để tính sổ.

- Tìm anh để tính sổ ư?

Diệp Lăng Phi ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta không làm chuyện gì xấu, tại sao lại tìm ta tính sổ?

Đường Hiểu Uyển chưa nói xong những lời phía sau thì đột nhiên cửa phòng mở ra. Lý Khả Hân hung dữ đứng trước cửa, những động tác mập mờ lúc này của Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đều lọt vào trong mắt nàng.

- Thật là phiền toái.

Diệp Lăng Phi thấy tư thế của Lý Khả Hân thì biết rằng phiền toái sắp xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.