Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1362: Chương 1362: Chuyện Cũ (2)




Trác Việt không nhịn được nữa, theo lý mà nói gã không nên hỏi Diệp Lăng Phi như vậy nhưng trong lòng Trác Việt có tâm sự quả thật không nhịn nổi nữa. Trác Việt thấy Diệp Lăng Phi và bà chủ của gã có liên quan đến nhau, mỗi câu mà Diệp Lăng Phi nói đều biểu thị một cài gì đó. Trác Việt không hiểu gì cả, từ sau khi đến Vọng Hải, Trác Việt càng ngày càng không hiểu bà chủ của gã rút cuộc nghĩ chuyện gì. Gã càng không hiểu rõ thì lại càng muốn biết rút cuộc trong lòng Chu Ngọc Địch nghĩ gì. Bây giờ lại thấy Diệp Lăng Phi cười một cách bí ẩn như vậy, Trác Việt lại càng không nhịn được, gã họi vậy lại thấy Diệp Lăng Phi cười. Tiếng cười lần này của Diệp Lăng Phi rõ ràng nhỏ hơn nhiều hắn khẽ nói:

- Tôi cười anh có phải tối hôm qua bị mụ tú bà Chu Ngọc Địch bắt nạt không?

- Hả…!

Trác Việt nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong ban đầu hơi sửng sốt nhưng sau đó bèn thì thầm:

- Diệp tiên sinh, anh thật biết đùa nhưng kiểu đùa như thế tốt nhất là không nên dùng. Anh nói với tôi thì không sao nhỡ mà để bà chủ của tôi nghe được thì không hay đâu.

Diệp Lăng Phi bĩu môi hừ lạnh lùng nói:

- Tôi mà lại sợ mụ tú bà Chu Ngọc Địch đó sao. Tôi quen biết cô ta cũng hơn mười năm rồi, năm đó cô ta đã rất mạnh rồi nhưng tôi không hề sợ cô ta, bây giờ tôi lại càng không sợ cô ta. Nhưng tôi thấy Chu Ngọc Địch mấy năm gần đây chắc hẳn đã trải qua nhiều chuyện, gặp mặt nói chuyện với cô ta cũng đúng, ừm, xem ra tôi cần phải nói chuyện với cô ta mới được.

Diệp Lăng Phi thầm thì những điều mà Trác Việt không hiểu rõ lắm, hắn đi ở phía trước, Trác Việt đi ở phía sau. Trong lòng Trác Việt vẫn đang nghĩ về những lời mà ban nãy Diệp Lăng Phi nói với gã, tối hôm qua quả thực Trác Việt đã ở cùng với Chu Ngọc Địch nhưng điều mà Trác Việt muốn biết là tại sao Diệp Lăng Phin lại có thể nhìn ra điều đó, lẽ nào trên người gã có chỗ nào rửa chưa sạch? Trác Việt thấy hoang mang trong lòng, gã biết tính bà chủ của gã, nếu để bàn chủ của gã phát hiện ra trên người gã có chỗ nào không sạch sẽ thì sẽ phiền phức to.

Trác Việt thấp thỏm không yên, trên đường đi đến phòng khách vip, mấy lần Trác Việt định mở miệng hỏi Diệp Lăng Phi rút cuộc làm thế nào mà có thể nhìn ra được tối hôm qua gã ở cùng với Chu Ngọc Địch nhưng lời đã đến cửa miệng rồi mà lại không nói ra được. Trác Việt không dám hỏi gã chỉ có thể để ở trong lòng.

Trác Việt dẫn Diệp Lăng Phi đến phòng khách vip, đứng bên ngoài cửa phòng là hai người nữ tiếp viên. Mặc dù Trác Việt là giám đốc ở đây nhưng Trác Việt cũng không dám trực tiếp đẩy cửa vào, gã đứng ở ngoài cửa nói:

- Bà chủ, Diệp tiên sinh đến rồi.

Trác Việt vừa nói xong thì nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng một người phụ nữ giọng khàn khàn nói:

- Trác Việt, bảo Diệp tiên sinh vào đi, tôi đã đợi anh ta rất lâu rồi.

Khi Trác Việt nghe thấy người phụ nữ kia nói vậy, gã vội vàng đẩy cửa phòng khách vip ra, rồi dang tay mời Diệp Lăng Phi vào.

Diệp Lăng Phi cũng không khách sáo, rảo bước đi vào. Khi hắn vừa bước vào, Dã Thú ngồi đối diện cửa vội vàng đứng dậy, hai mắt gã đỏ au rõ ràng là không ngủ:

Dã Thú vòng qua cái bàn đi tới chào Diệp Lăng Phi.

- Lão đại, anh đến thật rồi?

Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú, xác định là chỉ có mất ngủ, ngoài ra không có chuyện gì khác, hắn mới yên tâm. Diệp Lăng Phi giơ tay phải ra đấm nhẹ vào vai Dã Thú nói:

- Tiểu tử thì ra là chạy đến đây chơi, chơi thì chơi nhưng không được quá mức nhất là cậu cơ bản không biết kẻ mà cậu phải đối mặt là người như thế nào.

Câu nói của Diệp Lăng Phi là ám chỉ Chu Ngọc Địch, trong phòng khách vip này ngoài bốn người đàn ông đang chơi bài ra thì còn một người đàn bà tóc ngắn, vắt chân ngồi trên sô pha đang nhìn ra, mặc dù Diệp Lăng Phi và Chu Ngọc Địch hơn mười năm rồi không gặp nhau nhưng lúc này Diệp Lăng Phi nhìn người đàn bà tóc ngắn kia vẫn có thể nhìn ra vài phần của Chu Ngọc Địch năm xưa.

Trong điện thoại Dã Thú đã nói với Diệp Lăng Phi, Chu Ngọc Địch rất đẹp. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Chu Ngọc Địch không hề xinh đẹp như Dã Thú nói, ít nhất trong mắt Diệp Lăng Phi, Chu Ngọc Địch không bằng Bạch Tình Đình. Con người Chu Ngọc Địch cho người ta một cảm giác không thoải mái, đó là thứ cảm giác thường thấy ở những người phụ nữ có thế mạnh, ngoài cái đó ra ở Chu Ngọc Địch còn có một cái gì đó khiến người khác không thể hiểu được. Ngay cả Diệp Lăng Phi khi đối diện với Chu Ngọc Địch cũng cảm thấy khó chịu, càng không cần nói đến cảm nhận của Trác Việt khi đối diện với Chu Ngọc Địch.

Diệp Lăng Phi quay mặt về phía Chu Ngọc Địch, câu nói ban nãy của hắn là ngầm ám chỉ Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch cũng biết rất rõ, thấy Diệp Lăng Phi quay mặt đi, Chu Ngọc Địch bèn đứng lên, trên mặt luôn mang nụ cười, cô ta đi tới khẽ nói:

- Diệp Lăng Phi, chúng ta đã lâu không gặp, anh nghĩ chúng ta nên ôm nhau thắm thiết hay bắt tay thật mật thì tốt hơn?

- Tôi thấy, hai chúng ta không cần làm gì cả, cứ như bây giờ thế này là được rồi.

Khi đối diện với Chu Ngọc Địch, hắn không thể không cẩn thận một chút, người đàn bà này cho người ta một cảm giác rất không thoải mái, dù sao cũng hơn mười năm rồi Diệp Lăng Phi không găp Chu Ngọc Địch, rút cuộc Chu Ngọc Địch đã trải qua những chuyện gì. Diệp Lăng Phi thấy cứ cẩn thận một chút thì hơn để tránh bị Chu Ngọc Định ám hại.

Diệp Lăng Phi nhìn Chu Ngọc Địch rồi nói thêm:

- Không ngờ giọng nói của cô lại trở nên khàn khàn thế này, lẽ nào đây là cái gọi là sự hớp dẫn của âm thanh?

Chu Ngọc Địch dừng lại giây lát rồi cười khẽ nói:

- Diệp Lăng Phi, anh nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn như thế, không để chỗ cho người khác nói, lẽ nào anh không biết anh nói với tôi như vậy là không lịch sự hay sao?

Diệp Lăng Phi không khách sáo nói:

- Điều đó đương nhiên tôi biết. Chỉ là trong lòng tôi rất hiếu kỳ, giọng nói của cô rút cuộc bị làm sao vậy, Chu Ngọc Địch, thực sự xin lỗi, vì tôi quá hiếu kỳ đên mức quên mất cả lịch sự. Bây giờ tôi xin lỗi cô, hy vọng cô tha lỗi cho tôi, đương nhiên nếu cô không tha lỗi cho tôi thì tôi cũng không có cách nào cả.

Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta không nhịn được phá lên cười. Cô ta lại liếc nhìn Diệp Lăng Phi rồi khẽ nói:

- Diệp Lăng Phi, anh quả thật không thay đổi chút nào, vẫn như năm đó, vừa nhìn thấy anh tôi đã biết tính cách của anh vẫn vô lại như trước đây, xem ra quả nhiên là tôi đã không nhìn nhầm. Cái này đều do tâm tính, trong lòng anh nghĩ như thế nào thì sẽ biểu hiện ra ngoài như thế ấy.

- Chu Ngọc Địch, theo như cô nói thì không phải trong lòng tôi rất đen tối hay sao. Cô xem diện mạo, sự thành thục, sự đen tối của cô bây giờ, ồ, không phải, không phải là đen tối mà phải nói là trên mặt bôi rất nhiều mỹ phẩm khiến sắc mặt cô có vẻ hồng hào, mịn màng nhưng tôi biết trên mặt cô nhất định là rất đen tối.

Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong cô ta lắc đầu nói:

- Diệp Lăng Phi, câu nói của anh là khen tôi hay là mắng tôi vậy?

- Cô nói xem? Nếu cô cho rằng tôi đang khen cô thì tôi sẽ thừa nhận là tôi khen cô còn nếu cô cho rằng tôi đang mắng cô thì tôi cũng thừa nhận là tôi đang mắng cô. Tôi không quan tâm, quan trong là ở cô, xem cô có phản ứng gì!

Chu Ngọc Địch lắc đầu nói:

- Xem ra, tính anh vẫn không hề thay đổi, bỏ đi, tôi không đôi co với anh nữa.

Chu Ngọc Địch nói rồi ngầm bảo Diệp Lăng Phi đến ngồi ở cái bàn bên cạnh ba người kia, cô ta nói:

- Diệp Lăng Phi, nếu anh đã đến, chi bằng đến đây chơi vài ván.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.