Chân Cơ bảo người tài xế xe taxi kia lái xe. Cô ta không cùng Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như đến bệnh viện, Chân Cơ dĩ nhiên biết rõ, Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như hai người này chẳng qua là bị trúng độc, nhưng loại chất
độc này sẽ không dễ dàng mà lấy mạng người ta được, Chân Cơ nhận được
lệnh là phải giết chết Tiểu Triệu, nhưng vẫn có một điều kiện tiên quyết đó chính là muốn từ miệng Tiểu Triệu biết được tin tức của Diệp Lăng
Phi. Dựa vào hiểu biết của Chu Ngọc Địch thì Diệp Lăng Phi phái Tiểu
Triệu đến tỉnh này là để điều tra chuyện về ngọc bội, nhưng Chu Ngọc
Địch vẫn lo lắng, Diệp Lăng Phi có ý định khác, vì vậy, Chu Ngọc Địch
muốn đẻ Chân Cơ đi tìm hiểu rõ ràng trước rồi sau đó diệt trừ Tiểu
Triệu.
Chiếc xe taxi kia theo lệnh của Chân Cơ mà đi đến khu Quảng trường phía
Bắc, xung quanh Quảng trường có nhiều người, Chân Cơ bảo người tài xế xe taxi kia dừng xe lại ở chỗ này.
- Bốn mươi lăm đồng!
Tài xế xe taxi kia nhìn thoáng qua không khí trên xe rồi lại nhìn đôi
nam nữ trẻ tuổi đang ngồi phía sau xe, tuy trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ nhưng hắn lại không hỏi. Chân Cơ ngồi ở ghế kế bên chỗ tài xế, cô lấy
từ trên người ra cái ví tiền, rồi từ đó lấy ra một tờ trăm tệ đưa cho
người tài xế xe taxi kia. Tài xế xe taxi cầm trong tay tờ trăm tệ. Sau
khi hắn xác nhận thật giả rồi thì đầu hơi cúi thấp xuống, hắn đang định
lấy tiền lẻ thối nhưng không ngờ lúc này Chân Cơ lấy hai tay đè mạnh lên đầu hắn rồi cô ta dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe thấy răng rắc một
tiếng, người tài xế xe taxi kia đập đầu xuống và chết ở trong xe.
Chân Cơ ngồi ở ghế kế bên tài xế, cô ta không vội vàng xử lý thi thể mà
ngược lại lấy từ trên người ra một hộp thuốc lá, cô ta lấy một điếu, vừa định lấy cái bật lửa thì phát hiện trong thi thể của người tài xế xe
taxi ở bên phải có một cái bật lửa, chắc là cái bật lửa của người tài xế xe taxi này, làm nghề lái xe taxi thì đại đa số bọn họ đều hút thuốc
lá, nhất là khi làm ca đêm thì lại càng hút thuốc lá nhiều hơn. Ai cũng
biết hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, nhưng không có cách nào khác, làm ca đêm thật sự là mệt mỏi rã rời, nếu như không có thuốc lá để làm cho
mình tỉnh táo thì lái xe lúc nửa đêm rất dễ dàng gặp chuyện không may.
Chân Cơ đưa tay lấy cái bật lửa, “Tách” một tiếng, sau khi bật lửa thì
Chân Cơ lấy điếu thuốc đưa lên trên ngọn lửa, sau khi hút một hơi thì cô ta đem cái bật lửa bỏ lại chỗ cũ. Cô ta móc từ trên người chiếc điện
thoại di động rồi bấm số gọi. Sau khi điện thoại được kết nối thì Chân
Cơ nói một cách nhàn nhạt:
- Người đã ở chỗ của tôi, anh nói xem tôi phải làm gì bây giờ?
Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trác Việt, Trác Việt cười nói:
- Chân Cơ, chẳng lẽ những chuyện này mà tôi còn phải dạy cho cô sao?
Mệnh lệnh của bà chủ tôi đã báo cho cô biết rồi, cô thực hiện mệnh lệnh
của bà chủ như thế nào thì đó là chuyện của cô, tôi chỉ phụ trách truyền đạt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì tôi không có liên can đâu!
- Trác Việt, anh đừng nói với tôi như vậy, tôi không thich kiểu đó đâu!
Chân Cơ nói một cách lạnh lùng,
- Tôi đến thành phố Vọng Hải chẳng qua là theo mệnh lệnh của bà chủ đến
giúp anh mà thôi, tôi sẽ không ở lại thành phố Vọng Hải lâu đâu, tôi và
anh không giống nhau, còn anh, anh phụ trách chuyện ở đây, nếu anh nói
chuyện này không liên quan đến anh thì coi như tôi chưa nói gì, tôi cũng sẽ không để bụng đâu!
Chân Cơ vừa nói những lời này xong, Trác Việt cũng có chút sốt ruột,
Trác Việt thật sự lo lắng cặp tình nhân này sẽ thật sự không quản, như
vậy thì trách nhiệm chính xác đều là của hắn. Trác Việt vừa nghĩ đến bà
chủ khi giận dữ thì khiến người ta cảm thấy sợ, Trác Việt không dám nói
đùa với Chân Cơ gì nữa, hắn vội vàng nói:
- Chân Cơ, theo ý của bà chủ thì giết chết tên cảnh sát kia dĩ nhiên, cô cần phải hiểu rốt cuộc Diệp Lăng Phi phái hắn đi tỉnh là để điều tra
cái gì!
- Chỉ là như vậy sao?
Chân Cơ hỏi.
- Đúng vậy!
Trác Việt nói một cách khẳng định,
- Như vậy thôi, Chân Cơ, cô còn có vấn đề gì nữa không?
- Nếu anh sớm nói như vậy thì đã không có chuyện gì rồi!
Chân Cơ cầm trong tay điếu thuốc và lạnh nhạt nói:
- Trác Việt, con người của tôi rất dễ nói chuyện, nếu anh không tự cao
tự đại thì tôi cũng sẽ không làm khó anh, tôi biết phải làm sao rồi!
Chân Cơ nói xong, cô ta cũng nói nhiều gì với Trác Việt, cô ta cúp máy.
Cô ta nhìn thoáng qua thi thi thể kia một cái thì thấy thi thể kia còn
gục trên tay lái, Chân Cơ vừa hút hai hơi thì sau đó ném điếu thuốc ra
ngoài, cô ta đẩy cửa xe ra rồi bước xuống xe. Chân Cơ ném thi thể đó lên ghế ngồi bên cạnh tài xế, không hề giống như những sát thủ bình thường, sau khi làm xong mục tiêu thì sẽ xử lý thi thể hoặc là nhét thi thể vào cốp phía sau xe rồi tìm một nơi thích hợp để xử lý. Chân Cơ lại đẩy thi thể đó sang chỗ ghế lái phụ, thoạt nhìn giống như là một người đang
ngồi ở ghế kế bên tài xế, Chân Cơ to gan, sau khi cô ta ngồi ở ghế lái
thì cô ta nhìn Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như đang ngồi ở phía sau, khóe
miệng hiện ra nụ cười lạnh lùng. Chân Cơ khởi động xe cô ta cần phải tìm một nơi tương đối thích hợp.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú ngồi máy bay đến sân bay của thành phố, Diệp
Lăng Phi vẫn hoài nghi chuyện người đàn ông kia, nhưng sau khi máy bay
hạ cánh thì người đó bước đi rất, căn bản không có ý dừng lại. Diệp Lăng Phi trong lòng buồn cười, mình đã mất công lo lắng trong quãng thời
gian dài vậy rồi, thì ra là người này căn bản không phải theo dõi mình,
xem ra chẳng qua là vô tình gặp mà thôi. Diệp Lăng Phi lúc này mới yên
tâm, hắn và Dã Thú đi ra khỏi sân bay, đứng ở trước cổng sân bay, Diệp
Lăng Phi nhìn Dã Thú một cái, hắn thấy Dã Thú cầm trong tay điện thoại
đang định gọi điện thoại, cho dù Dã Thú không nói, Diệp Lăng Phi cũng
biết Dã Thú rốt cuộc gọi điện thoại cho ai. Lúc trước, Dã Thú cũng đã
nói với Diệp Lăng Phi là bảo cô nữ tiếp viên hàng không gọi điện cho
hắn, vừa xuống máy bay thì Dã Thú tự nhiên vội vàng gọi điện thoại cho
nữ tiếp viên hàng không đó.
Diệp Lăng Phi cũng lấy điện thoại ra, trên máy bay không được gọi điện
thoại. Khi máy bay hạ cánh, Diệp Lăng Phi rốt cục cũng có thể gọi điện
thoại, hắn gọi điện thoại cho Tiểu Triệu trước tiên, hắn muốn báo cho
Tiểu Triệu biết mình đã đến tỉnh này rồi. Nhưng Diệp Lăng Phi liên tiếp
bấm điện thoại mấy lần, đầu dây điện thoại của Tiểu Triệu liên tục reo
nhưng không có ai nghe điện thoại.
- Tên tiểu tử này, rốt cuộc đang làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Tiểu Triệu không được, hắn để điện
thoại di động xuống, bây giờ Dã Thú đã nói chuyện điện thoại xong rồi,
nhưng Dã Thú lại hiện rõ vẻ thất vọng trên mặt rồi lại thấy Dã Thú cười
toe toét và mắng:
- Ài do, mụ đàn bà thối đó tối nay có hẹn rồi, ý muốn để mai hãy nói
tiếp, mụ đàn bà thối này dám đùa bỡn em, nếu như không muốn gặp em thì
sao lại cho em số điện thoại chứ, mẹ nó…!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói một cách hùng hùng hổ hổ, hắn đưa tay phải ra rồi vỗ vỗ vai Dã Thú và nói:
- Dã Thú, cậu không nghĩ một chút xem, cô nữ tiếp viên hàng kia có bạn
trai hay chưa? Theo anh nghĩ thì tám chín phần là tối nay người ta có
hẹn với bạn trai rồi, Dã Thú, đây không phải là tốt hay sao? Cậu nghĩ
đi, đừng có ở đây làm loạn nữa, nghe chưa hả?
- Khụ, em vốn dĩ đang... !
Dã Thú nói tới đây, hắn không nói câu tiếp theo mà sửa lại:
-Dù sao lần này em theo Lão Đại tới tỉnh này, không có gì, đợi sau khi
Lão Đại làm xong việc thì em sẽ đi tìm mụ đàn bà thối kia, em không tin
là em không thể đoạt được cô ta!
Diệp Lăng Phi cầm trong tay điện thoại và bấm số điện thoại của Tiểu
Triệu một lần nữa, lần này điện thoại của Tiểu Triệu khóa máy. Diệp Lăng Phi bỏ điện thoại xuống và thầm nói:
- Tiểu Triệu tên nhóc này rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
- Lão Đại, sao rồi?
Dã Thú không thể hẹn cô nữ tiếp viên hàng không kia đi ra ngoài, thái độ hăng hái của hắn có vẻ không được ổn lắm, hắn cầm trong tay túi du
lịch, chân phải hung hăng chà chà xuống mặt đất, có vể như trong lòng
không được vui. Diệp Lăng Phi xoay mặt sang phía Dã Thú, chiếc ba lô ở
trên vai hắn hơi hướng về phía trước, hắn nói:
- Không thể liên lạc được với Tiểu Triệu, trước khi anh đến, anh đã gọi
điện thoại cho cậu ta, nói cho cậu ta biết anh đã đến rồi, nhưng cái tên nhóc Tiểu Triệu này điện thoại vẫn không có ai nghe máy, bây giờ lại
còn tắt điện thoại, không biết Tiểu Triệu rốt cuộc đang làm cái gì, theo lý thì hắn làm việc luôn khiến người khác rất yên tâm!
- Có lẽ hắn đang sung sướng rồi, đâu có để ý đến anh nữa!