Đô Thị Tàng Kiều

Chương 787: Chương 787: Chuyện mới phát sinh




Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này, Chu Hân Mính lập tức trợn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. nói:

- Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu như vậy, anh mau quay về phòng của mình đi. em buồn ngủ lắm rồi!

Bạch Tình Đình chỉ mỉm cười không nói gì. nhưng nụ cười của Bạch Tình Đình mang theo một chút buồn phiền, cô không hy vọng Chu Hân Mính ngủ chung với hai người bọn họ, đây cũng là một phản ứng bình thưởng mà thôi, bất luận một người phụ nữ nào đều không mong muốn bên cạnh chồng của mình còn có người phụ nữ khác. Bây giờ Bạch Tình Đình đã nhẫn nhịn tới giới hạn của cô, chấp nhận chung sống với Chu Hân Mính, nhưng không chấp nhận chuyện cô và Chu Hân Mính cùng nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi. Trong TV thậm chí trong tiểu thuyết thưởng nhắc đến mấy chuyện kiều một chàng hai nàng, hiện giờ Bạch Tình Đình vẫn tạm thời chưa thể tiếp nhận chuyện này được.

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói vậy chỉ cười cười, bảo:

- Anh cũng chỉ nói đùa một câu cho vui thôi, không có ý gì khác đâu!

Nói xong. Diệp Lăng Phi đi đến bên người Bạch Tình Đình, cầm tay Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã. chúng mình về phòng đi!

Bạch Tình Đình đứng dậy, nói với Chu Hân Mính rằng:

- Hân Mính, cậu nên đi ngủ sớm một chút đi, chúc ngủ ngon!

- Ngủ ngon nhé!

Chu Hân Mính đáp lại.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình trở về phòng của mình, vừa về tới nơi Bạch Tình Đình lập tức oán trách:

- Ông xã. anh không thể quá đáng như vậy chứ! Em đã chấp nhận chuyện em và Hân Mính cùng chung sống với anh. nhưng mà em... em không thể chịu đựng được việc Hân Mính và em cùng ngủ với anh. Quan trọng... quan trọng nhất là em còn... còn chưa cùng anh làm... làm như vậy, nếu như anh và... Hân Mính cùng nhau. em... làm sao bây giờ?

Bạch Tình Đình thổ lộ hết lo lắng lớn nhất từ trong đáy lòng mình. Diệp Lăng Phi nghe cô nói vậy, ôm ngang lưng Bạch Tình Đình, đi về chỗ chiếc giường.

- Bảo bối Tình Đình của anh. anh cũng chỉ muốn đùa Hân Mính một chút thôi mà. em còn tưởng rằng anh định làm thế thật sao? Đừng có suy nghĩ lung tung nữa. bên cạnh anh có mình em như vậy là đủ rồi. anh làm gì có nhiều thể lực để ứng phó thêm một người nữa chứ!

Diệp Lăng Phi đặt Bạch Tình Đình lên giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Bạch Tình Đình nằm trên giường. cô cởi quần dài ra. chỉ chữa lại chiếc quần lót hình chữ T. Bạch Tình Đình hai tay cởi áo của mình ra. nói:

- ông xã. em biết vấn đề của chính mình, mãi cho đến bây giờ vẫn không thể làm chuyện đó với anh. Em thực sự đang rất cố gắng thuyết phục bản thân mình, em rất muốn làm chuyện đó với anh. Thật ra. em cũng biết, khi nãy em đối xử với Hân Mính hơi tàn nhẫn, nhưng mà ông xã. anh cũng nên suy nghĩ cảm giác của em. em thực sự không thể nào chấp nhận chuyện Hân Mính và anh làm chuyện đó ngay trước mặt em!

Diệp Lăng Phi ném chiếc quần lót mình vừa cởi ra lên giường. tay phải vuốt ve bộ ngực Bạch Tình Đình cách một lớp áo lót thêu ren. nói:

- Bà xã. anh cũng hiểu mà. Thật ra thì bây giờ em đã làm rất tốt rồi. anh cảm thấy thực sự rất thỏa măn. anh biết em đã nỗ lực hết sức rồi. Bà xã. không sao đâu. chúng ta còn nhiều thời gian, từ từ mọi chuyện sẽ đến. anh có thể để em chậm rãi tiếp nhận anh. Vừa rồi trong phòng tắm không phải chúng ta đã thử qua rồi sao. ít ra thì thân thể của em đã không còn bài xích nhiều như trước đây nữa. ừm. dù sao chúng ta còn rất nhiều thời gian, em có thể từ từ mà thích ứng!

- ông xã. cảm ơn anh!

Bạch Tình Đình động tình, cô chủ động hôn Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chặt cổ hắn. khuôn mặt trắng mịn dính chặt vào khuôn mặt của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã đại nhân, có muốn anh tắt đèn đi không, lẽ nào chúng ta ngủ mà vẫn cần bật đèn sao?

Bạch Tình Đình bật cười, nói:

- Cái anh này, đã biết rõ mà còn cố hỏi à. Ngủ thì đương nhiên phải tắt đèn rồi!

Diệp Lăng Phi cười ha hả. tắt đèn đi. một tay ôm tấm lung trần trơn mềm như mở đông của Bạch Tình Đình, tay kia thì đặt trên mông cô, sau khi nói câu chúc ngủ ngon với Bạch Tình Đình, thích thú ôm tấm thân mỹ lệ tuyệt thế mà ngủ.

Nếu như ban nãy Diệp Lăng Phi không thân mật với Bạch Tình Đình trong phòng tắm một trận thì lúc này nếu Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình quả thực là sẽ rất khó ngủ. nhưng màn thân thiết trong phòng tắm đã khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy thỏa măn cực độ, hiện giờ trong lòng Diệp Lăng Phi tràn đầy vui mừng. Hắn sung sướng ôm thân thể động lòng người của Bạch Tình Đình, nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp.

Mấy hồi chuông điện thoại liên tiếp đánh thức Diệp Lăng Phi đang ngủ say dậy. Diệp Lăng Phi mơ mơ màng màng quờ tay tìm điện thoại di động, hắn không cần nhìn màn hình cũng biết là Dã Thú gọi cho mình.

- Dã Thú. mày đến tỉnh thành rồi hả?

Diệp Lăng Phi mở mắt ra. hắn liếc nhìn Bạch Tình Đình nằm bên cạnh vừa mới tỉnh giấc, ra hiệu với cô ý bảo Bạch Tình Đình tiếp tục ngủ đi. Nhưng Bạch Tình Đình lại không lập tức nhắm mắt ngủ tiếp mà vươn hai tay ôm chặt Diệp Lăng Phi. Cô nâng đùi phải của mình lên. kẹp lấy thân thể của hắn.

Sự ôn nhu dịu dàng này quả thực khiến người khác cảm thấy mê muội, huống chỉ sự ôn nhu này người khác có thèm muốn đến mấy cũng không có được, bất luận người đàn ông nào cũng sẽ không thế rời bỏ được nó. Nhung mà bây giờ Diệp Lăng Phi có chuyện quan trọng phải làm. đành phải tạm thời bỏ qua ý muốn hưởng thụ. hắn chăm chú nghe Dã Thú ở đầu dây bên kia thuật lại tình hình, sau khi Dã Thú nói xong. Diệp Lăng Phi liền bảo:

- Dã Thú. mày dừng xe ở chỗ cầu vượt ấy, bây giờ tao sẽ lập tức đến chỗ mày. À. mày không cần đến đâu. mang theo một người đã phiền phức lắm rồi! A. đúng rồi. đừng để cái thằng nhãi kia bị chết đó!

Diệp Lăng Phi nói chuyện xong, để điện thoại di động xuống đầu giường, đưa tay vỗ vỗ mông Bạch Tình Đình, nói:

- Tiểu bảo bối của anh. bây giờ anh có chuyện phải ra ngoài xử lí. em cử nằm đây ngủ tiếp nhé, chờ anh giải quyết xong xuôi chuyện này sẽ quay trở lại tìm em.

Bạch Tình Đình nghe vậy lại lắc đầu. cô không ôm cổ Diệp Lăng Phi nữa. lấy tay xoa xoa hai mắt của mình, vừa ngáp vừa nói:

- Không, em phải rời giường, em muốn đi theo anh cơ!

- Không thể nào, em cũng muốn đi cùng anh à?

Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ của Bạch Tình Đình, đau lòng nói:

- Nếu không thì em cứ ngủ thêm một lát đi. thật ra thì cũng không có chuyệnquan trọng gì đâu!

- Không, em muốn dậy!

Bạch Tình Đình lấy tay vỗ vỗ gương mặt cua minh, thoáng cái ngồi hẳn dậy. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình khăng khăng muốn đi cùng, hắn không nói gì thêm nữa. Diệp Lăng Phi cũng rời giường, mặc một cái quần đùi, mở cửa phòng, đi đến gian phòng của Chu Hân Mính, vừa gõ cửa một lần. bên trong lập tức có tiếng bước chân, sau đó Chu Hân Mính đã ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa. Diệp Lăng Phi thấy dáng vẻ của Chu Hân Mính như vậy. kỳ quái hỏi:

- Hân Mính, không phải là cả đêm qua em không chợp mắt đấy chứ!

- Em chỉ ngủ đến khoảng hai giờ sáng, sau đó không ngủ tiếp nữa!

Chu Hân Mính nói,

- Em không ngủ được!

- À. ra thế. Vậy thì em qua phòng anh chờ một lát. anh lập tức chuẩn bị rồi ra ngoài!

Diệp Lăng Phi nói.

Chu Hân Mính có vẻ hơi chần chừ. cô nhìn về phía gian phòng của Diệp Lăng Phi. nói:

- Tình Đình còn đang ngủ. nếu như em sang bên đó thì sẽ quấy rầy giấc ngủ của Tình Đình mất!

- Tình Đình ấy à. em không cần lo lắng, cô ấy đã dậy rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Cô ấy cũng muốn đi cùng chúng ta!

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói vậy mới yên lòng, cùng Diệp Lăng Phi sang phòng của hắn. Bạch Tình Đình đang chuẩn bị trong phòng vệ sinh. Chu Hân Mính ngồi ở bên giường chờ Diệp Lăng Phi mặc quần áo. Không lâu sau. Bạch Tình Đình chỉ mặc nội y đi ra. Vừa nhìn thấy Chu Hân Mính ngồi trên giường. Bạch Tình Đình có chút lúng túng. Nói:

- Hân Mính, chào buổi sáng!

- ừ, chào buồi sáng!

Chu Hân Mính đáp lời.

Chu Hân Mính cảm giác bầu không khí ở đây có chút xấu hổ câu nệ, tình cảnh thế này cô cũng thấy hơi là lạ. Diệp Lăng Phi mặc kệ Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cảm thấy bầu không khí ở đây như thế nào, thúc giục:

- Tình Đình em mau thay quần áo đi. chúng ta phải đi ngay bây giờ đấy!

- Em biết rồi. em thay ngay đây!

Bạch Tình Đình vừa nói vừa vội vàng đi đến bên giường, lấy quần áo của mình mặc vào, không lâu sau. Diệp Lăng Phi cũng thu xếp xong xuôi, ba người đi ra khỏi khách sạn. Trước cửa khách sạn có không ít xe taxi đã đậu sẵn chờ khách tới. Ba người Diệp Lăng Phi lên một chiếc xe taxi, bác tài xế taxi đang ngái ngủ nhìn Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình hai người, sau đó ông ta hơi lắc đầu. không nói thêm lời nào nữa. bắt đầu nổ máy. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều không hiểu bác tài xế này lắc đầu như vậy là có ý gì. nhưng Diệp Lăng Phi thì lại cực kì hiểu rõ thâm ý ở bên trong đó. Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế phụ lại bên cạnh người tài xế, nói:

- Bác tài, anh đừng có nghĩ lung tung nha. chúng tôi đang ra ngoài công tác thôi!

- Tôi không nghĩ vớ vẩn mà. những chuyện như thế này tôi đã gặp nhiều rồi. Anh bạn à. hai ngày trước tôi vừa mới chở hai cô gái tầm 27, 28 tuổi đi cùng với một người đàn ông đó!

Tên tài xế kia bắt đầu nói,

- Ài, thói đời bây giờ là như vậy đấy!

- Ông nói cái gì vậy?

Chu Hân Mính nghe ra ý tứ của người tài xế taxi. vừa mới nói được một câu. chợt cô nghe thấy Diệp Lăng Phi ngăn mình lại:

- Hân Mính, em đừng nói nữa. chúng ta còn có chuyện phải làm mà!

Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi nói vậy. không thể tiếp tục phản bác. đành phải nuốt mấy lời định nói tiếp vào trong bụng, hung hăng trợn mắt nhìn gã tài xế taxi kia.

Khi tới chỗ đầu cầu vượt đã hẹn trước với Dã Thú. Diệp Lăng Phi dẫn theo Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính xuống xe. Dã Thú và Dã Lang lái chiếc BMW mang giấy phép của thành phố Vọng Hải đến đây, đỗ xe ở cạnh cây cầu vượt. Hai người đang ngồi trong xe trò chuyện thì đột nhiên thấy một chiếc xe taxi đỗ ngay gần xe mình. Cả hai người lập tức tỏ ra cảnh giác, khi nhìn rõ đó là ba người Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình. Dã Thú và Dã Lang vội vàng xuống xe.

- Lão đại. anh đã đến rồi đấy à!

Dã Thú nói.

Diệp Lăng Phi gật đầu. hắn vỗ vai Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, nói:

- Các em lên xe trước đi, anh có chuyện cần bàn với Dã Thú và Dã Lang!

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính không nói gì cả. mở cửa ngồi lên trên chiếc BMW màu trắng kia. Diệp Lăng Phi lấy bao thuốc trên người ra. đưa cho Dã Thú. Dã Lang mỗi người một điếu, ba người cũng không gấp gáp, trước tiên châm thuốc hút. Thuốc lá cũng có cái tốt của nó. nếu như có lúc nào đó mệt mỏi rã rời. chỉ cần hút một điếu, có thể nâng cao tinh thần hơn rất nhiều. Dã Thú và Dã Lang hai người thay phiên lái xe, phải dựa vào thử đồ chơi này mới có thể lái liền một mạch từ thành phố Vọng Hải đến tỉnh thành trong đêm như vậy. Tuy chạy đường dài như thế nhưng hai người đều không tỏ ra quá uể oải. chủ yếu là do thể chất đặc biệt của bọn họ.

Diệp Lăng Phi vừa hút thuốc, đầu tiên liếc mắt đánh giá tình hình xung quanh, sau đó mới nói:

- Người đang ở đâu vậy?

Dã Thú chỉ về một cái hòm ở phía sau. cười toe toét, nói:

- Lão đại, ở chỗ đó!

- Vậy à. bọn mày xác nhận cái tên kia không có bị bọn mày làm cho ngạt thở chết đấy chứ?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Dã Lang đáp:

- Cái này em có thể xác nhận, vừa rồi em còn ra kiểm tra thấy hắn vẫn đang hôn mê, chưa tắt thở đâu!

- Hôn mê à? Đánh hắn bất tỉnh sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Không phải, là uống thuốc mê!

Dã Thú cười nói.

- Em cũng không biết làm cách nào khác, thằng ranh này quả là rất cứng đầu. em đành phải cho nó uống thuốc ngủ thôi. Theo em thì ít nhất hai tiếng đồng hồ nữa thằng ranh này mới tỉnh lại được!

- ừm. để tao đi xem thế nào!

Diệp Lăng Phi miệng vẫn ngậm điếu thuốc, đi tới chỗ cái hòm. Dã Thú mở nắp hòm ra. Diệp Lăng Phi thấy bên trong có một thanh niên khoảng chừng 23, 24 tuổi nằm co quắp ở bên trong, trên mặt tên này có một vết sẹo. Diệp Lăng Phi đặt tay gần mũi tên thanh niên để kiểm tra hơi thở, tên thanh niên vẫn chưa tắt thở. Diệp Lăng Phi ra hiệu với Dã Thú, Dã Thú đóng nắp hòm lại. Diệp Lăng Phi tựa người vào xe. nói:

- Không phải bọn mày đã nói tên kia khai hắn là người do Dương Tử trực tiếp khống chế sao, ngoại trừ tên này ra không còn người nào nữa à?

- Còn có đồng bọn của hắn ở thành phố Vọng Hải, tính ra cũng không dưới một trăm người, chỉ là bọn chúng chia nhau ra ở riêng chứ không ở cùng một chỗ. Thằng ranh kia nói chỉ có Dương Tử mới biết đươc địa điểm chính xác của từng tên. Hồng Phấn Đế Quốc chỉ là nơi bọn hắn tụ tập mà thôi, nếu có chuyện gì bọn chúng sẽ đến Hồng Phấn Đế Quốc!

Dã Lang nói.

- Tao cũng hiểu Hồng Phấn Đế Quốc thực ra chỉ là nơi tụ họp của bọn chúng, nói vậy Dương Tử và Mễ Tuyết chắc hẳn chỉ là kẻ làm việc cho một ông trùm nào đó thôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Xem ra suy đoán ban đầu của tao là đúng, phía sau Dương Tử còn có một ông trùm giấu mặt nữa. Kẻ đứng đằng sau này mới chính là nhân vật then chốt!

- Lão đại, chúng ta quàn nhiều chuyện như vậy làm gì, trực tiếp đến phá hủy Hồng Phấn Đế Quốc, bắt cái à đàn bà kia lại, em không tin rằng cô ta sẽ không khai ra!

Dã Thú khinh thường nói,

- Đối phó với loại đàn bà này là sở trường của em đó!

- Dã Thú. đừng nên manh động, đừng tưởng rằng phá hủy Hồng Phấn Đế Quốc là xong việc. Ban đầu tao đã đoán Hồng Phấn Đế Quốc không phải là một chỗ ăn chơi đơn giàn, đằng sau nó ẩn chứa rất nhiều bí mật. bây giờ xem ra thì đúng là như thế. Hồng Phấn Đế Quốc chẳng qua cũng là cái vỏ bọc, mà Mễ Tuyết cũng chỉ là người ra mặt để điều hành thôi, phía sau cô ta còn có Dương Tử, còn có hội Trúc Thanh đang ẩn nấp, mà Dương Từ cũng chỉ là môt tên thủ hạ trong hội Trúc Thanh mà thôi, hẳn là còn có một tên trùm lớn hơn ở phía sau nữa. Thực ra thì dù có phá hủy được Hồng Phấn Đế Quốc, rất có thể sẽ xuất hiện thêm Hồng Phấn Đế Quốc thứ hai thậm chí là thứ ba nữa, Mà chuyện thực sự khó giải quyết là có thể có một số quan chức ở thành phố Vọng Hải là ô dù của bọn họ, vì thế nên chỉ tiêu diệt một mình Hồng Phấn Đế Quốc thôi cũng không thể giải quyết tận gốc mọi vấn đề được. Tao nghĩ chuyện này trước tiên phải bắt tay vào xử lí từ các quan chức chính phủ ở thành phố Vọng Hải. chỉ khi nào thanh trừ sạch sẽ những kẻ này mới có thể ra tay với Hồng Phấn Đế Quốc.

- Lão đại. vậy anh nói nên làm thế nào, em nghe lời anh đó!

Dã Thú nói.

- Thật ra chuyện này vốn không cần chúng ta tự minh đi giải quyết, cứ để cho người một nhà bọn họ tự xử lý chuyện trong nhà với nhau đi!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số máy của Bí thư Trương. Bây giờ mới là hơn bốn giờ sáng. Bí thư Trương còn đang ngủ, đầu dây bên kia tút tút hồi lâu mới nghe thấy giọng một người phụ nữ nghe điện thoại.

- Phiền cô gọi Bí thư Trương giùm tôi. nếu ông ấy hỏi thì nói có người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi muốn tìm ông ấy!

Diệp Lăng Phi nói.

Người phụ nữ chần chừ một lúc, nhung cô ta nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi khá cứng rắn. cuối cùng cũng đồng ý, một lúc lâu sau mới nghe được giọng nói của Bí thư Trương ở đầu dây bên kia.

Diệp Lăng Phi xin lỗi:

- Bí thư Trương, thực sự xin lỗi ông. sớm như vậy đã đánh thức ông rồi!

- Diệp tiên sinh à, không có vấn đề gì đâu, cậu có chuyện gì sao?

Ngữ khí của Bí thư Trương vẫn rất bình thường, từ trong giọng nói của ông ta căn bản là không thể nghe ra Bí thư Trương có đang tức giận hay không. đây chính là công phu hàm dưỡng, dù có gặp phải bất cứ tình huống gì cũng không để người khác đoán được mình đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cũng phải nói đây là cuộc gọi của Diệp Lăng Phi, nếu như đổi thành người khác gọi điện đến thì chưa chắc người ta đã chịu nghe máy. Phải biết rằng không phải ai cũng có thể gọi điện thoại cho Bí thư Trương.

- Bí thư Trương, ông còn nhớ chuyện ngày hôm qua chúng ta nói với nhau không, bây giờ tôi đã đưa người tới đây rồi. đồng thời còn đem tới chứng cứ có thể khiến ông cảm thấy hứng thú đó!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bí thư Trương, chuyện này liên quan trọng đại. chỉ cần hơi có chút sai lầm, tôi tin rằng hậu quả của nó không cần tôi nói ông cũng rõ ràng. Vì vậy tôi hy vọng ông có thể xử lý chuyện này một cách nghiêm túc!

- Cậu, cậu có chứng cứ rồi sao?

Bí thư Trương hỏi.

- Đúng vậy, Bí thư Trương, tôi tin tưởng lần này người mà tôi mang tới có thể chứng minh chuyện Chu Hồng Sâm tham ô là do người khác vu hãm, cùng với đó, tôi cũng có thế hỗ trợ Bí thư Trương tìm được đầu mối để phá án. Có lẽ khi Bí thư Trương xem xét các chứng cứ tôi đưa đến thì trong lòng ông sẽ đại khái hiểu ra mọi chuyện. À. tiện đây tôi nhắc nhở luôn. Bí thư Trương đừng quên chuyện hôm qua ông đáp ứng tôi đấy!

- Tôi sẽ không quên đâu!

Bí thư Trương nói.

- Tốt lắm. bây giờ ông nói cho tôi biết phải đưa người đến đâu, tôi sẽ chờ tin tức tốt từ phía ông đấy!

Diệp Lăng Phi nói

Diệp Lăng Phi đưa tên kia đến cục công an thành phố, rất nhanh sau đó Bí thư Trương đã phái người đến bắt đầu điều tra. Chuyện này quan hệ trọng đại. sau khi nhận được cuộc gọi của Diệp Lăng Phi, Bí thư Trương lập tức gọi điện thoại cho các lănh đạo liên quan, yêu cầu họ lập tức phái người điều tra chuyện này.

Sau khi giao cả nhân chứng và vật chứng liên quan cho Bí thư Trương. Diệp Lăng Phi mặc kệ sự tình tiến triển thế nào, dẫn theo mấy người Dã Thú và Dã Lang quay về khách sạn. Diệp Lăng Phi thuê thêm hai phòng nữa để Dã Lang và Dã Thú nghỉ ngơi. Sau đó, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cũng trở lại phòng của mình. Hơn ba giờ sáng đã rời giường, mãi đến lúc này mới trở về, Bạch Tình Đình cảm thấy rất mệt mỏi, vừa về đến phòng mình, quần áo còn chưa kịp thay, trực tiếp ngã luôn xuống giường nằm ngủ. còn Chu Hân Mính lại ngủ không yên. cô đang suy nghĩ bao giờ cha mình mới được thả tự do.

Diệp Lăng Phi rất chắc chắn về khả năng thành công của chuyện này, hắn tin rằng rất nhanh thôi Bí thư Trương sẽ gọi điện thoại cho mình bởi vì còn cần mỉnh hỗ trợ chuyện này. Tuy Diệp Lăng Phi đã giao nhân chứng và một số chứng cứ có thể chứng minh Chu thị trưởng vô tội cho Bí thư Trương, thế nhưng. Bí thư Trương vẫn có một số việc không thể giải thích được, mà cái này lại cần Diệp Lăng Phi đến giải thích cho ông ta, Diệp Lăng Phi thậm chí còn muốn làm thế nào để Chu Hân Mính cũng được tham gia vào chuyện này.

Ngay khi Diệp Lăng Phi vừa cho rằng ngày hôm nay sẽ là một ngày thật tuyệt vời thì có một chuyện đột nhiên phát sinh khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy trở tay không kịp, Diệp Lăng Phi theo bản năng tự nhủ với mình, lại có chuyện sắp xảy ra, hơn nữa chuyện này rất có thể không phải chuyện dễ giải quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.