Ngày hôm sau, lúc Diệp Lăng Phi tỉnh dậy thì Tần Dao đã đi rồi. Trương Vân chuẩn bị bữa sáng rất ngon, Diệp Lăng Phi vừa ăn trứng vừa hỏi:
- Trương Vân, đêm qua các cô nói chuyện gì thế?
Trương Vân cười nói:
- Nói chuyện về anh đấy Diệp tiên sinh, nàng kể lần trước anh có cứu nàng.
Trương Vân vừa nói vừa nhìn khuôn mặt của Diệp Lăng Phi.
- Trên mặt tôi có cái gì à?
Diệp Lăng Phi cảm thấy lạ, hỏi.
Trương Vân vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi chỉ là đang nghĩ, có chuyện không biết có nên nói ra hay không?
Diệp Lăng Phi ăn xong hai quả trứng, uống một chén bánh kem, đã cảm thấy no, rồi nói:
- Trương Vân, cô lúc nào cũng như thế này, có chuyện gì thì cứ nói.
- Diệp tiên sinh, tôi thấy Tần Dao thích anh. Đêm qua, nàng liên tục nhắc đến anh. Nhắc đến cái nơi hai người vừa đi đến, nàng nói mãi không thôi.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, hắn đứng lên, cầm lấy chiếc áo khoác mặc lên người.
- Trương Vân, đừng nghĩ bậy, lúc đó, tôi và nàng không có chuyện gì đâu.
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu nói:
- Đến một lúc nào đó cô sẽ hiểu, thích một người cũng chưa hẳn là yêu đâu.
Lúc Trương Vân còn đang suy nghĩ về những lời Diệp Lăng Phi nói, thì Diệp Lăng Phi đã mở cửa, đi ra khỏi nhà.
Diệp Lăng Phi lái xe qua nhà ga số 15 thì thấy Đường Hiểu Uyển cầm túi xách, mặc một bộ đồ mầu đen đang đứng đợi ở nhà ga số 15. Có rất nhiều người đứng ở nhà ga, tất cả đều có vẻ vô cùng sốt ruột, Đường Hiểu Uyển liên tục giơ tay trái lên nhìn đồng hồ. Diệp Lăng Phi dừng xe ở xa, mở cửa sổ, gọi:
- Hiểu Uyển, đi nhờ xe không?
Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, vô cùng hài lòng, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Cầm theo túi xách, chạy đến chỗ Diệp Lăng Phi. Hôm nay nàng mặc váy, nàng vừa chạy bộ ngực nàng vừa nhấp nhô, phập phồng, khiến cho hơn một nửa số đàn ông đang đứng đó đều chăm chú nhìn vào bộ ngực của Đường Hiểu Uyển.
Diệp Lăng Phi thấy trong người ngứa ngáy, thầm nghĩ:
- Cô gái này nhất định là có rất nhiều người thích, xinh đẹp, khả ái, nhất là có một bộ ngực đầy quyến rũ, sức hấp dẫn của cô gái xinh đẹp này quá lớn.
Đường Hiểu Uyển chạy đến chiếc xe thì thở hổn hển, Diệp Lăng Phi mở cửa xe, híp mắt nhìn vào ngực Đường Hiểu Uyển, nói:
- Hiểu Uyển, nhìn cô chạy vô cùng đẹp. Lần sau, chúng ta có thể cùng chạy bộ được không?
Đường Hiểu Uyển không hiểu được ý tứ trong câu nói của Diệp Lăng Phi, hồn nhiên như một tiểu nha đầu, còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi muốn chạy bộ với mình thật, vừa lên xe đã cười nói:
- Được, trưởng phòng, thứ sáu tuần này chúng ta có thể cùng chạy bộ.
“Nếu mà bán tiểu nha đầu này, chắc cũng được khá nhiều tiền.”
Hắn không thể làm gì được hơn, thuận miệng nói:
- Nếu như không có việc gì, chúng ta sẽ chạy bộ.
- Trưởng phòng, lần này nếu không có anh, chắc là tôi đi muộn mất.
Diệp Lăng Phi ngồi trên xe, tay phải đặt trên ngực, vẻ mặt tỏ ra rất may mắn nói:
- Không biết hôm nay là ngày gì mà hơn hai mươi phút rồi cũng không có một chiếc xe nào đi qua nhà ga số 15. May mà có trưởng phòng đi qua, ha ha, tôi được đi nhờ.
Diệp Lăng Phi cười cười, lái xe đi lên trên cầu vượt. Trên cầu vượt có rất nhiều xe đi lại nên ngày nào cũng tắc đường. Tuy rằng chính phủ đã quyết định làm một cây cầu vượt mới để giảm thiểu ách tắc giao thông, nhưng treo biển thi công thì đã lâu mà đến nay vẫn còn chưa khởi công. Nếu như vậy nhanh nhất thì cũng phải tới tháng năm năm sau mới có thể hoàn thành được.
Lại kẹt xe, Diệp Lăng Phi biết ít nhất cũng phải mất hơn mười phút. Hắn rút ra một điếu thuốc lá, đốt lên, ung dung hút. Trong miệng Đường Hiểu Uyển lẩm bẩm nói:
- Lại kẹt xe, trưởng phòng, chúng ta sẽ đi làm muộn mất.
- Sợ cái gì chứ, có tôi đây.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Trưởng phòng, tôi với anh khác nhau, tôi dù sao cũng là một nhân viên mới, vừa mới qua quá trình thử việc, trong lúc này tôi nghĩ không nên có việc gì không tốt.
Đường Hiểu Uyển nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:
- Trưởng phòng, chắc anh đã biết, trong công ty có tin nói rằng anh có thể….tôi cũng chỉ nghe vậy thôi, có thể là Trầm Thiên nói lung tung.
Đường Hiểu Uyển đột nhiên sửa lại câu nói, định nói ra cái gì lại thôi.
- Nói đi, có tin tức gì vậy?
Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy kì quái, làm thế nào mà ngay cả Đường Hiểu Uyển cũng lại quan tâm đến những tin tức mới trong công ty mà lại là có liên quan tới hắn. Không biết những tin đồn đó là cái gì mà Đường Hiểu Uyển lại quan tâm đến vậy.
Đường Hiểu Uyển nói quanh co:
- Lúc tan ca hôm qua Trầm Thiên có nói cho tôi biết, hắn nói có khả năng chủ quan sẽ được điều lên trên, đảm nhiệm một chức vụ mới, cụ thể là chức vụ gì thì hắn không nói.
- Thì ra là như vậy.
Diệp Lăng Phi gật đầu, xem ra việc lần này mình trở thành giám đốc phòng tổ chức đã được truyền ra, mà ngay cả đến chính mình cũng chưa biết gì. Muốn biết thời gian cụ thể cần phải tìm Trương Khiếu Thiên nói chuyện, hỏi Trương Khiếu Thiên xem tại sao không có việc gì lại đề bạt mình. Trương Khiếu Thiên không phải không biết mình không có lý tưởng gì ở tập đoàn Tân Á, nói không chừng một ngày nào đó sẽ rời khỏi tập đoàn. Hắn nói với Đường Hiểu Uyển với một bộ mặt đưa đám:
- Hiểu Uyển, cô xem bộ dạng như tôi có thể làm được giám đốc hay sao, nếu như đề bạt tôi là giám đốc, không sợ tất cả mỹ nữ trong công ty chúng ta đều chạy hết cả sao.
- Ha ha.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cười rộ lên, cảm giác vị trưởng phòng Diệp Lăng Phi này cũng có chút háo sắc, nếu như thật sự được làm giám đốc, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đến cách tòa nhà tập đoàn đầu tư Vọng Hải khoảng một trăm thước thì Đường Hiểu Uyển xuống xe. Nàng sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy mình đi cùng với Diệp Lăng Phi, nói không chừng sẽ sinh ra hiểu nhầm.
Diệp Lăng Phi đỗ xe ở bãi đỗ xe của tòa nhà, rồi đi vào trong tòa nhà. Vừa đúng lúc Lý Khả Hân cũng đi vào trong tòa nhà, nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Lý Khả Hân, rõ ràng là không được ngủ ngon.
- Khả Hân, có chuyện gì khiến cho đêm qua cô ngủ không ngon vậy?
Diệp Lăng Phi quan tâm hỏi.
- Mất ngủ không được sao?
Lý Khả Hân tức giận nói:
- Tôi đâu có nhàn nhã như trưởng phòng, áp lực công việc của tôi rất lớn.
- Khả Hân, áp lực của tôi cũng rất lớn, cô nhìn mắt tôi này?
Diệp Lăng Phi tiến đến trước mặt Lý Khả Hân, lấy tay chỉ vào vành mắt mình:
- Thấy không, toàn là nước mắt đấy.
Lý Khả Hân nhìn thoáng qua, làm gì có nước mắt. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi cười, biết ngay là mình đã bị lừa. Nàng hừ một tiếng nói:
- Trưởng phòng, tôi không có hứng thú để đùa với anh.
- Khả Hân, đừng giận, tôi chỉ muốn giảm bớt chút không khí căng thẳng thôi mà, nhưng mà cũng cần phải nói, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, không thể để công việc ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống được. Nhìn sắc mặt tiều tụy của cô, tôi thấy đau lòng lắm. Nếu như được thì sau khi tan tầm, tôi đưa cô đi tiêu khiển một chút, đi hát hoặc là đi nhảy?
Lý Khả Hân đang định từ chối, thì Đường Hiểu Uyển đang thở hổn hển tiến vào trong tòa nha, bộ ngực phập phồng của nàng khiến cho toàn bộ nam nhân viên trông tập đoàn phải chăm chú nhìn nàng. Đường Hiểu Uyển chạy một hơi đến chỗ Lý Khả Hân, chào hỏi:
- Chị Khả Hân, đi làm sớm thế.
- Hiểu Uyển, ngủ dậy muộn à?
Lý Khả Hân thấy ánh mắt Đường Hiểu Uyển đang nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nàng cười cười, căn dặn:
- Ngủ dậy sớm một chút, sẽ không phải đi làm muộn.
- Vâng, cảm ơn chị Khả Hân.
Đường Hiểu Uyển lộ vẻ tươi cười.
- A, Hiểu Uyển, vừa đúng lúc.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hiểu Uyển, tôi vừa nói với Khả Hân, tối hôm nay muốn ra ngoài thả lỏng một chút, đi hát, đi nhảy, cô có hứng thú không?
- Được chứ.
Đường Hiểu Uyển không suy nghĩ gì đã đồng ý ngay, nàng kéo tay Lý Khả Hân, cười nói:
- Chị Khả Hân, chúng ta cùng đi nhảy nha.
- Đến chiều hãy nói, tôi không biết biết có thể hoàn tất đơn đặt hàng của người khách hôm trước không.
Dựa theo tính cách của Lý Khả Hân thì chắc chắn nàng sẽ thẳng thắn cự tuyệt Diệp Lăng Phi, chuyện xảy ra tối hôm đó, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ, đối với Diệp Lăng Phi tâm tình của nàng hết sức phức tạp. Nhưng Đường Hiểu Uyển muốn đi, nàng cũng không muốn làm cho Đường Hiểu Uyển thất vọng, ở chung với nhau lâu như vật, nàng coi Đường Hiểu Uyển như là em gái của mình, cần phải chiếu cố, bởi vậy nàng rất quan tâm đến Đường Hiểu Uyển. Lý Khả Hân trả lời như vậy thì có nghĩa là 80% sẽ đi.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.
Lý Khả Hân hừ một tiếng, nói:
- Tôi vẫn chưa có đồng ý đi, Hiểu Uyển, chúng ta đi.
Nói rồi kéo Đường Hiểu Uyển đi vào thang máy.
Diệp Lăng Phi cười, hắn đương nhiên hiểu Lý Khả Hân cố ý làm khó mình. Vừa nghĩ đến buổi tối hôm đó hôn môi Lý Khả Hân ở trong xe, trong lòng Diệp Lăng Phi lại cảm thấy ngứa ngáy.