Đô Thị Tàng Kiều

Chương 884: Chương 884: CUỘC THI LỚN!




Diệp Lăng Phi vốn chỉ muốn đùa với Bành Hiểu Lộ chứ không hề muốn Bành Hiểu Lộ giúp hắn giặt quần áo, nhưng lại không ngờ rằng Bành Hiểu Lộ lại tưởng Diệp Lăng Phi nói thật, giúp hắn giặt quần áo thật.

Từ lời nói nhắc nhở của Angel, Diệp Lăng Phi đã nhận ra Bành Hiểu Lộ rất có thể đã thích hắn rồi.

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói với Angel:

- Tiểu nha đầu đừng có ở đây thêm loạn cho anh nữa, có thể người ta nhìn không quen thấy anh không thích giặt quần áo mới giúp anh thôi! Hơn nữa nếu là em, thì em có giúp anh giặt không?

Angel bĩu bĩu môi, nói:

- Satan! Anh thôi đi, anh đâu có bảo em giúp anh giặt quần áo đâu, có cần thì em giặt luôn cả quần sịp cho anh nhé!

- Không cần đâu! Sịp thì tự anh đi giặt được rồi!

Diệp Lăng Phi xua xua tay nói, quay mình đi về phía kí túc xá của Bành Hiểu Lộ.

Còn chưa đi tới cửa kí túc xá của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy bên cạnh kí túc xá của Bành Hiểu Lộ phơi đầy quần áo mới giặt xong. Cũng đúng trong lúc này, Bành Hiểu Lộ cũng bê ra một chậu đựng một bộ quần áo vừa giặt xong. Từ trong chậu cô mang ra một cái váy dài, và phơi cái váy đó lên gậy.

Diệp Lăng Phi lại gần, Bành Hiểu Lộ vừa phơi xong quần áo, chổng mông lên bê chậu nước hắt đi. Nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng, Bành Hiểu Lộ tay cầm chậu, quay người lại. Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ lạnh lùng nói:

- Vào trong phòng tôi ngồi một lát, tôi còn một bộ quần áo chưa giặt xong!

- Hiểu Lộ, để tôi đi, không cần phiền phức như vậy đâu!

Diệp Lăng Phi nói:

- Tối hôm đó chỉ nói đùa như vậy, chứ không hề có ý bảo cô giúp tôi giặt quần áo, Hiểu Lộ, tôi nghĩ bộ quần áo còn chưa giặt đó của cô, cô đừng giặt nữa, để tôi giặt cho!

Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, không nói gì, cầm chậu đi về đằng sau. Diệp Lăng Phi vội vàng đuổi theo, Bành Hiểu Lộ vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi chạy lại thì xấu hổ nói:

- Anh làm gì vậy hả? Cái bộ quần áo còn sót lại đó là nội y của tôi, không cần anh giúp, anh vào phòng ngồi đợi tôi là được rồi!

Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy thì ngại ngùng nói:

- A! Vậy được! Vậy tôi vào phòng ngồi đợi cô!

Diệp Lăng Phi vào tới phòng của Bành Hiểu Lộ, thì thấy bên trong phòng của Bành Hiểu Lộ được sắp xếp rất ngăn nắp gọn gàng, đặc biệt là cái giường đó được dọn dẹp sạch tới nỗi không còn hạt bụi nào, làm cho Diệp Lăng Phi không cầm lòng được bèn ngồi xuống.

Diệp Lăng Phi ngồi xuống chưa được bao lâu, đã thấy Bành Hiểu Lộ cầm chậu quay lại phòng, cô đặt chậu dựng vào một góc tường, dùng một cái khăn sạch lau khô nước còn dính trong chậu, miệng nói:

- Nếu mà anh không vội, chiều mai tới lấy quần áo nhé, tới lúc đó, quần áo gần như khô hết rồi, hôm nay tôi giặt hơi muộn một chút, nếu sáng tôi giặt xong thì tầm này chắc cũng khô rồi!

Bành Hiểu Lộ nói rồi tiến lại phía cái bàn, nhìn dáng vẻ như cô đang muốn rót nước, Diệp Lăng Phi lại ra ngồi cạnh cái bàn, tay của Bành Hiểu Lộ không cẩn thận chạm trúng tay của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bỗng cảm thấy luồng khí lạnh từ tay Bành Hiểu Lộ truyền lại. Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy tay của Bành Hiểu Lộ, đặt hai bàn tay nhỏ của Bành Hiểu Lộ trong bàn tay lớn của mình.

Một cảm giác lành lạnh truyền từ tay của Bành Hiểu Lộ tới tay của Diệp Lăng Phi, hắn liền cảm thấy tay của Bành Hiểu Lộ sao mà mát tới như vậy. Hắn nghĩ ngay tới việc Bành Hiểu Lộ nhất định là dùng nước lạnh giặt quần áo, bị nước lạnh làm tay đông cứng như thế này. Vừa nghĩ tới Bành Hiểu Lộ vì giặt quần áo cho mình mà hai bàn tay trở nên lạnh ngắt như vậy, hắn bỗng cảm thấy không nỡ, nắm chặt lấy hai bàn tay cô, không bỏ ra nữa.

- Bỏ tay tôi ra! Tôi muốn uống nước!

Bành Hiểu Lộ nói nhỏ.

Diệp Lăng Phi không lập tức bỏ tay ra ngay, mà thuận tay kéo cô lại ngồi vào lòng mình. Diệp Lăng Phi ngồi ngay cạnh cái ghế để bên cạnh giường, Bành Hiểu Lộ ngồi ngay trên đùi hắn.

Hai tay Diệp Lăng Phi ôm lấy eo của Bành Hiểu Lộ, nói:

- Cô cứ ngồi đi, chắc vừa nãy mệt rồi, tôi giúp cô rót nước!

- Không cần! Tự tôi lấy được rồi!

Bành Hiểu Lộ ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, liền cảm thấy tim đập rất nhanh, cô muốn đứng dậy, nhưng trong cô lại có một ý nghĩ khác nói đừng đứng lên. Trong lúc Bành Hiểu Lộ đang do dự, Diệp Lăng Phi đã rót xong một cốc nước, tay trái cầm cốc nước đưa cho Bành Hiểu Lộ, nói:

- Đây! Cô uống đi!

- Cảm ơn!

Bành Hiểu Lộ bỗng thốt ra câu cảm ơn, cô quên mất lúc này mình định đứng lên rời khỏi lòng Diệp Lăng Phi. Tay trái của Bành Hiểu Lộ cầm cốc nước, uống một ngụm, tay phải của cô vẫn bị Diệp Lăng Phi nắm chặt, cô cảm thấy bàn tay của mình bỗng trở nên rất ấm áp. Cảm giác ấm áp đó khiến Bành Hiểu Lộ cảm thấy toàn thân cô cũng ấm lên. Thời khắc này thật tuyệt diệu, cô chưa từng cảm thấy trước đây trái tim mình sẽ đập mạnh như bây giờ.

Bành Hiểu Lộ chỉ uống một ngụm nhỏ nước, rồi lại đặt cốc nước lên trên bàn. Bàn tay kia chưa kịp rút về đã lại bị tay của Diệp Lăng Phi nắm chặt. Lập tức hay bàn tay lạnh giá của cô đều nằm trong bàn tay lớn của Diệp Lăng Phi, hơi ấm từ bàn tay Diệp Lăng Phi đã truyền vào trái tim của Bành Hiểu Lộ.

- Hiểu Lộ, cô đừng nói với tôi là cô dùng nước lạnh giặt quần áo đó nhé!

Diệp Lăng Phi ôm lấy eo của Bành Hiểu Lộ, hay tay siết chặt hai tay của Bành Hiểu Lộ, môi của Diệp Lăng Phi rất gần má của Bành Hiểu Lộ. Hắn ngửi thấy rất rõ mùi hương như hoa lan từ cơ thể của Bành Hiểu Lộ. Ánh mắt Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi đắm đuối, vẻ đẹp của Bành Hiểu Lộ trong nháy mắt đã làm thần kinh của Diệp Lăng Phi bị lay động.

- Tôi quen rồi!

Bành Hiểu Lộ cúi đầu, không dám nhìn tiếp vào mắt Diệp Lăng Phi. Ánh mắt cô quét xuống cặp đùi của mình. Ngay lúc đó, không chỉ hai bàn tay cô cảm nhận được hơi ấm từ Diệp Lăng Phi , mà vùng mông cô cũng cảm thấy rất nóng. Bành Hiểu Lộ cũng cảm thấy đây có lẽ chỉ là cảm giác do cô quá hồi hộp. Trước đó cô cũng chưa bao giờ làm như vậy với người con trai nào cả, cảm giác này khiến cô có chút sợ hãi nhưng lại cảm thấy hưng phấn kì lạ. Bành Hiểu Lộ khẽ lắc lắc cái mông của mình, không lắc thì không sao. Vừa làm như vậy cô liền cảm thấy cái gì đó cứng cứng dưới mông mình.

- Hiểu Lộ, trời lạnh như thế này, cô còn dùng nước lạnh giặt quần áo, cô nói xem cô có ngốc hay không!

Diệp Lăng Phi nói:

- Xem bàn tay bé nhỏ của cô đều lạnh giá như vậy, giống như chân giò heo đông lạnh vậy, cho vào đun một lúc là có thể ăn được!

- Anh thật đáng ghét! Nói bậy gì vậy hả, tay ai giống chân giò chứ!

Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói tay mình giống như chân giò đông lạnh, cô lại giở thói con gái nhõng nhẽo ra. Bành Hiểu Lộ nói ra câu này cô bỗng thấy hối hận. Khuôn mặt lập tức đỏ ửng.

Phàm là con gái thì ai cũng có chút bản lĩnh làm nũng, chỉ là mẫu con gái như Bành Hiểu Lộ thì không dễ dàng làm nũng mà thôi. Trong cuộc sống lâu như vậy trong quân đội, tính cách cô trở nên độc đoán. Bên ngoài nhìn có vẻ rất kiên cường, nhưng bên trong vẫn có những điểm mềm yếu của con gái, cũng đôi lúc muốn trở nên hư hỏng nhưng chỉ là cô không biểu hiện ra thôi.

Vốn dĩ Bành Hiểu Lộ sẽ không bao giờ làm nũng với Diệp Lăng Phi, chỉ vì Diệp Lăng Phi nắm lấy tay cô làm cho Bành Hiểu Lộ cảm thấy ấm áp. Bành Hiểu Lộ luôn sống theo một lối sống độc lập, nhưng như thế không có nghĩa là cô không muốn được người khác quan tâm, được người khác yêu thương bảo vệ. Gia đình cô là một gia đình quân nhân, mặc dù ba mẹ cô nhất là ba cô rất thương yêu cô, nhưng tình yêu thương đó khiến cô không cảm thấy dễ dàng nhận ra như ở những gia đình bình thường khác.

Hồi nhỏ khi Bành Hiểu Lộ bị ngã, ba mẹ cô không giống những người bình thường khác chạy lại đỡ con mình, hỏi xem chỗ nào đau, lại dỗ dành một hồi, bố mẹ của Bành Hiểu Lộ lại để cô tự đứng lên, chỉ xem cô bị thương ở đâu. Như vậy không có nghĩa là bố mẹ Bành Hiểu Lộ không thương yêu cô, chỉ là cách thể hiện của họ khác mà thôi.

Bàn tay Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi nắm chặt, cảm giác đó khiến cô cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô nhịn không được bèn trở nên hư hỏng. Chỉ là ngay lúc đó cô nhận ra rằng mình không nên làm bộ nhõng nhẹo như vậy, khi đó cái người đàn ông đang ôm cô đã là người đàn ông có gia đình, không thể có kết quả gì với cô cả.

Bành Hiểu Lộ bỗng thay đổi, muốn cách xa Diệp Lăng Phi. Nhưng không hiểu sao cô không thể cứng rắn như vậy, chỉ có thể thông qua những cái cọ mông của mình để nói rằng cô không muốn cùng Diệp Lăng Phi như vậy. Nhưng Bành Hiểu Lộ càng làm như vậy, chính là tự dùng mông của mình kích thích cái đó của Diệp Lăng Phi. Vốn dĩ là không có chuyện gì, nay lại thành ra sắp xảy ra chuyện. Bành Hiểu Lộ cảm thấy mông mình bị chọc ngày càng khó chịu nhưng cô lại không hề muốn nhấc mông lên.

Đừng nói Bành Hiểu Lộ cảm thấy mình mâu thuẫn, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy như vậy. Hắn nghĩ nếu tiếp tục như thế này, mình sẽ bị Bành Hiểu Lộ làm cho ngọn lửa dục vọng bốc lên càng ngày càng mãnh liệt. Vốn đã không thể tìm Bành Hiểu Lộ giải quyết, tìm Angel thì hắn lại càng không dám. Mặc dù bây giờ Diệp Lăng Phi không tìm Angel tình tự nhưng Angel tối nào cũng đến dụ dỗ hắn, hại Diệp Lăng Phi cứ tới buổi tối là phải đóng cửa phòng lại, không dám mở cửa cho Angel.

Lúc đó, hắn cảm thấy ngọn lửa dục vọng trong người mình đã bị Bành Hiểu Lộ làm cho bùng cháy, vui chơi một chút thì còn được chứ nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì không tốt chút nào.

Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Hiểu Lộ, tôi đề nghị cô phải giảm béo đi thôi, nặng quá, đùi tôi sắp bị cô đè gãy rồi, hay là cô ngồi lên giường đi!

Bành Hiểu Lộ cũng cảm thấy khó chịu, sớm đã muốn đứng dậy chỉ là không có dũng khí. Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô bèn đứng dậy, đi về phía dường và ngồi xuống.

Nhưng Bành Hiểu Lộ vẫn nhìn trộm cái đó của Diệp Lăng Phi, thì phát hiện cái đó đang cương lên. Mặt Bành Hiểu Lộ bỗng chốc đỏ bừng lên, vội quay mặt đi không nhìn Diệp Lăng Phi nữa.

Bầu không khí có chút ngại ngùng, Diệp Lăng Phi bèn uống nốt cốc nước mà vừa nãy Bành Hiểu Lộ uống dở còn một nửa. Hắn có giữ cho lời nói của mình thật bình tĩnh, nói:

- Hiểu Lộ, ngày mai cô định sẽ làm gì?

- Chẳng có việc gì cả, dự định nghỉ ngơi! Mặc dù nói hôm nay được nghỉ, nhưng tôi vẫn chẳng có thời gian rỗi, cả ngày giành cho người ta rồi, Diệp Lăng Phi, tôi cảm thấy hôm nay quá bi thương. Mặc dù tôi biết hôm nay sẽ như thế này, nhưng tới ngày này thật tôi lại vô cùng buồn. Lẽ nào anh không thể dùng phương pháp bớt tàn nhẫn một chút, anh làm như này quá tàn nhẫn, tôi không thể chịu nổi!

Lúc Bành Hiểu Lộ, hoàn toàn không nhìn vào mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lại thở dài, nói:

- Tôi cũng đâu muốn như vậy, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác!

Diệp Lăng Phi lại rót ra một cốc nước, đứng lên, cái đó của hắn vẫn cương cứng như vậy, nhưng so với lúc nãy thì đã nhỏ đi nhiều. Diệp Lăng Phi cầm cốc nước tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, đưa cốc nước cho Bành Hiểu Lộ, ngồi xuống bên cạnh Bành Hiểu Lộ.

Bành Hiểu Lộ tay cầm cốc nước, cô ngồi dịch ra một tí. Tránh tiếp xúc quá thân mật với Diệp Lăng Phi.

- Ồ! Ngày mai tôi định tổ chức một cuộc thi đấu, Hiểu Lộ! Cô xem thế nào?

- Thi đấu?

Bành Hiểu Lộ hơi ngạc nhiên, quay mặt lại nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Là cuộc thi lớn hả?

- Cái gì mà cuộc thi lớn! Tôi không biết cái cuộc thi lớn của cô là gì đâu?

- Đó là những cuộc thi thường được tổ chức trong quân đội, ví dụ như thi bắn súng, thi thể lực....

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Những cái đó tôi không làm đâu! Tôi muốn mấy ngày này những binh sĩ đó vẫn không ngừng tập luyện, hiếm có dịp nghỉ ngơi như thế này tôi muốn tổ chức cuộc thi vượt sông, hoặc là đá bóng. Mà hình như cũng không có sân bóng đá, vậy thi vượt sông vậy, cũng có thể tổ chức thi chạy!

- Thi như vậy ý hả!

Bành Hiểu Lộ hình như đã hiểu ra những gì Diệp Lăng Phi đang nói, cô nghĩ một lúc rồi nói:

- Tôi nhớ khi đại đội trưởng Bạch tới đây, anh ấy cũng mang theo bóng đá, anh ấy thích đá bóng mà, vốn muốn tới đây thi đá bóng, tiếc là mãi mà không có dịp, không biết quả bóng đó có còn ở chỗ anh ấy không! Trước khi anh tới đây, tôi vẫn còn nhìn thấy nó ở trong văn phòng của anh ấy!

- Thật không?

Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy, mặt bỗng hiện lên một nụ cười, nói:

- Như vậy là tốt nhất! Nếu như có bóng, chúng ta có thể tổ chức thi đá bóng. Hiểu Lộ, bây giờ chúng ta đi tìm đại đội trưởng Bạch đi!

Diệp Lăng Phi nói rồi vội kéo tay Bành Hiểu Lộ lôi đi, Bành Hiểu Lộ mâu thuẫn nói:

- Tôi không muốn để người khác nhìn thấy, nếu để đội trưởng Bạch nhìn thấy như vậy càng không hay!

Diệp Lăng Phi buông tay, cười nói:

-Ngại quá! Tôi không nghĩ tới chuyện này! tôi có chút nóng vội quá, không biết quả bóng đó còn chỗ đội trưởng Bạch không, đi thôi, chúng ta mau đi tìm anh ta!

Bành Hiểu Lộ gật đầu, cô bước xuống giường, mặt vẫn còn đỏ bừng, cứ đợi Diệp Lăng Phi đi ra, Bành Hiểu Lộ mới đi theo sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.