Đô Thị Tàng Kiều

Chương 336: Chương 336: Cút hết cho tao!






Thái Hạo mặc tây trang, còn đeo ca-vát, nhìn bộ dáng của hắn đã biết là vừa mới tới công ty.

- Giám đốc!

Thái Hạo gõ cửa, không đợi Diệp Lăng Phi cho phép, liền cất bước đi vào phòng làm việc. Diệp Lăng Phi nghe thấy Thái Hạo gọi mình là giám đốc, ngẩng đầu nhìn lướt qua hắn, lại đem ánh mắt hướng về phía màn hình máy tính, tay phải nâng cốc cà phê, miệng nhấp một ngụm, hoàn toàn không để ý tới Thái Hạo.

Thái Hạo đi tới trước bàn công tác của Diệp Lăng Phi, nói:

- Giám đốc, tôi đã hỏi qua Trần phó tổng, cô ấy nói đơn xin phép của tôi ở chỗ của anh, hôm nay tôi đi làm, muốn lấy lại đơn xin phép.

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu, hỏi:

- Trần phó tổng có đi làm không?

- Hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho Trần phó tổng, Trần phó tổng hy vọng tôi có thể đi làm sớm, tuy thân thể của tôi không tốt, nhưng không có cách nào, nếu Trần phó tổng đã nói vậy, tôi cũng chỉ đành đến đi làm.

Thái Hạo có vẻ có chút khó xử, tựa hồ là ngại mặt mũi của Trần Ngọc Đình, hắn mới không thể không đi làm.

- À, tôi nói gì đâu, tôi còn tưởng hôm nay Trần phó tổng có đi làm.

Diệp Lăng Phi thu hồi ánh mắt lại, liếc nhìn Thái Hạo một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Nếu thân thể Thái giám đốc không khỏe, vậy nghỉ ngơi thêm vài ngày đi, dù sao đơn xin phép của anh tôi đã phê chuẩn. Tôi thấy anh muốn xin nghỉ một tuần, rõ ràng không đủ, tôi đang định nói với phòng nhân sự cho anh nghỉ ngơi một tháng, về phần tiền lương, anh nói chuyện với phòng nhân sự đi, tôi không quản tiền lương của anh. À, còn tiền thưởng của anh, dù sao anh cũng không đi làm, tiền thưởng này coi như thôi đi.

Thái Hạo vừa nghe nói Diệp Lăng Phi như vậy, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi, hắn cắn chặt môi, hết sức cố gắng không phát hỏa trước mặt Diệp Lăng Phi, hơn nửa ngày, Thái Hạo mới nói:

- Diệp giám đốc, Trần phó tổng nói tôi đến quản lý bộ tổ chức, nàng lo bộ tổ chức có nhiều chuyện. Dù sao trước kia đều là tôi phân phối công việc. Còn nữa, công việc của bộ tổ chức, bộ sản xuất cùng phòng thị trường đều là do tôi phối hợp, cho đến trước mắt tôi đều xử lý rất ổn thỏa. Tôi cùng Chu bộ trưởng bộ sản xuất còn có Tôn giám đốc phòng thị trường quan hệ đều không tệ. Trần phó tổng hoàn toàn lo lắng bộ tổ chức bị nhiễu loạn, mới hy vọng tôi mang bệnh đi làm. Tôi cũng muốn dưỡng bệnh, nhưng tôi lo lắng công việc của bộ tổ chức xuất hiện vấn đề, đến lúc đó tôi thật có lỗi với sự đề bạt của Trần phó tổng.

Diệp Lăng Phi không thèm ngẩng đầu, ánh mắt dán lên màn hình máy tính, xoay xoay chén cà phê, vừa uống cà phê vừa nói:

- Ồ. Thì ra là như vậy, không sao cả, hiện tại bộ tổ chức không cần lãnh đạo, mỗi thành viên bộ tổ chức đều là nhân tài, không cần phải bố trí công việc, anh không thấy tôi đều nhàn rỗi lên mạng chơi game sao. Nếu bộ tổ chức đã không có việc gì, anh là phó giám đốc còn tới làm gì, nếu không anh đi nói chuyện với Trần phó một chút, cứ bảo là tôi nói , bộ tổ chức không cần phó giám đốc. Để cô ấy giúp anh tìm một ngành tốt hơn. À, tôi nghĩ ra rồi. )

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, nhìn Thái Hạo nói:

- Anh mới vừa nói anh và hai giám đốc bộ sản xuất, phòng thị trường này rất quen biết. Vậy không bằng điều đến hai ngành đó tốt hơn, tôi không có vấn đề gì, chỉ cần bọn họ đồng ý tiếp thu, vậy tùy thời anh có thể đi làm. Nếu anh muốn tiếp tục đi làm ở bộ tổ chức, vậy phiền anh nghỉ dưỡng cho tốt rồi mới trở lại làm, đến lúc đó nói không chừng vị trí của tôi đây sẽ là của anh. Nếu không anh chỉ có thể làm công việc của nhân viên bộ tổ chức thôi.

Diệp Lăng Phi nói xong đứng dậy, đi ra phía cửa, Thái Hạo trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào, hắn thấy Diệp Lăng Phi đi ra phía cửa, theo bản năng Thái Hạo muốn che trước mặt Diệp Lăng Phi, lại nghe Diệp Lăng Phi nói:

- Chẳng lẽ anh không cho tôi đi vệ sinh, tôi đây sợ không nhịn được, nước tiểu sẽ bắn lên người anh. Tôi thì không có vấn đề gì. Dù sao cũng không phải nước tiểu bắn người tôi.

Thái Hạo đành phải trơ mắt nhìn Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng làm việc, trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm gì bây giờ. Hắn do dự một lúc. Cuối cùng vẫn trở về bàn công tác của mình, đặt cặp da lên bàn công tác, quay đầu lại nhìn người của bộ tổ chức đang làm việc trong phòng làm việc chung, có vẻ những người này đều biết công việc của mình, có mấy nữ nhân viên đã làm xong hết công việc rồi, đang ngồi tán phét với nhau.

- Ai, tên bạn trai kia của tôi thật kém cỏi, nói với tôi mua nhẫn vàng, nhưng lại mua cho tôi một cái giả, chính là hàng vỉa hè, bất quá chỉ vài đồng.

- Vậy đá hắn đi, lại tìm một tên khác.

- Nói thì đơn giản. Tôi cũng muốn. Nhưng đi đâu tìm? Chẳng lẽ thực sự học theo cô. Chuẩn bị đăng báo tìm chồng?

- Cô......

Mấy nhân viên nữ kia ríu rít nói chuyện với nhau. Vậy mà khi Thái Hạo đi đến, rồi lại quay về phòng mình. Bộ tổ chức lớn như vậy dĩ nhiên lại không có ai tới bắt chuyện với hắn. Trong ngày thường nhân viên bộ tổ chức đều không thích phó giám đốc này. Là người khó tính. Làm không tốt liền mắng chửi. Hiện tại bộ tổ chức bị Diệp Lăng Phi cải cách như vậy. Bộ tổ chức từ tiểu tổ trưởng chỉ cần đem công việc của tổ đó phân phối xuống. Cho dù làm không tốt, một tiểu tổ bao gồm tiểu tổ trưởng trong đó có năm người đều sẽ thảo luận với nhau. Hợp tác hoàn thành công việc. Không khí làm việc như vậy làm cho hiệu suất công việc của bộ tổ chức đề cao rất nhiều. Càng thêm quan trọng hơn là nhân viên trong lúc làm việc tâm trạng rất tốt.

Không cần phải nhìn Thái Hạo lúc nào cũng trương bộ mặt cá chết ra kia. Không có ai nguyện ý nói chuyện với Thái Hạo. Thái Hạo cũng ý thức được dường như hắn là một ông lão, cô đơn ngồi ở đây, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Thái Hạo đi về phía Đường Hiểu Uyển. Hắn tính mình cũng quan hệ tốt với Đường Hiểu Uyển. Có lẽ có thể nói vài câu. Nhưng Đường Hiểu Uyển đang đối diện máy tính gõ bàn phím lạch cạch. Rõ ràng biết Thái Hạo tới bên cạnh rồi, Đường Hiểu Uyển cũng không có ý ngừng lại.

- Hiểu Uyển. Em đang gõ cái gì vậy?

Thái Hạo phát hiện Đường Hiểu Uyển đang dùng MSN để chat, khi hắn đi tới, Đường Hiểu Uyển đem MSN thu nhỏ lại (minimize). Không cho hắn nhìn thấy đoạn chat vừa rồi, tùy ý click chuột một cái, mở ra Kim Sơn đả tự thông (một phần mềm luyện tập gõ chữ, có lẽ tương tự phần mềm Mario typing). Bắt đầu luyện tập gõ chữ. Nghe thấy Thái Hạo hỏi mình, hai tay Đường Hiểu Uyển không dừng lại, mà tiếp tục gõ bàn phím lạch cạch, miệng nói:

- Hiện tại tương đối nhàn. Không có việc gì làm. Không thể làm gì khác nên luyện gõ chữ.

Thái Hạo còn chưa nói gì, chợt nghe Trương Lị xen miệng nói:

- Hiểu Uyển. Em tập đánh chữ hay là nói chuyện yêu đương với giám đốc ngành chúng ta vậy!

- Chị Trương, chị đừng nói lung tung, em không có!

Đường Hiểu Uyển vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, vội vàng giải thích:

- Chị Trương, chị không tin thì tới đây mà nhìn.

- Chị không nhìn đâu, chị là đã kết hôn, không có cơ hội này. Diệp giám đốc của chúng ta có thể sẽ chướng mắt với chị, nếu để cho chị trẻ lại năm sáu tuổi, chị nhất định sẽ theo đuổi Diệp giám đốc của chúng ta.

Trương Lị vừa nói, liền hướng về phía mấy nhân viên đang nói chuyện phiếm kia:

- Tôi nói các cô này, chúng ta không phải đều biết rõ Diệp giám đốc sao, cũng không nhanh chân mà theo đuổi. Tôi thấy ở điểm này Hiểu Uyển so với các cô thông minh hơn nhiều.

- Diệp giám đốc đối với chúng ta thì quá cao rồi, không với tới, nhưng người ta là có hậu thuẫn , chúng ta vẫn không nên trêu chọc thì tốt hơn.

Từ lúc Đường Hiểu Uyển bị Trương Lị trêu chọc như vậy, vẫn không có cơ hội nói thêm nữa. Nàng đã sớm quen bị đồng nghiệp của mình trêu đùa, trong lòng biết nếu mình càng giải thích, không chừng sẽ làm những người này càng trêu nhiều hơn, phương thức tốt nhất chính là bảo trì trầm mặc. Vì vậy Đường Hiểu Uyển cũng không giải thích, lại tiếp tục gõ chữ lạch cạch.

Thái Hạo đứng ở bên cạnh Đường Hiểu Uyển, hắn cúi người xuống, nhỏ giọng nói:

- Hiểu Uyển. Em đi làm nên chú ý một chút, đừng giống người khác, cho dù không làm việc cũng phải giả bộ như có nhiều việc, như vậy sẽ không sợ có người làm khó dễ. Em nhìn những người khác, lá gan rất lớn, nếu như bị cấp trên biết được, tuyệt đối sẽ không tha cho, nói không chừng sẽ bị đuổi việc. Hiện tại có nhiều người muốn tìm công việc, rất nhiều người muốn tiến vào đây cũng chưa có cơ hội đâu!

Đường Hiểu Uyển liếc mắt nhìn Thái Hạo một cái, lầm bầm nói:

- Không sao cả. Dù sao Diệp giám đốc đã nói, chỉ cần làm xong công việc, có thể làm bất cứ chuyện gì mình thích. Nếu như gặp chuyện gì, cứ tìm Diệp giám đốc.

Thái Hạo bị Đường Hiểu Uyển nói như vậy, không thể làm gì khác hơn đành nói:

- Chú ý một chút luôn luôn tốt.

Thái Hạo phát hiện mình tiếp tục đứng ở chỗ Đường Hiểu Uyển này cũng không phải biện pháp, mà ngay cả Đường Hiểu Uyển cũng không muốn nói chuyện với hắn. Thái Hạo đành phải ra khỏi phòng làm việc chung, đi tới cửa sổ ở hành lang, lấy điện thoại gọi cho Trần Ngọc Đình.

Trần Ngọc Đình gần đây đều bận rộn ở phân xưởng đàm phán với công ty BMW nước Đức để chuẩn bị công việc. Nếu cùng công ty BMW nước Đức hợp tác xây dựng nhà máy, vấn đề không chỉ là tài chính, còn có vấn đề kĩ thuật, nhân sự. Công ty BMW nước Đức sở dĩ lựa chọn hợp tác với tập đoàn Tân Á, hoàn toàn chính là coi trọng nhân viên kĩ thuật của tập đoàn Tân Á, nhiều năm tiến hành chế tạo sản phẩm liên quan đến máy móc, cũng đủ kinh nghiệm, những người này chỉ cần đọc hướng dẫn sản xuất thiết bị của công ty BMW nước Đức, rồi qua một khóa đào tạo kĩ thuật của công ty BMW, rất nhanh có thể trở thành nòng cốt.

Có thể trong thời gian ngắn đạt được lượng sản phẩn lớn. Đây chính là chuyện công ty BMW nước Đức hy vọng nhìn thấy nhất. Trừ tập đoàn Tân Á ra. Công ty BMW nước Đức vẫn tiếp xúc cùng hai tập đoàn trong nước khác, nhưng trong ba tập đoàn. Tập đoàn Tân á thực lực mạnh nhất. Đoàn khảo sát của công ty BMW Đức trước mắt đã chuẩn bị khảo sát hai nhà kia, tập đoàn Tân Á là trạm khảo sát cuối cùng, cũng đại biểu công ty BMW Đức hết sức coi trọng tập đoàn Tân Á. Dưới điều kiện tiên quyết này, Trần Ngọc Đình càng muốn kiểm tra rõ ràng thiết bị cùng năng lực kĩ thuật của tập đoàn hiện tại, để có thể tăng thêm sức ảnh hưởng trên bàn đàm phán.

hoại của Thái Hạo gọi tới, trong điện thoại Thái Hạo nói Diệp Lăng Phi làm cho bộ tổ chức vô cùng loạn. Hắn vốn định quay lại làm, giúp đỡ Diệp Lăng Phi quản lý bộ tổ chức, nhưng Diệp Lăng Phi lại độc đoán chuyên quyền, bởi vì hắn do Trần phó tổng đề bạt lên, tâm trạng khó chịu, nên muốn cho hắn nghỉ một tháng, hơn nữa cuối cùng Thái Hạo còn nói một câu, một tháng sau, Diệp Lăng Phi còn chuẩn bị sắp xếp cho hắn làm nhân viên.

Mấy ngày nay Trần Ngọc Đình chưa tới tổng bộ công ty, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mặc kệ như thế nào, Thái Hạo cũng là một tay mình đề bạt lên, nếu thật sự giống như Thái Hạo nói, Trần Ngọc Đình cảm thấy mình hơi có lỗi với Thái Hạo. Nàng không trả lời ngay với Thái Hạo, chỉ nói là trước hết Thái Hạo cứ chờ đã, Trần Ngọc Đình sẽ tự mình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi.

Thái Hạo cúp điện thoại, khóe miệng hiện lên một tia xem thường, thầm nghĩ:

- Diệp Lăng Phi, ngươi đừng tưởng rằng ngươi như vậy là có thể bãi chức ta, bãi chức ta không dễ như vậy đâu. Cho dù Trần Ngọc Đình không được, ta còn có chỗ dựa, không giống ngươi, chỉ có Trần Ngọc Đình làm chỗ dựa.

Trong lòng Thái Hạo rất đắc ý, hắn cảm giác mình làm như vậy còn chưa đủ, vì vậy lại lấy ra điện thoại, gọi cho Tiền Thường Nam.

Trần Ngọc Đình lập tức gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, hỏi Diệp Lăng Phi có chuyện gì xảy ra.

- Có phải tiểu tử Thái Hạo đó gọi điện thoại cho cô không?

Diệp Lăng Phi vừa nghe điện thoại của Trần Ngọc Đình, liền hiểu được có chuyện gì. Hắn cầm điện thoại, cười lạnh nói

- Tôi đã sớm biết tiểu tử này sẽ làm như vậy, Trần phó tổng, chuyện này cô không cần lo cho, tôi sẽ dạy bảo tiểu tử này cẩn thận, để cho sau này hắn phải thành thật cho tôi.

Trần Ngọc Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói tàn nhẫn như vậy, nàng cũng hiểu tính tình Diệp Lăng Phi, một khi Diệp Lăng Phi nói một cách kiên quyết như vậy, vậy thì rõ ràng chuyện này đã không thể sửa đổi. Khi Diệp Lăng Phi thật sự tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trần Ngọc Đình đã trải qua chuyện đó, cũng hiểu rõ Diệp Lăng Phi là người thế nào, tuy nói bề ngoài Diệp Lăng Phi làm cho người ta cảm thấy vô tư tự nhiên, nhưng qua mấy lần trước, quả thật Diệp Lăng Phi rất có năng lực. Bất cứ vấn đề gì khó giải quyết tới tay Diệp Lăng Phi đều sẽ được xử lý thỏa đáng. Trần Ngọc Đình cũng không hỏi nữa, chỉ nói một câu

- Thái Hạo là người tôi tự mình đề bạt, cũng phải chiếu cố một chút. Không nên quá đáng quá.

Rồi lập tức cúp điện thoại.

Diệp Lăng Phi buông điện thoại, khóe miệng hắn cười cười, thầm nghĩ:

- Không biết kế tiếp tiểu tử Thái Hạo này sẽ tìm ai, nếu như tìm Tiền Thường Nam, vậy lại có trò hay rồi.

***

Đến khi Từ Oánh vội vàng đi vào phòng làm việc Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vẫn đang cùng Vu Tiểu Tiếu đánh CS. Sáng nay vừa vặn Vu Tiểu Tiếu không có tiết. Mấy đội viên của đội nàng bị kéo đi huấn luyện, chỉ còn lại một mình nàng. Vu Tiểu Tiếu trốn ở trong túc xá, gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi bảo lên đánh CS với nàng.

Diệp Lăng Phi bị nàng làm nũng, không có biện pháp, đành vào chơi CS, vừa đánh được vài trận, Từ Oánh đã đi vào.

- Diệp giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi.

Từ Oánh vội hô lên.

- Chờ một chút, tôi bắn chết tên hỗn đản này đã!

Diệp Lăng Phi không dừng lại, cho đến khi bắn chết tên bên cướp kia, Diệp Lăng Phi nói với Vu Tiểu Tiếu hắn đang có chuyện. Kết quả bị Vu Tiểu Tiếu khinh bỉ một phen. Diệp Lăng Phi đành chờ Tiểu Tiếu nói xong, mới rời khỏi trò chơi.

- Chuyện gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Giám đốc Bộ tổng hợp Chu Thế Hùng tự mình dẫn người tới kiểm tra, kết quả bắt được mấy người Trương Lị đang nói chuyện phiếm và xem tạp chí. Chu giám đốc rất tức giận, nói không chỉ muốn trừ lương mấy người này, còn muốn ghi vào sổ chấm công. Đồng thời, làm giám đốc ngành, Diệp giám đốc cũng phải bị xử phạt, dường như Chu giám đốc rất tức giận. Nói muốn xử phạt nặng giám đốc ngành. Hiện tại người của bộ tổng hợp còn đang kiểm tra máy tính ngành chúng ta trong phòng làm việc chung.

- Chu Thế Hùng tới, ừm, vậy xem như có trò hay thật rồi.

Diệp Lăng Phi cười rộ lên, hắn biết Chu Thế Hùng là người bên Tiền Thường Nam, ngay khi Diệp Lăng Phi mới vừa đến tập đoàn Tân Á, Tiền Thường Nam từng mời Diệp Lăng Phi tới nhà, muốn mượn sức Diệp Lăng Phi, lần đó, Diệp Lăng Phi đã biết Chu Thế Hùng cũng là người của Tiền Thường Nam. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng Tiền Thường Nam sẽ tự mình đến gây phiền toái cho mình. Nhưng không nghĩ là Chu Thế Hùng sẽ đến gây phiền toái.

Diệp Lăng Phi không cần hỏi cũng biết là Thái Hạo ở sau lưng giở trò quỷ. Tiểu tử Thái Hạo này thông đồng với Tiền Thường Nam, muốn nhân cơ hội này đối phó mình. Nói không chừng sẽ chụp cho mình cái mũ lãnh đạo bất lực, đẩy mình ra khỏi cái ghế này. Diệp Lăng Phi biết Tiền Thường Nam không vừa mắt với mình không phải ngày một ngày hai, nếu có cơ hội đè mình xuống, Tiền Thường Nam tuyệt đối sẽ không mềm lòng.

Diệp Lăng Phi căn bản không đem Chu Thế Hùng để vào mắt, nghe Từ Oánh nói Chu Thế Hùng còn đang ở trong phòng làm việc chung kiểm tra máy tính nhân viên của mình, Diệp Lăng Phi há miệng cười. Hắn không nhiều lời với Từ Oánh, cất bước ra khỏi phòng làm việc. Hiện tại Từ Oánh có chút luống cuống, không biết nên xử lý thế nào. Bộ tổng hợp nầy chính là một loại ngành thanh tra của tập đoàn Tân Á, mọi chuyện to chuyện nhỏ đều quản, lúc này bị bộ tổng hợp bắt được, Chu Thế Hùng này tuyệt đối sẽ không buông tha một cách dễ dàng.

Lúc đầu đã làm trợ lý của Chu Thế Hùng, Từ Oánh biết Chu Thế Hùng này không chỉ háo sắc, lại còn tham tài, tuyệt đối là một tên tiểu nhân. Lần này bị Chu Thế Hùng bắt được, nhất định sẽ không dễ dàng. Từ Oánh vừa nghĩ đến hậu quả, liền tê dại da đầu, nàng đành phải đi theo Diệp Lăng Phi, hy vọng Diệp Lăng Phi có thể giải quyết chuyện phiền phức này.

Khi Diệp Lăng Phi đi vào phòng làm việc chung bộ tổ chức, liền nhìn thấy Chu Thế Hùng chắp tay sau lưng đứng trong phòng làm việc chung bộ tổ chức, bốn gã nhân viên bộ tổ chức đang ở bên cạnh kiểm tra máy tính. Chiếc bàn ở trước mặt Chu Thế Hùng chất đầy hạt dưa, tạp chí, sách truyện, còn có một đống tú lơ khơ. về phần tên Thái Hạo kia, thì vãn ngồi ở bàn công tác của mình, tựa hồ chuyện này không quan hệ với hắn, giả bộ làm người tốt.

- Bộ tổ chức thật là có năng lực a, cái gì cũng có.

Chu Thế Hùng châm chọc khiêu khích nói,

- Không chỉ nói chuyện phiếm, ăn vặt, đọc tạp chí trong thời gian làm việc, còn lên mạng chơi game, xem phim, có phải bộ tổ chức muốn đổi thành bộ giải trí trong công ty, ở còn có nhất đống lơ khơ, không biết các đồng nghiệp của bộ tổ chức chơi cái gì vậy, là đấu địa chủ hay là chơi ru-lô (Hai trò chơi bằng lơ khơ bên TQ, có lẽ là poker và tá lả)?

- Anh đoán xem?

Chu Thế Hùng vừa nói những lời này, chợt nghe Diệp Lăng Phi cười ha hả hỏi,

- Chu giám đốc có thể đoán xem, à, ta hỏi Chu giám đốc anh thích chơi cái gì vậy, đấu địa chủ hay là ru-lô?

Chu Thế Hùng không nghĩ tới Diệp Lăng Phi còn có thể cười cợt nói với mình như vậy, hắn trầm mặt xuống, hừ lạnh nói:

- Diệp giám đốc, tôi đang muốn tìm anh đây, anh xem chuyện này anh chuẩn bị xử lý như thế nào, nhân viên của anh căn bản là không làm việc, đem bộ tổ chức trở thành trung tâm giải trí, nói vậy cái chức giám đốc này của anh cũng không cần làm nữa đi!

Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua bốn nhân viên bộ tổng hợp đang kiểm tra máy tính kia, cũng trầm mặt xuống, tay phải hung hăng đập xuống bàn trước mặt, quát:

- Mẹ kiếp, đây là địa bàn của lão tử (ông mày), bốn thằng khốn của bộ tổng hợp cộng thêm thằng khốn kiếp nhất của bộ tổng hợp trước mặt tao, toàn bộ cút khỏi bộ tổ chức cho tao, muốn chơi thì đến phòng làm việc của tao, lão tử chơi với chúng mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.