Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1704: Chương 1704: Cứu ra!(2)




Diệp Lăng Phi nói mấy câu này chẳng khác gì tát vào mặt người ta, đến mức sắc Triệu Đào lúc thì trắng, lúc thì đỏ, trong lòng thầm hối hận không nên đắc tội tên Diệp Lăng Phi này, người này quả thực là một cái tổ ong, đánh vào mặt người ta đau rát. Vấn đề mấu chốt nhất là mình không làm gì được hắn, Triệu Đào trông bộ dạng của Diệp Lăng Phi, trong lòng cảm thấy buồn bực, không biết rốt cuộc lần này Diệp Lăng Phi muốn làm gì. Dã Thú liền phất phất tay với mấy tên thủ hạ của mình, nói:

- Đi ra ngoài, đi ra ngoài cả đi, sao các cậu có thể làm như vậy được chứ, không chào hỏi gì cả, cứ như vậy xông vào, thật sự là quá kỳ cục!

Dã Thú mồm thì nói như vậy, nhưng trong lúc nói chuyện thì lại nhìn về phía Triệu Đào, Triệu Đào trong lòng dở khóc dở cười, rốt cuộc thì hai người này muốn làm gì, đánh vào mặt người ta thì cũng không cần như thế chứ. Diệp Lăng Phi bắt chéo chân, Dã Thú ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, lấy một gói thuốc lá đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Lão đại, hút thử xem, đây chính là thuốc của Triệu cục trưởng đó, hương vị đúng là không tệ, lúc anh chưa đến đây, em đã hút mấy điếu rồi, hương vị không giống loại thuốc khác, thuốc hút miễn phí đúng là khác thuốc mình bỏ tiền ra mua thât. Lão đại, sau em định để người khác biếu em thuốc lá, em không tốn tiền mua thuốc nữa, nói giống như là yêu đương vụng trộm, yêu đương vụng trộm thật kích thích......!

Dã Thú vừa định nói về cái nhìn của hắn về phụ nữ với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đã khoát khoát tay với Dã Thú, nói:

- Dã Thú, cậu tạm thời để những lời đó lại để sau hẵng nói đi, cậu không thể để Triệu cục trưởng ngồi nhìn hai chúng ta nói chuyện như vậy được. Triệu cục trưởng, nào, hút điếu thuốc đi!

- Tôi không hút nữa!

Triệu Đào khoát tay, nói:

- Tôi đã hút không ít rồi!

Diệp Lăng Phi cũng không hút thuốc, hắn để điếu thuốc xuống bàn uống trà, hắn nhìn về phía gian phòng vừa đóng cửa lại, nói:

- Triệu cục trưởng, cô gái đó là ai vậy, dù sao tôi cũng nhìn thấy rồi, chi bằng gọi ra cho mọi người làm quen một chút. Lúc tôi vào đây cũng đã nhìn thấy cô bé đó rồi, nhưng mà còn chưa nhìn rõ tướng mạo!

- Cô bé đó rất đẹp, Triệu cục trưởng của chúng ta cũng là người có địa vị, lão đại, còn chưa thành niên đâu nhé, không ngờ Triệu cục trưởng cũng thích cái loại này!

Dã Thú cười toe toét, nói mấy câu đó khiến Triệu Đào mặt già đỏ lên, vội vàng nói:

- Tiểu Nguyệt, em ra đây đi!

Triệu Đào nói câu này xong, chỉ thấy cửa căn phòng đó mở ra, cô gái ban nãy đi ra bên ngoài. Cô gái này trông bộ dạng biết ngay là còn nhỏ tuổi, đó là chuyện Dã Thú vừa mới nói, cô bé này còn đang ở độ tuổi vị thành niên, đâu ngờ tay Triệu Đào lại thích loại này, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không buông tha. Trong lòng Diệp Lăng Phi không nghĩ tới chuyện này, hắn luôn có cảm giác dị thường, ân ái với những cô gái nhỏ tuổi như vậy giống như là đang ân ái với con gái mình vậy, loại cảm giác khác thường đó khiến cho Diệp Lăng Phi không có hứng thú đối với những cô gái nhỏ tuổi. Diệp Lăng Phi không có hứng thú, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không có hứng thú với những cô gái nhỏ tuổi, không thể nghi ngờ Triệu Đào chính là một người đàn ông như vậy. Diệp Lăng Phi nhìn cô gái kia, rồi lại nhìn Triệu Đào, cười nói:

- Triệu cục trưởng, cô gái này còn nhỏ tuổi lắm, chắc cũng chỉ trạc tuổi cháu gái ông mà thôi!

Nghe Diệp Lăng Phi nói câu này, sắc mặt Triệu Đào càng thêm khó coi, ông ta xấu hổ muốn chết, ấp úng nói:

- Diệp tiên sinh, đừng... dừng nói giỡn, tôi không có cháu gái, chỉ... chỉ có một đứa cháu trai...!

- Vậy thì trạc tuổi cháu trai ông!

Diệp Lăng Phi lại nhìn về phía cô bé kia, hắn phất phất tay với cô bé đó, nói:

- Tiểu cô nương, đi ra ngoài kia nói chuyện với mấy chú đang đứng ngoài đó đi, chú có việc ở đây!

Cô gái kia nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cũng không đi ra ngoài ngay, mà quay sang nhìn Triệu Đào, cô phải chờ xem Triệu Đào nói như thế nào. Triệu Đào cũng khoát tay với cô bé đó, nói:

- Tiểu Nguyệt, em cứ đi ra ngoài đi, không sao đâu, em không cần lo lắng, ở đây đều là bạn cả mà!

Triệu Đào nói như vậy chẳng qua chỉ là dỗ trẻ con mà thôi, ai cũng nhìn ra được, những người ở đây không phải là bạn bè gì cả, ít nhất là bạn thì sẽ không đột nhập vào nhà người ta. Chỉ có điều, cô gái kia cũng nhìn ra được, nơi này là nơi đàn ông bàn chuyện quan trọng, cô không thể ở lại chỗ này, nghe Triệu Đào nói như vậy, cô bé kia không do dự nữa, lập tức đi ra ngoài. Chờ cô bé đó đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi mới cười nói với Triệu Đào:

- Triệu cục trưởng, thật sự không nhìn ra, ông cũng biết kim ốc tàng kiều, lại còn thích kiểu con gái này nữa, ừm, khẩu vị rất nặng, tìm một thiếu nữ vị thành niên để bao dưỡng, không hổ là người làm quan, chuyện gì cũng có thể làm được. Triệu cục trưởng, chờ khi nào có thời gian ông kể lại cho tôi nghe cảm xúc khi ở trên giường nhé!

Triệu Đào bị Diệp Lăng Phi nói như vậy thì không chịu được nữa, sắc mặt của ông ta càng trở nên khó coi, hậm hực nói:

- Diệp tiên sinh, người sợ bị ép, anh không nên ép tôi vào đường cùng, mọi người đều nhường nhau một bước, như vậy mới dễ nói chuyện, Diệp tiên sinh, anh thấy có đúng không?

Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào nói như vậy, đột nhiên bật cười, tiếng cười đó khiến cho Triệu Đào nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi, chỉ thấy Diệp Lăng Phi cũng sa sầm mặt, hừ lạnh nói:

- Triệu cục trưởng, tôi chưa bao giờ hạ thủ lưu tình với đối thủ của mình, Triệu cục trưởng, tôi muốn buông tha ông, nhưng mà ông sẽ tha cho tôi sao?

Triệu Đào cả kinh, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Diệp tiên sinh, anh nói như vậy là có ý gì?

- Triệu cục trưởng, sao ông lại hỏi tôi có ý gì, phải là tôi hỏi ông có ý gì mới đúng chứ!

Diệp Lăng Phi nở nụ cười nhạt, hắn nhìn thẳng vào mắt Triệu Đào, lạnh lùng nói:

- Có phải ông định tha Tôn Dược Đông không, chẳng lẽ ông không nghĩ xem tại sao tôi lại theo dõi Tôn Dược Đông không chịu buông, vì sao tôi nhất định phải hạ Tôn Dược Đông cho bằng được, những chuyện đó chẳng lẽ Triệu cục trưởng đều không suy nghĩ qua sao? Triệu cục trưởng, tôi là người dễ nói chuyện nhất đấy, người khác kính tôi, tôi cũng sẽ kính lại người đó, nhưng nếu như ai đó dám động đến tôi thì tôi cũng sẽ không khách khí với kẻ đó đâu, đừng tưởng rằng Điền Vi Dân không rảnh để quan tâm, ông có thể ngấm ngầm tha cho Tôn Dược Đông, không có cửa đâu nghe. Bây giờ ông nên suy nghĩ cho mình đi, Triệu cục trưởng, không phải tôi uy hiếp ông, chỉ bằng chuyện hiện giờ ông bao dưỡng một cô gái vị thành niên, tôi sẽ làm cho thanh danh của ông mất sạch, sống không bằng chết!

Vừa rồi Triệu Đào còn một chút sức lực, hiện giờ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, chút sức lực vất vả lắm vừa mới tích cóp được một chút lập tức biến mất hầu như không còn nữa. Diệp Lăng Phi đã nói đến đúng tử huyệt của Triệu Đào. Ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, không còn sức để nói chuyện ngang hàng với Diệp Lăng Phi nữa, giọng nói chuyển thành cầu khẩn:

- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, tôi không muốn bảo vệ hắn, tôi chỉ muốn điều tra cho rõ ràng rồi mới xử lý!

Diệp Lăng Phi hơi nheo mắt lại, hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Đào. Triệu Đào thấy ánh mặt lạnh lẽo của Diệp Lăng Phi, vội vàng nói:

- Diệp tiên sinh, tôi… tôi thừa nhận, tôi muốn... muốn giúp hắn ta thoát tội, hắn biết được một số nhược điểm của tôi, tôi cũng không còn cách nào!

- Triệu cục trưởng, sớm thành khẩn như vậy có phải tốt không?

Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào thừa nhận như vậy, cuối cùng hắn cũng nở nụ cười, nói:

- Triệu cục trưởng, tôi không phải là người không biết đạo lý, tôi cũng hiểu được nỗi khổ của ông, cũng biết Triệu cục trưởng khó xử ở chỗ nào. Triệu cục trưởng, tôi có một đề nghị không tệ, ông có muốn nghe không?

Triệu Đào vừa Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta nào dám nói không muốn nghe, vội vàng đáp:

- Diệp tiên sinh, tất nhiên là tôi muốn nghe rồi!

- Tôi biết ngay Triệu cục trưởng là một người thông minh mà!

Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào nói như vậy, hắn cười nói:

- Thật ra thì tôi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần ông giúp tôi tống Tôn Dược Đông vào trong ngục giam, tôi sẽ giúp ông giữ bí mật này, hơn nữa, tôi còn có thể xử lý ổn thỏa những chuyện loạn thất bát tao không muốn người biết của ông. Không biết ông có thỏa mãn với đề nghị này không?

Triệu Đào căn bản không có lựa chọn, đến lúc này, ông ta chỉ có thể chấp nhận, Triệu Đào gật đầu, trả lời:

- Diệp tiên sinh, tôi đồng ý!

Kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Phi rồi, Triệu Đào không có sự lựa chọn nào khác, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Triệu cục trưởng, sớm nên thế này chứ, ông nói xem, nhiều chỗ tốt như vậy, ông tốt, tôi cũng có phần, tất cả mọi người đều hưởng lợi, không tốt sao?

Triệu Đào cười khổ một tiếng, khẽ gật đầu. Diệp Lăng Phi nhìn Triệu Đào, nói:

- Triệu cục trưởng, thiếu chút nữa tôi quên mất một việc. Tôi có một người bạn, à, không thể nói là bạn được, tóm lại là, cậu ta đang ở trong tù, ông có cách nào cứu cậu ta ra không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.