Lúc Diệp Lăng Phi bắt xe taxi về đến nhà thì Bạch Tình Đình đang ngủ. Diệp Lăng Phi rón rén đi lên phòng của mình, hắn tắm rửa một lúc rồi lên giường ngủ.
Trong giấc mơ, Diệp Lăng Phi lại nhớ tới địa phương mà hắn không thể quên được. Bốn phía xung quanh là những tiếng nổ đinh tai nhức óc, Dã Thú mang theo hắn toàn thân đầy máu chạy như điên trong rừng.
Mờ hồ trong lúc đó, hắn nghe được Dã Thú điên cuồng giận dữ hét:
- Độc Lang, con mẹ mày đang làm gì thế, mau tới yểm trợ, Satan không trụ được rồi.
- Dã Thú, tôi vẫn còn có thể trụ được.
Diệp Lăng Phi ghé vào vai Dã Thú như đang nói mơ.
- Satan, anh phải cố gắng chịu đựng, hai chúng ta còn phải trở về giết chết những tên khốn kiếp đó. Mẹ nó, luc khốn kiếp không có chữ tín, tưởng nuốt được hàng của bọn tao à. Hừ, Dã Thú ta nhất định phải phanh thây chúng mày ra.
Dã Thú vừa chạy vừa liên tục chửi bới.
- Dã Thú, cố gắng đừng để Satan nói nhiều, hắn đang bị trúng độc, lại trọng thương rất nặng, bây giờ cần phải điều trị ngay lập tức.
An Kỳ yểm trợ Dã Thú lui lại, trong tay nàng cầm khẩu súng trường AH94, không ngừng bắn yểm trợ cho Dã Thú. An Kỳ là một đứa con lai, cha của nàng là người Trung Quốc, mẹ của nàng là người Anh. Từ sau khi gia nhập tổ chức Lang Nha, nàng trở thành một bác sĩ ưu tú nhất của tổ chức.
- An Kỳ, mau nghĩ cách giúp Satan đi.
Dã Thú giận dữ hét:
- Nếu như Satan chết, tôi sẽ tận tay giết chết cô, cho cô đi cùng với Satan xuống âm phủ.
- Dã Thú, anh câm miệng cho tôi, anh còn nói nữa tôi giết chết anh.
An Kỳ chạy lại đỡ Diệp Lăng Phi từ trên vai Dã Thú lên vai mình, nàng vội vàng nói:
- Dã Thú, anh yểm trợ cho tôi, tôi muốn tìm thuốc NOA để tiêm cho Satan.
- NOA, cô muốn lấy tính mạng của Satan à, cái thuốc này không thể tùy tiện sử dụng được. Không phải cô nói thuốc này có tác dụng phụ rất mạnh sao?
- Tên khốn kiếp nhà anh, nếu như không tiêm cho Satan thuốc này thì không chỉ Satan mà ngay cả chúng ta cũng phải chết ở chỗ này. Chỉ còn có cách đó thôi.
An Kỳ cắn chặt môi, nàng chạy thật nhanh tới một gốc cây đại thụ trong rừng rồi đặt Diệp Lăng Phi xuống. Nàng lấy thuốc NOA ra tiêm vào cơ thể Diệp Lăng Phi còn Dã Thú thì đứng bảo vệ cho hai người.
Một lát sau, bỗng nhiên Diệp Lăng Phi mở mắt ra, hai mắt đỏ như máu toát ra sát khí nặng nề.
- Giết chết tất cả, giết chết tất cả.
Diệp Lăng Phi lặp đi lặp lại mấy câu đó.
NOA là do một công ty của Mỹ bí mật nghiên cứu chế tạo. Mục đích chủ yếu là để cứu những binh lính gần chết trên chiến trường, loại thuốc này kích thích hệ thần kinh và hệ thống trái tim. Trong khoảng thời gian ngắn, những binh lính gần chết có thể hồi phục lại được. Nhưng một khi đã dùng thì sau này vẫn tiếp tục phải dùng nó.
Diệp Lăng Phi sau khi sử dụng loại thuốc này thì hắn biến thành một cỗ máy giết người. Hắn cầm lấy khẩu súng AH94 của An Kỳ, giết chết hơn hai mươi người.
Lúc này thì Độc Lang cũng thống lĩnh người của tổ chức Lang Nha chạy tới. Tổ chức Lang Nha vào Châu Phi để trả thù những bộ lạc đã tập kích bọn họ, mấy trăm người trong bộ lạc đã bị họ giết chết.
Sau lần đó, Diệp Lăng Phi được đưa đến bệnh viện tốt nhất ở Anh để điều trị. Tuy rằng cơ thể đã khỏe mạnh trở lại nhưng trong người Diệp Lăng Phi vẫn còn tai họa ngầm, đó chính là di chứng của NOA. Từ đó về sau, Diệp Lăng Phi không thể khống chế được bản thân.
Diệp Lăng Phi chợt bừng tỉnh lại, toàn thân mồ hôi đầm đìa. Hắn ngồi dậy, thở hổn hển, hai tay bưng mặt một lúc rồi mới buông ra. Diệp Lăng Phi cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, gọi cho An Kỳ.
- An Kỳ, bệnh cũ của tôi hôm nay lại tái phát, tôi không thể khống chế được mình, cô mau tìm cách giúp tôi.
Diệp Lăng Phi gấp gáp nói:
- Bây giờ tôi cần có biện pháp giải quyết, cho dù có thể tạm thời khống chế hành vi của mình cũng được.
- Satan, tôi đang tìm cách giúp anh, bênh của anh không phải trên thân thể mà trong tâm lý của anh. Tôi nghĩ nếu như anh rời khỏi chiến trường thì sẽ đỡ nhưng thật không ngờ nó lại phát tác. Tôi đã nhờ mạng lưới của tổ chức tìm biện pháp giúp anh rồi. Mấy hôm trước Dã Thú đã rời khỏi tổng bộ, hắn muốn đến chỗ anh. Tôi nghĩ nếu như có Dã Thú ở bên canh thì ít nhất cũng có thể ngăn cản được anh mỗi khi anh phát bệnh.
- Dã Thú tới đây, tại sao không nói cho tôi biết?
Diệp Lăng Phi kỳ quái hỏi.
- Dã Thú muốn cho anh một sự bất ngờ, nếu như không có chuyện gì thì hôm nay hắn sẽ tới chỗ anh.
An Kỳ nói.
- Tôi biết rồi, cô mau nghĩ cách giúp tôi đi.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, hắn lập tức gọi ngay cho Dã Thú, quát:
- Mẹ nó, tiểu tử cậu có phải muốn hại tôi không. Tại sao lại đến đây, lẽ nào cậu muốn tôi từ nay về sau không được sống yên ổn?
Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười sảng khoái, Dã Thú nói:
- Satan, tôi muốn đi du lịch một chuyến, anh yên tâm, không ai biết được hành tung của tôi đâu. Được rồi, anh rời giường đi, khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ tới sân bây Vọng Hải, bây giờ tôi đang ở Bắc Kinh. Lão đại, trách không được tại sao anh không chịu quay trở lại tổ chức, Trung Quốc có nhiều mỹ nữ như vậy tôi rất thích, ha ha, tôi cũng đang định đến chỗ anh để đinh cư đấy.
- Tiểu tử này, sớm muộn gì tôi cũng phải tự tay giết cậu, lúc nào cũng mang đến phiền phức cho tôi.
Diệp Lăng Phi mắng.
- Lão đại, những lời này anh nói nhiều lần rồi. Hắc, hắc, nếu như anh muốn giết tôi thì không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi. Thôi được rồi, lão đại, tôi không nói nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở Vọng Hải, nhớ đón tôi đấy.
Tút, tút.
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng tút, tút thì biết Dã Thú đã cúp mắt, hắn lắc đầu rồi lẩm bẩm nói:
- Dã Thú, tiểu tử cậu tới đây làm gì. Khụ, lẽ nào cậu không muốn để tôi tránh xa tổ chức Lang Nha một chút sao?
Diệp Lăng Phi xuống giường, đi đánh răng rửa mặt rồi mới xuống lầu.
Ngô mu nhìn thấy Diệp Lăng Phi từ trên lầu đi xuống, bà vội vàng hỏi:
- Diệp tiên sinh, anh có ăn bữa sáng không?
- Không được, tôi có chuyện phải đi ra ngoài. Tình Đình đã đi làm chưa?
- Tiểu thư đã đi làm rồi, thế nhưng tiểu thư hình như không mấy vui vẻ, đêm qua cô ấy chờ anh rất lâu.
Cô Ngô nói.
- Ừ, tôi biết rồi.
Diệp Lăng Phi không nói gì nữa, cất bước đi ra ngoài. Cô Ngô thấy hành động của Diệp Lăng Phi có gì đó khác lạ nhưng bà không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thầm suy đoán nguyên nhân mà thôi.
Diệp Lăng Phi lên xe đi thẳng tới sân bay, sân bay ở vùng ngoại ô cách xa nội thành thế nên lái xe ít nhất cũng mất nửa tiếng đồng hồ.
Khi Diệp Lăng Phi đi đến sân bay thì máy bay của Dã Thú vẫn còn chưa tới. Diệp Lăng Phi dừng xe ở bãi đỗ xe của sân bay, hắn ngồi trong xe đợi Dã Thú.
Lật xem tờ báo Vọng Hải mới mua sáng nay, Diệp Lăng Phi tĩm rất kỹ nhưng không phát hiện ra tin tức gì về vụ ẩu đả ở quán bar Hắc Sâm Lâm tối hôm qua, điều này khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kỳ quái, xảy ra một chuyện lớn như vậy mà tại sao báo chí lại không có một chút tin tức gì. Khi hắn lật trở lại đến trang mười hai thì cuối cùng cũng nhìn thấy một mẩu tin nhỏ về vụ ẩu đả ở quán bar Hắc Sâm Lâm. Nhưng tờ báo này lại đưa tin đây là vụ thanh toán của bọn xã hội đen, đồng thời gây ra mất trật tự trị an ở thành phố Vọng Hải.
Lúc này, Diệp Lăng Phi thấy bội phục năng lực của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính có thể biến vụ ẩu đả ở quán bar thành một vụ thanh toán của bọn xã hội đen. Bất quá, Diệp Lăng Phi thật không có gì phải lo lắng cả, cho dù truyền thông có đưa tin toàn bộ quá trình thì chỉ sợ không có ai tin được một người có thể đả thương hơn trăm người.
Diệp Lăng Phi bỏ tờ báo xuống rồi gọi điện cho Trần Ngọc Đình. Hắn muốn nói cho Trần Ngọc Đình mình không có chuyện gì, không muốn cho nàng phải lo lắng.
- Tỷ tỷ, tôi không sao, chị yên tâm đi. Hôm nay tôi có việc, không thể đi làm được.
Diệp Lăng Phi nói.
Trần Ngọc Đình đang lo lắng cho Diệp Lăng Phi, nàng vốn định gọi điện cho Diệp Lăng Phi nhưng lại kiềm chế suy nghĩ đó. Nàng cũng nhìn thấy tin tức về quán bar trên báo, Trần Ngọc Đình không ngờ sự việc phát sinh lớn như vậy mà truyền thống lại đưa tin kiểu đó. Đúng lúc nàng đang cân nhắc xem có nên gọi điện cho Diệp Lăng Phi hay không thì Diệp Lăng Phi gọi điện tới, nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, nàng cố gắng không để cho giọng của mình trở lên quá quan tâm đến hắn, nàng nói:
- Giám đốc Diệp, anh không có việc gì là tốt rồi, nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói.
- Tỷ tỷ, tôi không sao.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bây giờ tôi nghĩ chị nên quan tâm nhiều hơn đến trợ lý của mình, tôi thấy bây giờ nàng đang rất đau khổ.
- Cái này không cần anh quan tâm, anh tự lo cho bản thân mình trước đi đã.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tỷ tỷ, tôi nói rồi mà, tôi không có chuyện gì đâu. Nếu có thời gian, chúng ta tìm một chỗ khác để uống rượu, thuận tiện hàn huyên những chuyện khác.
Những lời này của Diệp Lăng Phi rất mập mờ, Trần Ngọc Đình nghe không hiểu gì, trong lòng nàng hơi loạn, thuận miệng đồng ý:
- Chờ sau này có thời gian đã, bây giờ tôi bận rất nhiều việc, có rất nhiều công việc cần phải xử lý, không có thời gian hàn huyên với anh.
Trần Ngọc Đình nói xong liền cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi nghe thấy Trần Ngọc Đình cúp điện thoại, hắn cũng tắt mắt, khóe miệng nở nụ cười.
Máy bay của Dã Thú đã đến sân bay nhưng Diệp Lăng Phi không vào bên trong để đón Dã Thú. Dã Thú tìm mãi mà không thấy Diệp Lăng Phi nên đành phải gọi điện cho hắn.
- Lão đại, anh đang ở đâu đấy, tôi không nhìn thấy anh.
- Tôi đang ở bãi đỗ xe, cậu tự đi ra đi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Lão đại, không thể nào, tôi từ xa tới đây anh phải vào tận bên trong đón tôi chứ.
Dã Thú tuy rằng nói vậy nhưng hắn vẫn kéo hành lý của mình đi ra khỏi sân bay. Đi thẳng tới bãi đỗ xe, cuối cùng thì Dã Thú cũng tìm được Diệp Lăng Phi.
Dã Thú kéo hành lý tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn bỏ hành lý xuống đất, hai tay ôm chặt vào thắt lưng Diệp Lăng Phi. Hai người đấm vào lưng nhau mấy cái, Dã Thú giọng cảm động nói:
- Satan, thoáng cái đã nửa năm không gặp nhau rồi, anh vẫn không thay đổi chút nào.
- Làm gì vậy, đàn ông con trai mà lại đi ôm nhau à, còn ra bộ dạng gì nữa.
- Dã Thú, thôi được rồi, tôi không phải là nữ nhân. Con mẹ nó, mới nửa năm không gặp mà sao cậu béo thế, phải đến 200 cân rồi chứ.
- Chính xác là 210 cân.
Dã Thú buống tay ra, hướng về phía Diệp Lăng Phi cười. Dã Thú thân cao một thước tám, thắt lưng thô, thân hình vạm vỡ, nhìn cũng đủ khiến người khác phải khiếp sợ. Hắn trời sinh đã có vẻ mặt hung ác, hơn nữa tính khí lại hết sức dữ dằn thế nhưng đối với Diệp Lăng Phi lại vô cùng hòa nhã, hắn rất nghe lời Diệp Lăng Phi. Nếu đổi lại là người khác thì Dã Thú sẽ chửi ầm lên, hoặc ra tay đả thương người ngay.
- Đừng nói nữa, mau lên xe đi.
Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra hiệu cho Dã Thú lên xe. Dã Thú vừa nhìn thấy chiếc xe của Diệp Lăng Phi, hắn lẩm bẩm nói:
- Satan, sao anh lại đi chiếc xe tồi tàn như thế này.
- Nói nhỏ thôi, bây giờ tôi là người bình thường, mua xe đắt tiền để làm gì. Tiểu tử cậu là còn không ngồi vào là tôi đi đấy, cho cậu chạy theo sau xe.
Dã Thú vừa nghe vậy lập tức ngồi ngay vào trong xe, hắn biết tính tình Diệp Lăng Phi, đã nói là làm. Dã Thú không muốn vừa mới đến Vọng Hải lại phải chạy theo một chiếc ô tô.
- Tổ chức dạo này thế nào?
Diệp Lăng Phi một tay lái xe, một tay đưa điếu thuốc cho Dã Thú, hỏi.
Dã Thú vừa thở một hơi khói ra ngoài vừa oán giận nói:
- Tổ chức không có chuyện gì, các huynh đệ cả ngày bận việc buôn bán, chỉ có An Kỳ là không ngồi yên, lúc nào cũng gây sự. Tháng trước tại Đức nàng còn giết chết một tên thủ lĩnh của băng đảng xã hội đen chỉ vì hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Anh em trong tổ chức không còn cách nào khác đành phải tiêu diệt sạch cả đám bọn cúng, lần đó chúng ta tốn không ít tiền. Thật không còn cách gì với nàng ta nữa, cũng may ở Anh có nhiều minh tinh điện ảnh xinh đẹp nên chúng tôi cũng được thoải mái một chút.
Diệp Lăng Phi cười rộ lên, lúc trước, khi hắn còn ở trong tổ chức Lang Nha thì An Kỳ đã thường xuyên gây chuyên rồi, mỗi lần như vậy đều là do Diệp Lăng Phi đứng ra giải quyết. Nhưng Diệp Lăng Phi không làm như cách của tổ chức Lang Nha bây giờ, hắn dùng cách hòa nhã hơn, đơn giản là dùng tiền để giải quyết.
- Để tôi gọi điện cho An Kỳ bảo nàng ngoan ngoãn một chút. Trước đây chúng ta không có tiền, nên phải dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn để kiếm tiền, thế nhưng bây giờ thì khác, mấy người các cậu người nào cũng có bạc triệu trong tay, làm cái gì cũng phải khéo một chút. Theo tôi thấy, tổ chức Lang Nha nên giải tán đi, tất cả mọi người quay trở lại cuộc sống yên ổn như những người bình thường.
Dã Thú nghe xong, liên tục lắc đầu nói:
- Satan, suy nghĩ của anh vẫn rất cổ quái, chỉ có anh mới muốn trở thành một người bình thường còn những người khác thì họ không nghĩ vậy, bọn họ thích một cuộc sống kích thích một chút. Theo tôi thấy, chắc chắn họ sẽ không đồng ý, mà hơn nữa, mấy năm nay chúng ta đã đắc tội với không biết bao nhiêu người, nếu như tổ chức giải tán thì những kẻ thì này sẽ giết chết chúng ta lúc nào không biết.
- Tiểu tử cậu cũng bắt đầu thông mình rồi đấy.
Diệp Lăng Phi cười cười, nói sang chuyện khác:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu dự định ở Vọng Hải mấy ngày?
- Mấy ngày?
Dã Thú hỏi ngược lại:
- Nếu như An Kỳ không tìm được thuốc chưa bệnh cũ cho anh thì tôi sẽ không rời khỏi cái thành phố Vọng Hải này.