Lăng Phi vứt thuốc dưới bãi cát, nở nụ cười lạnh lùng với hắn:
- Tiểu tử, tao chỉ cho mày một cơ hội, nói cho tao biết chỗ đồng bọn của mày ở đâu, đừng quên là tối qua bọn mày đã làm những gì.
Nói đến đây mặt của Lăng Phi đanh lại, buồn rầu nói:
- Bọn bay đã làm hại bạn tốt của tao, nếu như mày không nói ra đồng bọn của mày thì tao sẽ lấy dao rạch từng miếng thịt trên người mày, giày vò mày đến chết. Để cho mày thưởng thức cảm giác thiên đao vạn quả (chém nghìn đao, cắt vạn miếng thịt).
Phùng Lượng bị dọa mất thần hồn, hắn cảm giác những người lạ trước mặt mình giống như ác ma vậy, khiến hắn ta không còn sức lực để phản kháng, đến mức không dám che dấu nữa, không cần Lãng Phi hỏi mà tự khai ra hết.
Sau khi hỏi Phùng Lượng xong, Lăng Phi cầm lấy di động gọi cho Tôn Hoành. Vừa nghe điện thoại Lăng Phi liền cười nói:
- Tôn Đường Chủ, lâu rồi không gặp. Gần đây anh bận không?
Tôn Hoành vui vẻ cười nói:
- Diệp tiên sinh. Chúng ta quả thật lâu rồi không gặp, tôi còn nghĩ anh quên tôi rồi chứ, người như tôi thì có thể bận gì chứ, ngoài việc nghĩ cách kiếm tiền ra. Tôi làm sao có thể so sánh được với anh.
- Tôn Đường Chủ, tôi có một số việc cần nhờ anh giúp. Đương nhiên, anh có thể từ chối, tôi vốn không phải là người thích bắt ép người khác làm những việc mà người ta không thích.
Trong lòng Tôn Hoành luôn sợ hãi Lăng Phi, nghe Lăng Phi nói cần anh ta giúp đỡ thì tự nhiên Tôn Hoành thấy vui vẻ trong người, nếu như có thể kết thân với Lăng Phi thì sau này có thể nhờ cậy được. Cho nên Tôn Hoành vội nói:
- Nếu là việc trong khả năng của tôi thì tôi sẽ nhất định giúp Diệp tiên sinh.
Lăng Phi nói:
- Việc rất đơn giản, chắc anh có nghe nói đến chuyện xảy ra trước cửa quán intemet chứ.
Tôn Hoành vốn là người xà hội đen, chuyện này đương nhiên hắn phải biết, chỉ là không hiểu tại sao Lăng Phi lại hỏi chuyện này. Theo hắn được biết thì chỉ là hai tên nước ngoài bị chém, trong đó một tên bị chém chết.
- Diệp tiên sinh, anh hỏi chuyện này có việc gì thế?
Lăng Phi cười:
- Rất đơn giản, người bị chém chết là bạn của tôi, tôi đương nhiên phải báo thù cho bạn tôi, chỉ là tôi muốn cho những tên tiểu tử không biết sống chết là gì kia phải chết dần chết mòn. Tôn đường chủ, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi, tôi được biết việc này do tên Hạo Ca ở 3K đứng đằng sau, nghe nói anh và Hạo Ca có mâu thuẫn. Sở dĩ tôi tìm tới anh, thứ nhất là vì giữa anh và Hạo Ca có mâu thuẫn, nên tất nhiên anh cũng muốn Hạo Ca phải chết, thứ hai, vì tôi với anh là bạn, tôi tất nhiên là nghĩ đến anh rồi, Tôn Đường Chủ, anh không thể không giúp tôi phải không?
Tôn Hoành hít sâu một hơi, hắn đâu ngờ rằng người bị chết kia lại là bạn của Lăng Phi, nghe khẩu khí của Lăng Phi như vậy, thì nhất định phải lấy mạng của Hạo Ca. Tôn Hoành đúng là có mâu thuẫn với Lôi Hạo, nhưng không phải vì phụ nữ mà là vì vấn đề địa bàn với nhau. Bây giờ nghe Lăng Phi nói muốn giải quyết Lôi Hạo, vừa đúng với tâm mình, lại nghe Lăng Phi nhắc đến chuyện hai người là bạn của nhau thì làm cho hắn ta càng vui hơn. Hắn vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, anh nói đi, tôi phải giúp anh như thế nào.
- Rất đơn giản, tôi đã biết chỗ ở của những tên khốn kiếp giết bạn tôi, anh cho người đưa mấy tên rác rưởi kia đến bãi biển dưới vách đá Tây Sơn, tôi sẽ ở đó đợi anh, nhớ là tôi không muốn bọn chúng chết, tôi giữ lại mạng cho chúng còn có chuyện.
- Không vấn đề.
Tôn Hoành vui vẻ trả lời.
Lăng Phi nói chỗ ở của những thiếu niên kia cho Tôn Hoành, đồng thời hẹn 10h gặp nhau tại bờ biển dưới vách đá Tây Sơn. Sau khi gác điện thoại, Lăng Phi đưa mắt qua nhìn Phùng Lượng, người bị tra tấn lúc nãy, cười lạnh lùng.
Hiệu quả giải quyết công việc của Tôn Hoành rất cao, hắn cho người bắt toàn bộ những thanh niên đang trốn lại, thủ đoạn hành sự của xã hội đen thì không thể nào bì được với cảnh sát, cảnh sát thì coi trọng luật pháp, nhưng xã hội đen thì chẳng để tâm đến vấn đề này, đánh những người thanh niên kia một trận tơi bời.
Tôn Hoành cũng tự mình đến bờ biển dưới vách đá Tây Sơn,3 người Lăng Phi, Dã Lang, Dã Thú đợi ở đó, còn Phùng Lượng thì bị quẳng trên hòn đá bên bờ biển. Tôn Hoành nhìn thấy bên Lăng Phi có thêm 2 người nữa, có chút ngạc nhiên , vừa nhìn hắn nhận ra ngay hai người này không hề đơn giản, đôi mắt hung dữ, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Tôn Hoành nghĩ Diệp Lăng Phi vốn dĩ là một người không thể trêu vào thì người bên cạnh hắn cũng rất ngang tàn, nên tỏ ra hết sức cẩn trọng. Hắn vẫy tay ra lệnh đưa tổng cộng 15 thanh niên kia tới.
- Diệp tiên sinh, người đều ở đây, không thiếu người nào.
Tôn Hoành nói.
Diệp Lăng Phi gật đầu, cầm danh sách dò hỏi, rất nhanh tìm ra được mười ba trong tổng số mười lăm người tham gia vào cuộc siết hại Vi Đức Lí, trên danh sách còn có một người tên Tiếu Dư nhưng lại không có mặt trong số mười lăm người này, hỏi ra thì biết Tiếu Dư đã chạy về nhà rồi.
Chạy mất một người cơ bản không thành vấn đề, Diệp Lăng Phi cùng không muốn bắt toàn bộ những tên này. Quan hệ giữa Lăng Phi với Vi Đức Lí thực chất không tốt lắm, hai bên chỉ là lợi dụng lẫn nhau, sỡ dĩ Diệp Lăng Phi nói với Tôn Hoành là báo thù cho Vi Đức Lí chi là cái cớ mà thôi.
- Tao nghĩ bọn mày hiếu rất rõ vì sao nửa đêm lại phải đến đây, không phí lời nữa, Phùng Lượng đã nói toàn bộ tình hình cho tao biết, người mà bọn mày giết là bạn của tao, tao chỉ cho bọn mày hai con đường, bọn mày tự chọn lấy, một là đầu hàng, khai ra người cầm đầu Lôi Hạo, hai là bọn mày có thể lựa chọn cho mình một con đường chết nhẹ nhàng nhất, tao sẽ toại nguyện cho bọn mày.
Mười mấy tên thanh niên đến bước đường này, đã không còn dáng vẻ ngạo mạn ngày trước, ai nấy đều sợ xanh mặt, còn có mấy tên sợ quá tè cả ra quần, luôn miệng nói đầu thú cảnh sát. sẽ thành thật khai tất cả.
Tôn Hoành nhìn mười mấy tên kia rồi nói với Lăng Phi:
- Anh cho rằng bọn chúng sẽ đầu thú thật ư, anh không sợ đến lúc ấy chúng sẽ thay đổi à, tôi biết rất rõ thủ đoạn của bọn sâu bọ này, bây giờ là như thế, đến khi ở chỗ cảnh sát thì chúng lại giở trò, nói cho cùng bọn chúng cũng lo lắng về Lôi Hạo, tên Lôi Hạo cũng là một tên 3K tàn ác, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ai bán đứng hắn đâu.
- Anh đoán xem.
Lăng Phi cười hỏi.
- Tôi chỉ là lo lắng, tôi luôn cho rằng bọn người này rất xảo quyệt. Anh Diệp, tôi chỉ là không muốn tên Lôi Hạo có cơ hội lật ngược thế cờ thôi.
Diệp Lăng Phi nhìn hai tên không tham gia vào chuyện ấy, vỗ vai Tôn Hoành rồi nói:
- Tôn Đường Chủ, nếu như anh để những tên tiểu tử này tự tay giết chết hai thủ hạ của Lôi Hạo thì chúng dám không nghe lời sao?
Lăng Phi nói xong cười sàng khoái, cùng với Dã Thú và Dã Lang đi lên xe.
Câu nói này của Lăng Phi đã thức tỉnh Tôn Hoành, lộ ra nụ cười tàn nhẫn của Tôn Hoành, ánh mắt lạnh lùng hướng về hai tên thủ hạ của Lôi Hạo, rồi lại đưa mắt qua mười bốn tên thiếu niên bao gồm cả Phùng Lượng, cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu như bọn mày muốn sống sót rời khỏi đây, thì phải giết chết hai tên thủ hạ này của Lôi Hạo.
Bạch Tình Đình không biết tối qua mấy giờ Lăng Phi về, cô dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân xong cô đến trước phòng ngủ của Lăng Phi với bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng. Phòng của Lăng Phi không khóa, Bạch Tình Đình đây nhẹ mở cửa phòng Lăng Phi thì thấy hắn đang cởi trần ngủ.
Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy cơ thể của Lăng Phi thì mặt bỗng nóng ran, vốn định đi ngay nhưng lại không kìm được nhìn thêm một lúc, mãi đến khi có tiếng bước chân ở hành lang, Tình Đình vội đóng cửa phòng Lăng Phi lại.
Chu Hân Minh tối qua không ngủ được, cô cứ nghĩ đến vụ án người cảnh sát quốc tế bị giết, lúc Chu Hân Minh vừa ngáp vừa mở cửa phòng ngủ thì nhìn thấy Tình Đình vội vàng trở về phòng ngủ, cô cất tiếng chào rồi về tắm rửa.
Bạch Tình Đình đi về phòng ngủ, đóng cửa lại, tim đập loạn xạ, mặt cò đỏ ửng thì thầm nói:
- Đồ xấu xa này.
Bạch Tình Đình đợi tại phòng ngủ tương đối lâu, cho đến khi bình tĩnh lại mới trang điểm chỉnh sửa trang phục.
Lúc Diệp Lăng Phi tỉnh lại, Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình đã đi làm rồi. Lăng Phi ăn sơ điểm tâm rồi lái xe đến tập đoàn Tân Á.
Khi hắn đến tập đoàn Tân Á thì đà là 9h30 phút sáng rồi, Từ Oánh nhìn thấy Diệp Lãng Phi đến công ty vội vàng nói:
- Giám đốc, lúc sáng nhận được thông báo, báo anh tới phòng hội nghị họp nhưng lúc ấy anh chưa đến.
Lăng Phi xua xua tay nói:
- Thôi, tôi không muốn đi.
Từ Oánh vâng một tiếng, vốn định nhắc Lăng Phi không nên nói như vậy nhưng rồi kiềm chế được.
Diệp Lăng Phi ở trong phòng làm việc pha một ly cà phê, vừa uống cà phê vừa xem tintức trên mạng, lúc này cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc đứng ở ngay cửa văn phòng.
- Khả Nhạc, cô về trước sắp xếp lại ý kiến xử lý đối với xưởng trưởng Trương và Trường phòng Chu, thông báo cho phòng nhân sự.
Trương Lộ Tuyêt nhắc nhỡ Khá Nhạc xong thì bước vào phòng làm việc của Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngước nhìn thấy tâm trạng của Trương Lộ Tuyết có vẻ khá tốt, anh rót cà phê, vắt chéo hai chân cười nói:
- Sao thế, xem tâm trạng của cô có vẻ rất tốt, có phải là vừa có chuyện gì không?
Trường Lộ Tuyết ngồi đối diện Lăng Phi, tay phái vén những sợi tóc che trước mắt cô, cười vui vẻ:
- Cách giải quyết của tôi đối với Trường xưởng Trương và Trưởng phòng Chu đều nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo, chẳng lẽ không phải là chuyện đáng chúc mừng hay sao?
- Hóa ra là chuyện này, tôi lại tưởng là chuyện gì nữa cơ.
Diệp Lăng Phi nói vậy, không có chút phản ứng nào.
- Thân phận của cô làm cho cô dễ dàng nhận được sự đồng tình của mọi người, cứ coi như có một số người không ủng hộ thì cũng không thể không đồnh tình, phó giám đốc Trương, điều này không có nghĩa là năng lực của cô đã được mọi người chấp nhận, việc lần này chỉ là một ván cờ thôi.
Trương Lộ Tuyết không hiểu được ý của Lăng Phi nói, trợn tròn mắt hỏi:
- Giám đốc Diệp, đây là ý gì?
Lúc Trương Lộ Tuyết định hỏi cho ra nhẽ thì điện thoại của Lăng Phi đổ chuông, Lăng Phi không để ý đến cô nữa mà nghe điện thoại. Là điện thoại của Chu Hân Minh, trong điện thoại Hân Minh hỏi Lăng Phi rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao những tên chém người kia lại ra đầu thú đồng thời khai hết tất cả.
- Không sao, nếu có chuyện gì thì tối về nhà nói.
Lăng Phi không giải thích, trước khi tắt điện thoại, Diệp Lăng Phi lại nhắc:
- Hân Minh, nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, tấn công quyết liệt.
Chu Hân Minh trả lời:
- Đương nhiên rồi, có lời khai của mấy tên tiêu tử ấy rồi thì em nhất định sẽ cho người đi bắt Lôi Hạo.
Gác điện thoại xong, Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi một cách hiếu kỳ.
- Làm gì vậy, tôi là quái vật hay sao?
Diệp Lăng Phi tắt máy tính, đứng dậy, ra ý chuẩn bị đi ra ngoài.
- Không sao!
Trương Lộ Tuyết nói, nhìn thấy Lăng Phi đi ra ngoài, Trương Lộ Tuyết nói:
- Anh muốn đi đâu?
- Có việc phải giải quyết.
Lăng Phi cười một cách thần bí
- Hay là cùng với tôi đi ra ngoài tìm hiểu thế sự.
- Nhưng anh đang trong giờ làm, sao có thể muốn đi là đi được chứ.
Trương Lộ Tuyết nói.
Diệp Lăng Phi không đáp lời của Lộ Tuyết mà đi thẳng ra khỏi phòng làm việc, mặc cho Trương Lộ Tuyết nói mỏi cả miệng cũng không biết phải làm sao.