Đô Thị Tàng Kiều

Chương 146: Chương 146: Đánh chết tôi cũng không gả cho anh






Vịnh Tiên Thủy là một vịnh thiên nhiên, chỗ này có một bãi cát bằng phẳng thế nên cuối tuần có rất nhiều người đến đây bơi và cắm trại dã ngoại. Hôm nay là thứ hai, người tới đây cũng không nhiều lắm, nếu như là cuối tuần thì có thể thoải mái nhìn ngắm những cô gái mặc áo tắm.

Lúc này Diệp Lăng Phi đang đứng trước mặt Bạch Tình Đình, còn Bạch Tình Đình đang cầm một chiếc máy ảnh, nàng ngồi trên bãi cát. Nhìn qua chiếc máy ảnh thấy khuôn mặt của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình liền bỏ chiếc máy ảnh xuống, nàng tức giận lẩm bẩm:

- Thật là xui xẻo, càng không muốn gặp lại càng phải gặp.

Nàng đứng lên, xoay người đi chỗ khác.

- Tiểu Diệp, tại sao bây giờ mới đến?

Bạch Cảnh Sùng mặc một bộ trang phục màu trắng, dưới chân đi một đôi giày thể thao. Nhìn bộ dạng lúc này của ông hoàn toàn khác với lúc ông đứng trước công chúng. Bạch Cảnh Sùng đang cùng với Cô Ngô lấy thức ăn và dụng cụ dã ngoại từ trên xe xuống.

- Thúc thúc, cháu tới muộn. Chú cũng biết thủ tục xuất viện đấy, quả là phiền phức thế nên làm lỡ thời gian của cháu.

Diệp Lăng Phi vội bước hai bước qua người Bạch Tình Đình, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt kiêu ngạo.

Diệp Lăng Phi nhận lấy thùng đồ uống trong tay Bạch Cảnh Sùng rồi mang ra chỗ bãi cát. Sau đó lại quay lại, mang chỗ đồ ăn mà Cô Ngô đã làm sẵn từ nhà tới chỗ vừa nãy.

Cô Ngô bắt đầu ngồi chuẩn bị cơm trưa. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đang nói chuyện với ba của mình, nàng tức giận đi đến chỗ Cô Ngô, lẩm bẩm nói:

- Ba cũng thật là, tại sao lại bảo tên khốn kiếp đó tới đây.

Cô Ngô nở nụ cười, bà vừa đem miếng thịt bò đặt trên bếp nướng vừa nói:

- Tiểu thư, dù sao Diệp tiên sinh cũng là chồng cô, tại sao lại không thể đến được.

- Cô Ngô, bà đừng nói lung tung. Tôi đã nói rồi, tôi và hắn đã kết thúc.

- Cô Ngô là người từng trải nên hiểu được tâm lý của con gái. Nhưng chuyện hôm đó cũng có đáng gì đâu. Hơn nữa, Diệp tiên sinh cũng đâu có làm gì, tôi nghĩ chắc hai người hiểu lầm nhau thôi.

Bạch Tình Đình tức giận nói:

- Cái gì mà hiểu lầm. Đúng là không còn cách nào khác, hắn cái gì cũng không biết chỉ biết chọc tức tôi thôi. Căn bản tôi với hắn không có điểm gì giống nhau, kiếp trước hai chúng tôi là cừu nhân, kiếp này cũng như vậy. Nói chung, cứ nhìn thấy hắn là tôi cảm thấy bực mình.

Cô Ngô nghe Bạch Tình Đình lẩm bẩm như vậy, bà chỉ cười cười, không nói gì nữa.

Lần này Bạch Cảnh Sùng gọi Diệp Lăng Phi tới là muốn giảm bớt mâu thuẫn giữa hai người. Ông ngồi cùng với Diệp Lăng Phi trên bãi cát, nhìn về phía Bạch Tình Đình.

- Tiểu Diệp. Tôi biết tính tình của con bé Tình Đình này, tôi thấy cháu nên nhường nó một chút. Chúng ta là đàn ông, cần phải thoáng ra một chút.

Bạch Cảnh Sùng nói với Diệp Lăng Phi.

- Thúc thúc, chú không nên hiểu lầm. Cháu không hề giận Tình Đình mà là nàng giận cháu, chuyện này nói ra thì dài lắm.

Diệp Lăng Phi không biết phải giải thích chuyện này như thế nào. Giá như hôm nay Bạch Cảnh Sùng gọi hắn đến chửi mắng hắn một trận thế thì lại tốt, nhưng nào ngờ Bạch Cảnh Sùng lại nói như vậy. Không còn cách nào khác, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Đơn giản là Tình Đình thấy cháu có quan hệ với một nữ đồng nghiệp ở cùng công ty.

- Tôi hiểu rồi. Nam nhân khó tránh khỏi việc cần phải xã giao, gặp dịp thì chơi, tôi cũng không trách cháu. Tôi đã nói rồi, con bé Tình Đình này bị tôi làm cho hư thế nên ngay cả tôi là cha nó cũng không có cách nào huống chi là cháu.

- Thúc thúc, cháu không có cách gì khác, bây giờ Tình Đình đang rất tức giận. Cháu dự định ngày mai sẽ tìm một phòng khác, để tránh Tình Đình nhìn thấy cháu lại bực mình.

Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến Bạch Cảnh Sùng hoảng sợ, ông không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến mức này. Nếu như Diệp Lăng Phi dọn ra ngoài thì coi như hôn sự kết thúc. Bạch Cảnh Sùng rất coi trọng Diệp Lăng Phi, ông đang định bồi dưỡng hắn để sau này trở thành người thừa kế, thế nhưng lại không lường trước việc Diệp Lăng Phi chia tay với Bạch Tình Đình.

- Tiểu Diệp, cháu đừng có dọn ra ngoài, hai đứa đều là thanh niên, xảy ra mâu thuẫn với nhau cũng là bình thường, tại sao lại cứ giữ trong lòng. Tôi thấy chuyện này để tôi ra mặt, tôi tin con bé Tình Đình này sẽ nghe tôi.

Bạch Cảnh Sùng vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói:

- Đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Diệp Lăng Phi ngồi cạnh Bạch Tình Đình nhưng nàng lại nhích mông sang phía Cô Ngô. Diệp Lăng Phi thấy vậy cũng không nói gì.

Bạch Cảnh Sùng ngồi xuống, ông cầm lấy một *** bia ném cho Diệp Lăng Phi. Rồi ông cũng cầm lấy một *** bia, vừa mở ra thì chợt nghe Bạch Tình Đình nói:

- Ba, sức khỏe ba không tốt, không nên uống rượu bia.

- Không sao, không phải là cả nhà chúng ta đi dã ngoại sao, rất khó có được dịp như thế này, uống một chút cũng không sao. Nếu như Tử Vân còn sống, cả nhà chúng ta có thể đi dã ngoại thì thật là tốt.

Vừa nghe nhắc đến mẹ mình, sắc mặt Bạch Tình Đình bỗng trầm xuống. Từ nhỏ nàng đã mất mẹ, thế nên lúc nào nàng cũng cảm thấy có chút thương tâm. Ánh mắt Bạch Cảnh Sùng cũng toát ra vẻ thương cảm. Người ngoài nhìn vào thì thấy Bạch Cảnh Sùng là người có thân phận, với địa vị của ông thì tại sao lại phải sống độc thân. Thậm chí có người còn đoán về phương diện ** Bạch Cảnh Sùng không thể làm được, lại có người tung tin ở bên ngoài Bạch Cảnh Sùng bao dưỡng rất nhiều nữ học sinh, chẳng qua là chưa có bằng chứng mà thôi.

Bạch Cảnh Sùng không hề để bụng đối với những lời đồn đại này. Trong chương trình phỏng vấn trên đài truyền hình Vọng Hải, bị MC hỏi về vấn đề này ông chỉ nói qua:

- Nếu như không có vợ của tôi, sẽ không có tôi bây giờ. Tôi không thể tìm được một người phụ nữ nào có thể thay thế được hình ảnh người vợ trong lòng tôi.

Cô Ngô là người giúp việc trong nhà Bạch Cảnh Sùng, đương nhiên bà hiểu được tình cảm sâu đậm của Bạch Cảnh Sùng với vợ mình. Vừa nghe thấy Bạch Cảnh Sùng nhắc tới vợ của ông, Cô Ngô vội vàng nói:

- Lão gia, hôm nay ông hài lòng chứ.

- Oh, đúng, chúng ta không nói chyện này nữa.

Bạch Cảnh Sùng ý thức được rằng mình có phần thất lễ, ông vội vàng cười nói:

- Tiểu Diệp, tôi nghĩ cháu cũng nên đổi cách xưng hô đi, tôi đã chuẩn bị xong tiền lì xì rồi.

- Ba, ba làm gì vậy, dựa vào cái gì mà hắn có thể đổi cách xưng hô.

Bạch Tình Đình giận dữ, nàng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Con với hắn không có quan hệ gì.

Diệp Lăng Phi uống một ngụm bia, hắn không muốn tranh cãi với Bạch Tình Đình. Dù sao thì đêm qua hắn cũng suy nghĩ rồi, nếu như Bạch Tình Đình muốn hắn khóc lóc xin tha thứ thì thà giết hắn đi còn hơn. Tuy rằng Diệp Lăng Phi không phải là một nam tử đại trượng phu nhưng trong lòng hắn cũng có tự trọng. Hắn không thể vì nữ nhân mà đánh mất đi tự trọng của chính mình được. Như lần gặp nữ sát thủ kia vậy, diệp lăng phi không hề coi cô ta ra gì thế nhưng bởi vì cô ta chạm đến lòng tự trọng của hắn thế nên hắn phải bảo vệ lòng tự trọng của mình.

Sắc mặt Bạch Cảnh Sùng cũng trầm xuống, Bạch Tình Đình nói như vậy trước mặt Diệp Lăng Phi coi như là không nể mặt ông chút nào.

- Tình Đình, nói vớ vẩn gì vậy. Chuyện này ba không thể để cho con làm bậy được.

Bạch Cảnh Sùng chưa bao giờ dùng giọng nghiêm khắc như vậy để nói với Bạch Tình Đình. Nàng cảm thấy sửng sốt, ngơ ngác nhìn Bạch Cảnh Sùng. Cô Ngô ngồi bên cạnh cũng kinh hãi, trong trí nhớ của bà thì rất ít khi thấy lão gia nghiêm khắc như vậy.

- Tình Đình, con không nhớ bữa tiệc từ thiện tối hôm trước sao? Chính mồm con nói với Lý Triết Hào là con sắp kết hôn, tin tức này đã bay đầy trời rồi. Bây giờ quan hệ của con với Diệp Lăng Phi không giống như lúc trước nữa. Ba mặc kệ con có đồng ý hay không, chuyện hôn sự này cứ quyết định như vậy, hơn nữa còn phải lập tức cử hành hôn lễ. Ba không muốn những tin tức này làm ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.

Bạch Cảnh Sùng nghiêm khắc nói trong khi Bạch Tình Đình đang rưng rưng nước mắt. Nàng không ngờ cha mình lại ép mình phải kết hôn vì tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, cha nàng như biến thành một người khác, không giống như trước đây nữa.

Diệp Lăng Phi cũng sửng sốt, hắn đoán được ý tứ sau câu nói của Bạch Cảnh Sùng. Diệp Lăng Phi cảm giác nhất định tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đã xảy ra vấn đề, hơn nữa vấn đề này rất có thể liên quan đến tài chính. Nhưng Diệp Lăng Phi không muốn làm rõ, nếu như bây giờ hắn nói chen vào nhất định Bạch Tình Đình sẽ xả hết tức giận lên người hắn.

- Con không kết hôn, có chết con cũng khôn kết hôn.

Bạch Tình Đình bỗng nhiên khóc, nàng đứng dậy, đối diện với Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh là tên khốn kiếp, tôi sẽ không gả cho anh, tuyệt đối không gả cho anh. Nếu như anh muốn lấy tôi vậy thì lấy thi thể của tôi đi.

Nói rồi, nàng chạy ra bờ biển.

Diệp Lăng Phi cảm thấy hết sức sửng sốt, hắn thầm nghĩ:

- Chuyện này đâu có quan hệ gì tới tôi, tôi không hề ép cô phải lấy tôi, tại sao lại nổi giận với tôi.

Nghe Bạch Tình Đình nói vậy, Diệp Lăng Phi cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra. Hắn vội vàng đứng lên, thì đã thấy Bạch Tình Đình chạy được hơn mười bước ra ngoài bờ biển.

- Không thể nào, lẽ nào tiểu nha đầu này muốn tự sát sao, nàng điên thật rồi.

Diệp Lăng Phi thấy tình hình không ổn cũng đuổi theo. Chân hắn vừa khỏi, mới chạy mấy bước đã cảm thấy đau thế nhưng Diệp Lăng Phi vẫn cắn chặt răng đuổi theo.

Bạch Cảnh Sùng cũng thấy hối hận, ông chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy với Bạch Tình Đình. Hôm nay cũng bởi vì nội bộ tập đoàn có vấn đề khiến cho ông có phần thất lễ, ông có cảm giác mình đã làm thương tổn đến con gái. Trong lòng cảm thấy hối hận, ông định gọi Bạch Tình Đình thế nhưng Cô Ngô đã hô trước:

- Tiểu thư, mau trở lại.

Bạch Tình Đình không hề quay đầu lại, lại chạy thẳng ra biển.

Bạch Cảnh Sùng thấy con gái cưng của mình như vậy, chẳng may nếu như Bạch Tình Đình xảy ra chuyện gì thì ông hối hận cả đời. Bạch Cảnh Sùng bất chấp thân phận, ông cũng gọi Bạch Tình Đình quay trở lại nhưng Bạch Tình Đình không thèm quay đầu lại, nàng chạy thẳng đến chỗ cáp treo.

Diệp Lăng Phi cố nhịn đau đuổi theo Bạch Tình Đình. Vốn dĩ lúc Diệp Lăng Phi đang chạy không hề xảy ra chuyện gì, đột nhiên trên bờ cát có hai đứa bé trai chạy tới. Một trước một sau, hai đứa bé này đuổi nhau làm cản trở đường chạy của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đang vội, hắn tức giận hét:

- Mẹ nó, con cái nhà ai vậy, mau tránh ra cho tao.

Tiếng hét này lại có tác dụng ngược lại, một đứa bé trai nghe thấy vậy hoảng sợ, đứng bất động nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi muốn tránh đứa bé này nhưng không kịp nữa. Bất đắc dĩ, Diệp Lăng Phi cắn chặt răng, đúng lúc vừa chạy tới gần đứa bé thì hắn dùng chân trái giẫm lên một phiến đá, nhảy qua đầu đứa bé này.

Vì vướng hai đứa trẻ thế nên khi Diệp Lăng Phi đuổi tới thì Bạch Tình Đình đã lên cáp treo chậm rãi đi về phía đỉnh núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.