Đô Thị Tàng Kiều

Chương 2006: Chương 2006: Đánh cược!(1)




Bạch Tình Đình không ngờ tử tù lại là một nơi âm u khiến cho người ta sởn gai ốc, nếu không phải bên người có Bành Hiểu Lộ và Elise đi cùng, bảo Bạch Tình Đình một mình đến đây, nói thế nào cô cũng không dám đâu! Ở đây thật sự được canh phòng cẩn mật kinh khủng, Bạch Tình Đình vừa nghĩ tới việc ông xã của mình bị nhốt ở đây thật lâu, cô cảm thấy rất đau lòng. Bành Hiểu Lộ thì ngược lại, đối với cô mà nói, nơi thế này cũng chưa thể làm cô sợ hãi được, chỉ là cô lo lắng không biết Diệp Lăng Phi hiện giờ thế nào!

An ninh của nơi này được đảm bảo vô cùng nghiêm ngặt, tổng cộng mười ba lớp cổng, muốn chạy thoát khỏi nơi này quả là khó hơn lên trời. Thế lực của Johann Vương quả nhiên thông thiên, nơi này không cho phép người ngoài tiến vào, nhưng mấy người Bạch Tình Đình lại vào được, điều đó khiến cho Bạch Tình Đình có một sự đánh giá mới về tên Johann Vương này, đó là một kẻ tốt nhất đừng nên trêu chọc. Diệp Lăng Phi không hề có bất kỳ sự thay đổi nào, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt hữu thần, ở chỗ này cũng không khiến cho Diệp Lăng Phi phải chịu quá nhiều đau khổ, Diệp Lăng Phi là người đã trải qua nhiều việc, tất nhiên sẽ không để những thứ này vào trong mắt, nhất là tên Brown đó không đến tìm Diệp Lăng Phi làm phiền nữa, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi sống ở trong đó rất thích ý.

Khi Diệp Lăng Phi qua lớp thủy tình nhìn thấy ba người Bạch Tình Đình, Elise, Bành Hiểu Lộ đang đứng ở bên ngoài, Diệp Lăng Phi giật mình, hắn vốn không muốn để Bạch Tình Đình tới gặp hắn, nhưng thật không ngờ Bạch Tình Đình lại tới đây. Mấy ngày qua Diệp Lăng Phi đã sớm nghĩ thông suốt nguyên nhân ở trong đó, nói không chừng chính là do tên Johann Vương đó giở quỷ, chỉ tiếc là, trước mắt Diệp Lăng Phi vẫn còn ở trong chỗ này, không thể nào tìm được Johann Vương để chất vấn. Khi hắn hắn nhìn thấy Bạch Tình Đình, vẻ lạnh nhạt trước sau như một rốt cuộc không thể nào giữ được, trong lòng đã sớm đem mười tám đời tổ tông Johann Vương ra chửi.

Bạch Tình Đình, Elise cùng Bành Hiểu Lộ ba người chỉ đến đây thăm Diệp Lăng Phi, khi Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi quả thật ở chỗ này, cô không nhịn được mà rơi lệ, vốn định qua đó nói chuyện với Diệp Lăng Phi, nhưng cách một lớp thủy tinh không thể tới gần hơn, ngay cả nói chuyện cũng không được! Bạch Tình Đình hô rất nhiều câu với Diệp Lăng Phi qua lớp thủy tinh, cũng không biết Diệp Lăng Phi có thể nghe không.

Sau khi ba người đi ra, đã thấy một chiếc xe con màu đen sớm chờ tại cửa ra vào, Johann Vương một mình từ trong xe đi ra, trên mặt mang theo nụ cười rất tự tin, dường như đã sớm biết được kết cục. Bạch Tình Đình nhìn thấy Johann Vương, hận không thể đạp cho hắn mấy cái, người đàn ông này thật sự quá đáng giận, ông xã mình xảy ra chuyện ở đây tất cả đều là do tên này gây ra, nhưng Bạch Tình Đình cũng hiểu được, trước mắt cũng chỉ có dựa vào hắn mới có thể giải quyết chuyện này thôi!

- Bạch Tình Đình, chúng ta lại gặp nhau, thế nào, cô có gì muốn nói với tôi không?

Johann Vương nở nụ cười đắc ý, giống như là hắn đã biết kết quả vậy, Bạch Tình Đình đảo mắt nhìn Johann Vương một lần, sau đó cô lắc đầu, nói:

- Tôi sẽ không chấp nhận điều kiện của anh đâu!

Bạch Tình Đình vừa nói ra câu này, Johann Vương lập tức biến sắc, chưa bao giờ hắn có vẻ mặt như vậy, sự chấn kinh trong lòng Johann Vương đã biểu hiện ra bên ngoài. Johann Vương hiển nhiên không hề nghĩ đến chuyện này, theo Johann Vương thấy, Bạch Tình Đình đã không còn đường lựa chọn nữa rồi, hắn đã sớm nắm được tâm tư của Bạch Tình Đình, hắn cho là mình đã hiểu rất rõ Bạch Tình Đình, hoàn toàn có thể khống chế Bạch Tình Đình, nhưng không ngờ Bạch Tình Đình lại đột nhiên dùng chiêu thức đó với hắn, khiến Johann Vương suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Johann Vương chưa có sự chuẩn bị cho chuyện này, vẻ mặt của hắn rõ ràng là đang nói với Bạch Tình Đình rằng, hắn không ngờ Bạch Tình Đình có thể nói như vậy, mà ngay cả Bạch Tình Đình cũng nhìn ra được, lần này Johann Vương thật sự đã thất bại, chỉ có điều, Johann Vương chung quy cũng là một tay lão luyện, nghe Bạch Tình Đình nói như vậy xong, Johann Vương bỗng nhiên bật cười, hắn lắc đầu, nói:

- Thật sự rất thú vị, Bạch Tình Đình, ý cô muốn nói là cô không quan tâm đến tính mạng của chồng cô nữa rồi sao?

- Chính vì tôi quan tâm đến tính mạng của chồng tôi, cho nên, tôi không thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh!

Bạch Tình Đình cho tay vào trong túi xách, lấy ra một con dao găm, trong lúc Johann Vương còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cô đã nở nụ cười thật tươi, nói:

- Vốn là tôi muốn cầu xin anh thả chồng tôi ra, như vậy thì tôi nguyện ý đi du lịch vòng quanh thế giới, sẽ không gặp lại chồng tôi nữa, cho tôi thời gian một năm để tôi suy nghĩ xem có muốn ở bên cạnh anh không, nhưng vừa rồi nghĩ lại, cảm thấy như vậy anh sẽ không đồng ý đâu! Johann Vương, không phải anh nói tôi là chim hoàng yến của anh sao, bây giờ tôi sẽ chết trước mặt anh, tôi hi vọng tôi làm như vậy anh có thể tha cho chồng tôi, cho dù anh không chịu tha cho chồng tôi cũng không sao cả, tôi sẽ chờ anh ấy ở dưới cửu tuyền!

Trong lúc nói chuyện tay phải Bạch Tình Đình cầm dao găm chuẩn xác không nhầm đâm xuống trái tim của mình, Bạch Tình Đình ra tay rất dứt khoát, hoàn toàn không giống như là đang diễn kịch, hơn nữa cực nhanh khiến người ta không kịp đề phòng, ngay cả Johann Vương cũng ngẩn người, lúc trước ánh mắt hắn một mực chăm chú theo dõi Bạch Tình Đình, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, lúc trước Johann Vương còn cho rằng Bạch Tình Đình muốn dọa mình, nhưng trông thấy Bạch Tình Đình không có bất kỳ dấu hiệu báo trước cầm dao đâm vào tim mình, trong một khoảng cách ngắn như vậy, ngay cả Johann Vương cũng không dám chắc có thể ngăn cản Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình làm như vậy căn bản không hề muốn uy hiếp Johann Vương, cô thật sự muốn chết. Johann Vương không thể trơ mắt nhìn Bạch Tình Đình chết ở trước mặt mình, đây là điều mà hắn không cho phép đấy, hắn gắng sức đánh ra một quyền, đập thẳng vào cổ tay Bạch Tình Đình, đánh lệch tay của Bạch Tình Đình qua một bên, con dao găm cũng rời khỏi tay, lúc này, Bành Hiểu Lộ cũng đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, cô ôm Bạch Tình Đình thật chặt, nói:

- Tình Đình, cậu làm cái gì vậy?

Johann Vương lại nhìn Bạch Tình Đình, Johann Vương cảm thấy, kết quả như vậy hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ có điều, hắn cũng chưa thua hẳn, Johann Vương khẽ gật đầu với Bạch Tình Đình, đáp:

- Tôi chấp nhận yêu cầu của cô, cô phải rời xa Diệp Lăng Phi, ít nhất trong vòng một năm không thể gặp chồng của cô, đến lúc đó, cô có thể lựa chọn muốn ở bên cạnh tôi hay không, tôi sẽ chờ câu trả lời của cô!

Johann Vương vừa định quay người đi, bỗng nhiên lại nói:

- Đừng để Diệp Lăng Phi biết được, nếu không thì tôi không dám chắc hắn có quay trở lại nơi này không!

Johann Vương nói xong liền ngồi lên xe của mình, chiếc xe hơi màu đen nổ máy chạy đi! Bạch Tình Đình thở phào nhẹ nhõm, cô cảm giác khí lực cả người như bị hút sạch đi trong nháy mắt, giờ phút này Bạch Tình Đình cảm thấy toàn thân mệt mỏi không thể diễn tả nổi, cô ngã vào trong ngực Bành Hiểu Lộ, nhưng vẫn không quên dặn dò Bành Hiểu Lộ:

- Hiểu Lộ, không được đem chuyện này nói với Diệp Lăng Phi, đừng để cho anh ấy biết, làm như vậy vì suy nghĩ đến sự an toàn của anh ấy!

Bạch Tình Đình đặt tay lên bụng mình, trên mặt hiện lên một nụ cười hạnh phúc,

- Bây giờ mình định ra nước ngoài sống một thời gian, Hiểu Lộ, Elise, đừng cho anh ấy biết!

- Cậu thật sự làm như vậy sao?

Bành Hiểu Lộ hỏi.

Bạch Tình Đình gật đầu, cô nở nụ cười, nói:

- Kỳ thật, cho dù không có chuyện này, mình cũng muốn ra nước ngoài sống một thời gian, mình cần được yên tĩnh một chút, ông xã anh ấy cũng cần yên tĩnh tỉnh táo suy nghĩ! Hiểu Lộ, mình tin rằng chỉ cần mình không xuất hiện, ông xã hẳn cũng biết phải làm thế nào!

- Rốt cuộc thì cậu có ý gì?

Bành Hiểu Lộ nhìn Bạch Tình Đình với vẻ khó hiểu, hỏi.

Bạch Tình Đình cười nói:

- Không nên nói rõ ràng quá thì tốt hơn, chúng ta về nước đi, mình muốn bàn bạc với cha một chút xem nên đi đâu để nghỉ ngơi, ừm, đã rất lâu rồi không đi du lịch, mình thật sự rất mong chờ chuyến xuất ngoại lần này!

Bạch Tình Đình nở nụ cười, cô cười một cách rất hạnh phúc, rất vui vẻ.......................

Một tuần lễ sau, ở trước cửa ra vào tử tù, Diệp Lăng Phi cùng Angel từ bên trong đi ra, ở ngay trước cửa ra vào, một chiếc xe đang đỗ ở đó, Phi Hổ thò đầu ra, Diệp Lăng Phi và Angel hai người đi tới, ngồi lên chiếc xe này. Phi Hổ lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho Diệp Lăng Phi và Angel, Diệp Lăng Phi hung hăng rít một hơi thuốc, sau đó mở miệng chửi:

- Chết tiệt, không ngờ anh lại bị nhốt ở trong đó lâu như vậy, Phi Hổ, cảm ơn cậu nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.