Đô Thị Tàng Kiều

Chương 832: Chương 832: Đập phá nhà của tôi.




Diệp Lăng Phi xách hành lý của Angel và Alice đi lên đến lầu ba. một phòng ở lầu ba đã giành cho Bành Hiểu Lộ ở rồi. Diệp Lăng Phi dẫn Alice đến một căn phòng bên cạnh cầu thang trước.

- Alice. em ở phòng này nhé!

Diệp Lăng Phi đặt va ly xuống xem qua loa lại căn phòng rồi nói:

- Phòng không có bày trí gì cả, có chút sơ sài, em cố ở đây một đêm. đợi khi nào tụi em đến ở Khách san thì tốt hơn!

- Ai nói tụi em phải ở Khách sạn!

Sau khi Angel nghe xong liền nói:

- Em và Alice đã thương lượng xong rồi, tụi em định ở lại chỗ anh!

- cái gì? Tụi em định ở đây?

Diệp Lăng Phi nghe Angel nói vậy vội vàng nói:

- Thế sao được, biệt thự của anh chỉ to được như vầy, trong chốc lát nhiều người vào ở không được tiện!

- Có gì chứ!

Angel nói.

- Em cảm thấy rất được, à, Satan. anh cứ từ từ nói chuyên với Alice. em đi xem phòng của em đây. anh cũng không cần nói em ở phòng nào nữa. chỉ còn lại hai phòng, em sẽ tùy chọn một phòng là được rồi!

Angel nói xong tự mình xách va ly đi khỏi.

Angel vừa đi Alice hiện rõ có chút dè chừng, cô ngồi trên chiếc giường mềm mại. bàn tay nhỏ nhắn ấn xuống bên giường, giải thích:

- Thực ra em không phải đặc biệt muôn đến, bởi vì em biết sự xuất hiên của em sẽ khiến cho anh khó xử, lúc đó em và Angel ở bên Anh rất tốt, có điều Angel nói ... tụi em nên qua đây ở, em nói thành phố Vọng Hải rất tốt. em ... em... em cảm thấy em có thể ở đây. ừm. em chỉ nghĩ vậy. em..!

Lúc Alice nói chuyên hiện rõ có chút lắp ba lắp bắp. không biết nên nói thế nào cả. Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống, hắn đưa tay ra cầm lấy bàn tay mềm mại của Alice. mắt nhìn thẳng vào mắt của Alice nói:

- Alice. em nghe anh nói, anh biết cái giá mà em đã trả vì anh. từ xưa tới nay anh vẫn luôn xem em như một người bạn thân, em có thể ở lại đây mà không cần giải thích gì cả. em thích ở bao lâu thì ở, thâm chí em có thể xem đây là nhà của em. anh rất hy vọng một lần nữa mình sẽ là bạn thân!

Alice không dám tin nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi. cô nói:

- Em... em muốn học ở đây. muốn.. .muốn sinh sống ở đây, có... có thể không?

Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói:

- Đương nhiên có thể, anh sẽ giúp em!

- cảm ơn!

Alice nói. Cô ngước khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ lên. đôi mắt xanh nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi. môi của Alice từ từ sát lại gần môi Diệp Lăng Phi. Đôi môi thơm đầy mê hoặc đó của Alice khiến cho Diệp Lăng Phi muốn chộp lấy hôn mãnh liệt và chẳng bao lâu sau hắn và Alice quấn quýt lấy nhau, như tình cảm giữa hai người lúc không có gián đoạn. Nhớ lại hình như lúc đó là Diệp Lăng Phi quá tàn nhẫn, vì muốn trải qua một cuộc sống bình thường, đã từ bỏ Alice. bây giờ nghĩ lại Diệp Lăng Phi cảm giác nợ Alice rất nhiều rất nhiều. Lúc này đôi môi làm rung động lòng người đó đang ở trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thậm chí còn ngửi thấy mùi hơi thở thơm tho tỏa ra từ trong miệng của Alice. mùi hơi thở quen thuộc khiến cho Diệp Lăng Phi nổi lên ý muốn yêu Alice. chỉ là Diệp Lăng Phi vẫn chưa chuẩn bi tốt viêc tiếp nhận Alice. Thậm chí Diệp Lăng Phi còn muốn khiến cho Alice quên mình đi. Diệp Lăng Phi lúc này không còn là Satan của quá khứ. hắn chỉ là một người đàn ông bình thường.

Diệp Lăng Phi đứng lên cô ý tránh nụ hôn của Alice. Alice sớm đã nghĩ sẽ như vây, cô vốn không cảm thấy có gì không đúng cả. chỉ là trong lòng có một sự thất vọng.

- Alice. em cần phải rõ một điều, anh bây giờ không còn là Satan ngày trước nữa. anh bây giờ chỉ là một người đàn ông bình thường, người đàn ông bình thường nên có cuộc sống của người bình thường, hơn nữa lúc này anh cũng rất thích cuộc sống hiên tại. anh không để ý đến việc em cũng muốn đến đây sống!

Alice cũng đứng lên. có đến trước mặt Diệp Lăng Phi. hai tay đặt trên bả vai Diệp Lăng Phi nói:

- Trong lòng em rất rõ, em không có ý gì Khác, em chỉ là muốn một nụ hôn của anh. xem như chúng ta bắt đầu lại. chúng ta sẽ trở thành bạn thân!

Yêu cầu này của Alice khiến cho Diệp Lăng Phi rất khó từ chối. Diệp Lăng Phi nhìn môi của Alice từ từ sát lại trong lòng hắn đang đấu tranh, không biết có nhân lấy nụ hôn này không, cuối cùng cảm tính của Diệp Lăng Phi đã chiến thắng lý trí. hắn đã nhận nụ hôn thơm tho này của Alice.

Diệp Lăng Phi không thể nào ngờ được trong lúc hắn đang hôn Alice thì Bành Hiểu Lộ xông vào. Bành Hiểu Lộ chính là muốn tìm Angel nhưng không ngờ lại xông nhầm vào phòng của Alice. Sự xuất hiên đột ngột của Bành Hiểu Lộ đã cắt đoạn nụ hôn này của Diệp Lăng Phi và Alice. thực ra cho dù Bành Hiểu Lộ không có xông vào thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ tách ra. chỉ là Bành Hiểu Lộ vừa kịp nhìn thấy Alice và Diệp Lăng Phi hôn nhau.

Diệp Lăng Phi và Alice tách ra. Alice lo Bành Hiểu Lộ hiểu nhầm cô vừa định giải thích bằng tiếng Anh thì nghe Bành Hiểu Lộ nói:

- Tôi không có hứng thú đi quan tâm chuyên của các người. Diệp Lăng Phi. cô gái tên Angel đó ở đâu?

Tuy bị Bành Hiểu Lộ nhìn thấy nhưng Diệp Lăng Phi không có sự ngượng ngịu gì cả. hoặc cũng có thể nói là “không làm chuyện hổ thẹn không sợ ma gõ cửa”, Diệp Lăng Phi tự cho nụ hôn với Alice vốn chẳng phải là hôn thân mật gì. chỉ là một lễ nghi chào hỏi giữa bạn bè mà thôi. Nhưng trên thực tế Diệp Lăng Phi cũng chỉ là tự lừa gạt bản thân, cho dù là bạn thân mấy đi chăng nữa thì làm gì có chuyên dùng nụ hôn làm lễ nghĩa chào hỏi.

Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nhắc đến Angel hắn tách Alice ra quay qua hỏi Bành Hiểu Lộ:

- Cô tìm Angel làm gì?

- Có vấn đề gì sao?

Bành Hiểu Lộ nói.

- Tôi biết cô ta là thành viên của tổ chức Lang Nha. tôi muốn xem thử người của Lang Nha các anh rốt cuộc lợi hại đến mức nào!

Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ một cái, không nói ngay với Bành Hiểu Lộ mà quay qua Alice nói:

- Alice. em ngủ sớm đi. anh thấy em quá mệt rồi đó. ngủ sớm đi. nếu có việc gì ngày mai chúng ta hãy nói!

Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong bước nhanh ra khỏi phòng của Alice.

Bành Hiểu Lộ cũng đi theo ra. Alice nhìn thấy Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi đều đã ra khỏi phòng của mình thì cô đi đến bên cửa đưa tay ra đông cửa lại rồi mới quay trở lại bên giường. Cô cầm cái ví tiền trên người lên. từ trong ví tiền rút ra một tấm ảnh của Diệp Lăng Phi. Alice hôn một cái lên bức ảnh rồi áp nó vào ngực thầm nghĩ:

- cảm ơn thượng đế. cuối cùng con cũng có thể được sống bên cạnh anh ấy rồi, chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy là con đã mãn nguyện rồi!

Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi không nói thẳng với Diệp Lăng Phi phòng của Angel mà là nói:

- Bành Hiểu Lộ, tôi muôn nói cho cô biết, rất nhanh cô sẽ được gặp người của Lang Nha. có điều bây giờ không phải là lúc gây chuyên, nếu cô thật sự muốn biết sự lợi hại của Lang Nha vây thì cô hãy đợi đến lúc chúng tôi tham gia đợt huấn luyện của các cô, đến lúc đó đương nhiên cô biết được sự lợi hại của thành viên tổ chức Lang Nha chúng tôi rồi!

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vây cô vẫn giữ thái đô không nóng không lạnh, nhạt nhẽo nói:

- Tôi chỉ muốn làm quen với có gái tên Angel đó thôi, có vấn đề gì sao?

Diệp Lăng Phi còn chưa kịp nói thì Angel từ trong phòng bước ra. Angel ở trong phòng nghe thấy giọng của Bành Hiểu Lộ. cô rất không hài lòng với cách nói chuyện của Bành Hiểu Lộ nên mới bước ra.

Trên người Angel chỉ măc chiếc áo ba lỗ bó sát. phần bên ngoài nhô lên rất cao của bộ ngực cô hiện lên rất rõ. Angel luôn được gọi với thân hình bốc lửa. đăc biêt là Angel còn cô ý biểu hiện thân hình bốc lửa của cô, so với Angel thì Bành Hiểu Lộ vẫn có chỗ thua kém rồi. Bành Hiểu Lộ có sắc đẹp trời cho, cho dù có như vây thì vẫn khó có thể che đậy sự đẹp đẽ long lanh của đường cong trên cơ thể của Bành Hiểu Lộ.

Chỉ là lúc này không phải là lúc hai người đẹp này tranh giành sắc đẹp. ngược lại bầu không khí hiên rõ có chút căng thẳng. Angel vừa xuất hiên đã không cho Bành Hiểu Lộ chút hòa nhã nào cả. cô bĩu môi hừ lạnh nói:

- Tôi nói nè tiểu cô nương, cô cho cô là ai chứ. còn muôn đấu với người của chúng tôi, tôi thấy cô vẫn chưa đủ tư cách!

Bành Hiểu Lộ thấy chướng mắt đối với loại người con gái cố ý ưỡn cao ngực để hiện rõ tư thế kiêu ngạo đó của Angel đặc biệt là trong lời nói này của Angel lộ ra sự ngang ngược kiêu ngạo và khinh thường càng khiến cho Bành Hiểu Lộ cảm thấy bất mãn. ánh mắt cô dừng lại trên đôi mắt của Angel hai tia lạnh buốt phóng ra từ đôi mắt của Bành Hiểu Lộ. cô không phục nói:

- Cô chính là Angel?

- có vấn đề gì sao?

Angel hỏi ngược lại.

- Không vấn đề gì. chỉ là tôi thấy cô chướng mắt!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Tôi cũng thấy cô chướng mắt!

Angel nói xong ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt của Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ và Angel cứ nhìn nhau như vây, Diệp Lăng Phi cảm giác được có một sự không hay. trong lúc Diệp Lăng Phi đang chuẩn bị nói thì Angel và Bành Hiểu Lộ gần như đồng thời xuất chưởng, nắm đấm của hai người này đập vào nhau, hai người đều lùi lại một bước và sau đó lại tiến lên tiếp.

- Dừng tay!

Diệp Lăng Phi rống lên. tiếng rống như lở trời long đất khiến cho Bạch Tình Đình vừa bước lên lầu giật mình run sợ. nhưng chỉ đứng chỗ cầu thang không dám động đậy. ánh mắt Bạch Tình Đình nhìn qua bên này. cô muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Alice ở trong phòng cũng mở cửa bước ra.

Angel và Bành Hiểu Lộ đều dừng lại, trong phút chốc ánh mắt của bốn có gái đều tập trung dán vào người Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi hét lên câu này hắn đột nhiên cười nói:

- Tôi nói nè các vị, giờ cũng không còn sớm nữa, hãy tắm rửa nghỉ ngơi đi, các vị, nếu các vị có chuyện gì thì đợi ngày mai hẵng nói. đêm nay là đêm bình an!

- Đêm bình an là ngày hai mươi bốn tháng mười hai. không phải hôm nay!

Angel nói.

- Anh biết!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh nói là tối nay chúng ta hãy bình bình an an ngủ một giấc thật ngon, lúc này anh cảm thấy đầu anh đã bị tụi em làm cho bự ra rồi, bây giờ anh nói cho tụi em biết, tối nay mấy cô gái tụi em không được phép gây chuyên, bây giờ ai cần đi tắm thì đi tắm. ai cần đi ngủ thì đi ngủ. anh chỉ muốn ngủ một giấc an bình, nếu tụi em ai không phục thì đừng trách anh vô tình, anh sẽ ném tụi em xuống lầu hết, tụi em thích ngủ đâu thì ngủ!

Câu nói này của Diệp Lăng Phi rất có uy lực khiến cho hai người Bành Hiểu Lộ và Angel đều không nói gì nữa cả. hai người chỉ trừng mắt nhìn nhau rồi đều ai đi về phòng nấy. Diệp Lăng Phi cũng đến trước mặt Bạch Tình Đình thở dài một hơn nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã. em cũng ngủ đi, bây giờ đầu anh thực sự rất đau. chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon, nếu có chuyện gì thì ngày mai hãy nói vây!

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cùng đi xuống lầu hai. vốn Bạch Tình Đình có rất nhiều chuyên muốn nói với Diệp Lăng Phi. nhưng nghe thấy những lời vừa rồi Diệp Lăng Phi nói Bạch Tình Đình chỉ đành phải tạm thời nuốt những lời đó vào bụng đợi ngày mai có cơ hội nói chuyên với Diệp Lăng Phi sau.

Diệp Lăng Phi đi thẳng về phòng của mình. hắn cũng không nói ngủ cùng với Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi vừa vào tiện tay muốn đóng cửa phòng lại thì đúng lúc này Bạch Tình Đình lại bước vào. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã. tôi nay em ngủ ở đây!

- Ưm!

Bây giờ Diệp Lăng Phi cảm thấy rất mệt. hắn chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon, không muốn nghĩ gì nữa cả. Diệp Lăng Phi vừa đăt đầu xuống gối đã nhanh chóng chim vào giấc ngủ, Bạch Tình Đình lại không ngủ nhanh như Diệp Lăng Phi được, trong lòng cô đang có tâm trạng. nhìn Diệp Lăng Phi ngủ ngon lành Bạch Tình Đình khẽ thở dài. tay phải đặt trên ngực Diệp Lăng Phi cũng ngủ thiếp đi.

Bạch Tình Đình bi tiếng dây ra khỏi giường của Diệp Lăng Phi làm cho thức tỉnh. Bạch Tình Đình còn tưởng đã sáng rồi, nhưng cô vừa mở mắt ra lại thấy trong phòng vẫn rất tối. Mà Diệp Lăng Phi lại đẩy cửa phòng đi ra. nhìn bô dạng chắc là Diệp Lăng Phi dậy đi tiểu đêm rồi.

Bạch Tình Đình nắm lại xuống giường muốn ngủ thêm lúc nữa nhưng lần này cô chẳng thể nào ngủ được. Bạch Tình Đình nhìn đồng hồ mới hơn bốn giờ sáng. Bạch Tình Đình chỉ đành nằm trên giường đợi Diệp Lăng Phi trở vào.

Không lâu sau Diệp Lăng Phi lại chạy vào mở chăn ra bò lên giường. Diệp Lăng Phi vừa muôn ngủ tiếp thì Bạch Tình Đình quay người lại. Bộ ngực không có mặc áo ngực đó của Bạch Tình Đình hiện rõ sự phập phồng áp thẳng vào ngực Diệp Lăng Phi.

Hai tay Bạch Tình Đình ôm cổ Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã. em có chuyện này muốn nói với anh!

Diệp Lăng Phi ngáp, tay hắn rất tùy tiện đặt trên cặp mông đẹp đẽ của Bạch Tình Đình. khẽ nhéo cái mông mềm mại của Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã. anh rất buồn ngủ. có thể đợi đến ngày mai hãy nói được không?

Bạch Tình Đình lúc này lại nhõng nhẽo, cô ra sức áp ngực Diệp Lăng Phi lắc lắc mông nũng nịu nói:

- Không đâu. em muốn nói với anh ngay bây giờ. ông xã. anh không được phép ngủ!

Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình bám lấy không còn cách nào đành phải gắng gượng nói:

- Được rồi. bà xã đại nhân, có chuyện gì em nói đi!

- Ông xã. em muốn ngày mai đi dạo phố. phòng của em cần bố trí lại một chút, chúng ta xưa nay vẫn luôn ngủ riêng, em muốn sau này đều có thể được ngủ cùng với ông xã. vì thế em muốn bố trí lại phòng của em làm phòng ngủ của hai chúng ta. sau này hai chúng ta sẽ ngủ ở đó. còn phòng của ông xã anh thì chúng ta có thể tu sửa lại làm một thư phòng. Thư phòng cũ của em quá nhỏ em không thích, ừm, chúng ta có thể thông hai căn phòng, lắp một cái cửa. nếu như vậy sẽ nối thư phòng với phòng ngủ. ông xã. anh nói có được không?

- Được, được!

Diệp Lăng Phi ngáp nói:

- Anh thấy được, cứ làm vây đi, có điều ngày mai anh phải đi mua xe, xe anh không còn nữa. anh phải mua chiếc mới. bà xã. hay đợi anh mua xe trước rồi hẵng đi mua đồ dùng gia đình có được không?

- Không được, không được!

Bạch Tình Đình nũng nịu nói:

- Ông xã. ngày mai phải đi mua!

Bạch Tình Đình nói xong há miệng cắn bờ vai của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhíu mày vội vàng nói:

- Được rồi bà xã đại nhân, anh đồng ý với em là được chứ gì. giờ anh rất buồn ngủ, có thể ngủ được chưa vậy?

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi muốn ngủ đột nhiên cô hỏi:

- Ông xã. có phải anh không còn hứng thú với em nữa không?

- cái gì mà không còn hứng thú?

Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình làm cho hồ đồ. hắn mở mắt ra nhìn vào mắt của Bạch Tình Đình nói:

- Chẳng biết em đang nói gì nữa!

- Ông xã, anh còn nhớ lúc trước không, anh luôn thích chiếm tiện nghi em. em không cho anh hôn anh sống chết mặt dày đòi hôn em. ôm em. bây giờ em nắm trong lòng anh anh lại chỉ lo ngủ thôi, em thấy bộ dạng lúc này của anh vốn chẳng có chút phản ứng gì cả!

Bạch Tình Đình nói xong đưa tay đến chỗ hạ thân của Diệp Lăng Phi mò vào, lúc có đụng phải chỗ nhô lên ở hạ thân của Diệp Lăng Phi cô nhe nhàng nói:

- Ông xã. không có chút phản ứng nào cả. có phải anh không thích em nữa rồi, không yêu em nữa rồi!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong câu nói này của Bạch Tình Đình bất chợt tỉnh ra. hắn bị câu nói này của Bạch Tình Đình làm cho tỉnh hoàn toàn. Hắn không thể nào ngờ được câu nói này lại phát ra từ miệng của Bạch Tinh Đình. Diệp Lăng Phi cầm lấy bàn tay nhỏ của Bạch Tình Đình từ hạ thân của hắn ra nói:

- Bà xã. em nói bậy gì thế. Tối qua anh đã không ngủ ngon, kết quả lại có hai cô gái không dễ đụng vào Bành Hiểu Lộ, Angel đến nữa. đầu anh bùng cả lên rồi đây nè. chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành thôi. Em là người phụ nữ anh muốn có được nhất, mãi đến bây giờ anh vẫn chưa có được, hôm nay anh không có phản ứng gì là vì anh đang rất buồn ngủ, anh muốn ngủ. bà xã đại nhân, em không phải chỉ mong anh nhìn thấy em thì gấu nhỏ sẽ có phản ứng chứ. như vây chẳng phải anh sẽ mệt chết sao. sau này anh đâu dám ngủ cùng em nữa!

- Gấu nhỏ?

Bạch Tình Đình sững sờ, lập tức hiểu ra ý của Diệp Lăng Phi. Có hôn một cái lên mặt Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã. em thật sự rất yêu rất yêu anh. em không muốn anh mất đi hứng thú với em. ông xã. sau này em nhất định sẽ là một người vợ tốt!

- Anh tin!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nhưng mà. bà xã ngoan của anh. bây giờ anh rất buồn ngủ, chúng ta hãy ngủ đi đã. còn chuyện khác để ngày mai chúng ta hãy từ từ nói!

Bạch Tình Đình gật đầu. trong lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình muốn ngủ thì nghe thấy tiếng ầm từ trên lầu vọng xuống, tiếng này khiến cho Bạch Tình Đình giật mình sợ hãi ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi.

vẫn chưa xong, tiếp theo đó còn nghe thấy trên lầu vọng xuống tiếng lốp bốp kèm theo đó. Diệp Lăng Phi cảm giác cả căn phòng rung lên.

- Ông xã, chuyên gì thế này!

Bạch Tình Đình ôm chặt cô Diệp Lăng Phi hỏi.

Bạch Tình Đình không rõ nhưng Diệp Lăng Phi lại rất rõ đây là chuyên gì. Diệp Lăng Phi lập tức ngồi dây chửi:

- Mẹ kiếp, hai tiểu nha đầu trên lầu định phá nhà của anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.