Đô Thị Tàng Kiều

Chương 357: Chương 357: Đau thương nhàn nhạt!






Diệp Lăng Phi vừa tỉnh dậy, lười biếng cầm chiếc quần đùi bên cạnh che ở hạ thân. Thói quen ngủ trần khi đã hình thành, trong lúc nhất thời rất khó từ bỏ. Tay trái cầm bàn chải, tay phải xoa mắt, Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng ngủ.

Còn chưa đi vào phòng rửa mặt, chợt nghe thấy trong phòng rửa mặt tiếng nước chảy ào ào, Diệp Lăng Phi đi nhanh, đến cửa phòng rửa mặt, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc áo ngủ, trên mặt đầy sữa rửa mặt, nhắm mắt, hai tay đang vốc nước rửa mặt. Bạch Tình Đình hơi nhếch mông, qua chiếc áo ngủ tơ mỏng, có thể thấy được quần lót tam giác màu trắng kia dính sát vào kiều đồn trắng nõn của Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đi qua, đưa tay vỗ nhẹ vào mông Bạch Tình Đình, chỉ nghe “ba” một tiếng, Bạch Tình Đình giật mình, người hơi ngã về phía sau, nước vừa vốc lên cũng bị vung vẩy xuống dưới. Kiều đồn co dãn, đàn hồi kinh người của Bạch Tình Đình làm cho trong lòng Diệp Lăng Phi khẽ run lên, không nhịn được lại muốn vỗ một cái nữa.

Nhưng lúc này Bạch Tình Đình đã xoay người lại, không để ý sữa rửa mặt trên mặt còn chưa rửa sạch sẽ, ngữ khí bất thiện, quát:

- Đồ hỗn đản này, không được chạm vào em, nếu không em sẽ đi ra ngoài.

Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn không nghĩ tới Bạch Tình Đình còn đang tức giận, có vẻ chuyện lần này thật sự phiền phức rồi. Diệp Lăng Phi sợ lại chọc giận Bạch Tình Đình, trong cơn tức giận thật sự dọn ra ngoài. Vội vã đáp ứng:

- Lão bà, anh biết sai lầm rồi, em đừng tức giận.

Bạch Tình Đình hừ một tiếng, lại xoay người, nhanh chóng rửa sạch sữa rửa mặt trên mặt, cầm đồ rửa mặt ra khỏi phòng rửa mặt. Diệp Lăng Phi ngượng ngùng nhìn Bạch Tình Đình rời khỏi không để ý tới mình, đành phải đi tới bồn rửa mặt, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Hắn rửa mặt xong. Đang muốn rời khỏi phòng rửa mặt thì nhìn thấy Chu Hân Mính cũng cầm đồ đạc đi vào buồng rửa mặt. Đối với Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi tự nhận sẽ không sao, ít nhất Chu Hân Mính không hay giận dỗi giống như Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính không chào hỏi gì với mình, trực tiếp đi tới bồn rửa mặt, hắn đưa tay phải tới kiều đồn Chu Hân Mính, đang muốn thân mật, hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của Hân Mính. Nhưng không nghĩ đến tay của hắn lại bị Chu Hân Mính đẩy ra, vẻ mặt không tốt, nói:

- Đừng chạm vào em.

- Làm sao vậy, sao lại đối xử với anh như vậy.

Diệp Lăng Phi không biết hôm nay Chu Hân Mính lại làm sao, đêm qua còn bình thường. Sáng sớm hôm nay lại không cho mình chạm vào người.

- Chính anh làm chuyện tốt lắm còn cần em nói sao.

Chu Hân Mính sắc mặt bất thiện, nói xong không để ý tới Diệp Lăng Phi nữa.

Diệp Lăng Phi lẩm bẩm nói:

- Đều bị làm sao vậy. Không phải là chuyện của Alice sao, vậy có quan hệ gì với anh chứ, đều là chuyện của quá khứ, lại nói chẳng lẽ em cùng Tình Đình trong quá khứ sẽ không thích nam nhân sao, nếu nam nhân kia cũng xuất hiện, anh cũng tức giận đối với hai người chắc, không nói chuyện với hai người nữa. Khụ, thật sự không thể giải thích.

Diệp Lăng Phi lầm bầm nửa ngày, lúc này mới rời khỏi buồng rửa mặt.

Những lời vừa rồi của Diệp Lăng Phi làm cho Chu Hân Mính suy nghĩ trong lòng nhiều hơn, Chu Hân Mính nghĩ tới Diệp Phong. Nếu như Diệp Lăng Phi cũng biết chuyện của Diệp Phong. Không biết sẽ có phản ứng gì.

Alice đã đặt vé máy bay lúc 10 giờ trưa. Trong lòng Alice muốn rời khỏi thành phố Vọng Hải. Càng nhanh càng tốt. Đêm qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều, mình đối với nam nhân này đến cùng là bị cuốn hút hay là yêu? Nàng có chút mê man, nghĩ muốn mau chóng rời xa nam nhân này, trở lại Nước Anh, khi rời xa người này, nàng mới có thể tỉnh táo lại mà tự hỏi.

Mặc kệ như thế nào, Alice đều đã giúp Bạch Tình Đình một cái đại ân, quan trọng hơn, Alice là hình tượng của bách hóa Việt Dương, cho dù Alice không còn ở thành phố Vọng Hải, sức ảnh hưởng vẫn sẽ làm cho bách hóa Việt Dương tăng lên một cấp bậc.

Các hãng truyền thông của thành phố Vọng Hải, đều đem tin tức Alice ký hợp đồng với bách hóa Việt Dương làm tin nóng, báo Vọng Hải buổi sáng, báo Vọng Hải buổi chiều các loại, nhiều tòa soạn đã đăng tin này, chuyện này phỏng chừng sẽ mang đến lợi ích không nhỏ cho bách hóa Việt Dương.

Bạch Tình Đình quyết định tự mình tiễn Alice đến sân bay, trong lòng nàng có chút đồng tình với cô gái này, nếu như không phải vì Diệp Lăng Phi, có lẽ cô gái này sẽ không phải vội vã rời khỏi thành phố Vọng Hải như bây giờ. Trong lòng Bạch Tình Đình lại âm thầm cảm thấy may mắn, rốt cuộc Alice đã rời khỏi thành phố Vọng Hải, khi đối mặt với tình địch như Alice, Bạch Tình Đình cũng không có nhiều tự tin. Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều tới sân bay tiễn Alice, mà Diệp Lăng Phi thì do dự không quyết, không biết có nên đi tiễn Alice hay không. Khi hắn nhìn thấy Bạch Tình Đình lái xe ra khỏi biệt thự, Diệp Lăng Phi mới chậm rãi đi tới phòng khách biệt thự, hút thuốc, nhìn theo chiếc xe màu trắng đang dần dần đi xa.

Đột nhiên, hắn hạ quyết tâm, đem nửa đoạn thuốc còn lại ném xuống đất, dùng chân hung hăng giẫm tắt, bước nhanh về phía chiếc xe Audi của mình.

Alice đứng ở cửa đưa tiễn trong sân bay, có chút thất vọng. Diệp Lăng Phi cũng không xuất hiện ở sân bay, Alice xoay người, đi cùng Aisha vào trong.

- Tên hỗn đản này, dĩ nhiên lại không tới.

Bạch Tình Đình vốn tưởng rằng ít nhất Diệp Lăng Phi sẽ đến tiễn lên máy bay, nhưng Diệp Lăng Phi lại không xuất hiện. Mặc dù ngoài miệng Bạch Tình Đình bất mãn, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào. Xem ra trong lòng Diệp Lăng Phi, đúng là chính mình vẫn quan trọng hơn. Đến khi bóng dáng Alice biến mất, Diệp Lăng Phi mới đi đến phía sau Bạch Tình Đình, hắn nhìn cửa khởi hành, không nói một câu. Lúc này, tâm trạng Diệp Lăng Phi rất phức tạp, hắn vốn tưởng rằng mình có thể buông xuống được, mãi cho đến khi Alice chính thức rời khỏi, Diệp Lăng Phi mới biết được mình có chút không buông tay được.

Mọi người đều có tình cảm, khó có thể nói một câu buông tay là có thể buông tay. Trong lòng Diệp Lăng Phi mơ hồ cảm giác, cho tới bây giờ mình đối với Alice vẫn còn tình cảm, nhưng Alice không phải cô gái bình thường. Với thân phận của Alice, cho dù nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh mình, cũng không thể cùng mình sống một cuộc sống bình thường.

Cùng vì như vậy, không bằng để cho Alice hoàn toàn hết hy vọng với mình, để cho Alice cứ chậm rãi quên mình như vậy, hồi ức tốt đẹp kia cứ ở lại trong trí nhớ mà thôi.

- Anh đồ hỗn đản này, sao giờ mới đến.

Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở phía sau mình, nàng cố ý nói:

- Người ta đi rồi, nếu hiện tại anh hối hận, cũng đi theo đi, em sẽ không giữ anh lại.

Diệp Lăng Phi giống như không nghe thấy, xoay người, chậm rãi đi về phía cửa.

- Hân Mính, anh ấy có gì không đúng à, sao lại không nói lời nào.

Bạch Tình Đình vừa nhìn Diệp Lăng Phi không nói gì với mình. Trong lòng cảm giác Diệp Lăng Phi có chút không thích hợp. Chu Hân Mính nhìn bóng lưng cô đơn của Diệp Lăng Phi, trong lòng có cảm giác bi thương không nói nên lời. Nàng hiểu rõ quá khứ của Diệp Lăng Phi, không lâu trước, Diệp Lăng Phi phong quang vô cùng, nhưng người này lại lựa chọn buông tha tất cả, đi vào cuộc sống của người bình thường.

Mà Alice hoàn toàn đại biểu cho quá khứ của Diệp Lăng Phi. Lúc này tâm tình của Diệp Lăng Phi nhất định rất phức tạp. Hắn muốn đoạn tuyệt quan hệ với quá khứ, chính thức hòa nhập cuộc sống bình thường, nhưng khi hắn nhìn thấy Alice, lại phát hiện chính mình rất khó đoạn tuyệt quan hệ với quá khứ. Đây là tâm trạng Diệp Lăng Phi lúc này, hắn rất mâu thuẫn.

Chu Hân Mính đương nhiên sẽ không nói mấy lời này cho Bạch Tình Đình. Nàng chỉ cười nói:

- Tình Đình, mỗi người đều có tình cảm. Nếu như Diệp Lăng Phi không có tình cảm, đối với Alice không có bất cứ cái gì lưu luyến, nam nhân như vậy đáng giá cho bạn yêu sao?

Bạch Tình Đình nghe xong, liếc mắt nhìn Chu Hân Mính một cái, không phục nói:

- Chẳng lẽ hắn như vậy còn có lý chứ?

Chu Hân Mính mỉm cười, vỗ vỗ vai Bạch Tình Đình, hai người đi ra bên ngoài.

Ba người ra khỏi sân bay, Diệp Lăng Phi ở phía trước, đi thẳng đến xe Audi của mình. Mà Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính thì đi phía sau, cách Diệp Lăng Phi một khoảng. Bạch Tình Đình nhìn bóng lưng Diệp Lăng Phi. Trong miệng nói:

- Hân Mính, càng ngày mình càng cảm thấy người này có rất nhiều bí mật giấu diếm mình. Bạn giúp mình nghĩ biện pháp, làm cho hắn ngoan ngoãn mà đem bí mật của hắn nói hết ra.

Chu Hân Mính quay mặt nhìn Bạch Tình Đình, hỏi:

- Tình Đình, ở trong lòng bạn, rốt cuộc nghĩ như thế nào, bạn rất quan tâm quá khứ của hắn sao?

Bạch Tình Đình dừng chân, nhìn Chu Hân Mính, cười nói:

- Hân Mính, bạn nói đi. Nếu như mình không yêu hắn, có thể quan tâm đến bí mật của hắn sao. Hoàn toàn bởi vì mình quá yêu hắn, mình biết đời này mình không thể rời khỏi hắn, mới muốn biết tất cả bí mật của hắn, mới muốn biết đến cùng hắn còn có bao nhiêu nữ nhân, làm một người vợ, mình chỉ có thể giữ chặt chồng mình thôi. Mình vì nghiên cứu tâm lý của hắn, đã xem rất nhiều tư liệu. Những tư liệu đó đều nói nam nhân đặc biệt thích có mới nới cũ, khi chưa có cái gì, thì rất muốn có, nhưng khi có rồi, lại không hiểu được phải quý trọng điều đó. Cho nên, mình mới muốn trước khi hắn có được mình, giữ chặt trái tim hắn, làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời mình.

Chu Hân Mính nghe xong khì khì cười, nàng không ngờ Bạch Tình Đình sẽ nghĩ như thế. Chu Hân Mính nhìn hai bên, nhìn thấy người chung quanh không nhiều lắm, mới ghé vào tai Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, chẳng lẽ bạn không muốn cái kia?

Gò má Bạch Tình Đình đỏ ửng một mảnh, nàng thấp giọng nói:

- Cho dù mình muốn, cũng phải chờ mình nắm chặt tim hắn. Ừm, Hân Mính, bạn không thể lén nói với hắn sau lưng mình, chúng ta cùng một chiến tuyến nha.

- Biết rồi.

Chu Hân Mính đẩy Bạch Tình Đình một cái, nàng cùng Bạch Tình Đình đều nở nụ cười.

Khi tiếng cười của hai người chưa dứt, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng gọi.

- Chu Hân Mính!

Khi Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng gọi đó, hai người đều xoay người lại. Chỉ thấy ở sau lưng các nàng có một nam nhân ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Người đàn ông kia cao khoảng 1m82, vóc người cân xứng, tóc ngắn, da mặt đặc biệt nhẵn nhụi, không có một vết sẹo. Hắn mặc một bộ đồ màu trắng rất tùy ý, chân đi một đôi giày thể thao, cả người đứng ở đó, làm cho người ta có một loại cảm giác như ánh mặt trời sáng lạng. Nam nhân này là một nam nhân làm cho người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên liền cảm thấy rất hòa nhã, trên mặt luôn mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt, làm cho người ta cảm giác rất dễ gần.

Nam nhân này đeo một cái ba lô màu đen, hai gã ngoại quốc đi phía sau hắn, hai gã người ngoại quốc kia vóc người to cao , vừa nhìn đã biết là bảo tiêu.

- Diệp Phong!

Khi Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình nhìn thấy nam nhân này, trong đầu lập tức hiện lên cái tên đó, mặc dù đã bảy tám năm cũng không gặp, nhưng vẫn có thể từ trên người nam nhân này cảm giác được bóng dáng thiếu niên năm đó. Khi đó Diệp Phong cũng thường xuyên mặc một bộ quần áo thể thao, cảm giác cùng nam nhân trước mắt này rất giống nhau, hai người tương tự như thế, Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình thoáng như quay trở về quá khứ, nhớ lại về Diệp Phong. Nam nhân này đúng là Diệp Phong, chỉ nhìn thấy Diệp Phong lộ ra nụ cười sáng lạng, cười nói:

- Chu Hân Mính, không sai chứ, chính là bạn. Khi mình mới vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy bạn, cảm giác rất giống bạn, nhưng không dám xác nhận. Dù sao chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, hình dáng của bạn so với ngày xưa có chút biến hóa, ân, hẳn là hấp dẫn hơn nhiều so với ngày xưa.

Diệp Phong hướng ánh mắt về phía Bạch Tình Đình, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia sáng, hiện tại Bạch Tình Đình xinh đẹp vượt xa tưởng tượng của hắn. Diệp Phong cảm thấy trước mắt sáng ngời. Rất khó đem đại mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt này cùng cô gái ngây ngô kia trong quá khứ liên tưởng với nhau, thật sự là con gái mười tám thay đổi rất nhiều, nếu như không phải Bạch Tình Đình đứng chung một chỗ với Chu Hân Mính, Diệp Phong rất khó nghĩ đến đại mỹ nữ trước mắt này chính là tiểu mỹ nữ ngây ngô năm đó hắn vẻn vẹn chỉ cảm thấy có chút khí chất.

- Bạch Tình Đình?

Diệp Phong không chắc chắn hỏi.

Bạch Tình Đình hơi gật đầu, nàng nắm chặt tay Chu Hân Mính, tựa hồ lo lắng chuyện gì. Chu Hân Mính có thể tưởng tượng được ý nghĩ phức tạp trong lòng Bạch Tình Đình. Phải biết rằng năm đó Bạch Tình Đình đã thầm mến Diệp Phong. Đều nói tình cảm lúc trẻ chỉ là ngây ngô , nhưng lại là tình cảm tốt đẹp nhất , không có bất cứ tạp chất gì.

Mà khi Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Phong, không thể tránh nghĩ đến chuyện quá khứ, tựa như khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy Alice, sẽ nghĩ đến chuyện quá khứ của hắn vậy. Chu Hân Mính cũng tin tưởng giờ phút này trong lòng Bạch Tình Đình chỉ có Diệp Lăng Phi, nhưng cái này cũng không đại biểu Bạch Tình Đình sẽ không nghĩ tới chuyện cũ.

Chu Hân Mính tựa hồ là phản ứng vô thức. Hơi quay đầu lại liếc nhìn một cái, lập tức lại quay đầu sang. Khi đối mặt Diệp Phong, nàng cũng có cảm giác phức tạp không nói nên lời. Vốn tưởng rằng mình có thể thản nhiên đối mặt, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phong, tâm trạng nàng cũng rất rối loạn.

- Diệp Phong, không ngờ có thể gặp bạn ở nơi này.

Chu Hân Mính cố gắng làm cho tâm tình rối loạn của chính mình bình tĩnh trở lại, lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói:

- Bạn vừa mới đến thành phố Vọng Hải?

- Chẳng lẽ không phải các bạn tới đón mình sao?

Diệp Phong hơi có chút thất vọng, hắn lại liếc nhìn Bạch Tình Đình một cái nói,

- Mình còn nghĩ các bạn tới đón mình.

- Không phải. Bọn mình tới tiễn một người bạn lên máy bay .

Chu Hân Mính vô thức trả lời. Quay đầu lại liếc nhìn một cái, miệng nàng lại nói:

- Bọn mình còn có chuyện. Không hàn huyên với bạn được.

Chu Hân Mính lôi kéo Bạch Tình Đình, trong nháy mắt Bạch Tình Đình phản ứng lại, có cùng động tác với Chu Hân Mính, vô thức quay đầu lại nhìn về phía bãi đỗ xe.

- Diệp Phong, đã lâu không gặp, sau này có cơ hội lại trò chuyện sau nhé, mình và Hân Mính còn có chuyện.

Bạch Tình Đình nói có lệ một câu nói, liền xoay người, vội vàng cùng Chu Hân Mính đi về phía xe của nàng.

- Chờ một chút!

Diệp Phong gọi sau lưng các nàng, hắn chạy nhanh hai bước, che ở trước mặt hai người, cười nói:

- Mình có thể sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian, có một số việc cần phải phiền toái các bạn giúp đỡ, làm bạn học, đến lúc đó các bạn cũng không thể không giúp một chút chứ.

- Vậy sao, đến lúc đó lại nói sau đi!

Chu Hân Mính nói.

- Ừ, vậy cũng tốt, mình sẽ ở phòng 811 Khách sạn quốc tế, nếu các bạn muốn tìm mình, có thể tới đó.

Diệp Phong cười nói,

- Vài ngày nữa mình sẽ tổ chức một cuộc họp lớp, chờ khi mình quyết định thời gian và địa điểm, sẽ báo cho các bạn, các bạn cần phải nhớ đến tham gia nha!

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính chuẩn bị nói cho có lệ một câu, rồi lập tức rời khỏi nơi này, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang từ bãi đỗ xe đi về phía bên này. Chắc là Diệp Lăng Phi ở trong xe nhìn thấy Diệp Phong, sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi làm cho Chu Hân Mính cùng Bạch Tình Đình trở nên khẩn trương. Chợt Chu Hân Mính tự chế giễu mình, nàng tự thấy quan hệ của mình với Diệp Phong cũng không phải rất sâu, huống hồ có Bạch Tình Đình ở đây, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ đem lực chú ý đặt lên Bạch Tình Đình.

Mà trong lòng Bạch Tình Đình đã khẩn trương gần chết, hôm qua mới vừa tức giận với Diệp Lăng Phi vì chuyện của Alice, bây giờ liền gặp chuyện Diệp Phong này. Bạch Tình Đình có cảm giác ông trời rất thích đùa giỡn người ta, vì cái gì lại có sự trùng hợp như thế, đúng lúc tiễn tình nhân cũ của Diệp Lăng Phi, lại gặp tiểu nam sinh mình đã từng thích trong quá khứ.

Hết thảy đều là trùng hợp như thế, trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy không thể đối mặt với Diệp Lăng Phi. Nàng rất lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, sẽ bởi vì sự xuất hiện của Diệp Phong mà không quan tâm tới mình. Trái tim của nàng đập nhanh hơn, căn bản không dám nhìn Diệp Lăng Phi đang đi tới.

Diệp Phong cảm thấy rất kì quái về phản ứng của Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, sao đang bình thường, hai người này lại khẩn trương như vậy. Hắn theo ánh mắt hai người xoay người nhìn lại, thì nhìn thấy một nam nhân hơn ba mươi tuổi điềm đạm nho nhã đứng ở phía sau mình, trong nháy mắt, Diệp Phong cảm giác tóc gáy mình dựng đứng lên, không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy nam nhân này, liền cảm thấy một loại cảm giác khó chịu nói không nên lời tràn ngập trong người hắn.

- Lão bà, ai vậy?

Trên mặt Diệp Lăng Phi mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt, đi tới bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải ôm thắt lưng Bạch Tình Đình, động tác rất thân mật.

- Lão bà?

Diệp Phong sửng sốt, hắn đánh giá Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nam nhân này chính là chồng của Bạch Tình Đình, nhìn bộ dáng cũng bình thường, cũng không có vẻ có gì.

- Anh ấy là học trưởng (cùng học một trường nhưng học lớp trên) hồi trung học của em.

Bạch Tình Đình nhỏ giọng nói, trong lòng nàng có quỷ, lo lắng bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy, nhưng nàng phản ứng như vậy càng làm cho người ta cảm thấy Bạch Tình Đình trong lòng có quỷ. Diệp Phong là người thông minh ra sao, nhìn Bạch Tình Đình phản ứng như vậy, trong lòng cười lạnh nói:

- Thì ra là như vậy, có vẻ trong lòng Bạch Tình Đình ta cũng có địa vị.

Diệp Phong vươn tay phải, cười nói:

- Chào anh, tôi là Diệp Phong, học trưởng của Tình Đình thời trung học, năm đó quan hệ của tôi và Hân Mính cùng Tình Đình rất tốt, nếu như không phải sau đó lại ra nước ngoài, có lẽ... Khụ, không nhắc đến cũng được, tóm lại khi đó tôi thật sự ngốc nghếch, tới bây giờ mới hiểu được có một số thứ mất đi là không thể vãn hồi , nếu có thuốc hối hận, tôi tình nguyện đem toàn bộ tài sản của tôi để trao đổi.

Đến khi Diệp Phong nói ra những lời này, trống ngực Bạch Tình Đình càng đập mạnh, nàng lén nhìn Diệp Lăng Phi, hối hận mình nên sớm đem chuyện Diệp Phong nói cho Diệp Lăng Phi thì hơn, nhưng bây giờ tất cả đã chậm, bất cứ nam nhân nào nghe được những lời này của Diệp Phong đều sẽ hiểu lầm .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.