Diệp Lăng Phi quay trở về phòng xong, hắn lại bước vào phòng tắm, ngâm
mình bằng nước lạnh hai lần liền. Diệp Lăng Phi mới cảm thấy nếu hắn còn tắm vài lần thế này nữa, hắn nhất định sẽ bị chuyển sang giai đoạn ám
ảnh tắm nước lạnh cưỡng chế tình dục.
Bà xã không có
bên cạnh quả thật không tốt tẹo nào! Diệp Lăng Phi đành thở dài trong
lòng, có điều cũng phải nói lại, cho dù lúc này Bạch Tình Đình có ở bên
cạnh hắn, khả năng bây giờ khéo hắn còn càng thấy khó chịu hơn.
Khó khăn lắm hắn mới dập tắt được cơn dục hỏa trong lòng. Diệp Lăng Phi liền lên giường ngủ. Diệp Lăng Phi nằm trên giường lăn đi lăn lại mãi
cũng không sao ngủ được, hắn không phải không buồn ngủ, mà vì hắn không
dám ngủ. Vừa nghĩ tới việc ngày mai hắn vừa mở mắt ra đã phải đối diện
với cả đống việc rối như tơ vò, đầu hắn lại thấy đau điếng.
Bành Hiểu Lộ bỗng nhiên xuất hiện là điều hoàn toàn nằm ngoài dự tính
của Diệp Lăng Phi, hắn không hề nghĩ rằng Bành Hiểu Lộ sẽ xuất hiện ở
đây. Chuyện giờ đã loạn lắm rồi, có thể nói sự xuất hiện của Bành Hiểu
Lộ làm loạn đi kế hoạch của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không rõ ngày
mai sẽ nảy sinh ra chuyện gì nữa.
Ngủ tỉnh dậy, Diệp
Lăng Phi bỗng phát hiện đã là năm giờ sáng. Cũng phải nói rằng, có chiếc đồng hồ này của Bành Hiểu Lộ quả thật xem giờ giấc cũng tiện hơn khá
nhiều. Năm đó Dã Thú từng mua cho Diệp Lăng Phi một chiếc đồng hồ Thụy
Sĩ khá tinh xảo thuần vàng, chiếc đồng hồ đó giá cũng phải mấy chục
ngàn. Diệp Lăng Phi cảm thấy đeo đồ chơi đó trên tay quá khó chịu, cũng
không thấy cần thiết, xem giờ đều dùng điện thoại là được.
Diệp Lăng Phi ngồi dậy, lắc lắc cái eo, tuy giờ mới có năm giờ, nhưng
Diệp Lăng Phi lại không ngủ được nữa, trong đầu toàn chuyện này chuyện
nọ. Hắn bật đèn lên, vừa mới mở được cái tivi, định ngồi giết thời gian, đợi một lát nữa, hắn sẽ đi gọi Bành Hiểu Lộ, không ngờ ngay chính lúc
nãy, cửa phòng lại vọng lại tiếng gõ cửa.
Diệp Lăng Phi còn cho rằng chắc là Dã Thú hoặc Dã Lang tới tìm hắn, đợi lúc mở cửa
phòng ra, Bành Hiểu Lộ lại xuất hiện trước cửa phòng. Bành Hiểu Lộ vẫn
đang mặc bộ tối qua, chỉ là không mặc thêm chiếc áo khoác. Cô chỉ mặc có chiếc áo len trắng đứng trước cửa phòng của Diệp Lăng Phi.
- Chào buổi sáng!
Diệp Lăng Phi thấy là Bành Hiểu Lộ, hắn liền vội vàng tránh qua một bên, mở miệng nói.
- Em đừng để ý, anh vừa tỉnh dậy!
- Đều đã năm giờ rồi, giờ anh mới tỉnh sao!
Bành Hiểu Lộ vừa nói vừa bước vào. Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng lại, cười nói:
- Hiểu Lộ, cái gì mà đều đã năm giờ rồi. Anh thường ngủ tới sáu giờ hơn chút cơ. Anh còn nhớ khi ở căn cứ, anh cũng dậy vào giờ này!
- Dậy sớm sẽ tốt cho thân thể hơn!
Bành Hiểu Lộ bước vào trong phòng, nhìn thấy chăn của Diệp Lăng Phi còn đang bày một đống, thậm chí loạn tới mức khó coi. Cô cau cau mày lại,
mở miệng nói:
- Bừa bộn thật đó!
- Có chút bừa bộn, anh vừa mới tỉnh dậy mà, nghe thấy tiếng em gõ cửa, em mới đi mở cửa luôn đó chứ!
Diệp Lăng Phi nói:
- Hiểu Lộ, em ngồi xuống đi, anh đi rửa mặt cái đã!
- Vâng!
Bành Hiểu Lộ gật gật đầu.
Diệp Lăng Phi mặc bộ quần áo ngủ bước vào trong phòng tắm. Bành Hiểu Lộ bước tới trước ghế sofa vừa định ngồi xuống, bỗng nhìn thấy chiếc quần
nhỏ Diệp Lăng Phi ném trên ghế sofa. Hai má Bành Hiểu Lộ bỗng đỏ ửng
lên, cô bước tới bên chiếc ghế sofa khác, ngồi xuống.
Lúc Diệp Lăng Phi bước ra, liền nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang chăm chú đăm đăm nhìn vào chiếc ti vi. Trong ti vi đang phát Chương trình giành cho
nữ giới, đó là Chương trình dậy phụ nữ trang điểm, hóa trang, trước đây
Bành Hiểu Lộ không hề xem tiết mục này, nhưng Bành Hiểu Lộ bây giờ lại
xem Chương trình này với tâm trạng rất hưng phấn, nhìn dáng vẻ, như muốn đích thân thử nghiệm chút vậy.
Trong lòng phụ nữ một
khi có đàn ông rồi, tự nhiên sẽ hy vọng mình có thể trở lên đẹp nhất khi đứng trước mặt người đàn ông mình thích. Bành Hiểu Lộ lúc này đang ở
trong hoàn cảnh đó, chỉ thấy cô chốc chốc lại nhìn vào tay mình.
- Hiểu Lộ, xem gì thế?
Diệp Lăng Phi bước qua, đưa tay cầm lấy chiếc quần nhỏ và chiếc áo
ngoài của hắn. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi phát hiện cô đang nhìn
vào tay mình, có chút xấu hổ, mở miệng nói:
- Không không có gì, em em chỉ là chỉ là muốn xem tay mình có cần phải đi chăm sóc bảo dưỡng hay không thôi.
- Đi chăm sóc bảo dưỡng?
Diệp Lăng Phi đứng giật lại, hắn đưa mắt nhìn vào bàn tay nõn nà của Bành Hiểu Lộ, mở miệng nói:
- Anh cảm thấy tay em rất nõn nà trắng trẻo, là một người quân nhân, đây đã là rất khó.
- Thế là một người phụ nữ thì sao?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
- À, là một người phụ nữ cũng tốt!
Diệp Lăng Phi hơi hơi giật mình, tiếp đó liền nói:
- Anh cảm thấy là một người phụ nữ cũng khá tốt, đương nhiên, nếu em
cũng học bảo dưỡng chăm sóc da như Tình Đình, sẽ trở nên càng tốt hơn!
- Nói thẳng ra, vẫn là da em không tốt đúng không!
Bành Hiểu Lộ nhìn vào Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh nói chuyện không cần phải an ủi như vậy, trong lòng em tự rõ!
- Hiểu Lộ, em đừng nghĩ linh tinh, a, anh phải đi thay đồ trước đã, đợi chút nữa anh nói chuyện với em!
Diệp Lăng Phi cảm thấy tâm trạng có chút loạn, hắn muốn nhân lúc thay
đồ, tỉ mỉ nghĩ một lát xem làm thế nào để nịnh Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng
Phi cầm quần áo bước vào phòng thay đồ, không lâu sau, hắn liền từ trong phòng thay đồ bước ra. Lúc hắn bước ra ngoài, nhìn thấy Bành Hiểu Lộ
vẫn đang xem tiết mục đó. Diệp Lăng Phi liền tới bên chiếc ghế sofa bên
cạnh Bành Hiểu Lộ, hắn ngồi xuống xong, liền nói với Bành Hiểu Lộ:
- Hiểu Lộ, em nghe anh nói, thời buổi này những cô gái giống em không
trang điểm, không phấn son mà vẫn xinh đẹp thoát tục như em dường như
không còn nữa rồi. Ồ, đương nhiên, Tình Đình cũng là một cô gái như vậy!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, cũng không quên lôi cả Bạch Tình Đình vào,
để đề phòng Bành Hiểu Lộ cho rằng hắn nói dối. Bạch Tình Đình tuy thường chăm sóc bảo dưỡng da, nhưng lại chỉ trang điểm nhẹ nhàng. Bành Hiểu Lộ vốn đã được gặp qua Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi lôi Bạch Tình Đình
vào cũng chỉ vì muốn để Bành Hiểu Lộ tin hắn đang nói sự thật.
Quả không hề sai, Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, liền đưa mắt rời khỏi ti vi chuyển qua nhìn vào Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật rồi, sao anh lại nói dối làm gì chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hiểu Lộ, em đừng có thấy mấy cô gái bên ngoài kia trông trắng trẻo,
anh nói cho em biết, mấy cái trắng trẻo đó đều là do hóa trang mà có cả, nếu bọn họ dám bỏ hóa trang đi, anh đám bảo sẽ cực kỳ đáng sợ. Anh nói
cho em chuyện này nhé, có một nữ minh tinh ra ngoài ăn cơm với người
khác. Kết quả bàn ăn còn chưa đưa hết thức ăn lên, liền nhìn thấy trên
bàn ăn có một tầng trắng xóa như tuyết.
Bành Hiểu Lộ hiếu kỳ hỏi:
- Một tầng trắng xóa như tuyết, đó là cái gì?
- Phấn đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có nữ minh tinh đó hóa trang đậm quá, lúc ăn cơm, liền lả tả rơi phấn xuống, đều không cần phải ăn cơm nữa rồi, chỉ cần ăn phấn cũng đủ no!
Phì!
Bành Hiểu Lộ bị câu này của Diệp Lăng Phi chọc cười. Ngay sau đó cô lại thấy mình không nên cười như thế này trước mặt Diệp Lăng Phi. Liền gắng gượng nghiêm nghị khuôn mặt lại, không để tự cười ra tiếng, song cuối
cùng vẫn không sao nhịn được, lại cười bật tiếng lên. Bành Hiểu Lộ thông thường đều nghiêm nghị mặt mày, giờ nở nụ cười lên, chẳng khác nào đóa
hoa đào vô cùng xinh đẹp, ngay cả đến Diệp Lăng Phi trong chốc lát cũng
nhìn đến đơ người.
- Nhìn gì thế!
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn đắm vào khuôn mặt mình, cô liền đưa tay đẩy vai Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Nãy anh nhìn cái gì thế?
- Anh nhìn bộ dạng em cười, rất đẹp!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đề nghị em nên cười nhiều một chút, nói thật, trông bộ dạng em cười cực kỳ mê đắm lòng người.
- Nói vớ vẩn, em không tin anh đâu!
Bành Hiểu Lộ quay mặt qua hướng khác, không nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi nữa, cô mở miệng nói:
- Đàn ông các anh chỉ biết nói linh tinh thôi, chẳng qua chỉ là muốn
nịnh hót để phụ nữ vui chứ gì, mười tên đàn ông thì cả mười tên đều như
thế cả. Chẳng có tên nào ra gì cả!
- Hiểu Lộ, đây là ai nói thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Bạn em nói!
Bành Hiểu Lộ nghiêm chỉnh nói.
- Cô ấy bảo với em, đàn ông bây giờ không đáng để tin chút nào, nếu tin đàn ông, chẳng khác đi tin một con lợn biết leo cây cả!
- Hiểu Lộ, về vấn đề này, anh có thể xác thực nói cho em biết, lợn có thể leo cây.
Diệp Lăng Phi chăm chú nhìn Bành Hiểu Lộ, nói:
- Theo quan niệm thông thường của mọi người, lợn không thể trèo cây
được, đó hoàn toàn không phải là sự thật, em nên biết điều đó chứ!
Những lập luận này của Diệp Lăng Phi khiến Bành Hiểu Lộ trừng mắt ngạc nhiên, cô đúng là lần đầu mới được nghe chuyện này đó.
Đợi Diệp Lăng Phi nói ra một tràng giang đại Hải về những biện luận này xong. Bành Hiểu Lộ thốt lên nói:
- Diệp Lăng Phi, những điều mà anh vừa nói đọc được từ đâu đó. Nhất là
cái gì mà lý luận về lợn rừng tiến hóa, là ai nêu ra vấn đề này?
- Không phải chứ. Hiểu Lộ, ngay cả mấy điều này em cũng không biết?
Biểu hiện của Diệp Lăng Phi vô cùng khoa trương, hắn nhìn Bành Hiểu Lộ nói:
- Em thật sự không nghe biết về chuyện lợn rừng tiến hóa?
Bành Hiểu Lộ gật gật đầu, nói:
- Em thật sự không biết, em suốt ngày chỉ ở trong quân đội. Đương
nhiên, em cũng có xem qua mấy chuyện này, em rất muốn biết những chuyện
này là do ai nói. Đợi lúc em quay về Bắc Kinh xong, em cũng có thể nói
cho đứa bạn đó của em biết, em tin cô ấy nhất định sẽ ngạc nhiên lắm cho mà xem!
- Hiểu Lộ, em thật sự rất muốn biết sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bành Hiểu Lộ gật gật đầu, nói:
- Em thật sự rất muốn biết. Diệp Lăng Phi, anh mau nói cho em biết đi, rốt cục là ai nói chứ?
- Anh nói!
Bành Hiểu Lộ nhìn nụ cười đắc ý của Diệp Lăng Phi, biết mình bị Diệp
Lăng Phi gạt. Cô tức giận đứng bật dậy, bước tới trước mắt Diệp Lăng
Phi, đưa tay nắm lấy Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi một tay nắm chặt lấy
tay của Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi cũng không hề lôi Bành Hiểu Lộ,
Nhưng Bành Hiểu Lộ lại bổ thẳng vào trong lòng Diệp Lăng Phi.
Kiểu tiếp xúc thân mật thế này, dễ hỏng chuyện lắm. Thân người nhỏ nhắn mềm mại cùng hương thơm mát lòng mát dạ từ cơ thể Bành Hiểu Lộ toát ra
cứ thế lao thẳng vào bộ não, vào con tim Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm lấy thân người Bành Hiểu Lộ, để tránh muốn thoát khỏi không khí có chút ái ngại này giữa cả hai, hắn cố ý cù nhột vào nách Bành Hiểu Lộ, mở
miệng cười nói:
- Như thế này không tốt đâu, em đang cho anh cơ hội để bắt nạt em đấy à!
Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi cù nhột nhạt, không chịu được, bật cười
hì hì lên. Cô cũng không chịu thua, ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, hai
tay cũng bắt đầu cù nhột Diệp Lăng Phi. Cứ tiếp tục thế này, ngược lại
đã xóa tan đi không khí gượng gạo ban nãy giữa cả hai người. Đàn ông và
đàn bà ở bên cạnh nhau, sợ nhất chính là không khí đột nhiên yên tĩnh
lại, như thế rất dễ xảy ra chuyện. Nếu Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ
không làm chuyện ai đó, chắc chắn giữa hai người sẽ nảy ra những hành vi thân mật.
Cứ như thế đùa cợt mãi. Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi cù nhột không chịu được đành phải đứng dậy rời khỏi đùi Diệp
Lăng Phi, cô gắng cù cù buồn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi bất đắc **
cũng đành phải đứng người lên, hai người cứ thế đùa mãi, đùa mãi tới bên giường. Diệp Lăng Phi nhân lúc Bành Hiểu Lộ không chú ý, đẩy ngay Bành
Hiểu Lộ ngả đổ xuống giường, thân người hắn cũng thuận thế đè lên, dùng
cơ thể khống chế lấy Bành Hiểu Lộ khiến cô không thể cử động được nữa.
Hắn thò một tay ra, thỏa thích cứ thể cù nhột Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ cứ thế cười khúc khích khúc khích từng trận, gắng sức thoát khỏi vòng
vây.
Ngay chính lúc này, cửa phòng của Diệp Lăng Phi bỗng bị đẩy ra. Dã Thú toét miệng nói:
- Đại ca, mau mau dậy thôi, trời sáng rồi!
Đợi lúc Dã Thú bước vào, mới thấy rõ Diệp Lăng Phi đang đè lên người
Bành Hiểu Lộ. Dã Thú liền giật nảy mình một cái. Ngay sau đó liền lầm
bầm nói:
- A, em mộng du rồi, em phải quay về phòng ngủ tiếp đây!
- Dã Thú, cậu mộng du cái gì thế, còn mộng du cơ đấy, nếu đã vào đây rồi, thì tìm chỗ nào để ngồi xuống đi!
Bỗng nhiên bị Dã Thú phá hỏng chuyện, Diệp Lăng Phi chỉ đành tự nhiên
coi như không có chuyện gì xảy ra, từ trên người của Bành Hiểu Lộ đứng
dậy, hắn ngồi xuống bên ghế sofa. Vẻ mặt Bành Hiểu Lộ lúc này có phần
xẩu hổ, đỏ ửng lên, cô ngồi trên giường, cúi đầu xuống, không dám nói gì cả.
- Đại ca, em không nhìn thấy gì đâu!
Dã Thú càng nói thế này, đôi má của Bành Hiểu Lộ càng đỏ ửng lên không biết giấu vào đâu nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn ra sự ngại ngùng của Bành Hiểu Lộ, hắn liền nói với Dã Thú:
- Dã Thú, cậu đừng hiểu lầm. Hiểu Lộ tối hôm qua mới qua Ma Cao, là anh mời cô ấy qua đây!
- Đại ca, anh mời cô ta qua đây?
Dã Thú giật nảy mình, nhìn nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ một khi đã nói dối, thế thì nói dối cho đến cùng đi, liền mở miệng nói:
- Hiểu Lộ lần này tới Ma Cao là để giúp anh một
chuyện. Hiểu Lộ đã liên hệ qua với người bên Ma Cao rồi, chúng ta có thể đi điều tra hai ngày hôm nay có những ai nhập cảnh vào Ma Cao. Dã Thú,
anh nghi ngờ trong thời gian chúng ta ở tại Ma Cao, cũng có người đã đến Ma Cao, hơn nữa còn là theo chúng ta tới đây!
Diệp Lăng Phi đưa mắt nháy nháy với Bành Hiểu Lộ một cái. Bành Hiểu Lộ vội vàng nói:
- A, em quên mất đó. Diệp Lăng Phi, giờ em đi gọi điện liên hệ chút đã, xem lúc nào chúng ta có thể đi gặp người bên phía Ma Cao!
Bành Hiểu Lộ vừa nói vừa vội vội vàng vàng bước ra khỏi phòng. Diệp
Lăng Phi gọi Bành Hiểu Lộ lại, nói vào tai Bành Hiểu Lộ mấy câu. Bành
Hiểu Lộ giật mình, nói:
- Anh thật sự định làm như thế!
- Ừm!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- So với việc để bên Ma Cao điều tra xong rồi mới thông báo lại cho
phía Bắc Kinh, chi bằng chúng ta trực tiếp đi điều tra. Hiểu Lộ, chuyện
này thật sự đành phải nhờ tới em vậy, anh hy vọng trưa nay có thể đi
điều tra ngay!
Bành Hiểu Lộ gật gật đầu, nói:
- Được thôi!
Ngay lúc Bành Hiểu Lộ định quay người bước đi, Diệp Lăng Phi bỗng đưa
tay ra, khẽ khẽ vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Bành Hiểu Lộ, nhỏ
giọng nói:
- Hiểu Lộ, tay của em thật sự rất mềm!
Đôi má của Bành Hiểu Lộ lại ửng hồng lên, không nói gì cả, có trực tiếp bước về phòng của mình.
Lúc Diệp Lăng Phi quay trở lại. Dã Thú liền toét miệng cười nói:
- Đại ca, có một số chuyện không cần phải giấu em làm gì đâu, em biết ban nãy anh chỉ là nói dối mà thôi, hắc hắc!
Diệp Lăng Phi ngồi lên ghế sofa, mở miệng nói:
- Dã Thú, ban nãy anh không phải nói dối đâu, kế hoạch của chúng ta có
thay đổi, trưa nay chúng ta phải đi điều tra những người nhập cảnh vào
Ma Cao trong mấy ngày hôm nay, có lẽ chúng ta có thể sẽ tìm ra được manh mối gì đó!
- Đại ca, anh nói thật sao?
Dã Thú hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Đương nhiên là thật rồi. Dã Thú, chẳng lẽ cậu thật sự không cảm thấy
có người đang nhắm vào chúng ta sao, những chuyện xảy ra gần đây đều là
một âm mưu!
Dã Thú lắc lắc đầu, nói:
- Em lại chẳng cảm thấy gì cả!
- Có lẽ thần kinh của anh quá mẫn cảm chăng. Dã Thú, anh nghĩ tới một điểm!
Diệp Lăng Phi bỗng hạ giọng xuống, mở miệng nói:
- Anh nghi ngờ Bạch Thúy Bách chẳng qua chỉ là một mồi nhử mà thôi, con cá lớn đích thực mà bọn chúng định câu chính là anh đây!