Đô Thị Tàng Kiều

Chương 348: Chương 348: Để cá tự mắc câu. (2)






Diệp Lăng Phi chơi Bạch Tình Đình đã rồi, đang cầm điện thoại, định đi súc miệng, lại nghĩ đến Vu Đình Đình, không biết đêm qua Vu Đình Đình ngủ có ngon không. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, chuông vừa đổ Vu Đình Đình đã bắt máy rồi.

- Tiểu nha đầu, không phải em đang cầm điện thoại trên tay đợi điện thoại của anh chứ!

Diệp Lăng Phi chọc ghẹp Vu Đình Đình, Vu Đình Đình cười ha ha, chỉ cần nghe giọng nói cũng biết tâm trạng của Vu Đình Đình rất tốt.

- Em cảm giác Diệp đại ca sẽ gọi điện đến, nên cứ cầm điện thoại mãi trên tay, sợ Diệp đại ca gọi đến em không nghe thấy.

Vu Đình Đình cười bảo.

- Tiểu nha đầu, mấy giờ thức dậy?

- 6h, em quen dậy sớm rồi. Nhưng sau khi thức dậy lại không biết làm gì. Hôm qua lúc đi quên mang theo sách rồi. Đành phải nằm trên giường xem ti vi.

Diệp Lăng Phi cố tình hỏi:

- Có phải đang trần truồng không?

- Diệp đại ca, anh là đồ xấu xa, Đình Đình không nói chuyện với anh nữa.

Giọng xấu hổ của Vu Đình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi ngứa ngáy trong lòng, con gái bẩm sinh là nũng nịu, y như trời sinh ra là để nũng nịu vậy. Bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho đàn ông ngứa ngáy trong lòng. Chỉ một câu nói nũng nịu này của Vu Đình Đình đã khiến cho Diệp Lăng Phi nhớ đến cảm giác đó, cảm giác tối qua lúc ôm Vu Đình Đình.

- Ừm, lát nữa thuận đường anh ghé thăm em.

Đột nhiên Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý. Vốn định khoảng 10h trực tiếp đi sân bay đón Alice, nhưng bây giờ hắn lại muốn đi tìm Vu Đình Đình trước, còn về phần Alice, hắn nghĩ nên suy nghĩ kĩ, hầu như có rất nhiều việc cần phải suy nghĩ cho kĩ càng.

- Được, Diệp đại ca, vậy em ở trong phòng đợi anh.

Vu Đình Đình rõ ràng rất vui vẻ, hoàn toàn không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ đến thăm cô.

Diệp Lăng Phi cúp máy, sau khi súc miệng sau, không ăn sáng lái xe rời khỏi biệt thự. Trên đường đến khách sạn Quốc Tế, Diệp Lăng Phi mua một ít đồ điểm tâm như bánh bao, quẩy, sữa đậu nành ở quầy nhỏ bên đường. Hắn dừng xe trước cổng khách sạn Quốc Tế, xách điểm tâm đến trước thang máy.

Vừa đến trước thang máy thì nghe một nam sĩ mặc âu phục đồ hiệu đứng trước cửa thang máy cằn nhằn với cô bạn bên cạnh:

- Nhìn thấy chưa, đây mới là không có tố chất, một khách sạn cao cấp thế này sao có thể xách mấy cái thứ đồ đó. Đợi lát nữ chúng ta cất hành lý vào phòng rồi đến phòng ăn của khách sạn ăn điểm tâm. Cô còn trẻ, sau này những thứ cô phải học còn rất nhiều. Đợi sau khi chúng ta gặp khách hàng, tôi sẽ dạy cô làm thế nào để đàm phán buôn bán với khách hàng.

Cô gái có khuôn mặt trái xoan ngây thơ đó, trán thẳng, đôi má hồng hồng, lông mày đen đen, hai con mắt có hồn kèm tia tinh nghịch, vừa nhìn liền biết lính mới vào nghề, lần này có thể là cùng ông chủ công ty đi công tác, cô gật đầu lia lịa, nói:

- Ừm, tôi biết rồi.

Diệp Lăng Phi liếc nhìn người đàn ông trung niên đó một cái, miệng cười nhưng bụng không cười nói:

- Ông chủ này nhìn có vẻ giống đi công tác!

- Ừm!

Người đàn ông trung niên đó không thèm nhìn, gật gật đầu.

- Nếu như ông đi công tác thì chả trách ông không biết, tôi nói cho ông biết nghe.

Diệp Lăng Phi sát đầu lại người đàn ông đó khiến ông ta nhíu mày, bộ dạng không tình nguyện. Diệp Lăng Phi nói nhỏ:

- Ông đừng có coi thường bánh bao tôi đang cầm trong tay, nhân bên trong là thuốc phiện đó, khách ở đây cần thứ này đều được đem đến bằng cách này, nếu ông cũng muốn, chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi có thể giảm cho ông 20%, nếu ông cảm thấy được, tôi có thể cung cấp hàng giúp ông. Ở chỗ Đại ca tôi thứ đồ chơi này có rất nhiều, bình thường chúng tôi trộn cái này vào trong bột mì, chuyên làm bánh bao bán cho khách. Trong thành phố Vọng Hải, khắp nơi đều có, nếu ông ăn những thứ đồ như bột mì đại loại thì phải cẩn thận đấy, nói không chừng bên trong có thuốc phiện. Đến lúc đó, sau khi ông ăn rồi, thì lần sau buộc phải ăn thứ đồ chơi này đó.

Hai con mắt của người đàn ông đó vốn dĩ không to, đầu to lên càng khiến cho nó nhỏ hơn, nghe Diệp Lăng Phi nói vậy mắt trợn trừng lên, giống như hai hạt đậu xanh đang chuyển động.

Diệp Lăng Phi nói tiếp:

- Vốn dĩ khách hàng cần tôi đưa hàng vừa mới đến chưa được hai ngày, ở phòng ăn của khách sạn đang ăn điểm tâm, kết quả, trong điểm tâm đó có thứ đồ chơi này, bây giờ chơi luôn rồi, nếu không chơi cũng không được. Cái này là để đưa cho ông ta, huynh đệ, ông đừng có đi nói bậy đó!

Những lời nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho mặt người đàn ông đó trắng bệch ra. Lúc thang máy đến cũng quên cả bước vào thang máy. Diệp Lăng Phi lắc đầu bước vào thang máy, lúc thang máy đóng lại hắn còn cố ý giơ bánh bao trong tay lên cho người đàn ông trung niên đó thấy.

Diệp Lăng Phi xách bánh bao gõ cửa phòng Vu Đình Đình, Vu Đình Đình mở cửa, Diệp Lăng Phi đưa bánh bao trong tay ra nói:

- Đừng nghĩ bậy, cái này là bữa ăn sáng cho mình anh ăn thôi, bữa ăn sáng của em ở phòng ăn dưới lầu!

Vu Đình Đình mím miệng cười, vội nhường cho Diệp Lăng Phi bước vào phòng. Tóc của Vu Đình Đình hơi ướt, một mùi hương thoang thoảng từ cơ thể Vu Đình Đình bay đến lỗ mũi của Diệp Lăng Phi.

- Vừa tắm xong?

Diệp Lăng Phi đặt bánh bao, quẩy... lên bàn trong phòng, đẩy nghế ra ngồi xuống.

- Ừm, vừa tắm xong.

Vu Đình Đình cười nói.

- Em thấy Diệp đại ca vẫn chưa đến nên đã đi tắm miếng.

- Nếu biết trước anh sẽ đến sớm rồi, chúng ta có thể cùng tắm.

Diệp Lăng Phi cười ranh mãnh nói.

- Anh thật sự rất muốn cùng bảo bối của anh Đình Đình tắm uyên ương.

Vu Đình Đình mặt ửng đỏ, cô ngồi trên giường, hai tay đan chéo vào nhau, miệng nói nhẹ nhàng:

- Diệp đại ca, anh luôn như vậy hoài, cứ thích đùa.

- Anh đùa cái gì chứ, nói thật đó!

Diệp Lăng Phi mở túi ni lông, cầm một cái bánh bao, há miệng cắn một miếng, chóp chép miệng bảo:

- Khỏi nói, cô bán bánh bao này quả thật không lừa mình, mùi vị của bánh bao thật tuyệt. Đình Đình, nếu em chưa ăn sáng thì qua đây ăn cùng luôn, dù sao thì bữa sáng khách sạn cấp cho cũng không sao ngon bì bánh bao của anh.

Vu Đình Đình hít hít, mỉm cười gật đầu. Cô định kéo cái ghế còn lại trong phòng qua, lại nghe Diệp Lăng Phi bảo:

- Lại đây, ngồi trên đùi anh.

Khuôn mặt nhỏ xinh của Vu Đình Đình ửng đỏ, tuy cô và Diệp Lăng Phi có tiếp xúc cơ thể thân mật, nhưng dựa vào tính cách của cô, vẫn có chút không thích ứng.

Cô ngại ngùng đến ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi, tay trái Diệp Lăng Phi ôm eo Vu Đình Đình, tay phải cầm cái bánh bao đã ăn một nửa đưa vào miệng Vu Đình Đình, Vu Đình Đình vừa há cái miệng nhỏ xinh anh đào của cô thì thấy Diệp Lăng Phi nhắc nhét cái bánh bao vào miệng hắn.

- Tiểu nha đầu, anh trêu em đó, tự lấy đi.

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.

- Diệp đại ca, anh thật xấu xa.

Vu Đình Đình nũng nịu nói, bàn tay mềm mại nhỏ xinh đưa ra, hai ngón tay cầm lấy cái bánh quẩy cắn một miếng nhỏ.

Diệp Lăng Phi vừa ăn sáng vừa kể câu chuyện lúc nãy gặp ở thang máy cho Vu Đình Đình nghe, đặc biệt nhắc đến bộ dạng của người đàn ông đó, khiến cho Vu Đình Đình cười nghiêng cười ngả. Diệp Lăng Phi không nhịn được hôn Vu Đình Đình một cái, lại đùa với Vu Đình Đình.

Sau khi ăn xong, Vu Đình Đình vội thu dọn sạch sẽ. Diệp Lăng Phi rửa tay xong lấy khăn lau tay, quay người lại ngồi đối diện với Vu Đình Đình đang ngồi trên giường nói:

- Anh đến thăm em thôi, hôm nay em không cần đi vội, ngày mai là thứ 7, em cứ ở đây. Còn về Tần Dao. Anh thấy thôi em đừng ở chung với cô ta nữa, lòng dạ của cô gái này quá nhiều, em ở cùng cô ta sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện.

- Diệp đại ca, đêm qua em đã nghĩ kĩ rồi, cảm thấy Tần Dao cũng không dễ dàng gì. Cô ấy hiểu lầm em, chính là sợ mất anh. Hơn nữa, lúc đầu cũng là do Tần Dao quen biết anh trước, nếu không có cô ấy, em cũng không thể nào quen anh được. Nghĩ đi nghĩ lại, em cảm thấy mình nên về xin lỗi Tần Dao.

Diệp Lăng Phi treo cái khăn lên giá treo, quay người đi đến bên giường rồi ngồi xuống. Tay phải ôm chặt Vu Đình Đình, tay phải véo cái mũi của cô, nói:

- Em tiểu nha đầu này, sao mà ngốc hoài vậy. Em cho rằng tại sao Tần Dao lại sợ mất anh. Em cũng không nghĩ xem phòng mà em và Tần Dao ở là tiền của ai trả, kỳ hạn thuê phòng năm nay sắp đến rồi, cô ta vẫn muốn anh tiếp tục trả tiền cho cô ta. Hơn nữa, anh còn cho Tần Dao một khoản tiền, tuy nói anh không đòi, nhưng cô ta lại lo anh sẽ đòi lại khoản tiền đó. Bụng dạ của tiểu nha đầu này nhiều hơn em rất nhiều, em đừng có chỉ nghĩ đến người khác, sao không nghĩ cho em đi, em không biết là em đã nghĩ thay cho người khác quá nhiều không, chịu oan ức cũng không thèm nói với anh. Nếu anh không gọi điện cho em, em có định nói với anh không?

- Không phải, lúc đó em chưa nghĩ được phải làm thế nào cả.

Vu Đình Đình vội vàng giải thích. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Được rồi, em không cần giải thích với anh, anh còn không hiểu em sao. Tần Dao không thể so sánh với em được, lúc đầu anh chỉ là thấy tội nghiệp cô ta, giúp đỡ cô ta. Nhưng điều này không có nghĩa là cái gì anh cũng giúp cô ta. Anh không thích người con gái giống cô ta, nhưng em lại khác, anh có thể trút bầu tâm sự cùng với em, đây chính là sự khác nhau giữa em và cô ta. Vị trí của em trong lòng anh không thể thay thế được, sau này phải nhớ kĩ, nếu có việc gì nhất định phải nói với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.