Trong lúc nói chuyện, Bạch Tình Đình nhảy từ trên lưng Diệp Lăng Phi
xuống, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, khom người, tỏ vẻ là muốn Diệp
Lăng Phi ngồi lên lưng cô. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình như vậy thì không nhịn được cười.
- Ông xã, anh không tin em sao?
Bạch Tình Đình quay người lại, chu môi ra, xem chừng là rất tức giận. Diệp Lăng Phi vội vàng ngậm mồm lại không cười nữa, bảo:
- Không, không phải vậy. Bà xã, bây giờ anh ngồi lên đây, em cũng phải cẩn thận một chút đó nhé!
Bạch Tình Đình quay người lại, nói:
- Đương nhiên là em không làm sao rồi. Ông xã, anh phải tin tưởng em, em nhất định có thể cõng được anh!
Diệp Lăng Phi quả thật trèo lên lưng Bạch Tình Đình, chỉ là lúc mới bắt
đầu, Diệp Lăng Phi không dám đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người
Bạch Tình Đình, hắn lo Bạch Tình Đình không chịu được sức nặng của mình, lại bị hắn làm cho ngã xuống đất. Bởi vậy, Diệp Lăng Phi rất thận
trọng, từng chút từng chút một ép xuống. Hiển nhiên, Bạch Tình Đình còn
kiên cường hơn nhiều so với những gì Diệp Lăng Phi tưởng tượng, cô thật
sự cõng được Diệp Lăng Phi lên, mặc dù chỉ đi có hai bước, nhưng cũng đã rất không dễ dàng rồi. Diệp Lăng Phi rời khỏi lưng Bạch Tình Đình, hắn
bế Bạch Tình Đình lên, nói:
- Được rồi, được rồi, bà xã, em rất lợi hại, nhưng mà nếu em tiếp tục như vậy thì anh sẽ đau lòng lắm!
Bạch Tình Đình ôm cổ Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Ông xã, em chỉ muốn để cho anh biết là, em không phải là người không làm được chuyên gì cả, em cũng có thể cõng được anh đó!
- Đúng vậy, đúng vậy, em rất lợi hại!
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi đến chỗ một tảng đá, lúc đó hắn mới
đặt Bạch Tình Đình xuống, hai người chọn một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống. Bạch Tình Đình rất tự nhiên rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, ánh mắt
cô nhìn về mặt biển ở phía xa xa, nói:
- Ông xã, cảm giác này thật sự rất tốt, em thích được như bây giờ!
- Thích chung quy vẫn chỉ là thích, nhưng chúng ta vẫn phải suy nghĩ về những chuyện phiền não. Tình Đình, em nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Bạch Tình Đình nói:
- Đừng trách anh nhiều chuyện, có mấy câu anh vốn không muốn nói đấy,
nhưng ngẫm lại anh thấy nên nói thì tốt hơn. Thật ra thì có một số việc
không thể trách cha của em được, cha em đã là người có tuổi rồi, suy
nghĩ của bọn họ có thể không giống với chúng ta, em không thể vì chuyện
đó cho rằng bọn họ không yêu thương em nữa, điều này không đúng đâu!
- Ông xã, em biết ngay là anh sẽ khuyên bảo em mà!
Bạch Tình Đình không hề tỏ ra tức giận, cô vẫn nhìn về biển lớn phía xa xăm, nói:
- Em biết trong lòng cha nghĩ thế nào, cũng có thể hiểu được cho ông ấy, nhưng có nhiều thứ không phải nói có thể hiểu được là thật sự có thể
hiểu được. Ông xã, em điều em không thể tha thứ là cha em lại gạt em,
anh biết không, ông ấy vận dụng quan hệ sau lưng em, muốn để cho Thái
Hạo được thả ra sớm hơn. Em có thể hiểu được ông ấy nhớ con mình, nhưng
em không thể dễ dàng tha thứ cho cha vì đã không nói với em chuyện này,
chẳng lẽ ông ấy không biết lúc trước tên khốn kiếp Thái Hạo đó định làm
gì với em sao? Em sẽ không tha thứ cho tên khốn đó, cả đời cũng khó có
thể tha thứ được, sự nếu như chuyện đó thực sự xảy ra thì sẽ phá hỏng cả đời em, thậm chí em còn không biết là mình có còn được gặp lại anh nữa
không, tóm lại, em sẽ không tha thứ cho tên khốn kiếp Thái Hạo đó đâu!
Từ trong lời nói của Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi nghe ra được sự căm
hận của cô, Bạch Tình Đình một mực không tha thứ cho Thái Hạo, mặc dù
biết rõ Thái Hạo có quan hệ ruột thịt với cô, Bạch Tình Đình cũng không
nghĩ tới chuyện tha thứ cho hắn. Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra ôm chặt
lấy bờ vai Bạch Tình Đình, hắn cảm giác được thân thể Bạch Tình Đình
đang run lên khe khẽ.
- Tình Đình, tạm thời em đừng quá kích động, bất cứ chuyện gì cũng có thể từ từ mà nói, anh có thể hiểu được tâm tình của em!
Diệp Lăng Phi an ủi,
- Anh cũng có thể hiểu được suy nghĩ của nhạc phụ, anh nghĩ vấn đề lớn
nhất trong chuyện này là ở chỗ nhạc phụ không nói trước với em một tiếng mà đã giúp đỡ cho Thái Hạo rồi!
Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây, trong lòng hắn âm thầm trách cứ Bạch Cảnh Sùng, phải biết rằng ngày hôm qua lúc Bạch Cảnh Sùng nói chuyện với
hắn, không hề nói tới chuyện Bạch Cảnh Sùng đang giúp đỡ để Thái Hạo
được ra khỏi tù sớm. Lúc ấy Bạch Cảnh Sùng có ý là muốn nhờ Diệp Lăng
Phi hỗ trợ thuyết phục Bạch Tình Đình, nhưng theo những gì mà Bạch Tình
Đình nói, Bạch Cảnh Sùng đã ngầm giúp Thái Hạo rồi, nếu Diệp Lăng Phi
nói với Bạch Tình Đình chuyện này, chẳng phải là trêu chọc Bạch Tình
Đình tức giận với hắn. Diệp Lăng Phi trong lòng âm thầm lắc đầu, không
thể tưởng được Bạch Tình Đình cũng đâm sau lưng hắn một đao. Từ trước
tới giờ, Diệp Lăng Phi luôn cho rằng quan hệ giữa hắn và Bạch Cảnh Sùng
rất thân cận, không cần đề phòng Bạch Cảnh Sùng, thật không ngờ người mà mình không đề phòng càng có thể đâm sau lưng mình một đao. Diệp Lăng
Phi cảm thấy bực bội với Bạch Cảnh Sùng, chỉ có điều, Diệp Lăng Phi sẽ
không biểu hiện ra ngoài trước mặt Bạch Tình Đình. Bạch Cảnh Sùng là cha của Bạch Tình Đình, cho dù Bạch Tình Đình có nói thế nào, thậm chí
trách cứ Bạch Cảnh Sùng thì cũng cũng không sao cả, dù sao bọn họ cũng
là cha con. Nhưng nếu như Diệp Lăng Phi nói Bạch Cảnh Sùng không đúng,
có lẽ chuyện sẽ trở nên rất phức tạp, Bạch Tình Đình vì bênh vực cho cha của cô, có thể sẽ oán trách Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nói xong, đã
nghe Bạch Tình Đình đáp lời:
- Ông xã, anh không cần phải an ủi em, trong lòng em biết rõ những đạo
lý, này nhưng mà em sẽ không dễ dàng tha thứ cho cha em vì đã làm như
vậy với em. Em còn định đến chăm sóc cho ông ấy, nhưng bây giờ em không
muốn đi gặp cha em nữa, chẳng phải ông ấy có môt đứa con trai ấy sao,
bảo hắn ta đến chăm sóc cho ông ấy là được rồi. Tóm lại, em không muốn
đi gặp cha em nữa!
Diệp Lăng Phi không nói gì, chỉ ôm Bạch Tình Đình càng chặt hơn. Giờ
phút này, Bạch Tình Đình không cần một người nói cho cô biết cô nên làm
như thế nào mà cô cần một bờ vai mạnh mẽ vững chãi để cô dựa vào, một
người lắng nghe những gì cô nói, những chuyện còn lại phải để cho Bạch
Tình Đình tự mình hoàn thành thôi. Sau khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình
Đình đi ra bờ biển một chuyến, tâm tình của Bạch Tình Đình tốt lên rất
nhiều, ngày hôm qua, Bạch Tình Đình còn rất sầu muộn, cô không thể nói
ra, sáng hôm nay sau khi cùng Diệp Lăng Phi đi ra bờ biển tâm sự, tâm
tình của cô đã khá lên rất nhiều, sau khi trở về biệt thự, cô khác hẳn
hôm qua một trăm tám mươi độ. Hôm nay Bạch Tình Đình không đi thăm cha
của cô mà cùng Diệp Lăng Phi đến thăm Chu Hân Mính, hai ngày liền, Bạch
Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi luôn ở chỗ Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi biết rõ, giờ phút này điều mà Bạch Tình Đình cần chính là thời gian, có một số việc Diệp Lăng Phi không thể giúp được, chỉ có Bạch Tình Đình mới có thể quyết định được thôi.
Dã Thú đã quay về thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi bớt chút thời gian
để đi gặp Dã Thú, nhưng Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ Tôn Hổ cũng đã
đến thành phố Vọng Hải, Tôn Hổ theo Dã Thú tới đây. Diệp Lăng Phi luôn
cho rằng Tôn Hổ là một người đàn ông chân chính đáng để hắn giúp đỡn,
Diệp Lăng Phi không hề cảm thấy những gì Tôn Hổ đã làm trước đây là
không đúng, trái lại, hắn cho rằng Tôn Hổ làm như vậy hoàn toàn thể hiện ra khí phách của một người đàn ông.
- Tôn Hổ, anh đã có dự định gì chưa?
Diệp Lăng Phi, Dã Thú và Tôn Hổ ngồi ở trong phòng, Diệp Lăng Phi tay
cầm thuốc lá, nhìn Tôn Hổ ngồi đối diện với mình, sau khi phẫu thuật
không thể nhận ra đây chính là Tôn Hổ trước kia nữa.
- Diệp tiên sinh, tôi chưa biết, dạo này tôi đang trọ ở một khách sạn nhỏ!
Tôn Hổ nói,
- Tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần có thể cho làm việc Diệp tiên sinh, như vậy là đủ rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Tôn Hổ nói như vậy, hắn nhìn thoáng qua Dã Thú ngồi ở bên cạnh, nói:
- Dã Thú, chỗ cậu thế nào rồi, thu xếp cho Tôn Hổ vào đó không thành vấn đề chứ!
- Đương nhiên không thành vấn đề rồi!
Dã Thú nói,
- Bên em có rất nhiều chỗ, chỉ cần một câu của anh, em sẽ đi thu xếp ngay bây giờ!
Diệp Lăng Phi lại nhìn Tôn Hổ, bỗng nhiên hỏi:
- Tôn Hổ, anh có biết lái xe không?
- Lái xe à?
Tôn Hổ hơi sửng sốt, lập tức gật đầu, đáp:
- Biết chứ, tôi biết lái tất cả các loại xe, bên cạnh đó còn biết lái máy bay, ca-nô....!
Tôn Hổ còn chưa nói xong, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Tôn Hổ, tôi chỉ cần biết anh biết lái xe là được rồi. Thế này đi, anh
đến chỗ công ty bảo an của Dã Thú mấy ngày để làm quen, sau đó anh sẽ đi theo tôi, tôi cần một tài xế!
Tôn Hổ thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại bảo anh ta đi làm lái xe cho
hắn, Tôn Hổ ngây ngẩn cả người, Diệp Lăng Phi thấy phản ứng của Tôn Hổ
liền hỏi:
- Sao vậy, nếu như anh không muốn làm tài xế, đương nhiên có thể đến làm ở công ty bảo an!
- Không phải, không phải thế!
Tôn Hổ vội vàng lắc đầu, nói:
- Tôi thật sự không ngờ Diệp tiên sinh lại tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!