Đô Thị Tàng Kiều

Chương 869: Chương 869: Đến phòng tôi.




Diệp Lăng Phi nghe thấy sau lưng có người đánh giá bản thân, hắn cười, quay lưng lại, nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đứng sau lưng, cười nói:

- Cô nói vậy là khen tôi hay chê tôi vậy, chẳng lẽ trước đây tôi thích dày vò người khác sao?

Chân của Bành Hiểu Lộ qua mấy ngày nghỉ dưỡng, rõ ràng đã khỏe lại, có thể đi được, chỉ là tạm thời không thể chạy. Cô mặc quân trang, áo sơ mi trắng bên trong, theo Diệp Lăng Phi, dường như Bành Hiểu Lộ ngoại trừ quân trang, không còn quần áo nào khác, tiếp xúc với Bành Hiểu Lộ đến nay, chỉ nhìn thấy Bành Hiểu Lộ mặc các loại trang phục quân trang, đặc biệt với màu lính là chính. Nếu như không phải lần trước ở trong núi Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ mặc quần tam giác bên trong, hắn còn nghi ngờ có phải Bành Hiểu Lộ đã thiếu xót đặc trưng trong cách ăn mặc của phụ nữ, nhìn thế nào cũng giống cách ăn mặc của đàn ông.

Dã Lang vừa nhìn thấy Bành Hiểu Lộ xuất hiện ở đây, anh khẽ cười với Diệp Lăng Phi, bước nhanh rời khỏi. Dã Lang chẳng muốn quấy rầy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ, cho dù giữa Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ có phải giống như tin đồn lan truyền trong nội bộ tổ chức vũ khí Lang Nha hay không, Dã Lang đều cho rằng bản thân đứng đây không thích hợp.

Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Dã Lang rời khỏi, cô bước vài bước đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:

- Theo tôi, lúc trước anh là một tên thích dày vò người khác, anh đừng nói với tôi, anh không biết những ngày này có bao nhiêu người rời khỏi đây.

- Khoảng vài chục người chăng, tôi vốn tưởng rằng hơn 100 người, bây giờ xem ra, tôi đã đánh giá thấp tố chất đám lính mà cô chọn, tố chất của những người này tốt hơn so với tưởng tượng của tôi, hiên tại tôi bắt đầu đánh giá lại, trong đánh giá của tôi, trong thời gian hai tháng tiếp theo, khoảng 200 người nữa sẽ phải đi, người ở lại ít nhất hơn 100 người, điều này vẫn có không ít chênh lêch so với biên chế 100 người theo dự định của ông nội cô, đến lúc đó tôi sẽ cùng ông nội cô thương lượng về vấn đề biên chế, vấn đề này nên do ba cô phụ trách!

Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Vừa rồi tới còn cảm thấy con người anh không tệ, nhưng mà bây giờ tôi lại thay đổi chủ ý, anh chính là một quái vật chuyên dày vò người khác.

Khi Bành Hiểu Lộ nói câu này, không hề giống cô. Trước đây giọng điêu của cô khi nói chuyện với Diệp Lăng Phi tuy rằng không giống như đang tức giận, nhưng âm thanh rõ ràng hơi yếu, không sắc bén giống trước kia. Sau khi Bành Hiểu Lộ nói xong, còn khẽ cười, lại bổ sung một câu nói:

- Tôi cảm thấy gọi anh là quái vật càng thuận miệng hơn, tôi nói anh sẽ không ngại chứ!

- Có gì mà tôi phải ngại!

Diệp Lăng Phi hơi cúi đầu, nhìn chân của Bành Hiểu Lộ, hỏi:

- Sao hả, vết thương trên chân đã tốt chưa?

- Có thể đi được, nhưng không dám chạy!

Bành Hiểu Lộ nói:

- Chân còn chút đau, tôi thấy vẫn phải qua 3-4 ngày!

- Đợi cô khỏe lại, hai người chúng ta lại so tài!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Cô đừng hiểu lầm, tôi không có nói so với cô luyện dã ngoại, chúng ta sẽ so chiêu thức mới, đợi chân cô lành rồi, tôi sẽ cho cô biết!

- So thì so, ai sợ anh!

Bành Hiểu Lộ khi nói câu này, trên mặt vô tình xuất hiện nụ cười. Diệp Lăng Phi không ngờ rằng Bành Hiểu Lộ sẽ cười, đây quả là hiếm thấy. Diệp Lăng Phi không khỏi khen:

- Hiểu Lộ, khuôn mặt của cô khi cười lên rất đẹp, cô nên cười nhiều, như vậy tâm trạng mới tốt, con người đương nhiên trở nên trẻ trung xinh đẹp!

- Anh nói bậy, quái vật, tôi tìm anh có chuyện!

Bành Hiểu Lộ cũng không biết là đã nghe lời Diệp Lăng Phi, hay bản thân cô vốn muốn cười, khuôn mặt mang theo nụ cười, nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Anh có thể thay đổi hạng mục huấn luyện của anh không, như vậy hơi quá tàn khốc!

Diệp Lăng Phi đã sớm biết Bành Hiểu Lộ tìm hắn chắc chắn là có chuyện, những ngày nay, tuy nói Bành Hiểu Lộ vẫn đang nghỉ dưỡng, nhưng Bành Hiểu Lộ lại thường xuất hiện gần sân tập. Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ cười nói:

- Được, nói nghe xem sao, nhưng mà hai người chúng ta không thể cứ đứng đây mãi, hay là chúng ta tìm một nơi có không khí, tán gẫu?

- Một nơi có không khí?

Bành Hiểu Lộ nhếch môi, có vẻ bất mãn nói:

- Quái vật, anh còn xem đây là thành phố sao, còn tìm một nơi có không khí, có một nơi có thể ngồi xuống đã là không sai rồi, anh còn kỳ vọng gì nữa!

- Tới nói đến ký túc xá của cô đó, chẳng lẽ cô muốn hai chúng ta đứng bên ngoài uống gió tây bắc để nói chuyện, làm như thế, tôi sẽ bị cảm!

Diệp Lăng Phi nói:

- Nếu không đến ký túc xá của cô cũng được, vậy đến chỗ tôi, dù sao thì bên tôi cũng không có gì sợ gặp người khác, tôi chỉ lo lắng cô nhìn thấy những cảnh tượng cấm trẻ em xem mà thôi!

- Tôi mới không đến chỗ anh!

Bành Hiểu Lộ nhếch môi nói:

- Chỗ của anh là doanh trại lớn của quái vật, tôi qua đó còn không thành quái vật, đi thôi, đến ký túc xá của tôi!

Diệp Lăng Phi không cử động, hắn cười nói:

- Quả thật có để tới đến ký túc xá của cô, cô không sợ có người nói thị phi, cô là con gái, tôi là đàn ông, nửa đêm nửa hôm đến ký túc xá của cô, cô chẳng lo có người suy đoán lung tung sao?

- Cái gì gọi là nửa đêm nửa hôm, anh làm rõ trước, bây giờ vẫn chưa thổi tắt đèn!

Bành Hiểu Lộ lải nhải nói:

- Hơn nữa, tôi chỉ bàn việc công với anh, có gì đáng sợ.

Bành Hiểu Lộ nói đến đây, đột nhiên hỏi:

- Chắc không phải là anh có ý nghĩ gì chứ, chúng ta nói rõ, ký túc xá của tôi có súng, nếu như anh dám làm bậy, cẩn thận tôi xử bắn anh!

- Thời buổi này tìm phụ nữ thế nào cũng đừng tìm người lính, có thể nói là nữ quân quan, nói không chừng khi nào gây gổ, bị người ta cầm súng bắn chết!

Diệp Lăng Phi cố ý oán trách nói:

- Quả thật bây giờ tôi có chút sợ, nếu như chúng ta vì một số vấn đề xảy ra mâu thuẫn, tranh cãi với nhau, cô có nhất thời nóng nảy mà cầm súng giết tới không. Nghĩ như vậy, cũng thật có khả năng, tôi thấy hay là chúng ta vẫn cứ trở về mà ngủ thôi!

Diệp Lăng Phi nói xong, bước đi dự định về lại phòng hắn. Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi nói đi là đi, vì nóng vội, liền khoác vai Diệp Lăng Phi, nói:

- Sao anh có thể nói đi là đi, quả thật tôi tìm anh có chuyện, vừa rồi chỉ là đùa với anh, anh còn coi là thật!

Vai của Diệp Lăng Phi bị Bành Hiểu Lộ khoác lại, cho dù Bành Hiểu Lộ không khoác. Diệp Lăng Phi cũng không có thật sự tính đi, vừa rồi chẳng qua là đùa với Bành Hiểu Lộ, nhưng không ngờ Bành Hiểu Lộ vẫn coi là thật. Hắn cố ý nói:

- Hiểu Lộ, nam nữ thọ thọ bất thân, cô thân mật kéo tôi lại như vậy, chẳng lẽ có ý đồ với tôi? Chúng ta phải nói trước, bà xã của tôi không phải cô chưa từng gặp, cẩn thận bà xã tôi tìm cô tính sổ!

- Cho dù anh lau giày cho tôi, tôi cũng không cần!

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, vội vàng bỏ tay ra. Tim cô đập thình thịch, trước kia Bành Hiểu Lộ chưa từng làm qua chuyện như vậy, đây giống như cô dâu lần đầu lên kiệu hoa. Nếu như Diệp Lăng Phi không nói câu sau, Bành Hiểu Lộ cũng không cảm thấy gì, cùng lắm bỏ tay ra là xong. Nhưng Diệp Lăng Phi nói vậy, Bành Hiểu Lộ lại cảm thấy hai má hơi nóng. Da mặt của con gái đều mỏng, có mấy người da mặt dày như Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ không thể để cho Diệp Lăng Phi nói như vậy cũng không phản bác lại, cô mới nói câu đó.

Bành Hiểu Lộ lại không ngờ đến. Diệp Lăng Phi sau khi nghe Bành Hiểu Lộ nói xong lại ngồi xuống, đưa tay ra lau vài cái lên giày của Bành Hiểu Lộ, nói:

- Ay da, đây là giày da, da bò chính thống. Hiểu Lộ, đôi giày da của cô là được phát hay tự mua vậy, nếu như là được phát, nhớ lấy thêm cho tôi mười mấy đôi, tôi đem về nhà, cho bà xã mang. Nhìn xem đôi giày da chất liệu tốt như vậy, loại da bò tốt như vậy ngoài thị trường rất khó mua được, lần trước tôi đã mua một đôi giày da, khi trở về nhà mới phát hiện là da nhân tạo, tôi tức đến nỗi quẳng đôi giày da đó vào trong đống rác, bây giờ nhớ lại cũng rất hối hận, thà rằng đem ra quyên góp. Hiểu Lộ, cô nói tôi nói có đúng không?

Bành Hiểu Lộ dở khóc dở cười, cô chưa từng gặp qua người vô lại như vậy. Bành Hiểu Lộ vừa rồi còn nói nếu như Diệp Lăng Phi lau giày cho cô, cô cũng không cần, kết quả Diệp Lăng Phi thật sự cúi xuống, làm động tác lau giày. Cộng thêm những lời nói lung tung vừa rồi của Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ cảm thấy nếu như bản thân tiếp tục đấu với Diệp Lăng Phi, quả thật sẽ bị tức chết.

- Được rồi, được rồi, coi như tôi đã sợ anh, anh mau đứng lên đi!

Bành Hiểu Lộ không còn cách nào, đành phải nói:

- Coi như vừa rồi tôi không nói gì cả, anh thích nói sao thì nói, bây giờ anh có thể đến ký túc xá của tôi không?

Diệp Lăng Phi cười ha ha đúng thẳng người lên, cười nói:

- Đương nhiên đi rồi, có người đẹp mời, sao có thể không đi, đúng lúc còn có thể nhìn xem ký túc xá của người đẹp như thế nào.

Bành Hiểu Lộ lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tuy nói bộ dạng của Bành Hiểu Lộ xem ra là bị những lời nói của Diệp Lăng Phi dày vò đến nổi dở khóc dở cười, nhưng khóe miệng của Bành Hiểu Lộ lại xuất hiện nụ cười. Cuộc sống của cô vẫn luôn khô khan vô vị, Bành Hiểu Lộ vốn đã thích nghi với cuộc sống khô khan như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi xuất hiện đã khiến Bành Hiểu Lộ có một cảm giác mới mẻ, giống như một vũng nước đọng, bị gió thổi đến một chút gợn sóng, khiến vũng nước đọng này không còn yên tĩnh nữa.

Bành Hiểu Lộ chính là có cảm giác này, cách Diệp Lăng Phi nói chuyện khiến Bành Hiểu Lộ cảm thấy thú vị, trong lòng cô không loại trừ cách nói của Diệp Lăng Phi, ngược lại còn có chút yêu thích. Chỉ có điều Bành Hiểu Lộ không thể nói những lời này với Diệp Lăng Phi, cô không muốn để Diệp Lăng Phi nhìn ra để tránh hắn đắc ý.

Bành Hiểu Lộ nói:

- Đi thôi, bây giờ tới dẫn anh đến ký túc xá của tôi!

Diệp Lăng Phi gật đầu, cười nói:

- Vậy thì tôi không khách sáo, đó là do cô mời tôi đến đó thôi!

Nói xong, hắn bước đi cùng với Bành Hiểu Lộ hướng về phía ký túc xá của cô mà đi. Chính vào lúc hai người vừa đi khỏi không lâu, một bóng người dừng lại ở bên phía tây sân tập, xem ra bóng người đó là vừa mới đi đến, sau khi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi rời khỏi, bóng người đó đứng từ xa dừng lại một hồi, theo sát phía sau, bóng người đó cất bước đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.